Trong ánh mắt đầy khó hiểu của Tầm Mịch, sâu trong đáy mắt phát ra một chút ánh sáng le lói, trong lòng có chút tính toán.
Quy củ đứng ở bên cạnh An Vương, không có lên tiếng, sắc mặt cũng không có thay đổi.
Thượng Quan Yên đã được nữ nhi cập nhật thêm kiến thức, hơn nữa trái tim đã thật sự rét lạnh, bước lên một bước, quỳ xuống.
“Hoàng đế bệ hạ, thần phụ thỉnh cầu bệ hạ, chứng kiến giúp cho thần phụ một việc”
Tông Chính Mộc Dạ rất có hứng thú nhìn Thượng Quan Yên. Tính ra, mối quan hệ giữa hai người bọn họ còn là thanh mai trúc mã.
Tính tình của nàng có bao nhiêu yếu đuối, sao hắn lại không biết kia chứ? Lần này, chính là thời điểm trăm lần khó thấy, nàng mạnh dạn cầu xin mình.
“Thừa tướng phu nhân có chuyện gì cứ nói, sao lại trịnh trọng cầu xin trẫm như vậy?”
(Trịnh trọng: rất nghiêm trang và có trách nhiệm với những gì đang nói, đang làm)
Thượng Quan Yên ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định, lên tiếng:
“Hôm nay, thần phụ muốn hưu phu”
(Hưu phu: bỏ chồng)
Hoàn toàn không quan tâm lời nói này làm mọi người trên đại điện khiếp sợ ra sao, tiếp tục kể rõ.
“Thần phụ gả vào tướng phủ hơn hai mươi năm. Lúc trước, tướng gia bất quá chỉ là một cử nhân nho nhỏ. Là bởi vì có phụ thân của thần phụ giúp đỡ, mới đi đến ngày hôm nay”
“Nhưng, tướng gia lại không có một chút tấm lòng cảm ơn. Mấy năm nay, dung túng thiếp thất chèn ép thần phụ, thần phụ nhịn … Hiện tại, lại càng trầm trọng thêm, muốn mưu hại nhi nữ của thần phụ”
“Càng ngày càng làm ra những chuyện hoang đường. Thần phụ chỉ một phụ nhân, rất nhát gan. Trong lòng chỉ cầu mong nhi nữ an ổn cả đời”
“Nếu ngay cả việc này đều không thể thỏa mãn, vậy mấy năm nay thần phụ ẩn nhẫn lại là vì cái gì?”
(Ẩn nhẫn: nén nhịn, không để lộ vẻ tức giận)
Trên mặt Thượng Quan Yên đều là nước mắt, nàng khóc cho sự ẩn nhẫn của mình trong suốt hai mươi năm.
Nếu không phải nàng khăng khăng phải gả cho Văn Nhân Tường Chinh, cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế.
Thậm chí thiếu chút nữa làm hại nữ nhi bị vạn người thóa mạ, còn tốt, cũng chưa tính đã trễ.
Tầm Mịch cùng Văn Nhân Luật cũng đã quỳ gối phía sau ngay thời điểm Thượng Quan Yên mở miệng nói.
Văn Nhân Tường Chính chưa thoát ra được những kích thích trước đó, giờ lại lần nữa bị đóng đinh tại chỗ. Tức giận, phẫn nộ trừng to hai mắt nhìn Thượng Quan Yên đang quỳ trên mặt đất.
Hắn thật sự không có ngờ đến, một người vẫn luôn mềm yếu đuối trong suốt nhiều năm như vậy. Cư nhiên dám nói ra những lời kinh thế hãi tục như thế.
(Kinh thế hãi tục: việc đi ngược lại quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi)
“Thỉnh hoàng đế bệ hạ vì thần phụ làm chủ. Sau ngày hôm nay, ta - Thượng Quan Yên cùng nhi nữ sẽ không có bất luận quan hệ nào cùng với phủ thừa tướng”
Tiếp nhận giấy bút mà An Vương vừa mới sai thái giám đưa tới, nhanh chóng viết xuống hưu thư.
Ấn hạ dấu tay xuống, Thượng Quan Yên hai tay đem hưu thư trình lên người đang ngồi trên cao kia.
Nàng đem chuyện này nói ra trước đại điện, chính là muốn đòi lại công đạo cho chính bản thân mình, cũng muốn hung hăng tát một bạt tay lên mặt thừa tướng.
Dám tính kế nữ nhi của nàng, vậy thì đừng trách nàng cắn ngược lại bọn họ.
