Ngày hôm nay , Chu Vương rời Nam Kinh.
Thuận thế mang Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại ……
Vì thế, ngoài cửa thành Nam Kinh, Chu Cao Sí vì Chu Vương cùng Chu Cao Hú , Chu Cao Toại tiễn đưa.
Vỗ vỗ bả vai Chu Cao Sí ,ChuVương sang sảng cười “Cao Sí chất nhi cứ yên tâm! Nói không chừng, chờ mấy ngày nữa, ngươi có thể hồi Bắc Bình nhìn phụ vương ngươi!”
Chu Cao Sí đầu tiên là ngốc ngốc cười, tiếp theo cung kính chỉ lễ, còn nghiêm túc nói“Phiền toái Chu Vương thúc .”
Chẳng những đáp ứng giúp mình lấy cớ thỏa đáng , còn tự hộ tống Cao Hú và Cao Toại hồi Bắc Bình……
Mặc kệ trong đó có bao nhiêu trao đổi ích lợi, Chu Cao Sí vẫn cảm kích tận trong tâm .
Bởi vì trực giác nói cho hắn, Chu Vương đối hắn có thiện ý.
Chu Vương chỉ là sang sảng cười, lại vỗ vỗ bả vai Chu Cao Sí , liền xoay người mà đi.
Cao Hú và Cao Toại được an bài ngồi trên xe ngựa, trước khi lên xe ngựa , Cao Hú quay đầu nhìn Chu Cao Sí còn đứng ở ngoài cửa thành , nhấp mím môi, nghĩ nghĩ, vẻ mặt do dự một chút, vẫn là xoay người, hướng Chu Cao Sí chạy tới.
Chu Cao Sí sửng sốt.
Chu Vương đang muốn xoay người lên ngựa hơi hơi nhướng mày, gợi lên khóe miệng, ngừng lại.
Chu Cao Hú chạy đến trước mặt Chu Cao Sí , nhìn chằm chằm Chu Cao Sí, cúi đầu nói, thanh âm có chút run run “Ca, ngươi…… Nhất định phải trở về……”
Chu Cao Sí giật mình, trong lòng có chút toan sáp, trên mặt lại thong thả từ từ cười “Yên tâm đi. Ca sẽ trở về cùng các ngươi ăn lễ mừng năm mới .”
Chu Cao Hú gật gật đầu thật mạnh, mới chậm rãi xoay người đi hướng xe ngựa.
Nhìn theo xe ngựa đi thật xa, nhìn đến khi cát bị thổi tung đằng sau xe từ từ lắng xuống . Chu Cao Sí mới chậm rãi xoay người.
Nhìn Hoàng Tử Trừng ánh mắt có chút âm trầm, Chu Cao Sí hàm hậu cười “Hoàng đại nhân, sao còn chưa trở về?”
Hoàng Tử Trừng cung kính chắp tay cười, tươi cười có chút âm trầm “Thế tử cũng còn chưa có trở về?”
Chu Cao Sí gãi đầu, giận dữ nói “Ta nhớ nhà nha , Hoàng đại nhân…… Nhìn Cao Hú và Cao Toại có thể về nhà , lòng ta có chút khổ sở……”
Hoàng Tử Trừng ha ha cười, tiếng cười có chút bén nhọn “Thế tử yên tâm, rất nhanh…… Thế tử cũng có thể về nhà .”
Chu Cao Sí nhìn chằm chằm Hoàng Tử Trừng , từ từ cười, theo thói quen chắp hai tay sau lưng “Nga? Ta đây chờ nga.”
Dứt lời, Chu Cao Sí liền đi hướng xe ngựa Từ phủ, được Mã Tam Bảo nâng lên xe ngựa.
Hoàng Tử Trừng nhìn Chu Cao Sí lên xe ngựa, tay nắm chặt quyền, nhớ tới quyết định của Hoàng thái tôn, trong lòng Hoàng Tử Trừng rất là tức giận cùng bất an.
Lời An Bình công chúa nói thực sự không sai !
Chu Cao Sí này , tương lai nhất định là một tai họa!
Hoàng thái tôn sao có thể hồ đồ như thế ?!
Xem ra…… Hắn phải dùng một ít thủ đoạn . Đôi mắt Hoàng Tử Trừng hiện lên một tia sát khí.
