Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 10:




Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu, không biết phải nói cái gì, chỉ vào mũi Nhan Tiêu mắng cô không biết xấu hổ, mắng cô là tiểu tam, mắng cô gì gì đó sao? Không thể nào, không được? Tuy rằng Nhan Tiêu nói cô là tình nhân của lão công, thế nhưng Lăng Dịch Hằng còn chưa có thừa nhận, đúng không? Hơn nữa, đây là lần đầu tiên bọn họ đồng thời xuất hiện trước mặt nàng, nàng cũng không có bắt được nhược điểm nào, đúng không? Bình tĩnh, Lạc Tử Tịch nói cho chính mình biết nàng phải bảo trì bình tĩnh, cho dù nội tâm có rối loạn thì cũng phải bình tĩnh. Thế nên mặt ngoài Lạc Tử Tịch giả vờ như rất bình tĩnh nhìn Nhan Tiêu, không có nửa phần yếu đuối.
Nhan Tiêu yêu mị hướng Lăng Dịch Hằng nhướng mắt, sau đó cười đối Lạc Tử Tịch nói:
"Lạc Tử Tịch, cô bây giờ muốn về nhà hay là hồi công ty? Dịch Hẳng nói muốn đưa tôi trở về, có tiện đường với cô không? Hay là, chúng tôi đưa cô về công ty trước?"
Thật ra cô cảm giác được nội tâm Lạc Tử Tịch rối loạn, cô cũng biết Lạc Tử Tịch đang ẩn nhẫn, việc đó khiến cho Nhan Tiêu không nhịn được mà tiếp tục kích thích nàng. Nhan Tiêu thầm nghĩ trước tiên muốn xé bỏ vẻ mặt bình tĩnh của Lạc Tử Tịch, cô muốn nhìn thấy mặt yếu ớt kia của Lạc Tử Tịch,
Nhan Tiêu phao mị nhãn cho Lăng Dịch Hằng đương nhiên đều rơi vào mắt Lạc Tử Tịch, biết Nhan Tiêu đang kích thích nàng, chọc giận nàng khiến cho nàng thất thố. Thế nhưng, Nhan Tiêu tựa hồ đã quên nàng là Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch là một người lý trí, sẽ không tùy ý phát giận mà dễ dàng thất thố. Lạc Tử Tịch nét mặt bình tĩnh thản nhiên tươi cười, nói:
"Tôi còn phải về công ty một chuyến, để Hằng đưa cô về trước đi, tôi tự mình lái xe."
"Nga, như vậy nha, tôi còn muốn cùng đi với cô, nếu không, tôi đi nhờ xe cô, công ty của cô hình như cách nơi tôi ở cũng không xa."
Vừa thấy Lạc Tử Tịch tươi cười Nhan Tiêu đã biết kích thích của mình mất đi hiệu lực, thật không biết Lạc Tử Tịch có phải người hay không, lúc này còn có thể biểu hiện như vậy.
Nhan Tiêu không thể không thừa nhận, toàn bộ hứng thú của cô lúc này đều bị Lạc Tử Tịch khơi mào lên. Khó có khi gặp được Lạc Tử Tịch, cô đương nhiên muốn ở cùng nàng nhiều hơn một chút, tùy rằng lấy thân phận địch nhân này. Hơn nữa, quả thật cũng không thích ở cùng Lăng Dịch Hằng, bởi vì ánh mắt hắn nhìn cô tựa hồ dần dần biến đổi.
Lăng Dịch Hằng vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, thật không biết Nhan Tiêu lại bày trò gì, giống như nguyên bản hắn vốn là đạo diễn tại sao hiện tại quyền hạn đều trong tay Nhan Tiêu? Chẳng lẽ bởi vì tâm mình biến hóa? Lăng Dịch Hằng trong lòng cũng cảm thấy buồn bực, nhưng chuyện đã vậy hắn cũng không thể nói thêm cái gì, phải không? Chỉ có thể ngoạn theo Nhan Tiêu mà thôi.
"Như vậy thật không tiện đi."
