Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 33: Lý trí đến mức khiến người phát sợ




Thành Quyết không nói gì.

Hắn im lặng một hồi lâu.

Tất cả nghi ngờ trong lòng chớp mắt bị đánh tan.

Giờ phút này, trong đầu Thành Quyết toàn tràn ngập hai chữ ‘nói nhiều’.

Hai chữ này liên tục vang vọng trong đầu hắn, lặp đi lặp lại khiến hai tai ù hết cả lên, giống như ma chú niệm không dứt bên tai vậy.

Thành Quyết ngồi im không nhúc nhích, giống như hồn đã lìa khỏi xác.

Kiều Thượng Ngu ngồi bên cạnh, mãi mà không thấy Thành Quyết đáp lại, nên đành chủ động lên tiếng nói: “Anh Thành còn chuyện gì nữa không?”

Không có trả lời.

Cậu liền cho đó là đối phương ngầm thừa nhận, cậu nhấc tay mở cửa xe, chuẩn bị rời khỏi.

Nghe thấy tiếng cửa xe bị kéo ra, Thành Quyết giống như bị đánh giật mình tỉnh lại.

Hắn lên tiếng gọi cậu lại.

“Đây là số điện thoại của tôi, xxx-xxxx-xxxx.” Hắn trầm giọng nói: “Suy nghĩ kỹ xong thì gọi.”

Thân hình của Kiều Thượng Ngu hơi khựng lại, sau đó bình tĩnh ừ một tiếng.

Lên tiếng đáp lại xong, Kiều Thượng Ngu lại nhổm người muốn bước xuống xe, Thành Quyết thấy vậy gọi cậu lại lần nữa.

Chỉ thấy Thành Quyết nghiêng mặt sang, nhìn cậu với ánh mắt bình tĩnh, nói: “Không cần ghi lại số điện thoại?”

“Không cần, trí nhớ của tôi tốt.”

Kiều Thượng Ngu đơ mặt, không đỏ mặt tim đập nhanh nói xong, sau đó nhấc tay đóng cửa xe lại.

Trí nhớ tốt?

Tất nhiên là không phải.

Mà là… Số điện thoại này không biết cậu từng đã chủ động gọi tới bao nhiêu lần, dãy số sớm khắc sâu vào tim cậu, không cần phải ghi ra và học thuộc.

Cửa xe được đóng lại, Kiều Thượng Ngu không nhịn được rút ra một điếu thuốc từ gói thuốc lá trong túi, im lặng châm lửa hút.

Cậu ngậm điếu thuốc trong miệng, quay người đi tới chỗ buồng điện thoại công cộng.

Bên kia.

Trong xe.

Sau khi Kiều Thượng Ngu rời khỏi, bên trong xe trở về sự im lặng vốn có.

Thành Quyết vẫn là lần đầu tiên thấy một Beta có cá tính như vậy.

Mặc dù đối phương không hề nể mặt hắn, thẳng thừng đến đáng sợ, thậm chí là ngại hắn nói nhiều… Rõ ràng từ trước đến nay Thành Quyết rất ghét Beta, nhưng không hiểu sao hắn lại không cảm thấy đối phương đáng ghét.

Mà đối phương lại ghét bỏ hắn.

Thành Quyết nhớ tới vừa nãy đối phương chê hắn ‘nói nhiều’, cả người hắn hơi khựng lại, hai mắt khẽ híp, cảm thấy hoài nghi cuộc đời.

Chiếc xe màu đen sang trọng chầm chậm lái về hướng công ty.

Bên trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở.

Thành Quyết im lặng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng đánh tan sự tĩnh lặng.

“Tôi nói rất nhiều?” Thành Quyết đột nhiên lên tiếng hỏi.

Vệ sĩ và tài xế ngồi phía trước lặng lẽ nhìn nhau một cái.

Bỗng chốc hai người không dám mở miệng.

Một hồi lâu sau, tài xế mới thận trọng lên tiếng: “Không nhiều ạ.”

Nói xong, giọng nói cũng theo đó trở nên dè dặt hơn.

“Có điều lời nói của cậu thanh niên kia… Đúng là ít hơn sếp nhiều.”

Phiên dịch: Hắn nói nhiều hơn.

Thành Quyết: “…”

Thành Quyết ngậm miệng im lặng.

Tài xế nói xong bèn nhớ lại vẻ ngoài của cậu thanh niên tên ‘Kiều Bất Quy’ kia, trong bụng không khỏi sinh ra một cảm giác hết sức vi diệu.

Bởi vì tướng mạo của cậu thanh niên họ Kiều này trông rất quen.

Hoàn toàn giống hệt ‘người đó’.

Nhưng trừ khuôn mặt ra, khí chất, tên, vẻ mặt, tư thái… Tất cả đều không giống nhau.

Thậm chí ngay cả kiểu tóc cũng khác biệt.

