Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 413: Túy Hương Các, tiểu yêu tinh hiện thân




Edit:  / Beta: PaduC, RED, Bánh Bao Không Nhân
"Ai da, Tiếu đại tiểu thư, ngài đây không phải làm khó ta sao?" Tuy ngoài miệng chưởng sự nói vậy, động tác thu ngân phiếu lại không chút chần chờ.
"Tiếu đại tiểu thư hẳn là lần đầu tới Túy Hương Các, có lẽ không biết quy củ nơi này. Tính tình Ánh Hàn của chúng ta có chút ương ngạnh, sẽ không qua đêm với khách."
Nam Tầm nghiêm trang giải thích: "Ta chỉ muốn cùng công tử Ánh Hàn hàn huyên đến khuya, cùng nhau tâm sự thơ từ ca phú gì đó, sẽ không làm gì quá giới hạn."
Chưởng sự yên lặng trợn trắng mắt, âm thầm khinh bỉ: Thôi đi, bằng kinh nghiệm trăng gió của ta còn không biết đức hạnh đám tiểu thư các ngươi?
Đặc biệt là ngươi đó Tiếu đại tiểu thư, không học vấn, không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, chỉ biết phá của. Toàn bộ hoàng thành đều biết ngươi vì Thu Song của Phương Mãn Các đã vung không biết bao nhiêu bạc, thậm chí còn ra tay đánh người. Tuy không biết vì sao nhãi ranh này đột nhiên ghé thăm Túy Hương Các, nhưng tám chín phần là đến vì sắc đẹp Ánh Hàn.
Còn nói gì mà tâm sự thơ từ ca phú? Đùa ta chắc?
Chưởng sự khinh bỉ một trận trong lòng, trên mặt lại cười tủm tỉm: "Tiếu đại tiểu thư, ngài xem như vậy được không. Chờ chốc nữa Ánh Hàn tấu đàn xong, ta sẽ kêu hắn đến ngồi với ngài một lát? Cả đêm khẳng định không được rồi, nhưng một hai canh giờ thì tuyệt đối không thành vấn đề."
Nam Tầm bĩu môi: "Vừa rồi ta nói giỡn thôi. Dù ta có muốn một đêm không về, lão nương ở nhà nhất định cũng sẽ đánh cho răng rơi đầy đất."
Chưởng sự yên tâm, chắp tay thưa: "Vậy mọi chuyện cứ quyết định vậy đi, chờ lát nữa Ánh Hàn đàn xong, ta sẽ đưa hắn qua đây."
Cuối cùng, chưởng sự lại nhấn mạnh lần nữa: "Ánh Hàn chỉ bán nghệ không bán thân, Tiếu đại tiểu thư xin đừng cưỡng ép. Đến lúc đó nhỡ xảy ra chuyện gì, ta sẽ thực tội lỗi."
Nam Tầm diễn ăn chơi trác táng diễn đến cùng, không kiên nhẫn xua xua tay đuổi người: "Biết rồi biết rồi, lui xuống đi."
Sau khi chưởng sự rời khỏi, Nam Tầm nhìn xuống dưới từ cửa sổ gỗ khắc hoa nhã gian lầu hai.
Trước sảnh tầng một dựng cái sân khấu, trên đó để sẵn một cây đàn tranh làm từ gỗ tử đàn thượng hạng. Nam Tầm nhờ Tiểu Bát đếm hộ, tổng cộng 25 dây, là số dây nhiều nhất của đàn tranh. Nếu không có chút tài năng, căn bản sẽ chẳng thể chơi được cây đàn này.
Chờ thời gian không sai biệt lắm, vị chưởng sự kia bước lên đài, xổ quang quác mấy lời khách sáo Nam Tầm không hứng thú. Sau đó, có hai tiểu ca nhi ăn mặc diễm lệ nhảy lên đài múa kiếm.