Phụ thân của nàng còn chưa có chết, còn chưa tới phiên người của phủ thừa tướng khi dễ đến nông nỗi như thế.
Có lẽ là tư tưởng được khai thông, nên cái nhìn cũng minh bạch.
Thời điểm Thượng Quan Yên vứt bỏ lòng tự trọng, tất cả chỉ vì dĩ hòa vi quý trong gia đình. Nhưng, hiện thực tàn khốc nói cho nàng biết.
(Dĩ hòa vi quý: giữ được không khí hòa bình, thì sẽ mãi yêu thương lẫn nhau)
Ngươi không tranh không đoạt, không đại biểu người khác sẽ buông tha ngươi.
Ánh mắt Tầm Mịch lóe sáng.
Mẫu thân như vậy, nàng yên tâm. Chỉ có như vậy, khi mình cùng đệ đệ không có ở bên cạnh mẫu thân, thì mẫu thân sẽ không bị người khác khi dễ.
Tông Chính Mộc Dạ thật sự bị Thượng Quan Yên làm kinh ngạc. Mấy ngàn năm nay, lần đầu tiên hắn nghe được chuyện thê tử hưu trượng phu.
Ở nơi, nam tử làm chủ tất cả mọi việc, nữ tử chỉ dựa vào nam tử mà sống. Triều đại nào gặp qua chuyện kinh thiên động địa như vậy, không một ai không cảm thấy chấn động.
(Kinh thiên động địa: sự việc vô cùng nghiêm trọng)
“Ha ha ha ha, được, được. Yên muội muội, lần đầu tiên muội quỳ xuống cầu trẫm, sao trẫm có thể không đáp ứng cho được”
“Tiểu Tuyền Tử, đem ngọc tỷ của trẫm mang lại đây”
Tông Chính Mộc Dạ thích thú đem ngọc tỷ đóng lên trên tờ giấy hưu thư kia, trong lòng cũng bao trùm vô vàn cảm xúc.
Thuận tay viết hai đạo thánh chỉ, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Hắn cần phải chú ý thêm.
(Đạo: văn kiện quan trọng của chính phủ)
“Thái tử, nếu ngươi không biết hối cãi, vậy tạm thời ở trong phủ thái tử, suy nghĩ thật kỹ lại những việc mà mình đã làm. Không có khẩu dụ của trẫm không cho phép rời khỏi phủ”
“Văn Nhân Tầm Mịch yểu điệu thục nữ, khuynh quốc khuynh thành, được lòng của trẫm, đặc biệt phong làm quận chúa Nhu Gia”
(Nhu gia: Nhu của nhu thuận, mềm mại. Gia của tốt đẹp, lời khen thưởng về tính tình)
Phất phất tay, bãi triều, làm đoàn người đi ra đại điện.
Còn việc cặp mắt to như thần mã của đệ đệ cứ trừng hắn, hắn không có nhìn thấy, thật sự không nhìn thấy. Mẫu hậu! đệ đệ đáng sợ quá.
Tông Chính Mộc Phong đang rất khó chịu.
Hắn đều đã ám chỉ rõ ràng cho hoàng huynh đến như vậy. Vậy mà hoàng huynh giả vờ không phát hiện. Mắt hắn đâu có mù mà nhìn không ra hoàng huynh đang giả vờ.
Hừ! Cho dù hoàng huynh không giúp hắn, tự hắn sẽ giúp chính mình.
Thái tử đã trợn tròn mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ hoàng rời đi.
Hậu tri hậu giác liếc mắt nhìn người yêu đang đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên tức giận.
(Hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc)
Tuy rằng hắn không hối hận đã cưới người mình yêu thích. Nhưng cũng không phải hắn nguyện ý từ bỏ quyền lợi.
Phụ hoàng rõ ràng là muốn cấm túc mình, còn hoàn toàn không có kỳ hạn. Chuyện này đại biểu cho điều gì … hắn không dám suy nghĩ sâu xa.
Hôm nay, Văn Nhân Vân Phỉ cũng đã chịu nhiều đả kích.
Con tiện nhân kia rõ ràng đã bị đè đầu cởi cổ, thanh danh quét rác, không dám đưa mặt ra ngoài. Vậy mà lại vẫn có thể xoay người.
Không chỉ được hoàng thượng coi trọng, còn quyến rũ được An Vương tuấn mỹ như thần kia.
Đáng giận, nhớ trước đây, mình từng cố ý tiếp cận An Vương, nhưng đều không làm được, ngay cả một ánh mắt cũng chưa lưu lại cho mình.