**********
Mà ngày thứ ba khi Chu Vương rời điNamKinh……
Chu Cao Sí ngồi ở trong viện, nhìn trời xanh sáng trong , từ từ cười.
Hôm nay…… Cũng thật xanh nha.
Chậm rãi bưng lên bát trà trong tay, chậm rãi uống một ngụm, nhịn không được mị hí mắt cười, ai, lá trà này không tồi nha.
“Thế tử……”
“Tam Bảo nha, từ lúc đi vào Nam Kinh, ngươi càng ngày càng kiệm lời nha , sao thế ? Hôm nay muốn bồi ta trò chuyện sao ?” Chu Cao Sí quay đầu ôn hòa cười, nhìn bộ dáng Tam Bảo nhíu mày sầu lo, không khỏi buồn cười lắc đầu “Tam Bảo, đừng giống lão nhân nha , ngươi xem , mặt người bây giờ đã nhăn thành cái dạng gì ?”
“Thế tử!!!”
Mã Tam Bảo nhịn không được trong lòng gào lên , rốt cuộc ai giống lão nhân hơn nha?!
Bây giờ đã là ngày thứ bao nhiêu ?
Từ khi nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia đi theo Chu Vương trở về Bắc Bình, thiếu gia liền đại môn cũng không ra nhị môn cũng không bước , mỗi ngày chỉ là uống trà, nhìn trời , ngẫu nhiên thì chơi cờ……
Bây giờ là ngày thứ bao nhiêu nha !
Đây là thứ một thế tử mới mười ba tuổi – phong nhã hào hoa – nên làm cả ngày sao ?!
Tuy nói bị giam lỏng ở Từ phủ, nhưng là…… Thế tử, ngài tốt xấu cũng nên làm ra bộ dáng bị giam lỏng nha, có thể thì nôn nóng bực tức một chút mới tốt hơn !
Nhưng bộ dáng thảnh thơi này thì nên nói thế nào đây !
Thế tử một chút cũng không lo lắng cho an nguy của bản thân sao ?!
“Tam Bảo……” Chu Cao Sí nhìn tuần tra hộ vệ qua lại , đối Tam Bảo trừng mắt nhìn, ám chỉ Tam Bảo đè thấp âm lượng.
Tam Bảo thế này mới cúi đầu, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi “Thế tử…… Chúng ta khi nào thì hồi Bắc Bình?”
Chu Cao Sí ngẩng đầu nhìn trời , hồi Bắc Bình?
Hắn…… Hẳn có thể trở về sao ?
Nhưng trong đầu …… Lại thật sự là có nhen nhóm hi vọng a !
Cho dù Chu Cao Sí trong lòng bất đắc dĩ đến phát sầu, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa cười cười, nhìn về phía Tam Bảo, an ủi nói “Yên tâm đi. Chúng ta sẽ trở về . Ta còn muốn xem hội đèn ***g vào lễ mừng năm mới ở Bắc Bình nha .”
***********
Lúc này ,Từ phủ, thư phòng.
Từ Tăng Thọ khó nén vẻ mặt vui sướng , nhìn về phía Từ Huy Tổ “Nói như vậy, Hoàng thái tôn đã quyết định thả thế tử trở về?”
Từ Huy Tổ hơi hơi thở dài “Đúng vậy! Ép buộc lâu như vậy, cuối cùng đã có cái kết quả !”
Từ Tăng Thọ cười “Đại ca, ngài lúc này cũng có thể yên tâm rồi!”
Từ Huy Tổ có chút mỏi mệt hơi hơi nhắm mắt “Ta coi như là có thể ngủ ngon .”
Từ Tăng Thọ nhìn thư tín trên bàn mà Hoàng thái tôn tự viết tay, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mấy ngày nay hắn cũng đang nghĩ tới nên làm thế nào để đưa thế tử rời Nam Kinh, thì thư của Hoàng thái tôn đã tới rồi.
Cũng tốt, quang minh chính đại rời đi Nam Kinh như vậy cũng không tồi .
Tin tưởng ở Bắc Bình , Vương gia nếu đã biết cũng sẽ yên tâm .
Nhưng lại nhớ tới mấy chục phong thư giấu ở ám phòng , Từ Tăng Thọ trong lòng cười khổ, Vương gia cũng quá sủng thế tử đi!
**********
Lúc này, Bắc Bình , Yên vương phủ.
Chu Vương đi vào Tùng Trúc viện.