Lạc Tử Tịch cảm thấy rất khó nắm bắt Nhan Tiêu, lúc này nàng thật không biết trong lòng Nhan Tiêu nghĩ cái, rốt cuộc muốn làm gì? Rõ ràng không phải nói muốn Lăng Dịch Hằng đưa cô sao? Sao lại chạy đến xe mình? Chẳng lẽ chính bởi vì mình không cùng cô nháo, cho nên muốn lên xe nháo cùng nàng? Không rõ, thật sự là không rõ. Lạc Tử Tịch nhíu mày.
"Tiện, như thế nào lại không tiện? Chỉ cần thả tôi tại đèn đỏ lúc gần đến công ty cô là được, chẳng lẽ cô gấp đến nỗi dừng lại nửa phút cũng không nguyện ý? Hơn nữa cô cũng biết, nếu Lăng Dịch Hằng đưa tôi, mặc kệ là về nhà hay là hồi công ty anh ấy, anh ấy cũng phải xoay một vòng lớn, anh nói đi, Dịch Hằng."
Nhan Tiêu rốt cuộc cũng có biểu hiện đối Lăng Dịch Hằng, cười hết sức kỳ quái.
Bị điểm tên, Lăng Dịch Hằng hiện tại không lên tiếng cũng không được, hơn nữa thời điểm Nhan Tiêu nhìn hắn còn nháy mắt, ý tứ dễ hiểu, muốn hắn hát đệm.
"Lão bà, nếu không em thuận đường liền thế đi, anh đưa cũng không phải không thể, nhưng là cấp dưới còn chờ anh mở một cái hội nghị khẩn cẩn, bây giờ thời gian có chút không kịp."
Lăng Dịch Hằng nói.
Lạc Tử Tịch nội tâm bắt đầu co rút, rốt cuộc Lăng Dịch Hằng xảy ra chuyện gì? Giống như thật nghe lời Nhan Tiêu? Sao có thể yên tâm để nàng ở cùng Nhan Tiêu? Hắn không biết Nhan Tiêu đang khiêu khích nàng sao? Lạc Tử Tịch âm thầm bình ổn nội tâm đang bạo động, mặt không đổi sắc nói:
"Cũng tốt, miễn cho anh trở về muộn. Vậy ủy khuất Nhan tiểu thư ngồi xe tôi."
"Đó là vinh hạnh của tôi."
Gặp mưu kế của mình thực hiện được, khóe miệng Nhan Tiêu giơ lên một độ cong thật lớn.
"Chúng em đi trước, buổi tối về nhà gặp."
Lạc Tử Tịch thản nhiên nói một câu với Lăng Dịch Hằng nói một câu, liền xoay người hướng bãi đỗ xe đi. Lúc này nàng thật không muốn đối mặt Lăng Dịch Hằng, nàng biết vừa rồi Lăng Dịch Hằng nói lý do muốn họp là giả, bởi vì thời điểm Nhan Tiêu nói xong hướng hắn tề mi lộng nhãn một chút, Lăng Dịch Hằng liền lâm thời lấy cớ sửa lại. Trong lòng nàng dâng lên một trận thất vọng, là thất vọng, Lạc Tử Tịch cảm thấy rất khó chịu.
Nhan Tiêu thấy Lạc Tử Tịch đi rồi liền chạy nhanh đuổi theo, cũng không quay đầu lại liền hướng Lăng Dịch Hằng khoát tay.
Lăng Dịch Hằng nhìn hai nữ nhân phía trước tay trong tay cùng một chỗ, bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác hài hòa không rõ, kia bóng dáng hai người làm cho hắn cảm thấy sự tồn tại của chính mình có chút không hợp... Lăng Dịch Hằng hoảng sợ vì bỗng dưng tự mình toát ra ý nghĩ này, chẳng lẽ là đối với Nhan Tiêu tâm tư thay đổi, ngay cả bóng dáng đều nhìn thấy cảm tình? Lăng Dịch Hằng rất muốn hung hăng tát mình mấy bàn tay, lão bà mình còn đi cạnh bên người Nhan Tiêu, hắn thế nhưng có ý nghĩ kỳ quái đối Nhan Tiêu, còn đâu muốn cả đời chỉ yêu Lạc Tử Tịch! Thật sự là không nên! Không nên! Lăng Dịch Hằng thầm mắng chính mình.
