Minh Hà Chi Cao Sí

Chương 44: Cao sí tái vào kinh [ lục ]




Chu Cao Sí   cung kính đáp “Hồi gia gia, nhi tôn biết đôi chút.”
“Nga?” Chu Nguyên Chương cười ha ha gật đầu“ Vậy bồi gia gia chơi một ván đi .”
Chu Cao Sí   đáp ứng , quay đầu dặn Hiểu Cầm cùng Tam Bảo chuẩn bị bàn cờ, lại phân phó mang lên hảo trà Thế Hồ .
Đợi cho trà cùng bàn cờ đều được dâng lên . Chu Nguyên Chương nói “Tốt lắm! Các ngươi đều lui ra đi. Không cần hầu hạ .”
Hiểu Cầm cùng Tam Bảo sửng sốt, có chút do dự.
Một người nam nhân mặt mày sáng sủa đi theo Chu Nguyên Chương tiến lên , Chu Cao Sí   nhớ rõ, người này từng đến Bắc Bình tuyên chỉ, còn mang đến ngọc bội hoàng gia gia ban thưởng hạ.
“Lão gia…… Nếu không , để nô tài lưu lại?”
“Đi đi đi…… Đã nói ! Không cần lưu lại người hầu hạ! Chúng ta gia tôn hai người hạ bàn kì , nhiều người như vậy đứng ở nơi này làm gì?! Đi xuống! Đi xuống!” Chu Nguyên Chương không kiên nhẫn phất tay nói.
Vài  tùy tùng liếc nhau, đành phải quỳ sát hành lễ lui ra.
Hiểu Cầm cùng Tam Bảo cũng nhanh quỳ sát hành lễ lui ra.
Người ngoài đều lui xuống. Chu Nguyên Chương cười tủm tỉm nói “Đến! Cao Sí ! Bồi gia gia một ván !”
“Tôn nhi tuân mệnh!”
Ván cờ bắt đầu.
**********
Từ thị  lấy cớ lấy đồ này nọ , xoay người rời đi hậu đường, mới vừa đi tới hành lang, phía sau đã có người theo sát đuổi theo , tươi cười đầy mặt kêu “Vương phi dừng bước!”
Từ thị  quay đầu, thấy là đại tẩu mình , trong lòng nhíu mày.
“Vương phi, không biết có thể nói chuyện một chút không ?”
*************
Chu Lệ  từ từ uống trà, ngón tay kẹp bạch kì rất là thong dong rơi xuống trên bàn cờ .
Từ Tăng Thọ lúc này thấp giọng nói “Vương gia, thế tử năm nay đã là mười ba ?”
Ánh mắt Chu Lệ  hơi hơi nhíu lại, vẻ mặt thoáng có chút không hờn giận, lại kẹp lấy một viên bạch kì, trầm thấp mở miệng “Sí nhi  năm nay là mười ba .”
Từ Tăng Thọ thấy mặt mày Chu Lệ  tựa hồ có chút không hờn giận, trong lòng có chút không yên nói “Ta nghe đại tẩu ta nói, dường như muốn giới thiệu một nhân duyên tốt đẹp cho thế tử ……”
Ba!
Bạch kì trong tay Chu Lệ  rơi thật mạnh xuống trên bàn cờ .
Mặt mày thản nhiên nhất thời biến thành âm trầm!
**********
Từ thị  nhíu mày nhìn về phía nữ nhân tươi cười nhiệt tình trước mắt, đại tẩu của nàng, phu nhân Từ Huy Tổ.
“Chị dâu, Trương gia tiểu thư này ta nhớ kỹ. Nhưng…… Ta không thể cho ngươi một lời chắc chắn. Ngươi cũng biết…… hôn sự Sí nhi  không đơn giản là mình ta quyết định , hắn là thế tử, không thể qua loa.”
Từ Huy Tổ phu nhân sẳng giọng “Ai u, đây chính là hảo cô nương nhất đẳng khó được nha. Qua thôn này cũng không còn *** a.”
[ Qua thôn này cũng không còn *** : Ý muốn nói bỏ qua người này sẽ không có người tốt hơn ]
Từ thị  cười nhẹ “Loại chuyện này cũng phải có duyên phận, nếu thực bỏ lỡ, cũng chỉ có thể nói nàng cùng Sí nhi  vô duyên.”