Nhìn Chu Lệ đang ở trong Tùng Trúc viện vung thương, dừng chân bước, sờ sờ cằm, trong lòng tán thưởng, thương pháp của tứ ca lại tiến bộ !
Chu Lệ đang vung thương thì liếc mắt nhìn Chu Vương, rồi vẫn như cũ chuyên chú vũ vào thương pháp, cho đến khi xong một bộ thương pháp, mới thu hồi thương lại.
Nhìn Chu vương tà tà tựa vào cây trên cột , vuốt cằm cười, Chu Lệ thản nhiên mở miệng “Ngươi đã đến rồi? Hú nhi cùng Toại nhi đâu?”
“Ta còn nghĩ đến trong lòng tứ ca chỉ có bảo bối Sí nhi của người thôi chứ !” Chu Vương hì hì cười nói.
Ánh mắt Chu Lệ hơi hơi nhíu lại, sắc mặt trầm một ít “Sí nhi sao rồi ?”
“Tốt lắm!” Chu Vương nghĩ nghĩ, hồi đáp, lập tức rất tiếc nuối hít một hơi “Chính là thiếu ít thịt!”
Chu Lệ nhíu mày, thiếu ít thịt? Hắn vốn cũng không trông cậy tiểu bánh bao có thể ngoan ngoãn ăn cơm, hảo hảo ngủ ngon !
Chính là…… Vẫn là thiếu chút thịt?!
Vậy Từ Tăng Thọ đang làm gì?! Mình gửi tin cho hắn cũng chẳng được hồi lấy một từ ?!
“Còn có…… Chỉ là……” Chu Vương thu hồi cợt nhả, nghiêm mặt nói “Tứ ca, ngươi có phải đã phải đắc tội Hoàng Tử Trừng không ? Trước khi ta rời đi , thu được tin tức, nói rằng Hoàng thái tôn tính phóng Cao Sí chất nhi trở về, nhưng…… Hoàng Tử Trừng kiên quyết phản đối……”
Chu Lệ nắm chặt thương trong tay , đôi mắt lạnh lùng, Hoàng Tử Trừng ?
***************
Mà ởNamKinh……
Chu Cao Sí vẻ mặt nhìn Từ Tăng Thọ tươi cười, sửng sốt, nghĩ nghĩ, lập tức cười tủm tỉm mở miệng “Nhị cữu cữu là vội tới báo tin vui cho Cao Sí sao ?”
Từ Tăng Thọ chắp tay chỉ lễ, cười nói “Thế tử trí tuệ! Đúng vậy! Hôm nay , Hoàng thái tôn rốt cục nghe theo sớ dâng của Tề Thái Tề đại nhân, quyết định để cho thế tử hồi Bắc Bình phụng dưỡng Vương gia.”
Chu Cao Sí vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cười, quả nhiên là thế này……
Nhớ tới ngày ấy, Chu Vương tiến đến mang đi Cao Hú và Cao Toại đã cùng mình nói “Cao Sí chất nhi phải tin tưởng một câu: Sự tại nhân vi !” ( chuyện gì cũng do con người làm ra )
Quả nhiên…… Sự tại nhân vi sao?
Chu Vương thúc chỉ sợ đã mất không ít khí lực đi.
Chu Cao Sí không biết, cái gọi là mất không ít khí lực, bất quá là một câu……
Lúc này, Chu Doãn Văn đứng ở Phụng Tiên điện .
Nhìn ngai vàng mà hoàng gia gia hắn từng ngồi qua .
Trong lòng lại xoay quanh một câu của Chu Vương: có một số việc bức người nóng nảy là không tốt nga
Chu Vương thúc đối hắn nói lời đại nghịch bất đạo này , chỉ sợ cũng là ý nghĩ chung trong lòng các thúc thúc của hắn .
Nếu…… Nao kia , hắn còn đem Chu Cao Sí giam ở Nam Kinh, chỉ sợ thật sự sẽ lộng xảo thành chuyên ( biến khéo thành vụng ) .
Nhưng Hoàng Tử Trừng cũng kiên quyết phản đối, lời Hoàng Tử Trừng phản đối vẫn hiện hữu trong trí óc mình :
“Hoàng thái tôn!! Lời An Bình công chúa lời nói chẳng lẽ ngài đã quên sao? Chu Cao Sí không thể không chết!”
