Nghe a ta nói như vậy tôi đủ hiểu mình cần phải làm gì. Đứng dậy rời khỏi giường tôi đi xuống nhà thì thấy có vài người ngồi ở ghế sofa. Mấy người này tôi chưa thấy bao giờ. Đang ko biết phải làm thế nào thì bọn họ đứng dậy cúi đầu.
_Chào Lão Vương, chào cô...
Lạ thật rõ ràng chỉ có mình tôi mà sao họ lại chào cả a ta nhỉ, tôi quay mặt nhìn lại phía sau mình mới biết Lão Vương đang đứng phía sau. Con người a ta làm bằng gì ko biết đi gì mà nhẹ như gió thổi chẳng có động tĩnh gì. Tôi đang mãi mê với mớ suy nghĩ của mình thì lão Vương lên tiếng.
_Cô định đứng ngẩn ngơ ra đó đến bao giờ..
Tôi luống cuống vội bước xuống chỗ hai người lạ kia. Lão Vương, a ta đi lướt qua tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa ngay phòng khách mắt nhìn vào hai người kia hất mặt về phía tôi.
_Tân trang lại cho cô ta.
Hai người bọn họ vội cuối đầu " vâng " một tiếng. Tôi dù có ngốc đến đâu cũng hiểu câu a ta nói, chẳng biết a ta đang nghĩ gì nữa. Tôi đang muốn trả thì chứ đâu cần làm đẹp bản thân mình.
Hai người ấy đứng dậy bọn họ đi lại chỗ tôi lấy tay quay người tôi một vòng, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi dở quyển sổ ghi ghi chép chép gì đó.
Từ nãy đến giờ Lão Vương a ta chỉ ngồi im trên ghế chân vắt chéo tay cầm tách trà nhâm nhi ko thấy a ta liếc nhìn tôi lấy một lần.
Một lúc sau bọn họ quay người đi lại chiếc ghế cầm lấy chiếc túi của mình đặt quyền sách vào bên trong rồi đứng trước mặt Lão Vương.
_Chúng tôi xong rồi... Xin phép Lão Vương...
Lão Vương gật đầu tay nâng tách trà lên miệng thong thả thưởng thức từng hương vị của nó. Sau khi bọn họ đi rồi thì a ta cũng đứng dậy bước lên lầu. Tôi quay mắt nhìn theo bóng lưng hai người đang bước ra cửa rồi lại nhìn bóng lưng Lão Vương đang đi lên lầu trong lòng vô cùng khó hiểu.
Chẳng biết bọn họ là ai và đang làm gì. May mắn lúc này bà giúp việc đi ra để dọn số tách trên bàn tôi liền chụp lấy tay bà ấy.
_Hai người đó là ai vậy cô. Sao nhìn họ khó hiểu vậy.
Bà giúp việc tay đang cầm chiếc khăn lau lau trên mặt bàn miệng lên tiếng.
_Bọn họ là người đảm nhiệm về thẩm mỹ cho Lão Vương.
_Là sao cô cháu ko hiểu lắm.
_Có nghĩa hai người họ là người lựa chọn trang phục và bề ngoài của Lão Vương. Giống nhà thiết kế riêng cho cậu ta vậy đó.
_Dạ. Cháu hiểu rồi. Thôi cháu lên lầu đây ạ.
Tôi quay người đi lên cầu thang mà trong đầu vẫn chưa khỏi thắc mắc,a ta thật ra là con người thế nào sao mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo ko có gì là rõ ràng.
Bước vào phòng đã thấy lão Vương ngồi bên cửa sổ, a ta đưa mắt nhìn ra ngoài tay cầm điếu thuốc đưa lên hút rồi nhả ra từng làn khói. Bóng đèn điện le lói trong căn phòng chiếu lên con người Lão Vương như khắc họa một bức chân dung của người đàn ông cô đơn. Tôi cứ mãi đứng đó lặng nhìn Lão Vương, tự nhiên trong lòng dâng lên một cảm xúc tôi ko thể định nghĩa nó là gì nhưng từ trước giờ tôi chưa từng có cái cảm xúc này với bất kì ai.
_Lại đây.
