Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 249: Chờ trao đổi bí mật




"Làm sao có thể chứ? Mạn Mạn, ta…" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, dừng lại, nghĩ nên nói chuyện hắn phải đi như thế nào, nhưng mà cổ họng giống như bị chặn, một chữ cũng nhảy không ra, vừa nghĩ đến ly biệt sắp tới, ở bên trong chóp mũi liền xông lên chua xót.
"Tình nhân, chàng sao vậy? Tại sao không nói?" Lăng Tuyết Mạn đợi không được, nghi ngờ hỏi.
Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, vuốt sợi tóc Lăng Tuyết Mạn, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, ta chỉ muốn nói, tình cảm của ta đối với nàng sẽ không thay đổi, bất luận mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, đời này đều sẽ không thay đổi."
"Hì hì, thật sự sao?" Lăng Tuyết Mạn giương lên khuôn mặt tươi cười, ngây ngốc cười hạnh phúc, hơi thẳng người lên, ôm lấy mặt Mạc Kỳ Hàn, ngượng ngùng hôn một chút trên môi hắn, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ta cũng vậy."
Mạc Kỳ Hàn cảm thấy ấm áp, bàn tay to ôm ở bên hông Lăng Tuyết Mạn dời lên trên, đụng tới bộ ngực sữa của nàng, đáy lòng không khỏi nhộn nhạo một trận, chuyển mắt nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã tảng sáng, nhưng mà chạy lấy người như vậy, cũng là vạn phần luyến tiếc, nhìn qua màn che lụa mỏng trên giường, có thể thấm vào một chút ánh sáng, hơi chút suy tư nhíu mày, Mạc Kỳ Hàn lật thân mình Lăng Tuyết Mạn qua, dán vào sau lưng nàng nói nhỏ: "Mạn Mạn, trời sáng mau quá, nhưng ta muốn nàng, nàng nhắm mắt lại không nhìn ta, được không?"
"Tình nhân, không được, lại trễ chút nữa, chàng sẽ không an toàn, ngộ nhỡ thời điểm đi ra ngoài bị thị vệ nhìn đến làm sao bây giờ? Còn nhiều thời gian a, đêm nay ta sớm phái nha hoàn đi ra, chờ chàng đến, được chứ?" Lăng Tuyết Mạn bất an nói.
"Không có việc gì, ta không có việc gì, đừng lo lắng."
Mạc Kỳ Hàn cúi đầu cười, đưa tay tụt quần áo hai người xuống, từ phía sau lưng dán lên thân thể mềm mại lung linh của nàng, hôn lên vành tai của nàng, bàn tay to lưu ở trước ngực mềm mại của nàng một trận, trượt vào giữa hai chân nàng…
"Tình nhân… Ừm ừ… Nói chàng yêu ta được không?" Lăng Tuyết Mạn cúi đầu rên rỉ, mê hoặc hỏi.
Mạc Kỳ Hàn đang hôn cổ Lăng Tuyết Mạn liền dừng lại, trong mắt lập tức nhiễm lên một chút mất tự nhiên, mơ hồ không rõ nói: "Nàng biết là có thì tốt rồi, nói tới nó làm cái gì? Sau này hãy nói."
"Ây da, chàng lại không nói, chàng chưa bao giờ chính thức nói với ta một câu! Không phải chỉ là ba chữ sao? Nói cũng sẽ không chết người!" Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng.
"Mạn Mạn! Ta…" Mạc Kỳ Hàn há miệng mấy lầy, vẫn là nói không ra, dứt khoát nói: "Mạn Mạn, chờ đêm chúng ta thành thân động phòng hoa chúc, ta nhất định nói cho nàng nghe, được không?"
"Ah… Ah… Ta có thể chờ sao?" Lăng Tuyết Mạn muốn khóc.
Mạc Kỳ Hàn lập tức nói: "Có thể, nhất định có thể!"
"Được rồi, ta chờ, nhưng đã lâu như vậy, thời điểm thành thân, phạt chàng ở trước mặt tất cả khách khứa nói cho ta nghe!" Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhỏ nhắn, tức giận nói.
Ách…
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co quắp, trước mặt toàn bộ khách khứa, đó không phải là người trong thiên hạ sao? Muốn hắn nói… Ách, hắn có thể đi chết! Dùng sức nuốt nước miếng, thử thương lượng nói: "Mạn Mạn, chuyện giữa vợ chồng sao có thể cho ngoài người biết đâu? Ta nói cho một mình nàng nghe không tốt sao?"
"Không tốt! Bình thường chàng không nói, thiếu ta thật nhiều, ta liền muốn chàng nói, làm cho người quen của chúng ta cũng nghe được, nếu không… nếu không ta sẽ không gả cho chàng!" Lăng Tuyết Mạn không thuận theo, nắm tay dao động ở trên ngực nàng, ném ra.