Hơn nữa ‘người đó’ từ trước đến nay đều không hút thuốc, thậm chí cậu còn chưa từng nói dối lần nào trước mặt sếp của anh ta.

Lần cuối cùng anh ta gặp ‘người đó’ là cách đây hai tháng, trong hai tháng ngắn ngủi, một người không thể nào biến hóa long trời lở đất như vậy được. 

Có lẽ cậu thanh niên đó không phải cậu Kiều mà anh ta biết, chẳng qua là tình cờ trùng họ, với lại người giống người là chuyện bình thường.

Nếu không.

Tại sao lại không thừa nhận thân phận với sếp anh ta?

Dù sao người đó trước kia… Rất thích sếp.

Cậu thanh niên đó nói dối trước mặt sếp… Thậm chí là chê sếp nói nhiều… Phủ nhận thân phận… Sâu hơn là nói muốn lừa tiền sếp, tài xế càng nghĩ càng thấy hoang mang.

Cùng trong lúc đó.

Chiếc xe đen sang trọng đã đi khuất.

Kiều Thượng Ngu ngậm thuốc lá đi tới trước một buồng điện thoại công cộng, sau khi dùng điện thoại quét mã QR thanh toán xong, cậu vào danh bạ lướt tìm một hồi, nhanh chóng tìm thấy số điện thoại của bà Hác tôn quý.

Cậu nhìn số điện thoại của bà Hác trong màn hình, nhấc tay bấm số trên điện thoại công cộng.

“Tút…”

“Tút…”

Sau khi vang lên mấy tiếng tút, đường dây mới được kết nối.

Bên kia nhận cuộc gọi, giọng nói nghi ngờ lẫn khó hiểu của bà Hác trong ống nghe vang lên.

“Anh là ai? Tại sao có số riêng của tôi?”

Bà Hác chưa bao giờ bắt máy số lạ.

Số điện thoại riêng của bà ta chỉ có một ít người biết được, nhưng nếu không phải vì đối phương gọi cho bà ta bằng số riêng này, bà ta còn lâu mới bắt máy.

Nghe giọng nói nghi ngờ của bà Hác, Kiều Thượng Ngu ngậm thuốc lá đứng trong buồng điện thoại công cộng, âm thanh hơi khàn. 

“Là tôi.”

Bà Hác hơi sửng sốt.

Bà ta nghe thấy giọng nói của người gọi đến.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của bà ta tức khắc thay đổi.

Bà Hác nhíu mày cầm điện thoại, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Cậu đột ngột gọi điện cho tôi làm gì?”

Mẹ của cậu đã qua đời, Thành Quyết cũng đã kết hôn với cậu út nhà họ Bùi, bà ta không nghĩ giữa hai bên còn chuyện gì cần phải gọi điện liên lạc.

Kiều Thượng Ngu không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

“Mới vừa rồi cậu cả Thành nhà bà mời tôi vào công ty làm việc.”

“Cái gì?” Bà Hác nhăn nhó hết cả mặt.

“Anh ta hỏi tôi có muốn vào làm thư ký cho anh ta không.”

Bà Hác bỗng chốc sửng sốt trợn to mắt.

Bà ta cầm điện thoại hóa đá tại chỗ.

Mấy giây sau, bà ta mới hồi hồn lại, phản ứng đầu tiên là bật thốt một cách giận dữ.

“Cậu không phải—”

Bà Hác nói chưa hết câu thì đã bị Kiều Thượng Ngu bình tĩnh cắt ngang.

“Bà Hác, tôi luôn nói lời giữ lời.” Trong điện thoại, cậu không thèm đếm xỉa ngậm thuốc lá hút một hơi: “Mặc dù trước kia tôi đúng là ngu xuẩn, cực kỳ buồn cười, nhưng phàm là chuyện tôi chính miệng hứa hẹn, chắc chắn sẽ làm được.”

Bà Hác theo phản xạ gặng hỏi: “Vậy tại sao cậu—”

“Nếu tôi đã hứa sẽ không đeo bám cậu cả Thành của mấy người, như vậy tôi tuyệt đối sẽ làm được.” Kiều Thượng Ngu lại cắt ngang lời bà ta, nhưng sau đó, giọng cậu bỗng hạ tông xuống: “Tôi có thể kiểm soát hành động của mình, nhưng… Hành động của cậu cả Thành đây lại không thuộc về sự kiểm soát của tôi.”

Theo những lời này của Kiều Thượng Ngu, bà Hác dần bình tĩnh lại.

Kiều Thượng Ngu nói không sai.

Cậu có thể kiểm soát hành động của mình, nhưng… Thành Quyết thì sao?

“Bà hẳn là rõ điều này.” Kiều Thượng Ngu bình thản nói: “Bên cạnh cậu cả Thành có vệ sĩ đi theo, có vệ sĩ ở bên, tôi vốn không thể có cơ hội chủ động tiếp cận anh ta.”

“Hơn nữa.”