Từ Huy Tổ phu nhân nóng nảy “Ai, ta nói nha , biện pháp là do chính người nghĩ ra thôi a ? Ngươi có thể để cho bọn hắn lập đính ước trước a.”
Từ thị  nhíu mày “Lúc này không tiện đi?”
Từ Huy Tổ phu nhân dứt khoát lại gần, thấp giọng nói “Không có việc gì! Nói thật cùng Vương phi ngài , phụ thân của Trương tiểu thư này là sư phó Hoàng thái tôn!”
Sư phó Hoàng thái tôn?!
Từ thị  trong lòng chấn động, trên lưng mồ hôi lạnh bốc lên .
May mà mình cảnh giác , bằng không……
Lại nhìn về phía Từ Huy Tổ phu nhân, ánh mắt  Từ thị  đầy lãnh ý.
***********
Chu Lệ  lạnh lùng nhìn về phía Từ Tăng Thọ “Là sư phó Hoàng thái tôn?”
Từ Tăng Thọ gật đầu, thấp giọng nói “Vương gia nếu không trước cứ định ra hôn sự cho thế tử ? Để tránh tương lai……”
Chu Lệ  cười lạnh “Cho dù hắn dám có chủ ý làm ra đám hỏi này ! Cũng phải hỏi ta một chút!”
Chu Lệ  trong lòng căm tức, dám nghĩ đến con của hắn?!
Từ Tăng Thọ nhíu mày  “Vương gia…… Nếu hắn thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn?”
Chu Lệ  trong lòng trầm xuống, lập tức cười lạnh, cho dù tứ hôn thì như thế nào?? Hừ! Một nữ nhân mà thôi!
Nhưng trong lòng lại bắt đầu cáu kỉnh .
***************
Lúc này , trong viện của Chu Cao Sí
Ván cờ đã chơi quá nửa .
Chu Cao Sí   thực thích chơi cờ, thời điểm ở Bắc Bình, chỉ cần cha hắn không vội, hắn liền lôi kéo cha đến bàn cờ .
Cha ngày thường rất là lanh lẹ, tính tình thực khó chịu , nhưng khi chơi cờ , lại phi thường có kiên nhẫn, thận trọng, trù tính đại cục chung, hơn nữa thời điểm nên ngoan ( tàn nhẫn ) thì so với ai cũng đều ngoan hơn .
Cùng cha chơi cờ, hắn dù sao cũng phải để phòng lão cha hắn có khi xuất kỳ bất ý cùng đột nhiên tiến công.
Mà hiện tại……
Cùng hoàng gia gia chơi cờ, Chu Cao Sí   nhìn chằm chằm ván cờ, một nước cờ nhìn qua thực bình thường, nay mới giật mình phát hiện , nguyên lai sớm dấu diếm sát khí!
“Cao Sí ……”
“Tôn nhi ở.” Chu Cao Sí   lấy lại tinh thần. Cung kính chắp tay.
“Cha ngươi cũng từng cùng ta hạ kì, ngươi đoán xem, cuối cùng, ai thắng?” Chu Nguyên Chương cười tủm tỉm hỏi.
Chu Cao Sí   sửng sốt. Cha cùng hoàng gia gia đánh cờ sao?
Nghĩ nghĩ, Chu Cao Sí   chắp tay cung kính nói “Hoà.”
Chu Nguyên Chương nhãn tình sáng lên “Nga? Vì sao nói là hoà?”
Chu Cao Sí  thành thực nói “Kì nghệ của cùng gia gia giống nhau, đều rất lợi hại, mà tính tình cha, tôn nhi biết, thắng chính là thắng, thua chính là thua…… Cho nên, tôn nhi nghĩ , chỉ có hoà.”
Chu Nguyên Chương nhìn chằm chằm Chu Cao Sí một lúc lâu, mới ha ha cười “Đúng vậy! Là hoà!”
Cười rồi , Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng thở dài “Cha ngươi tính tình thực thối, rõ ràng đã định thua rồi, lại chết không nhận, cuối cùng, cũng là cho cha ngươi hòa nhau để giải quyết !” Dừng một chút, như là nhớ tới cái gì, rất là tiếc nuối thở dài “Ai, đáng tiếc , cha ngươi hắn nha……”
Cha ta làm sao vậy?