Hắn sao có thể quên ?
An Bình cô cô bị hoàng gia gia ban thưởng rượu độc mà tử ……
Tuy rằng điên ngôn điên ngữ, nhưng những điều nàng nói lại cố tình đều thành thực!
Chu Doãn Văn hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng mệt mỏi, lại mở to mắt nhìn về phía ngai vàng , trong lòng chua sót, hoàng gia gia…… Ngài lưu lại cho tôn nhi một đại phiền toái a.
**********
Ban đêm.
Chu Cao Sí nằm ở trên giường, lấy ra tượng đất dưới gối , nhìn chằm chằm tượng đất, tế mi Chu Cao Sí loan loan, thấp giọng lẩm bẩm nói “Cha…… Con rất nhanh là có thể về nhà ……”
Ban đêm.
Trong Yên vương phủ ở Bắc Bình , vài con khoái mã lặng lẽ chạy ra, thừa dịp bóng đêm vội hướng cửa thành mà chạy, một đường bay nhanh, ánh trăng trải theo bóng người kị mã .
Chỉ thấy người nọ một thân trang phục hắc sắc , khuôn mặt tuấn vĩ, mặt không chút thay đổi, đôi mắt âm u lạnh như băng.
Phía sau theo sát nam nhân mặc trang phục lục sắc , đuổi lến trước rồi thấp giọng nói “Vương gia! Thuộc hạ đãphát ra tín hiệu màu đỏ, để cho ám vệ ở Nam Kinh bảo hộ sát bên người thế tử!”
Namnhân hắc sắc chỉ là lạnh lùng gật đầu, môi cũng cắn nhanh .
Trong đầu không ngừng hiện lên thư tín mới nhận không lâu :
Hoàng Tử Trừng muốn ám sát thế tử!
*************
Mà sáng sớm hôm nay, Chu Cao Sí ngồi trên lưng ngựa, rốt cục chậm rãi tiêu sái ra cửa thành Nam Kinh, quay đầu nhìn Nam Kinh mà bản thân đã ngây ngươi cả tháng , trong lòng Chu Cao Sí hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng…… Có thể rời đi nơi này .
Khi quay đầu nhìn lên , Chu Cao Sí không chút để ý liếc mắt Hoàng Tử Trừng đứng ở cửa thành để tiễn đưa.
Không khỏi giật mình.
Đôi mắt Hoàng Tử Trừng hiện lên một tia âm lãnh, mà âm lãnh này…… Vừa hảo khiến cho hắn thoáng nhìn .
Trong lòng Chu Cao Sí có chút máy động, đột nhiên có loại dự cảm xấu.
************
Tiễn bước Chu Cao Sí , đi vài vòng, bái phỏng rồi luận thơ , cho đến tận đêm khuya, Từ Tăng Thọ mới mang theo tươi cười trở về Từ phủ, nhưng khi tiến Từ phủ……
Từ Tăng Thọ ngạc nhiên nhìn thư tín trên bàn Từ Huy Tổ .
Sau một lúc lâu, Từ Tăng Thọ ngẩng đầu nhìn hướng Từ Huy Tổ đang nhíu chặt mày “Đại ca…… Này…… Này , Hoàng Tử Trừng đã điên rồi đi?!”
Thanh âm Từ Huy Tổ có chút tức giận “Thật vất vả! Hoàng thái tôn cuối cùng đã thông hiểu ! Hoàng Tử Trừng này lại cố tình thêm phiền!” Dứt lời, vỗ mạnh bàn .
Từ Tăng Thọ lúc này trong lòng quẫn bách , sáng sớm thế tử đã xuất phát , nay đã là đêm khuya , còn kịp sao?!
*********
Dịch trạm .
Chu Cao Sí hơi hơi mặt nhăn mày nhíu , đêm nay, hắn tổng cảm thấy có chút không quá thích hợp.
Chu Cao Sí suy nghĩ nửa ngày, cân nhắc dọc đường hôm nay , dường như…… Không có vấn đề gì nha. Nhưng…… Chính là cảm thấy không đúng! Thực không đúng! Đứng dậy đi hướng cửa sổ, theo thói quen chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trăng, tiếp tục cân nhắc , khóe mắt chỉ thấy một người hầu ôm củi lửa đi qua.
Chu Cao Sí ngẩn ngơ.
Củi lửa?