Tôi giật mình khi nghe tiếng gọi của Lão Vương, đưa mắt nhìn xung quanh chẳng còn ai khác ngoài tôi và a ta, vậy có nghĩa người Lão Vương đang gọi mình.
Tôi chậm chạp lê từng bước chân lại gần chỗ Lão Vương, a ta vẫn ngồi im đó ko hề quay lại đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn ra khoảng không gian ngoài kia. Tôi đi lại đứng bên cạnh Lão Vương rồi lên tiếng.
_A gọi tôi.
Lão Vương vẫn ko quay lại chỉ có dùng bàn tay vỗ vỗ lên đùi của mình.
_Ngồi lên đây.
Tôi ko hiểu sao khi đứng trước người đàn ông này thì trái tim lại đập thình thịch trong lòng ngực, có phải vì tôi sợ hay vì một điều gì khác. Từ từ đi lại đặt chiếc mông của mình ngồi lên chân Lão Vương, a ta liền vòng tay qua eo ôm trọn lấy tôi. Lúc này ngay cả thở tôi cũng ko dám thở mạnh, chỉ từ từ hít vào rồi thở ra đem chút ko khí bên ngoài vào trong phổi.
Tôi và Lão Vương im lặng ko ai nói với ai lời nào, sự im lặng đến ngột ngạt, tôi ko thể tiếp tục chịu thêm được nữa liền lên tiếng trước.
_Tại sao a lại chấp nhận giúp tôi...
Đôi mắt lão Vương vẫn cứ nhìn về trước chỉ có miệng là mấp máy vài từ.
_Tôi nhớ mình đã nói với cô rồi mà...
_Tại sao ko phải là người khác mà a cứ nhất định phải chọn tôi
_Điều này tôi cũng đã trả lời rồi.
_A ko có người yêu à. Sao ko cùng cô ấy sinh một đứa con của hai người.
Tôi cũng ko hiểu sao mình lại hỏi a ta như vậy chỉ có điều trong lòng vô cùng muốn biết. Lão Vương im lặng đem đôi mắt của mình nhìn vào khoảng ko ngoài kia tôi một lúc sau a ta mới chậm rãi lên tiếng.
_Cô ấy đã mất cách đây mấy năm rồi.
Nghe câu hỏi của a ta trong lòng tôi liền dâng lên hai cảm xúc vừa buồn vừa vui mừng. Buồn vì tiếc cho họ có một cuộc tình kết thúc ko có hậu,còn vui vì tôi biết a ta hiện tại ko có người phụ nữ nào.
Tôi cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa ngay cả bản thân tôi cũng ko hiểu được cảm xúc của mình.
_Còn cô...
Câu hỏi của a ta vang bên tai, cứ mỗi lầm bên cạnh Lão Vương là tôi luôn muốn được mở lòng tâm sự, lúc trước cũng vậy bây giờ cũng vậy. Từ trước đến giờ tôi chỉ toàn một mình chịu đựng chưa từng chia sẻ tâm sự cùng ai nhưng ko hiểu sao đối với a ta tôi lại muốn nói ra, nói ra tất cả mọi thứ mà trước giờ tôi phải cố gắng gồng mình chịu đựng.
_ Tôi chưa có. Từ trước đến giờ thời gian của tôi hầu hết chỉ tập trung cho việc học, bởi tôi nghĩ tôi cần phải học thật giỏi, thi đậu trường cảnh sát thì mới có thể tìm được sự thật về cái chết của bố và tìm ra kẻ đã hại ông ấy nhưng đến bây giờ ngay cả mẹ cũng mất rồi, tôi vẫn chưa thể trở thành cảnh sát và cũng chẳng làm được gì cho họ cả.
_Cô nghĩ đến khi cô trở thành cảnh sát thì họ sẽ ở yên đấy cho cô đến bắt hay sao.... Cô thật ngây thơ....
_Vậy a bảo tôi phải làm thế nào...
_Cô ko cần phải hỏi tôi mà cần dùng cái này để suy nghĩ.
