Miệng Độc Thành Đôi

Chương 3:




Lúc Phương Khải cầm tập tranh thời trang mới của quý đi về hướng phòng làm việc, không khí trong sảnh lớn lại bùng nổ.
“Ê, mau nhìn, trợ lý Phương lại mang một tập tranh tới tìm tổng giám đốc kìa!”
“Cô nói xem, lần này tổng giám đốc sẽ chọn màu gì?”
“Tôi cược tiền lương tăng ca tháng này là màu vỏ quýt! Tháng trước anh ấy chọn bộ Âu phục màu vỏ quýt, tháng này đã mặc tổng cộng ba lần, phá kỷ lục rồi!”
“Thật mù mắt rồi, màu sắc chóe thế mà cũng dám mặc ra ngoài… Nhưng mà làm sao bây giờ, vì sao tôi cảm thấy anh ấy thật quá ư là đẹp trai đây? Quả thực là đẹp trai tàn bạo kiêu ngạo điên cuồng!”
Phương Khải đi vào phòng làm việc, ngăn cách những tiếng trò chuyện xôn xao kia ở bên ngoài, sau đó đưa một xấp tranh cho Trình Lục Dương xem qua.
Trình Lục Dương để tài liệu trên tay xuống mà cầm lấy xem.
Có thể làm việc ở La Lune cũng xem như là nhân tài kiệt xuất rồi, lại là một trong những tên tuổi ở thành phố B, với tư cách là tổng giám đốc, trang phục của Trình Lục Dương luôn luôn độc nhất do thương hiệu đối tác cung cấp. Phương Khải chỉ việc mỗi tháng đem một xấp tranh lại đây, còn về phần chọn lựa trang phục đều do Trình Lục Dương đích thân làm, anh tùy tiện khoanh đại vài cái trong số đó là Phương Khải có thể đem đến xưởng may trang phục dựa theo vóc người của Trình Lục Dương.
Lần này cũng không ngoại lệ —
Trình Lục Dương tiện tay lật lật tập tranh, chọn lấy vài bộ nhìn thuận mắt, sau đó khoanh vài vòng đưa cho Phương Khải.
Phương Khải nhận lấy, vừa nhìn một cái liền trợn tròn mắt — hồi tháng giêng năm nay, tổng giám đốc đã chọn một bộ Âu phục đuôi én màu xanh da trời, đến tháng hai thì chọn một bộ Âu phục màu vỏ quýt cùng cái quần màu đỏ chót; bây giờ là tháng ba thì chọn một bộ trang phục đặc biệt, tổng giám đốc nhà anh đã chọn tổng cộng năm bộ Âu phục kiểu mới cùng hai bộ đồ mặc ở nhà… Đỏ, vàng, lam, lục, tím, thêm hai màu nữa là có thể trực tiếp thành bảy sắc cầu vồng treo ở trong phòng làm việc luôn rồi.
Trình Lục Dương ngẩng đầu: “Có vấn đề gì à?”
Phương Khải lắc đầu lia lịa: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì.”
Thế là một tuần sau đó, khi Trình Lục Dương mặc bộ Âu phục mới đi làm, từ tầng một cho đến tầng mười ba, dọc đường số lượng cằm rơi xuống đạt tới mức có thể quấn ba vòng quanh công ty.
Phương Khải luôn im lặng đứng ở phía sau anh, đến khi vào phòng làm việc, Trình Lục Dương bỗng hỏi một câu: “Hôm nay trông tôi có chỗ nào không đúng sao?”
“Dạ không có không có.”
“Hay là…. quần áo không hợp?”
“Dạ không có không có.”
“Vậy bọn họ cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Giọng Trình Lục Dương đã hơi mất vui: “Vấn đề ở chỗ nào?”
Phương Khải đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào thì đã nghe anh tự tin đưa ra đáp án: “Tôi thừa nhận bản thân đẹp trai rồi, nhưng mà cũng không cần nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt như vậy chứ? Với lại phụ nữ thì cũng thôi đi, tới đàn ông cũng như thế, chẳng lẽ họ không chịu động não một chút, cho dù có nhìn nhiều hơn nữa cũng không thể biến thành tôi mà?”
