Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 37: Nhiệm vụ thí luyện thứ hai 13




Edit: Jess93
"Cũng không thể nói như vậy nha, có phải thật hay không, ngươi gọi Nhị Nha ra ngoài hỏi một chút chẳng phải sẽ rõ ràng? Hai ngày trước chúng ta còn gặp mặt đấy! Lúc đó nàng đi rất gấp, còn để quên cái sọt và liềm cắt cỏ cho heo trong nhà của ta, ngươi xem không phải ta đưa tới cho nàng ấy sao?"
Vừa nói Lam Vĩnh Phú liền lấy ra đồ vật từ trong tay, Vũ cha vừa thấy sắc mặt lập tức âm trầm, nhận ra đồ vật nhà mình, quả nhiên là ngày đó Nhị Nha làm mất, cũng không biết làm sao tên vô lại này lại nhặt được.
Quần chúng ăn dưa không rõ nội tình vốn dĩ không tin lời con cóc, nhưng mà vừa xem vẻ mặt Vũ cha, cảm thấy dường như thật sự có chuyện như vậy. Hơn nữa, Lam Vĩnh Phú xách sọt cỏ trong tay, giống nhau như đúc với sọt cỏ Vũ Hồng đan ngày thường, đám người chợt cảm thấy mình biết được bí mật ghê gớm gì đó.
Thấy Vũ cha thay đổi sắc mặt, trong chốc lát không phát ra tiếng, Lam Vĩnh Phú lập tức đắc ý, nhìn thấy dáng vẻ thôn dân xung quanh cũng châu đầu ghé tai lẫn nhau, hừ! Chỉ cần phá hỏng thanh danh nha đầu này, nàng ta chỉ có thể gả cho mình, xem ra nàng dâu này gần như có thể vào tới tay rồi!
"Nhị Nha, Nhị Nha! Lam ca ca tới thăm ngươi đây!" Con hàng này thấy Vũ cha không có phản ứng, lá gan càng lớn, nhất định là đứng ở cửa Vũ gia vừa kêu vừa muốn cất bước mà vào.
Lâm Tịch không nhanh không chậm đi ra từ phía sau: "Ngươi là ai? Gọi ta làm gì?"
Mọi người nghe ý tứ lời nói của Lâm Tịch, là từ trước đến giờ không biết người này, vì vậy đã có người ồn ào: "Này, con cóc, Nhị Nha người ta không biết ngươi, vừa xem chính là ngươi đang nói linh tinh!"
Mấy ngày nay Lâm Tịch không có ra ngoài, ăn uống tốt hơn so với trước đây, tâm tình cũng tốt, mặt mày cả người cũng tỏa sáng, tươi mát non nớt, giống như mầm liễu vừa trổ cành non trong ngày xuân.
Lúc ấy hai mắt Lam Vĩnh Phú lập tức nhìn thẳng!
Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, nhất định phải bắt bỏ vào trong ổ chăn! Lam Vĩnh Phú âm thầm hạ quyết tâm, cũng không do dự nữa, vươn tay ra muốn kéo Lâm Tịch, thình lình "Chát" một tiếng, cánh tay suýt chút nữa bị đánh bay, khiến Lam Vĩnh Phú lảo đảo một cái.
Hóa ra là Lưu thị phản ứng chậm nửa nhịp, sau khi đẩy móng vuốt hắn ta ra Lưu thị lập tức mắng lên: "Đồ rùa rụt cổ nhà ngươi, là người nào mà cũng dám tính toán, cũng không soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem bản thân ngươi là thứ đức hạnh gì? Mau cút ngay cho lão nương, nếu không ta đánh chết ngươi tên không biết xấu hổ này!"
"Nhạc mẫu, người như vậy cũng không có nghĩa gì, ta biết đại di* gả tốt, nhà tỷ phu tương lai có tiền, nhưng người cũng không thể ngại bần yêu phú như vậy đúng không? Ta và Nhị Nha chúng ta.." Hắn giương lên hai cánh tay, một tay cầm theo sọt cỏ, tay còn lại là liềm cắt cỏ heo. Ý tứ không cần nói cũng biết: Ngươi xem Nhị Nha nhà các ngươi cũng đã quên đồ vật ở trong nhà của ta, chắc chắn quan hệ giữa ta và nàng không tầm thường nha.