"Cái quỷ gì vậy?" Nam Tầm trợn đến sắp lòi cả mắt: "Hai tên này còn trát cả đống phấn lên mặt? Trên đầu cắm trâm hoa? Trời má, không được, thật quá cay mắt!"
Tiếu Dao từng đến Phương Mãn Các và những hoa lâu khác, nhưng mấy anh em nơi đó còn tính bình thường. Phong cách đã được định hình kiểu tươi mát, nói chuyện cũng vô cùng văn nhã; so với mấy đồ đê tiện diêm dúa ở Túy Hương Các thì hoàn toàn là hai thái cực.
Hai tiểu ca nhi kia múa kiếm xong, trực tiếp bổ nhào vào ngực hai nữ nhân lưng to eo thô, sau đó lấy miệng mớm rượu, dùng hết sức bình sinh để quyến rũ họ.
Nam Tầm cả người đều không khỏe.
"Tiểu Bát, đại Boss không phải cũng thế này chứ?"
Tiểu Bát biết còn giả ngu: "Thế nào cơ?"
Nam Tầm: "Giống vậy nè: tô son trát phấn, còn cmn cắm trâm hoa lên búi tóc, đi đường uốn uốn éo éo đó!"
Tiểu Bát lập tức nói: "Thật quá đáng, sao ngươi có thể đánh đồng đại Boss với mấy kẻ diêm dúa đê tiện này?"
Nam Tầm vừa thở phào nhẹ nhõm đã nghe Tiểu Bát nói tiếp: "Đẳng cấp yêu diễm của đại Boss, bọn lâu la vầy há có thể sánh bằng?"
Nam Tầm:...
Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Nam Tầm nhìn nhóm nữ nhân nôn nóng đồng loạt kích động đứng cả lên phía dưới.
"Tới, tới rồi, Ánh Hàn công tử tới!"
"Ánh Hàn! Ánh Hàn!"
"Ánh Hàn công tử! Tiểu tâm can Ánh Hàn, ta muốn dùng một ngàn lượng mua đêm đầu của ngươi ——"
"Ha ha, bộ dáng co ro này của ngươi còn muốn mua đêm đầu của Ánh Hàn, cứ ở đó mà ôm mộng xuân thu đi..."
Nam Tầm vội bổ nhào đến bên cửa sổ, duỗi dài cổ ngoái ra xem.
Giữa tiếng cãi cọ ồn ào, nàng thấy một nam nhân đang xuống từng bước một từ cầu thang lầu hai, dáng vẻ cực kỳ nhàn tản lười biếng.
Nam nhân không mang giày, đôi chân trắng nõn như ngọc đạp lên cầu thang trải thảm đỏ. Khi hắn dạo bước, có thể thấy được mấy ngón chân trắng nõn đầy đặn, nhưng rất nhanh lại bị che lấp dưới áo choàng đỏ chót.
Mà bộ bào đỏ này... khiến Nam Tầm suýt phụt máu. Đây mà là áo choàng mặc á, rõ ràng là một tấm vải treo trên người thì có!
Lỏng là lỏng lẻo, cứ như thể sẽ trượt xuống bất cứ lúc nào!
Áo choàng lửa đỏ như máu càng nổi bật lên nước da trắng như ngọc của nam nhân. Cảnh xuân trước ngực hơi lộ, hé ra xương quai xanh tinh tế, hai viên thù du như ẩn như hiện. Một đầu tóc đen dài đến hông, chỉ búi lỏng lẻo một phần tóc, cố định bằng trâm hồng ngọc.
Khuôn mặt tinh xảo như mỹ ngọc được điêu khắc tỉ mỉ. Độ cong trên mặt gãi đúng chỗ ngứa, không quá dương cương, cũng không quá nữ tính. Đôi mắt hoa đào hơi xếch, khi đảo quanh sẽ tỏa ra khí chất mị hoặc phong tình. câu hồn nhiếp phách. Mũi cao thẳng, chóp mũi sáng như ánh lên. Môi mỏng không tô mà đỏ, khóe môi hơi nhướng, cười yêu mị dị thường.