“…” Phương Khải bình tĩnh, cung kính đem lịch trình ngày hôm nay trong ipad cho anh xem. Đùa sao, ở vị trí này lâu như vậy mà không có năng lực tự kiềm chế siêu mạnh thì đã sớm không nhịn được mà phun bữa sáng chưa kịp tiêu hóa lên mặt tổng giám đốc nhà anh rồi, có được không?
Tuy rằng tổng giám đốc đại nhân quả thật rất đẹp trai, nhưng cũng không đẹp trai đến độ mà nam nữ đều nhìn lóa mắt, hai trăm phần trăm nguyên nhân khiến bọn họ quay đầu lại rõ ràng là bởi vì bộ đồ âu màu xanh nhạt bảnh chọe kia!
Mà mãi đến tối khi trở về nhà họ Trình ăn cơm, Trình Lục Dương rốt cục mới hiểu được sự thực người ta ngoái đầu nhìn anh không phải do anh đẹp trai.
Lúc ngồi ở trên xe Cadillac, anh nhận được điện thoại của Trình Húc Đông:
“Xe mới chạy có quen không?”
Đây là tác phong điển hình của Trình Húc Đông, sau khi biết xe anh bị đưa đi sửa chữa, liền không nói hai lời đem chiếc Cadillac mà mình còn chưa lái lần nào tới đây, bây giờ lại gọi tới ân cần thăm hỏi.
Trình Lục Dương lạnh lùng trả lời: “Tôi đâu phải tài xế, quen hay không quen làm sao tôi biết?” Dứt lời, anh cao giọng hỏi tài xế Phương Khải: “Trình Húc Đông hỏi cậu lái xe có quen hay không?”
Phương Khải đầu đầy mồ hôi, trong lòng tự biết rõ đại thiếu gia nhà họ Trình làm sao lại quan tâm đến nhân vật nhỏ bé như mình nhưng vẫn vội vàng trả lời: “Dạ quen, quen lắm!”
Trình Lục Dương cầm lấy điện thoại nói: “Anh nghe rồi chứ?”
“…” Trình Húc Đông cười cười bất đắc dĩ, cứ như đã sớm đoán được cái kiểu này của thằng em mình nên vẫn từ tốn hỏi: “Đi tới đâu rồi?”
“Trên đường.”
“Còn bao lâu nữa thì tới nhà?”
“Đói bụng thì anh tự ăn đi, không ai bảo anh đợi tôi.”
“Anh với cha mẹ đều đang đợi em nè, không sao cả, về nhà rồi cùng nhau ăn.”
Bất kể Trình Lục Dương có nói gì hay thái độ không tốt đến đâu thì đối phương vẫn luôn duy trì hình tượng của một người anh cả ôn văn nho nhã, điều này khiến cho trong lòng anh như có một gai không ngừng ngọ nguậy, rất không thoải mái, cuối cùng thì anh dứt khoát cười hai tiếng: “Anh thích chờ thì cứ chờ đi.” Tiếp đó không hề do dự mà cúp điện thoại.
Phương Khải yên lặng lái xe, cảm giác nhiệt độ bên trong xe bỗng dưng hạ xuống mười độ lạnh buốt, thì vòng vo thêm vài vòng rồi cho xe lên một con đường ngoằn ngoèo trên sườn núi.
Khu vực bên đường là vành đai phủ xanh đều đặn, đập vào tầm mắt là từng cái biệt thự nhỏ nằm trong tiểu khu, nhìn qua thì không hề phô trương, nhưng ở trong thành phố lớn tấc đất tấc vàng này thì cũng được coi là xa xỉ.
Cuối cùng, xe dừng trước một căn nhà, Trình Lục Dương sửa sang lại quần áo, bước xuống xe với nét mặt vô cảm, nhưng cũng không quên quay đầu lại hỏi một câu: “Muộn rồi, vào ăn cơm luôn chứ?”
Phương Khải lắc đầu lia lịa: “Mẹ tôi nấu cơm rồi, giờ đang đợi tôi về, tổng giám đốc ngài cứ từ từ mà ăn ạ.”