*Đại di: Chị vợ.
"Tín vật đính ước" độc đáo như vậy chẳng những xưa nay chưa từng có, khẳng định sau này cũng không còn người nào, Lâm Tịch nhìn xem hai thứ đồ vật này mặt đen giống như đáy nồi.
"Mấy ngày trước ta ở phía sau núi cắt cỏ heo, kết quả trong bụi cỏ xông ra một con rắn, dọa ta vứt đi sọt và liềm cắt cỏ lập tức bỏ chạy. Sau này ta đến chỗ đó làm sao cũng không tìm được, hóa ra là bị ngươi nhặt được."
Lâm Tịch hời hợt nói.
Lam Vĩnh Phú nghe xong liền nóng nảy: "Nhị Nha, ngươi phải ăn ngay nói thật nha, đừng sợ, nhiều người đang nhìn như vậy, dù cha ngươi ngại bần yêu phú, cũng sẽ không làm gì ta."
Lâm Tịch cũng sắp bị tức giận đến bật cười, Lam Vĩnh Phú này không có ngu xuẩn chút nào, còn biết dùng hôn sự của Vũ Lam đến làm văn chương. Hắn ta cũng biết nếu đầu không có bệnh cũng sẽ chẳng có nhà người nào bỗng nhiên gả nữ nhi cho hắn ta, biết Vũ cha chắc chắn sẽ không đồng ý, vì vậy trước tiên chụp cái mũ "Ngại bần yêu phú" cho Vũ gia, để bọn họ nói không rõ ràng, hơn nữa kín đáo kéo Vũ Đồng vào trong đội ngũ của mình đóng vai một đôi uyên ương số khổ bị chia rẽ bởi đôi cha mẹ hám lợi, hơn nữa cùng mình nửa thật nửa giả có hơi mập mờ và "Tín vật đính ước" trong tay, không chừng chuyện này sẽ thành.
Nếu là nguyên chủ thì thật sự sẽ thành, đáng tiếc người đối diện hắn ta là Lâm Tịch, vả lại bây giờ quan hệ của người Vũ gia hòa thuận, hắn ta còn nghĩ dùng cách này châm ngòi cũng uổng công.
Lâm Tịch nở nụ cười đối với Lam Vĩnh Phú, đưa tay ra, ngay tức khắc Lam Vĩnh Phú bị nụ cười này mê hoặc, đần độn ngơ ngác cũng đưa tay ra kéo tay Lâm Tịch.
Người vây xem lập tức bùng nổ, thì ra Lam Vĩnh Phú này nói đều là sự thật, nhìn dáng vẻ hai người này là tình chàng ý thiếp đấy! Đại cô nương tiểu tức phụ lập tức xấu hổ đỏ mặt, có người cúi đầu xuống trái ngắm một cái phải nhìn một chút, có người che mắt từ giữa kẽ tay lén lút nhìn, càng nhiều người thì vô cùng khinh bỉ: Không nghĩ tới, Nhị nha đầu Vũ gia buồn bực không lên tiếng, hóa ra là một cô nương lẳng lơ như vậy.
Lúc ấy sắc mặt Lưu thị lập tức tái rồi, vừa muốn mở miệng mắng, thì nghe thấy một tiếng hét thảm của Lam Vĩnh Phú!
Hóa ra, không biết lúc nào Lâm Tịch đoạt lấy liềm cắt cỏ trong tay Lam Vĩnh Phú, giống như bị điên đuổi theo chém Lam Vĩnh Phú. Lam Vĩnh Phú thấy liềm cắt cỏ sáng loáng thật sự hướng trên người mình chào hỏi, hét thảm một tiếng nhấc chân bỏ chạy!
Lâm Tịch vừa đuổi theo vừa mắng: "Chuồng heo nhà người nào không đóng cửa để súc sinh này chạy đến đây trong miệng tràn đầy lời nói bậy bạ như vậy! Làm hỏng thanh danh của ta còn dám nói xấu cha mẹ ta, hôm nay cô nãi nãi chém chết ngươi sẽ đi nhà lão lý chính báo án thú tội!"