Cánh tay bị Nhan Tiêu lôi kéo dị thường khó chịu, nhưng Lạc Tử Tịch như thế nào bỏ cũng không ra, chỉ có thể mặc kệ Nhan Tiêu túm lấy, thật không biết Nhan Tiêu khí lực vì sao lớn như vậy, còn bá đạo như vậy.
"Buông tay."
Đi đến xe nếu Nhan Tiêu không buông tay, nàng làm sao có thể lái xe.
"Không buông."
Nhan Tiêu bá đạo trả lời, ánh mắt cũng không chớp một cái. Nắm tay Lạc Tử Tịch cảm giác phi thường tốt, lần đầu tiên kéo tay Lạc Tử Tịch, thời điểm đó liền yêu thích cảm giác kia. Nữ nhân này, thật sự có loại mị lực khiến mình không ngăn cản được, làm cho cô muốn điên cuồng mê đắm.
"Cô..."
Lạc Tử Tịch vừa nghe, thực giận, nhưng nàng cực lực khống chế chính mình.
"Cô không buông tay tôi làm sao lái xe? Cô không gấp, nhưng còn tôi thì gấp trở về công ty."
Ngữ khí Lạc Tử Tịch không tốt, nàng phát giác đã muốn khống chế không được cảm xúc chính mình. Nàng không biết vì sao Nhan Tiêu lại có thể làm cho cảm xúc của nàng dao động lớn như vậy.
"A? Nga..."
Nhan Tiêu nghe xong, nhất thời phản ứng lại, nguyên lại bãi đỗ xe gần như vậy, tới nhanh thế? Vừa rồi cô đem toàn lực chú ý phóng tới trên người Lạc Tử Tịch, nhất thời không để ý. Sao cảm giác tốt lúc nào cũng nhanh lướt qua hết vậy? Nhan Tiêu ngay ngốc cười cười, cô vẫn còn ngẩn người ra một lúc.
Buông ra tay Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu chạy nhanh đến bên kia xe, mở cửa liền sắc bén ngồi xuống, lần đầu tiên cô ngồi xe Lạc Tử Tịch nha, cảm giác thật sự tốt đẹp.
Lạc Tử Tịch cũng ngồi vào xe, thắt chặt dây an toàn sao lại thấy Nhan Tiêu một người ngây ngô cười, hoàn toàn không giống bộ dáng vài lần trước, nguyên bản hai người là địch nhân, hiện tại lại cùng nhau ngồi trên một chiếc xe, mà Nhan Tiêu lúc này cũng không phòng bị mà cứ ngây ngô cười. Lạc Tử Tịch không biết Nhan Tiêu cười cái gì, chính là cảm thấy Nhan Tiêu lúc này cũng không có chán ghét. Nhìn thấy Nhan Tiêu vẫn chưa thắt dây an toàn, Lạc Tử Tịch cũng không nghĩ nhiều, liền tháo dây an toàn của mình sau đó nhích người qua giúp Nhan Tiêu thắt tốt dây an toàn.
Đột nhiên thân ảnh nàng phóng đại vào mắt khiến cho Nhan Tiêu nhảy dựng, liền sau đó là thản nhiên một cỗ mùi thơm ngát bay vào trong mũi, là hương vị Lạc Tử Tịch, phản ứng đầu tiên của Nhan Tiêu chính là nhất thời không có phản ứng, sau đó lại thấy da thịt Lạc Tử Tịch như ẩn như hiện qua áo sơ mi, mà mặt Lạc Tử Tịch gần như gang tấc... Nhan Tiêu không khỏi nuốt nuốt nước miếng, hảo tưởng hung hăng hôn lên đôi môi cảm tính đó.
Đợi đến lúc cô phản ứng được, Lạc Tử Tịch đã ngồi lại vị trí mình, Nhan Tiêu muốn đứng lên nhưng lại phát hiện... Chính mình bị trói vào chỗ ngồi. Mồ hôi nhỏ giọt! Nguyên lai vừa rồi Lạc Tử Tịch giúp cô thắt dây an toàn. Tà niệm trong lòng chợt lóe qua. Ha ha... kỳ thật cảm giác như vậy cũng tốt lắm. Trong lòng Nhan Tiêu chợt vui vẻ.