Nói đùa sao, cũng không phải chưa từng được ăn cơm ở biệt thự, hơn nữa đây lại là bữa cơm gia đình một tuần một lần của nhà họ Trình, bầu không khí đó quả thật giống như Hồng Môn Yến, cho dù thức ăn trên bàn có là cao lương mỹ vị đến đâu thì cũng thành nhạt nhẽo vô vị. Anh thà về nhà ăn cơm thường nóng hổi, cũng không muốn ngồi cứng ngắc ăn đồ cao cấp ở đây.
Trình Lục Dương đi vào cửa lớn ngay lúc Trình Húc Đông cầm cây vợt tennis đang bước về phía cửa.
Sau khi hai anh em bốn mắt nhìn nhau, Trình Húc Đông đầu tiên là sững sờ, đưa mắt nhìn khắp người em mình, kế đó mới như không có chuyện gì mà cười nói: “Anh tưởng một lát nữa em mới tới nên đang định cùng cha ra ngoài chơi một ván, nếu em đã về rồi thì trước tiên ăn cơm đi, ăn xong nghỉ ngơi một lát, hai anh em mình theo cha ra ngoài chơi bóng.”
Trình Lục Dương dựa trên khung cửa cười như có như không: “Chơi bóng? Hay là thôi đi, hai người có cùng cấp bậc chơi bóng, còn tôi kỹ thuật kém ngay cả cấp bậc cũng không có, không chen chân vào được đâu. Cứ theo quy tắc cũ là được, anh chơi với ông ấy, còn tôi thì ngồi xem thôi.”
Nghe tiếng nói chuyện của họ, Lục Thư Nguyệt ở trong phòng khách nhanh chóng bước tới: “Lục Dương về rồi? Viễn Hàng, có thể ăn cơm rồi!”
Cho dù tuổi đã ngoài năm mươi, Lục Thư Nguyệt nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt, ngũ quan xinh đẹp, căn bản không hề giống như mẹ của một đứa con trai ba mươi tuổi.
Trình Viễn Hàng là người cuối cùng ngồi vào bàn ăn, vừa ngồi xuống thì câu nói đầu tiên đã mang theo ý không vui, ông cau mày nhìn Trình Lục Dương: “Ai chọn bộ quần áo này cho con?”
“Tự tôi chọn.”
“Làm càn! Đường đường là tổng giám đốc công ty, con trai của Trình Viễn Hàng ta, sao lại ăn mặc dị hợm như vậy đi làm?”
Trình Lục Dương lười nhác dựa vào ghế, cười thư thái: “Bộ quần áo này có gì đâu mà dị hợm chứ? Con cảm thấy rất tốt, mặc vào vừa đẹp trai vừa thoải mái, số người quay đầu lại nhìn con nhiều không đếm xuể.”
Trình Viễn Hàng đang định nghiêm mặt khiển trách con thì bị Lục Thư Nguyệt kịp thời ngăn lại, làm mẹ dù sao cũng thương con, không muốn nhìn thấy hai cha con vừa gặp đã gây chiến với nhau nên vội vàng nói: “Được rồi được rồi, thanh niên tụi nó có phong cách riêng của mình, những người cổ hủ chúng ta cũng đừng can dự vào, ăn cơm, ăn cơm!”
Bà nháy nháy mắt với chồng, Trình Viễn Hàng nhìn vẻ mặt của bà, dường như nghĩ đến điều gì nên cũng nhịn xuống, nghiêm mặt ăn cơm.
Trên bàn ăn vẫn quạnh quẽ như trước, bàn ăn rất rộng chỉ có vài người ngồi thưa thớt, tất cả đều có phong thái ưu nhã mà dùng cơm.
Thỉnh thoảng Trình Viễn Hàng hỏi vài câu về chuyện trong công ty, hiện tại ông đã có tuổi, tuy vẫn giữ vị trí chủ tịch tập đoàn Viễn Hàng, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, chỉ những việc thật sự quan trọng thì ông mới xem qua, còn lại hầu như đều giao cho đứa con cả Trình Húc Đông, còn đứa con út Trình Lục Dương này… bởi vì cứ luôn làm theo ý bản thân, chưa từng có điểm chung với quan điểm của ông cộng thêm tính cách cuồng vọng thích chống đối, Trình Viễn Hàng chỉ dám giao La Lune cho anh, định dùng nó để rèn luyện anh, cho đến lúc thích hợp thì để anh vào trụ sở chính cùng làm việc với anh cả.