Dựa vào cái gì, bất quá chỉ là một nữ nhân thời phong kiến mà thôi. Nàng mới là nữ chủ, mới là sủng nhi của thiên đạo.
Tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?
Những ai xuyên qua thời không đều vang danh, danh lợi, tiền tài đều không thiếu.
Nàng - Văn Nhân Vân Phỉ. Nếu đã có được đến cơ hội này, chẳng lẽ không phải làm nàng tới thế giới này hưởng thụ sự truy phủng từ mọi người sao?
(Truy phủng: Truy: theo đuổi. Phủng: thổi phồng, bưng bê, tân bốc, nịnh bợ)
Trong lòng, tâm ma không ngừng nảy sinh, thế giới đã bị vặn vẹo đến rách nát.
Tầm Mịch vui vẻ đỡ mẫu thân cùng đệ đệ nhà mình trở về phủ Quốc Công. Khi rời đ, hoàn toàn không thấy cái thứ cặn bã kia ngăn cản, vì hắn còn chưa có hoàn hồn.
Trong lòng Tông Chính Mộc Phong tràn ngập oán niệm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể đem mỹ nhân đưa đến trước cửa phủ Quốc Công, rồi mang gương mặt đầy đau khổ mà rời đi.
Hắn quyết định, phải nhanh chóng đi về chuẩn bị sính lễ, ngày mai tới cầu hôn.
Tóm lại, ‘ sơn bất lai tựu ngã, ngã tựu khứ tựu sơn ’
(Sơn bất lai tựu ngã, ngã tựu khứ tựu sơn: Núi không tới bên ta, thì ta leo lên núi)
Quốc Công gia - Thượng Quan Liêm đã gần bảy mươi tuổi, vẫn luôn ở nhà tu thân dưỡng tính, không hỏi thế sự.
(Thế sự: chuyện đời)
Cả đời đều trên ngựa chiến, dưới gối chỉ có hai nhi một nữ, đối với nữ nhi, từ trước đến nay đều nuông chiều. Nữ nhi yêu cầu, không hề phản đối. Đây cũng là lý do vì sao, một tên cử nhân nho nhỏ có thể cưới được đích nữ của nhà Quốc Công.
Hai nhi tử đều ở biên quan, hôm nay đột nhiên nghe được tin tức về cháu ngoại, thực sự là bị tức gần chết.
Ông còn chưa có chết, đám người đó đã dám tính kế trên đầu người nhà của ông, tiểu chủ tử của phủ Quốc Công?
Chỉ là không đợi ông ra mặt, hạ nhân đã tới bẩm báo, nói, tiểu thư đã hưu tướng gia.
Sửng sốt một chút, sau đó chụp cái bàn cười ha ha (*≧▽≦), còn không quên cực lực khen ngợi.
“Không hổ là nữ nhi của Thượng Quan Liêm ta, tốt, làm tốt lắm”
“Mau đi dọn dẹp phòng, tiểu thư cùng tiểu tiểu thư với tiểu thiếu gia phải dọn về ở”
Vừa mới chuẩn bị xong mọi việc, thì Thượng Quan Yên đã mang theo nhi nữ bước vào phủ Quốc Công.
Đã rất nhiều năm, Quốc Công gia chưa được nhìn thấy nữ nhi cùng hai đứa cháu ngoại của mình, trong lòng rất là nhớ thương.
Buổi tối, người một nhà vây quanh ngồi nói chuyện với nhau, ấm áp lại tốt đẹp.
Bên kia, Văn Nhân Tường Chinh đần độn về đến phủ, mới phản ứng lại. Hắn đường đường là một thừa tướng vậy mà lại bị chính thê hưu.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào sống ở kinh thành.
Nhưng, cho dù trong lòng có oán hận, cũng không còn cách nào khác. hoàng thượng đều đã đồng ý, còn dùng ngọc tỷ đóng dấu, chuyện này coi như xong.
Gắt gao nhào nát tờ giấy trên tay, hận không thể trực tiếp xé nó. Nhưng nhìn đến bốn chữ to đỏ tươi trên mặt giấy ‘ phụng thiên thừa vận ’, hắn chỉ đành phải nhẫn nhịn.
Mấy nhà vui mừng, mấy nhà sầu.
Tầm Mịch cùng An Vương là vui mừng.
Thừa tướng cùng thái tử là ưu sầu.
Đặc biệt là sau khi Văn Nhân Vân Phỉ trở lại phủ thái tử phủ, phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn nàng đều là trào phúng cùng thương hại, tính tình bạo phát.
(Bạo phát: bùng nổ đột ngột và dữ dội)