Lão cha anh minh thần võ, phong thần tuấn lãng, cơ trí bình tĩnh, cứng cỏi bất khuất!
Đáng tiếc cái gì?
Không phải trưởng tử sao?
“Cao Sí …… Nếu tương lai, Cao Hú , Cao Toại muốn tranh vị trí thế tử của ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?” Đột ngột , Chu Nguyên Chương quay đầu nghiêm túc hỏi.
Chu Cao Sí   sửng sốt, theo bản năng trả về một câu “Đều dựa vào bản lĩnh !”
Đương nhiên…… Hắn sẽ phòng ngừa chu đáo ……
Cái gọi là…… Hảo hài tử phải từ nhỏ hình thành !
Chu Nguyên Chương chấn động, nhìn chằm chằm Chu Cao Sí  , lẩm bẩm nói “Đều dựa vào bản lĩnh sao ?” Lập tức cười khổ một tiếng, thở dài lắc đầu.
Chu Cao Sí   thấy thế, lại nhịn không được thấp giọng nói “Gia gia…… Anh hùng không hỏi xuất thân.”
Chu Nguyên Chương sửng sốt, thì thào lặp lại “Anh hùng không hỏi xuất thân?” Lập tức cười ha ha, vỗ vỗ Chu bả vai Cao Sí  “Nói rất hay !”
************
Chu Lệ  đi hướng thư phòng của mình ở hậu viện, sắc mặt một đường âm trầm, khi chưa đi tới thư phòng, chuyển qua hành lang gấp khúc, chỉ thấy Từ thị  nghênh diện vội vàng đi tới.
Chu Lệ  dừng lại bước chân .
“Vương gia!” Từ thị  vội vàng hành lễ sau, liền thấp giọng nói chuyện Từ Huy Tổ phu nhân làm mai.
Sắc mặt Chu Lệ  càng thêm âm trầm.
“Vương gia…… Ngài nói, muốn hay không trước cấp Sí nhi  an bài một cái hôn sự……” Từ thị  thấp giọng hỏi.
Chu Lệ  lạnh lùng mở miệng “Việc này về sau nói đi !”
Chu Lệ  dứt lời, liền hướng phương hướng thư phòng đi đến.
Trong lòng bực bội đến cực điểm.
**********
Ván cờ chấm dứt, Chu Cao Sí   thua.
Chu Cao Sí   nhìn ván cờ, trong lòng thở dài, ai, cùng cha chơi cờ , thắng cũng ít , thua càng nhiều, hiện tại cùng cha của lão cha chơi cờ…… Một ván liền thua!
Chu Nguyên Chương đứng dậy, ha ha cười nói “Không tồi ! Không tồi !” Lập tức Chu Nguyên Chương ngữ hàm thâm ý nói “Tài đánh cờ của Cao Sí so với trong tưởng tượng của gia gia thì hảo nhiều lắm !”
Chu Cao Sí   sửng sốt. Lời này…… Có ý tứ gì?
Chu Nguyên Chương lấy ra cái gì đó trong tay áo, phóng tới trong tay Chu Cao Sí   , cười tủm tỉm nói “Cao Sí , đáp ứng gia gia, thứ này không cần mở ra, cũng không cùng cha ngươi nói, chờ thêm vài năm, gia gia mất. Ngươi hãy mở ra.”
Chu Cao Sí   ngẩn ra, theo bản năng cúi đầu nhìn về phía cái hòm khéo léo trong tay mình .
Chu Nguyên Chương lại vỗ vỗ đầu Chu Cao Sí  , mỉm cười, xoay người rời đi.
***********
Ban đêm, Chu Lệ  đẩy ra cửa phòng, thấy Chu Cao Sí   ngồi ở trên giường, nhập thần nhìn chằm chằm một cái hộp nhỏ trên giường.
Chu Lệ  dừng một chút, nhìn Chu Cao Sí  , nhớ tới hôm nay có người nói chuyện mai mối , trong lòng liền phiền muộn không thôi.
Chậm rãi tiêu sái đi qua, trong lòng Chu Lệ  cân nhắc , có lẽ hắn nên bắt đầu chuẩn bị một chút chăng ?