"Ừng ực", Nam Tầm nuốt nước miếng.
Cơ thể nàng đã không chịu khống chế mà bắt đầu sôi trào.
Phản ứng trực tiếp này đến từ cơ thể Tiếu Dao, nhưng Nam Tầm không thể không thừa nhận, tiểu yêu tinh này quyến rũ nàng thành công rồi.
Còn nói gì mà bán nghệ không bán thân, toàn thân tiểu yêu tinh rõ ràng đều tràn ngập một câu: Mau tới thượng ta đi ~ tới đi ~
Đờ mờ!
Thực hiển nhiên, không chỉ Tiếu Dao không tiền đồ, mà những người khác cũng rất không tiền đồ. Nam Tầm nghe được tiếng nuốt nước miếng "ừng ực" hết đợt này đến đợt khác, không khí tĩnh mịch chỉ chốc lát sau đã nổ vang ồn ào hơn nữa.
Nam Tầm đột nhiên hiểu ra vì cớ gì Túy Hương Các lại hút hàng như vậy. Có tiểu yêu tinh thế này tọa trấn, dù cho toàn bộ Túy Hương Các chỉ còn một mình hắn, cũng tuyệt đối đủ khả năng chống đỡ.
Nam nhân này tựa như đóa bỉ ngạn nở bên nấm mồ, lấy máu nuôi nấng. Là thứ thối nát hủ bại, nhưng hắn lại có được vẻ ngoài tuyệt trần dụ người sa đọa, khiến họ không thể kìm chế dấn thân.
Nam Tầm quệt mũi, may là mình vẫn chưa xì máu.
"Này Tiểu Bát, ta nghĩ ta xong rồi. Yêu tinh câu người này mà đứng trước mặt ta, ta thấy bản thân sẽ nói lắp mất."
Tiểu Bát ây da một tiếng: "Đối với ngươi mà nói cũng đâu phải việc gì quá khó. Mấy thế giới trước, chẳng phải đại Boss luôn bảo ngươi là tiểu yêu tinh sao, hiện tại chẳng qua gặp được một con yêu tinh nam, ngươi đã túng thế rồi à?"
Dưới lầu một, yêu tinh nam kia đã ngồi lên ghế, mười ngón tay thon dài như ngọc đặt lên dây đàn gảy nhẹ, có âm thanh tràn ra từ đầu ngón tay.
Tư thế nam nhân đánh đàn rất ưu nhã cũng rất quyến rũ. Thế nhưng, Nam Tầm không khỏi nhíu mày.
Vì sao tiếng đàn này... lại khó nghe vậy?
Nam Tầm thật không hiểu đối phương đang đàn quái gì nữa. Càng khó hiểu hơn là đám nữ nhân bưu hãn dưới đài lại nghe như si như say, cứ như đang nghe được khúc tiên âm tuyệt diệu nào đó.
Nàng cảm thấy có lẽ mình uống nhiều quá, say rồi.
"Ê Tiểu Bát, đại Boss đàn rất hay hả?" Nam Tầm nhịn không được hỏi Tiểu Bát.
Tiểu Bát nói: "Tai gia nghe không hiểu, nhưng ai quan tâm hắn đàn hay hay không. Đàn sắc quỷ dưới đài chỉ lo nhìn chòng chọc khuôn mặt dáng người đại Boss mà chảy nước miếng ròng ròng, có rảnh đâu mà nghe đàn?"
Nam Tầm nghe lời này của Tiểu Bát, tầm mắt không tự giác rơi lên xương quai xanh tinh tế đẹp đẽ của nam nhân.
Có lẽ do ánh mắt Nam Tầm quá mức nóng bỏng, nên chờ Ánh Hàn đàn xong hai khúc, hắn vậy mà ngẩng đầu liếc qua chỗ Nam Tầm. Đôi mắt kia như thể mang móc câu, câu cả tim Nam Tầm đều run lên.
Má nó, một tiểu yêu tinh cực phẩm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.