Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Bạch Lạc
Khi Ánh Hàn đến gần miếu hoang, mấy nữ nhân bên trong đang hùng hổ nói gì đó.
"Đáng chết, tiện nhân Ánh Hàn lại biết võ công, chúng ta bị người nọ hố rồi! Phế vật, sao còn chưa cởi dây thừng cho ta?"
"Lão đại, dây thừng buộc chặt quá, hàm răng ta sắp gãy cả rồi. Ngài chờ chút."
"Lão đại, người nọ chỉ cho chúng ta nửa số bạc. Nếu chúng ta không làm nhục Ánh Hàn, cũng không để Tiếu phu nhân xem đông cung sống, nhiệm vụ không hoàn thành, người nọ khẳng định không trả chúng ta số bạc còn lại."
Ả cầm đầu cười lạnh: "Lúc đó ta đã hứa hoàn thành nhiệm vụ trong một tháng, bây giờ mới qua mấy ngày, chúng ta vẫn còn cơ hội. Hơn nữa, chậc chậc, tên Ánh Hàn này vừa nhìn đã biết vưu vật, tư vị hiển nhiên mất hồn. Dù đối phương không đưa số bạc còn lại, lão nương cũng phải thượng hắn."
Mấy ả bên cạnh nở nụ cười đáng khinh: "Lão đại, chờ ngài chơi đủ rồi, nhớ thưởng cho tiểu nhân mấy phát, hắc hắc hắc."
"Xì, nhìn các ngươi gấp gáp kìa. Lão nương đã bao giờ bạc đãi các ngươi chưa, ai cũng có phần."
"Lão đại, sao tên Ánh Hàn đó không giết chúng ta? Vừa rồi thật là sợ muốn chết."
"Hắn dám! Giết người là phải đeo mạng người trên lưng, hắn chả có lá gan đó đâu. Có điều cơ hội tốt như hôm nay không thành công, cũng có chút đáng tiếc. Không nghĩ tới tiện nhân này có võ công, lần sau ta phải kéo vài tay nữa mới được, sau đó suy tính cẩn thận, xem xem có cách nào khiến tên Ánh Hàn này lại ra khỏi phủ."
"... Không cần nghĩ, ta đây." Một giọng lãnh trầm đột ngột vang lên.
Ánh Hàn không biết đã đứng trước cửa miếu hoang từ bao giờ. Hắn dạo bước chậm rì rì vào trong, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người mấy ả, khóe miệng dần nâng lên một đường cong.
Một nụ cười khuynh thành, nhưng mấy người trong miếu hoang lại kinh hồn.
Hắn đến gần mấy người, mang một thân khí lạnh âm u như bò lên từ địa ngục, trong mắt lộ sát ý. Bộ bào đỏ diễm lệ làm người đột nhiên liên tưởng đến sắc máu, trong không khí cũng phảng phất đã lây dính mùi tanh.
"Sao ngươi, tiểu tiện nhân sao lại về rồi?" Ả nữ nhân cầm đầu cường tráng theo bản năng rụt rụt thân mình.
Dây thừng trên tay chân ả hiện còn chưa được cởi, mà dù cho có cởi, ả cũng không phải đối thủ của người này.
Sát ý trong mắt đối phương làm ả bỗng thấy khủng hoảng.
Ả làm cái nghề cầm tiền người, giúp người tiêu tai, bao hạng người đều đã gặp qua. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy được sát khí nồng đậm như vậy từ một người.
Ánh Hàn không nhanh không chận ngồi xổm trước mặt ả, cười hỏi: "Có đao không?"
Giọng hắn thực hiền hòa.
Lão đại cầm đầu tức khắc túng, lắc đầu thật mạnh: "Không có, không có! Chúng ta cũng chỉ lấy tiền làm việc, cầu ngài đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta đi!"
Mấy lâu la khác cũng hoảng sợ, vội vàng xin tha.
Ánh Hàn lại trực tiếp xách áo lão đại ném xuống đất, hắn khẽ cười, nói: "Vừa rồi tay sờ ta là bên nào nhỉ? A, ta nhớ hình như là tay phải."
Nói rồi, hắn đảo mắt một vòng quanh miếu hoang, khom lưng nhặt một cục đá.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Ánh Hàn giẫm một chân lên lưng ả, nắm tay phải ả đặt trên mặt đất. Cục đá trong tay hắn giơ cao, bất ngờ đập xuống.
Một, hai... Một trăm cái...
"A ——" Nữ nhân to lớn kêu thảm thiết không ngừng.
Đến cuối cùng, tay phải nữ nhân đã bị cục đá đập cho máu thịt be bét, hoàn toàn nhìn không ra hình dạng một bàn tay. Mà nữ nhân kia cũng đau hôn mê bất tỉnh.
Mấy lâu la hoảng sợ không thôi.
Thật là đáng sợ, nam nhân này thật đáng sợ! Từng tiếng nện kia cứ như nện vào tim, ép các ả cho thở không nổi!