Trình Húc Đông là một người mạch lạc, rõ ràng, nói chuyện hay làm việc đều cẩn thận, chặt chẽ, điềm đạm ung dung, mỗi lần trò chuyện với anh, Trình Viễn Hành đều rất hài lòng.
So sánh với người anh cả này thì đứa con út lại làm cho ông nhức đầu, chỉ mới nói có hai ba câu là muốn nổi điên. Không biết là do đột biến gien di truyền hay là thế nào mà chuyện Trình Lục Dương am hiểu nhất chính là chọc cho cha anh nổi nóng, câu nào câu nấy cũng đầy gai, bề ngoài nghe có vẻ như không có ý gì, nhưng câu nào cũng đi vào lòng người, đâm người ta vừa không đau không ngứa lại không có cách nào bỏ qua.
May mà có một người mẹ như Lục Thư Nguyệt giúp xoa dịu không khí, tuy là như vậy nhưng bữa cơm này Trình Viễn Hàng suýt chút nữa là bị nhồi máu cơ tim.
Sau bữa tối, Trình Viễn Hàng và Trình Húc Đông quả nhiên đến sân sau đánh tennis, để lại Trình Lục Dương và Lục Thư Nguyệt ở trong phòng xem ti vi.
Lục Thư Nguyệt nhìn hai cha con trong sân vui vẻ hòa thuận, ăn ý mười phần, lại nhìn đứa con út bên cạnh đang lười nhác chỉnh kênh thì thở dài: “Con đó, khi nào thì mới được như anh con không chọc giận cha con là tốt rồi.”
Trình Lục Dương quay đầu lại, cười như có như không: “Đã có một đứa con trai ngoan, hiếu thảo rồi, sao lại cần con giống như anh ấy nữa? Dù sao thì có anh ấy giúp nối dõi tông đường, thừa kế công ty, không chịu nổi con thì cứ nói, coi như không có đứa con này đi, không phải mọi người giỏi nhất chuyện này hay sao?”
Lục Thư Nguyệt thoáng chốc bị anh chặn họng không trả lời được, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Lục Dương, con đừng như vậy, trước kia là cha mẹ không tốt —”
“Giờ đã không còn sớm, con cần trở về rồi.” Trình Lục Dương bỗng đứng dậy, ném cái điều khiển từ xa trên bàn thủy tinh, “Con cho Phương Khải về trước nên chắc phải làm phiền tài xế trong nhà đưa con về.”
“Còn sớm như vậy mà đã muốn đi rồi?” Lục Thư Nguyệt vội vàng theo sau, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng nói: “Lần sau về nhà thì đừng có mặc quần áo tươi sáng như vậy nữa, tính tình cha con không tốt, cũng rất bảo thủ, không chấp nhận được loại……loại phong cách sinh động này.”
Trình Lục Dương khựng chân lại, nhưng không lên tiếng mà đi thẳng ra khỏi cửa.
Sau khi lên xe của Trình Viễn Hàng, việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại cho Phương Khải: “Hôm nay tôi mặc quần áo màu gì?”
Phương Khải còn đang ăn cơm, vừa cố gắng nuốt thức ăn xuống vừa nói: “Màu đó là do ngài tự chọn, không thể trách tôi…”
“Bớt nói nhảm đi, nói cho tôi biết, màu gì?”
“… màu xanh.”
Trình Lục Dương im lặng: “…xanh cỡ nào?”
“Không khác mấy… với màu xanh của cái cây trước cổng công ty…”
Vào mùa xuân, cây đa ra lá mới, rực rỡ, nhất là cái cây trước cổng công ty. Trình Lục Dương rất bình tĩnh nhớ lại một lát rồi cúp điện thoại.
Rất tốt, màu xanh lá cây phải không?
Mẹ nó màu xanh lá cây có được không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.