Chu Cao Sí nhìn về phía phòng đối diện, cách một tiểu đình viện, nhưng Chu Cao Sí vẫn xem rõ ràng, chỉ là một cái phòng trống thôi , cũng không phải phòng bếp hay phòng tắm……
Sao lại … ?
Đột ngột !
Chu Cao Sí đột nhiên hiểu được thích hợp trong lòng mình từ đâu mà đến !
Dọc đường đi quá mức yên ả !
Mà trạm dịch này cũng quá yên lặng !
Chu Cao Sí nhớ rõ, trên đường đến Nam Kinh, khi ngủ lại trạm dịch, luôn luôn có vài quan viên tới cửa cầu kiến, nhưng …… Hôm nay dù ngủ lại ở trạm dịch cũng không có ai !
Chu Cao Sí ngây người một lúc lâu, cười khổ một tiếng, chậm rãi xoay người, trong lòng thở dài, ai, này…… Là muốn mưu sát ?
Xoay người, nhìn về phía Tam Bảo vừa vặn bưng bồn nước vào.
Đang muốn mở miệng, Tam Bảo lại vội vàng mở miệng “Thế tử! Nơi này không thích hợp!”
Chu Cao Sí sửng sốt, lập tức cười cười “Ta đang muốn nói với ngươi đó !”
Tam Bảo sửng sốt, lập tức nhíu mày “Thế tử, ngài còn cười được?”
Chu Cao Sí đi hướng Tam Bảo , chậm rì rì cười cười “Bằng không thì sao ? Lúc này, chỉ sợ chúng ta phải muốn rời khỏi cũng không được đi?”
Tam Bảo nhíu mày, nghiêm nghị nói “Thế tử xin yên tâm! Mọi người đi theo chúng ta đến đây đều Vương gia tỉ mỉ chọn lựa , bảo hộ thế tử ra khỏi nơi này không khó!”
Chu Cao Sí gật đầu“Ta tin tưởng.”
“Vậy thế tử ngài chuẩn bị một chút, ta đi gọi người !”
“Chậm.” Chu Cao Sí chậm rãi lắc đầu.
Mã Tam Bảo sửng sốt.
Chu Cao Sí thở dài “Tam Bảo, bọn họ đều đã mang củi hỏa lại đây .”
“Di?”
“Người của chúng ta vũ kỹ cao siêu, ngày thường luôn ở phía ngoài hộ vệ , nhưng hiện tại ngươi xem, bọn họ bây giờ thực im lặng !”
Tam Bảo ngẩn ngơ.
Chu Cao Sí nhìn chằm chằm bồn nước , mỉm cười “Bất quá…… Có nước , là tốt rồi làm!”
*****************
Vào lúc canh ba. Lửa bốc lên , nháy mắt, liền vây quanh hậu viện ở trạm dịch!
Thanh âm hoảng hốt vang lên bốn phía , tiếng thét chói tai cùng tiếng tức giận hỗn hợp cùng một chỗ, trong đó còn có tiếng khóc kêu……
“Thế tử!! Thế tử còn ở bên trong!!”
“Cái gì?! Các ngươi còn sửng sờ ở nơi này làm gì chứ? Còn không đi cứu người cho ta?!”
“Thế tử! Thế tử ngài ở đâu?”
……
Ngay thời điểm dịch trạm còn đang hỗn loạn , hai bóng người lặng lẽ ra khỏi dịch trạm.
Lập tức, vội vàng hướng phía bắc chạy đi.
Nhưng chạy trên đường cũng chỉ nghe tiếng kêu rên vang lên.
Lập tức , một thanh âm vội vàng lo lắng khẽ gọi “Thế tử?”
“Không có việc gì! Đừng lo lắng.” Chậm rãi nói nhỏ , mang theo khinh đạm ôn hòa.
“Thế tử , ngài cẩn thận.”
Nhưng ngay khi hai người đang muốn chạy đi , đột ngột , mấy bóng đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cũng nhanh chóng vây quanh bọn họ.
Ánh trăng nhẹ nhàng, chậm rãi chiếu sáng hai người bị vây .
Chu Cao Sí trầm mặc không nói gì, nhưng nhìn đại đao cầm trong tay Hắc y nhân , trong lòng trầm xuống, trên mặt lại ôn hòa cười “Hoàng đại nhân xem ra thật sự là hận chết Chu Cao Sí ta……”