Mạc Kỳ Hàn điên rồi, trừng mắt sau gáy Lăng Tuyết Mạn, tính toán vài giây, cuối cùng cắn răng một cái, tráng sĩ chặt tay nói: "Được, ta đáp ứng nàng! Ta nói, làm cho thiên hạ không ai không biết, không người không hiểu, được chưa?"
"Ách, vậy được rồi, miễn cưỡng cũng có thể!" Lăng Tuyết Mạn mừng thầm trong lòng, chỉ cho là Mạc Kỳ Hàn đang bị tức giận nói, người khác có biết hay không thật sự không sao cả, chỉ cần hắn nói với nàng là tốt rồi, ha ha, nhìn đến nam nhân ngày thường bình tĩnh như thái sơn này bây giờ phát điên, thật sự là kích động a!
"Khụ khụ!" Mạc Kỳ Hàn lại bị bị sặc, "Nha đầu chết tiệt kia, còn miễn cưỡng? Nàng có thể nghe được lời kia từ miệng bản công tử, là phúc khí của nàng! Bản công tử từ khi chui ra khỏi bụng mẹ cũng chưa nói cái loại lời làm cho người ta e ngại này đâu!"
"Chậc chậc, chỉ sợ là vì từ khi chàng chui ra khỏi bụng mẹ mới gặp người xuyên qua như ta…" Lăng Tuyết Mạn phút chốc dừng lại, lén nhéo đùi một cái, đầu óc nhanh tìm cách chữa cháy, đều là nàng to mồm chuốc họa a!
"Cái gì xuyên qua?" Mạc Kỳ Hàn cũng đã nghi vấn lên.
Lăng Tuyết Mạn vội lắc lắc đầu, dời đề tài, "Tình nhân, chàng còn trì hoãn nữa trời sẽ sáng a! Chàng còn muốn cái gì không?"
"A, dĩ nhiên muốn a."
Mạc Kỳ Hàn nói xong, lại vỗ về chơi đùa u kính dưới thân nàng, cũng là vẫn có chút nghi ngờ hỏi:"Mạn Mạn, nàng có phải là có chuyện gì gạt ta hay không? Thế nào thường liền nói ra đôi lời ta nghe không hiểu, nàng nói lão công, ta nghe ngóng, không riêng gì Minh quốc không có loại xưng hô này, chính là mấy nước khác cũng không có."
"Ách, không, không có a, ta cũng không có chuyện gì." Lăng Tuyết Mạn cà lăm, khẩn trương cắn cắn ngón tay.
"Thật không?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, cũng là rõ ràng không tin, "Nói chuyện nàng cũng không thông thuận, còn nói không có chuyện gì giấu giếm ta?"
"Tình nhân, ta, ta thật không có sự, không có, chàng, chàng không nên hỏi." Lăng Tuyết Mạn thật sự khẩn trương, tâm tư nam nhân này quá cẩn thận, lại giống như có thể thấy rõ lòng người, nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, không vui nói: "Mạn Mạn, chúng ta có quan hệ gì? Cũng có thể sinh tử cho nhau, lại còn có cái gì không thể nói sao?"
"Tình nhân ta… Ta không phải là không muốn nói cùng chàng, là không thể nói, ừ ừ… Vậy không phải chàng gạt ta nhiều chuyện hơn sao?" Lăng Tuyết Mạn dưới tình thế cấp bách, phản công, ánh mắt lóe lóe, nói: "Như vậy tốt lắm, chừng nào chàng nói cho ta tất cả chuyện của chàng, ta cũng sẽ nói cho chàng biết, thế nào?"
Mạc Kỳ Hàn chần chờ một chút, chậm rãi hỏi: "Chuyện nàng gạt ta, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa nàng và ta sao?"
"Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không, chính là chuyện của ta thôi, không liên quan đến bất kỳ ai, Tình nhân chàng yên tâm, ta yêu chàng, yêu đến chết!" Lăng Tuyết Mạn cuống quít cam đoan. xem tại TrumTruyen.vn
"Được, nếu như thế, ta đây liền chờ một ngày chúng ta trao đổi bí mật cho nhau." Mạc Kỳ Hàn cảm thấy thả lỏng, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và nàng là tốt rồi, cái khác đều là việc nhỏ.
"Ừm, được." Lăng Tuyết Mạn lập tức gật đầu, lại âm thầm phiền muộn không thôi, ai biết của hắn có thể chấp nhận thân thế quỷ dị của nàng hay không? Có thể bị nàng dọa sợ ngất đi hay không?
"Mạn Mạn, nhắm mắt lại."
Mạc Kỳ Hàn mị hoặc nói nhỏ ở nàng bên tai, Lăng Tuyết Mạn ngoan ngoãn nhắm mắt, tùy ý hắn phủ trên thân thể của nàng, hôn lên môi nàng, thắt lưng trầm xuống tiến nhập vào nàng, trong bóng đêm, nàng nhiệt tình đáp lại hắn, yêu say đắm lẫn nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.