Dáng người Lam Vĩnh Phú khô héo nhỏ gầy, ngày thường hết ăn lại nằm tứ chi không làm việc, cộng thêm trong tay Lâm Tịch còn cầm liềm cắt cỏ, dĩ nhiên là bị đuổi theo phải chạy trốn tán loạn. Nhưng mà ở cửa đều là người trong thôn ra xem náo nhiệt, Lam Vĩnh Phú chui vào trong đám người, dĩ nhiên Lâm Tịch sẽ không vung ra liềm cắt cỏ, ngộ ngỡ thương tổn tới người nào cũng không phải trò đùa.
Đột nhiên trong đầu Lam Vĩnh Phú xuất hiện hình tượng Nhị Nha cầm xẻng nhỏ đuổi theo chém hắn ta vào ngày đó, dường như cánh tay vừa kết vảy có cảm giác hơi đau, hắn ta sợ hãi lại bị nàng chém, dùng sọt cỏ trong tay che đầu, ngực và các vị trí quan trọng khác, vừa tránh trái tránh phải, vừa không đứng đắn nói: "Trời ơi, giết người rồi! Nhị Nha Vũ gia mưu sát thân phu!"
Vũ cha đuổi kịp Lâm Tịch, giành lại liềm trong tay của nàng, ngộ nhỡ lúc này nữ nhi xúc động phẫn nộ hại người hại mình cũng không tốt. Lưu thị cũng kéo Lâm Tịch, dùng cánh tay chăm chú ôm chặt bả vai nho nhỏ của nàng: "Đừng sợ, mẹ và cha ngươi còn chưa có chết đâu, tên súc sinh này đừng nghĩ ức hiếp được ngươi!"
Bên kia Lam Vĩnh Phú thật sự chạy không nổi rồi, mới phát hiện liềm trong tay Nhị Nha bị cướp, bị mẹ nàng ôm, nguy hiểm đã giải trừ. Đột nhiên hắn ta nhìn thấy trong đám người có một lão đầu dáng người mập lùn, râu ria hoa râm, tròng mắt xoay chuyển, nảy ra ý hay.
Lam Vĩnh Phú đi mấy bước liền tới trước mặt lão đầu, "Bịch bịch" một tiếng quỳ gối trước mặt lão đầu: "Lưu lão gia tử, ta thỉnh an người, dập đầu cho người! Vũ gia này thật sự khinh người quá đáng, xin người phân xử giúp ta, dựa vào cái gì không cho phép ta nhìn thê tử của mình?"
Lão đầu mập lùn họ Lưu, là chi trưởng của thôn Nam Bình Ao, coi như cùng tông với Lưu thị, nói đến Lưu thị còn phải gọi lão ta một tiếng Đại bá.
Làm Thôn trưởng nhiều năm, cũng có một chút bệnh nghề nghiệp, chỉ cần cảm thấy có dị thường lập tức muốn tới xem một chút, nghe thấy ồn ào đầu thôn, lão đầu theo thói quen lững thững đi tới.
Không có nghĩ rằng vừa mới tới đã bị Lam cóc bắt được, lão đầu mập lùn có vẻ hơi lúng túng, dứt khoát đi ra từ trong đám người, hỏi Lưu thị: "Đại điệt nữ, rốt cuộc đây là chuyện thế nào!"
"Con cóc này, ban ngày ban mặt chạy đến Nam Bình Ao chúng ta ức hiếp người, không phải nói là Nhị Nha nhà ta.." Chuyện liên quan đến thanh danh nữ nhi, Lưu thị có chút không nói ra lời, oán hận nói: "Đại bá, người cũng biết nhà chúng ta, luôn luôn đều trung thực, hài tử cũng quy củ, làm sao có thể làm ra chuyện đê tiện! Đại bá, người cần phải làm chủ cho hài tử nhà ta!"
Quần chúng ăn dưa nghe được Lưu thị nói hài tử nhà mình "Trung thực" "Quy củ" sẽ liên tưởng đến tình cảnh nóng nảy vừa rồi cũng nghe không nổi nữa rồi, ngươi mở mắt nói lời bịa đặt như vậy thật sự được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.