Lão Vương đưa tay chỉ vào đầu tôi ( ý bảo tôi dùng nó mà suy nghĩ). Tôi cũng đã vận hành nó hết công sức,vò đầu vắt óc ko biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng vẫn ko tìm ra được cách nào khác ngoài việc vùi đầu vào học. Cảm giác eo mình được nới lỏng ra tôi cúi đầu đưa mắt nhìn xuống bàn tay Lão Vương đã buông ra khỏi người tôi.
_Đi ngủ thôi.
Máu trong tim.
Tập 36.
Nghe a ta nói như vậy tôi liền đứng dậy, quay người đi lại chiếc giường, Thiên Vương đi phía sau dùng cặp mắt của mình nhìn vào dáng người mảnh mai của cô gái đi trước mặt mình trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Vẫn thói quen như mọi lần trước khi đi ngủ lão Vương thường cởi bỏ chiếc áo của mình để nửa thân trên ở trần rồi bước lên giường dang rộng tay của mình. Nằm bên cạnh tôi hiểu ý liền nhích người lại gần Lão Vương, đưa đầu mình đặt lên tay a ta, mùi hương da thịt trên người lão Vương mau chóng dộc vào mũi làm cho tôi cảm thấy thật dễ chịu dường như nó đã trỏe thành một thói quen, ngày hôm nay tôi mết quá rồi đôi mắt chỉ muốn khép lại, gạt bỏ mọi thứ sang một bên chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận người con gái trên tay mình nằm im lặng hơi thở đều đều Thiên Vương liền mở mắt đặt một tay lên trán đưa đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà trong lòng vô cùng phức tạp.
Kể từ ngày Kha Ly qua đời, Thiên Vương trở nên lạnh lùng và ko bao giờ gần gũi phụ nữ. Mọi người trong giới xã hội cho rằng từ sau khi cô gái ấy chết a trở nên vô cảm và ko có hứng thú với phụ nữ. Đã nhiều lần kẻ thù của Lão Vương cố tình dùng mỹ nhân để bẫy a ta nhưng đều thất bại. Bọn họ tìm kiếm nhược điểm của Thiên Vương cũng ko thể tìm được. Vậy nên chỉ ngoài 32 tuổi a đã có tiếng vang và vị trí cao trong giới xã hội.
Chẳng ai hiểu được tại vì sao lần này a lại động lòng thương hại ra tay giúp Lệ, có phải thật sự a cần một đứa con hay còn lý do nào khác.
Ngày hôm sau, đang còn thả mình trong giấc mộng, tôi đã bị ai đó kéo lấy chăn làm cho tôi có cảm giác lạnh buốt, dù có muốn tiếp tục ngủ cũng ko thể.
Mang tâm trạng bực bội, tôi mở mắt ra liền nhìn thấy lão Vương tay cầm chiếc chăn đứng trước mặt mình. Giọng nói còn ngái ngủ tôi nhìn vào a ta...
_Mới sáng sớm a định bắt tôi làm gì nữa đây.
_Mặt trời đã lên cao rồi đấy. Mau rửa mặt rồi xuống nhà cho tôi.
_Làm gì gấp vậy...
Lão Vương ko trả lời câu hỏi của tôi mà đút hai tay vào túi phần nhàn nhã rời khỏi phòng.
Ko biết a ta lại muốn làm gì,tôi hằn học bỏ chân xuống giường đi vào tolec rửa qua mặt mũi của mình,chỉnh lại bộ quần áo trên người cho chỉnh tề rồi bước từng bước xuống dưới.
Hai người hôm qua lại ngồi chểnh chệ ở đó từ bao giờ, tôi đi lại đứng trước mặt bọn họ.
_Có việc gì vậy ạ.
Lão Vương với cặp mắt đang nhìn vào tờ báo lên tiếng.
_Làm đi.
Hai người ngồi trên ghế sofa đứng dậy " vâng" một tiếng rồi đi lại chỗ tôi.
_Mời cô đi theo bọn tôi.
_Đi đâu ạ.
_Đi lột xác. Mời cô...
Tôi khó hiểu, quay mặt nhìn sang Lão Vương nhưng a ta tuyệt đối ko nhìn tôi,đôi mắt vẫn tập trung vào tờ báo trên tay.
Hai người bọn họ quay người một trước một sau bước ra ngoài, tuy ko hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi vẫn đi theo sau bọn họ. Để xem Lão Vương, a ta muốn làm gì.