Mặt Ánh Hàn bị vài giọt máu văng trúng, hắn chậm rãi quay đầu nhìn mấy tên lâu la, nhẹ giọng hỏi lần nữa: "Có đao không?"
Gương mặt diễm lệ vô song nhiễm máu tươi liền giống diễm quỷ bò ra từ địa ngục.
Mấy tiểu lâu la bị dọa tè ra quần.
Nhưng mà lần này các ả không tính giết người, cho nên không đem theo đao thật.
Ánh Hàn không nhận được câu trả lời hắn muốn nghe, liền thẳng tay giơ đá lên đập xuống đầu nữ nhân kia.
Một cục đá nện xuống, đầu ả ta tức khắc nở hoa.
Nhóm lâu la:...
Một kẻ khóc nức nở: "Trong ngực ta có một thanh chủy thủ, cho chúng ta chết thống khoái đi!"
***
Trong thư phòng, Nam Tầm chờ thật lâu cũng không chờ được lão cha và Ánh Hàn nhà mình, không khỏi thấy lo lo.
Tiểu Bát bỗng nhiên nói: "Nam Tầm, mới đây thôi, giá trị hắc hóa của đại Boss lại thình lình tăng 10 điểm. Không tin nổi luôn, vốn chỉ có 45 điểm, còn chưa được bao lâu đã lên đến 70 rồi."
Nam Tầm hơi nhíu mày: "Tiếu Bát, bên Ánh Hàn xảy ra chuyện rồi phải không?"
Tiểu Bát nói: "Ngươi từ từ, để gia xem thử."
Một lát sau, Tiểu Bát nói: "Ta thấy đại Boss đang ngồi dưới gốc cây, hình như đang đợi ai đó."
"Chỉ mình chàng? Cha ta đâu, tùy tùng với hộ vệ Tiếu phủ đâu?"
Tiểu Bát: "Cmn sao ta biết. Khoan từ từ, cha ngươi đang mang người chạy tới đó."
Thái Thương mang theo người, vô cùng lo lắng chạy tới nơi mình và Ánh Hàn tách ra lúc trước.
Lúc ông tới, Ánh Hàn còn đang ngồi đợi dưới gốc cây đại thụ, dáng vẻ cô độc bất lực làm ông đau lòng cực kỳ.
"Tiếu phu quân." Ánh Hàn đỡ thân cây đứng lên: "Chân con hình như sưng lên rồi."
Thái Thương chạy vội tới đỡ hắn: "Ánh Hàn con đừng lộn xộn, cẩn thận sưng to hơn đấy."
Cứu binh Thái Thương tìm đến là Trương phu quân. Trương phu quân cho hai người hầu nhà mình đỡ Ánh Hàn lên xe ngựa, rồi tiện đường hộ tống họ về Tiếu phủ.
Tuy rằng chưa gặp phải nguy hiểm, nhưng khi Nam Tầm thấy Ánh Hàn bước đi khập khiễng vẫn tức muốn nổ.
Thái Thương chỉ bị hoảng sợ, mà chân phải Ánh Hàn trong lúc chạy trốn đã bị trật, sưng to.
Nam Tầm ôm người lên giường, cầm cái chân sưng to như bánh bao của Ánh hàn, nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn. . Đọc thêm các chương mới tại ~ t rùmtruyện.𝐯n ~
"Hàn Hàn, chàng dọa ta chết mất." Nam Tầm xoa một lát liền ngẩng đầu hỏi hắn: "Có đau không?"
Ánh Hàn khẽ cười: "Không đau. Đừng lo, chỉ bị trật chút thôi, qua mấy ngày là đỡ rồi. Nhưng cha ngài chắc là bị dọa rồi, ngài đi xem ông chút đi."
"Ta vừa thăm cha rồi, ông có vẻ hơi mệt, vừa mới ngủ. Ta cũng cho người báo cho nương, bà ấy sẽ về nhanh thôi."
Nói xong, Nam Tầm chợt ôm lấy hắn: "Hàn Hàn, may là cha và chàng đều không sao, nếu không ta..."
Ánh Hàn ôm lại nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ta không sao."
Tuy biết Ánh Hàn là đại Boss vai ác, khẳng định sẽ sống đến cuối, nhưng chuyện xảy ra hôm nay vẫn khiến Nam Tầm nghĩ mà sợ.
Đúng vậy, Ánh Hàn sẽ không chết, nhưng nếu chuyện hôm nay bị kẻ xấu thành công... Nàng không dáng tưởng tượng hậu quả.
Tiểu Bát đột nhiên hỏi: "Nam Tầm, vừa rồi ngươi... sao vậy?"
Nam Tầm nói lạnh nhạt: "Hàn Hàn xém nữa bị lưu manh cướp trong sạch, ta chỉ hơi điên máu tí thôi."
Tiểu Bát: Hơi điên? Gia mẹ nó cảm nhận được sát ý của ngươi!