Đi đến bên giường, thấy Chu Cao Sí   vẫn cứ nhập thần nhìn chằm chằm, không khỏi nhíu mày, cái gì vậy? Nhìn đến nhập thần như thế ? Ánh mắt tùy ý miết hướng cái hộp nhỏ trên giường, không khỏi chấn động.
Thứ này……
“Sí nhi ! Đây là hoàng gia gia đưa cho ngươi?” Chu Lệ  trầm giọng hỏi.
Chu Cao Sí   lấy lại tinh thần, nhìn về phía Chu Lệ , gãi đầu, khó hiểu “Cha…… Đây là hoàng gia gia cho ta . Còn nói không thể cho ngươi xem……”
Nhưng hắn vẫn để cha nhìn.
Chu Cao Sí   theo bản năng không muốn gạt cha chuyện gì .
Chu Lệ  sửng sốt, nhìn về phía Chu Cao Sí vừa gãi đầu vừa ngây ngô cười, không thể cho hắn xem, lại vẫn cho hắn nhìn?
Trong lòng mềm mại, ngồi vào trên giường, cầm lấy hòm, quan sát một chút, lập tức buông, mỉm cười “Hoàng gia gia ngươi nếu đã nói, vậy ngươi nghe theo là được.”
“Nhưng mà , cha……” Chu Cao Sí   do dự.
Bên trong cái hộp nhỏ này rốt cuộc có cái gì vậy? Cha không tò mò?
Chu Lệ  lắc đầu “Là hoàng gia gia ngươi đưa cho ngươi, cha sẽ không xem .”
Tuy rằng không rõ lắm ở trong này có gì , nhưng hắn biết, cái hộp nhỏ này là phi thường trọng yếu .
Vật trọng yếu này lại ở trong tay Sí nhi …… Này thuyết minh cái gì?
Chu Lệ  nhìn Chu Cao Sí  lăn qua lộn lại cái hòm, trong lòng có chút phức tạp.
Sí nhi  tuy rằng vài lần tam lượt bị thương, nhưng…… Cũng có thể có phúc ngoài ý muốn , có lẽ…… Đây là kỳ lân?
**********
“Cao Sí  nhất định sẽ cho lão Tứ xem?”
Phòng nhỏ trong hoàng cung.
Trống trơn không một vật, chỉ có trên tường, giắt một bức họa, bức họa là một nữ tử, thập phần xinh đẹp.
Tinh tế nhìn kĩ  , mặt mày lại cùng Cao Sí  có chút giống nhau. Mặt mày loan loan, khuôn mặt không đẹp, lại làm cho cảm giác rất là thoải mái.
“Đứa nhỏ Cao Sí kia đối cha hắn rất là kính nể .”
Chu Nguyên Chương nhìn chằm chằm bức họa trên tường, thì thào nói “Đứa nhỏ Cao Sí nhân hậu giống Doãn Văn, nhưng so với Doãn Văn hơn phân khôn khéo cùng cứng cỏi, thiếu phân toan hủ…… Tương lai nếu là lão Tứ…… Ha ha…… Vậy cũng không tồi …… Ai…… Chỉ là Doãn Văn sẽ thế nào…… Ngươi từng nói qua, lão Tứ tối thích hợp……”
“Ai…… Ta cũng biết, lão đại nhu nhược, nay ngay cả Doãn Văn cũng giống tính hắn , nhu nhược, lại quá mức cổ hủ…… Năm đó Hiệp Bá Cự nói, phân phong chư vương sẽ gây thành họa loạn…… Ai… Ta năm đó quá tự phụ ! Nay…… Cũng đã khó đổi ! Ai, tuy rằng ta còn sống, nhưng như thế thì làm được gì …… Phiên vương đã thành vĩ đại bất điệu ( đuôi to khó vẫy – to đầu khó chui = khó có thể đánh lại ), đặc biệt là lão Tứ…… Bất quá cũng tốt , còn có lão Tứ, tương lai có lẽ có người cởi bỏ cái mớ rắc rối này  …… Đáng tiếc Doãn Văn sẽ thế nào!! Ai, cho dù ta hiện tại đem vị trí đó cho lão Tứ, chỉ sợ Doãn Văn cũng khó giữ được mạng ! Kế tiếp …… Cũng chỉ có thể xem chính Doãn Văn…… Còn có…… Cao Sí ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.