***
Trên khoang xe im lặng đến ngột ngạt, tôi quay mặt nhìn ra bên ngoài theo tấm gương cửa, dòng đường tập xe cộ, từng dòng người lướt qua nhau. Chiếc xe chạy một đoạn cuối cùng dừng phía trước một cửa tiệm rất lớn.
Tôi vẫn chưa biết đó là nơi gì chỉ thấy hai người trên xe bước xuống tôi cũng mở cửa xuống theo họ.
_Mời cô vào trong.
_Vâng.
Tôi gật gật đầu đi theo bọn họ trước khi vào trong tôi cố gắng nhìn vào tấm biển hiệu thấy dòng chữ spa to đùng nằm ngay trên tấm bản.Nhân viên thấy bên trong thấy chúng tôi đến liền đi ra.
_Chào cô... Mời cô vào trong mọi thứ đã sẵn sàng.
Dường như Lão Vương đã căn dặn bọn họ sắp xếp trước mọi thứ. Họ đưa tôi vào trong một căn phòng.
_Mời cô Lệ cởi bỏ hết quần áo và nằm lên đây ạ.
Trong đầu tôi liền nổ ầm một tiếng,tại sao bọn họ lại bắt tôi cởi bỏ quần áo trên người để làm gì. Tôi cứ đứng đơ ra đó ko hề động đậy gì, bọn họ nhìn tôi rồi nhắc lại.
_Mời cô làm theo lời của bọn tôi. Nếu chậm trễ sẽ ko kịp.
_Tại sao lại phải cởi quần áo vậy ạ.
_Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của Lão Vương.
Tôi thở hắt ra một cái rồi từ từ cởi bỏ bộ quần áo trên người của mình nằm lên chiếc giường mà bọn họ bảo. Sau khi tôi đã nằm trên giường họ đứng xung quanh bắt đầu bôi bôi chét chét thứ gì đó lên tay và chân của tôi rồi dán lên đó tờ giấy.
_Mọi người làm...á...đau quá... Mấy người làm gì vậy.
Chưa kịp nói hết câu tôi đã phải hét ầm lên vì đau. Mấy người bọn họ nhìn tôi cười.
_Chúng tôi đang làm sạch lông trên người của cô.
Sau khi đã làm sạch lông tay và chân, họ lại tiếp tục bôi lên người tôi một lớp kem trắng xóa rồi bắt tôi nằm vào trong một cái máy kín mít chỉ ló được cái đầu ra ngoài.
_Cái này là gì vậy.
_Đây là tắm trắng, chúng tôi sẽ làm cô trông lộng lẫy....
Lão Vương, a ta đang làm cái quái gì thế ko biết tôi cần trả thù chứ đâu muốn tuốt lại vẻ bề ngoài của mình. Tôi thở dài mệt mỏi, cố gắng xem a ta định làm gì.
***
Ông Khanh đang ngồi trên bàn trước mặt là đám đàn em của mình.
_Bọn mày chuẩn bị đi tối nay sẽ cùng tao đến tổ chức dự tiệc. Để xem thằng ranh kia đang muốn cái gì.
Đám đệ đồng loạt " vâng" một tiếng rồi quay người đi khỏi. Tay cầm tách trà đưa lên miệng,trong đầu đang suy nghĩ về bữa tiệc tối nay.
***
Sau một ngày bị bọn họ bôi bôi chét chét cuối cùng mọi thứ cũng xong, trước khi rời khỏi đây họ bắt tôi mặt lên người một bộ váy dạ hội màu trắng và trang điểm cho tôi.
_Xong rồi cô Lệ mở mắt ra đi.
Tôi từ từ mở mắt nhìn khuôn mặt mình trong gương thật bất ngờ, ngay cả bản thân mình mà tôi còn ko nhận ra. Nhìn chẳng khác nào những cô diễn viên, người mẫu xuất hiện trong các sự kiện lớn mà tôi hay thấy trên tivi.
_Cô thấy sao... Có cần chúng tôi chỉnh sửa gì ko.
Tôi lắc đầu ngầy ngậy miệng liên tục nói.
_Ko cần... Ko cần chỉnh nữa đẹp quá rồi