"Lạc Tử Tịch."
Nhan Tiêu kêu một tiếng.
"Ân?"
Lạc Tử Tịch gặp Nhan Tiêu vẫn là một bộ dạng ngây ngốc, khóe miệng hơi hơi giương lên, không biết vì cái gì, lúc này Nhan Tiêu làm cho nàng nghĩ tới một từ, khả ái. Ân, chính là khả ái, nàng cảm thấy Nhan Tiêu lúc này phi thường khả ái. Tạm thời quên đi thân phận Nhan Tiêu, Nhan Tiêu lúc này mới chân chính là Nhan Tiêu, trong mắt không có yêu mị cùng sắc bén, làm cho người ta cảm thấy không có ngăn cách nhiều như vậy, ở chung rất hảo.
"Không có gì, nghĩ muốn kêu cô."
Nhan Tiêu tự thấy mình ngớ ngẩn, hiện tại đối Lạc Tử Tịch, cô đã không cảm thấy đơn giản chỉ là hứng thú nữa, mà là yêu thích, Nhan Tiêu phác giác cô đã ái thượng Lạc Tử Tịch sâu đậm.
Lạc Tử Tịch khóe miệng tiếp tục giơ lên, không hiểu nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Khởi động, chuyển bánh, bắt đầu lái đi.
"Nhan Tiêu, vì sao mỗi một lần tôi nhìn thấy cô cảm giác đều bất đồng? Cô rốt cuộc là loại người gì?"
Lạc Tử Tịch đem nghi vấn trong lòng nói ra.
"Bởi vì tôi không giống người thường nha, phải không? Tôi sớm nói với cô, tôi là Nhan Tiêu, tình nhân lão công cô. Như thế nào, còn chưa tin?"
Bởi vì Lạc Tử Tịch hỏi, Nhan Tiêu khôi phục bộ dáng bình thường, cười đối Lạc Tử Tịch nói. Kỳ thật, cô càng muốn nói cùng Lạc Tử Tịch tôi là tình nhân của cô, bất quá, hiện tại quan hệ các nàng còn thiết lập là tình địch, muốn chuyển biến quan hệ, đó là chuyện không dễ dàng, công trình thật lớn nha. Nhan Tiêu đương nhiên sẽ không nói ra. Con người, ngốc như vậy một hai phút thì được rồi, không thể ngốc lâu quá.
"Còn ngoạn?"
Lạc Tử Tịch vừa lái xe vừa nhìn Nhan Tiêu liếc mắt một cái. Nàng cảm thấy Nhan Tiêu không có khả năng là tình nhân lão công nàng, trong mắt Nhan Tiêu không có Lăng Dịch Hằng, tựa hồ cũng không có bất luận kẻ nào, người giống như Nhan Tiêu, có lẽ là mắt cao hơn trời, Lăng Dịch Hằng tuy tốt, nhưng Lạc Tử Tịch tin tưởng, Lăng Dịch Hằng còn chưa tiến nhập được vào mắt Nhan Tiêu. Chỉ là, nàng không rõ, vì cái gì Nhan Tiêu còn quyết ý muốn nói cô là tình nhân Lăng Dịch Hằng?
"Tôi cũng không có nói qua là không ngoạn nha, đúng không."
Nhan Tiêu phao một cái mị nhãn cấp Lạc Tử Tịch, cười nói.
Nếu Lạc Tử Tịch là một nam nhân, lúc này nhất định sẽ vì Nhan Tiêu mà nổi điên, cho dù thân là nữ tử cũng bị ánh mắt Nhan Tiêu lúc này mê hoặc đi. Lạc Tử Tịch âm thầm mắng: Yêu tinh! Khó trách Lăng Dịch Hằng nghe lời nàng như vậy, một ánh mắt Nhan Tiêu, cũng đủ làm cho thiên hạ nam nhân vì nàng phong hỏa hí chư hầu.
Ổn định hô hấp chính mình, Lạc Tử Tịch không nghĩ nói chuyện cùng NhanTiêu, im lặng lái xe. Mà Nhan Tiêu, cũng không nói nữa, chỉ nhìn ngoài cửa sổ,ngẫu nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Tử Tịch một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.