“Nếu không phải tự bản thân cậu cả Thành có chủ ý, thì không ai có thể dụ dỗ, thúc đẩy anh ta đi làm.” Cậu thong thả nói: “Bà chắc chắn hiểu rõ điều này hơn ai hết.”

Trong điện thoại, bà Hác cầm điện thoại rơi vào trầm tư.

Bà ta cảm thấy khiếp sợ và rúng động.

Trong điện thoại, giọng nói bình thản ung dung của Kiều Thượng Ngu khiến bà ta thầm kinh ngạc trong bụng, thậm chí còn lầm tưởng bây giờ người đang nói chuyện với bà ta không phải là Kiều Thượng Ngu, mà là một người xa lạ chưa gặp bao giờ. 

Thông minh, tỉnh táo, vô tình.

Lý trí đến mức khiến người ta phát sợ.

Ấn tượng Kiều Thượng Ngu lúc nào cũng cúi đầu vâng vâng dạ dạ trước kia thật sự quá sâu sắc, giờ phút này ở trong điện thoại, giọng nói bình tĩnh lý trí của Kiều Thượng Ngu đúng là hoàn toàn lật ngược toàn bộ nhận biết của bà ta.

Bà Hác bị chấn kinh quá lớn, không nhịn được đưa ra một câu nghi vấn.

“Cậu…” Bà Hác muốn nói lại thôi: “Thật sự là Kiều Thượng Ngu?”

Kiều Thượng Ngu lạnh lùng đáp lại: “Cái này không quan trọng.”

Bác Hác liền bị cứng họng.

Bà ta không thể phản bác.

Bà Hác bị lật ngược toàn bộ nhận biết dĩ vãng, tay nắm chặt điện thoại, mãi một lúc lâu sau mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật người đang nói chuyện qua điện thoại với bà ta lúc này, chính là Kiều Thượng Ngu, một người đã từng ngoan ngoãn nói gì nghe nấy trước kia. 

“Cậu có thể từ chối.” Bà Hác nói với thái độ từ trên cao nhìn xuống.

“Đúng, tôi có thể từ chối.” Kiều Thượng Ngu lạnh nhạt đáp: “Sau đó sẽ khiến cậu cả Thành nghi ngờ.”

Bà Hác lại lần nữa cứng họng.

Kiều Thượng Ngu khoan thai nói: “Một Beta lặn nghèo kiết xác, gia cảnh bần hàn, nhưng lại từ chối lời mời của một tập đoàn lớn, và còn là chức vụ làm việc bên cạnh một Alpha trội ưu tú hoàn mỹ là cậu cả Thành…Thưa bà, chuyện này không phải quá kì lạ sao?”

“Trừ khi trong đó có nội tình không muốn người khác biết, thì không còn khả năng khác.”

“Bà Hác, bà cảm thấy thế nào?” Trong buồng điện thoại, cậu cầm ống nghe, vẻ mặt vô cảm hỏi ngược lại.

Bà Hác rơi vào im lặng.

Những gì Kiều Thượng Ngu nói đều không sai.

Bà ta hoàn toàn không thể phản bác.

Bà Hác im lặng hồi lâu, sau đó lên tiếng chất vấn: “Cho nên, bây giờ cậu gọi điện đến là vì muốn nói với tôi, do không thể khiến Thành Quyết nghi ngờ, nên cậu đồng ý làm thư ký của nó phải không?”

“Dĩ nhiên không phải.” Kiều Thượng Ngu lạnh nhạt đáp: “Thưa bà, tôi đã nói, phàm là chuyện tôi đã đồng ý, chắc chắn sẽ làm được.”

“Nếu đã vậy… Cậu còn gọi điện cho tôi để làm gì?” Bà Hác nhíu mày, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Bà Hác thân phận tôn quý, thủ đoạn thông thiên.” Cậu không thèm đếm xỉa, nói: “Tôi tin tưởng bà Hác sẽ có cách giải quyết chuyện này một cách hoàn hảo.”

Bà Hác lại bị cứng họng, bất ngờ không kịp đề phòng.

“Tôi vừa mới tạm biệt cậu cả Thành, số lạ này tốt nhất không nên gọi quá lâu, kẻo khiến anh ta nghi ngờ.” Kiều Thượng Ngu lạnh nhạt nói: “Chuyện này xin giao hết cho bà Hác.”

Cậu nói xong liền cúp máy.

Điện thoại ngắt liên lạc, bà Hác nhấc tay đỡ trán.

Bà ta vô cùng khiếp sợ với những điều trời hành đất lở mà Kiều Thượng Ngu đã nói trong điện thoại.

Và càng khiếp sợ hơn với hành động của Thành Quyết.

Tất cả những thứ này đều vượt khỏi dự đoán của bà ta, không hề có trong tính toán.

Biện pháp giải quyết?

…Bà ta không có.

Bà ta có thể làm cùng lắm chỉ là xóa sạch và giấu giếm những thông tin liên quan đến Kiều Thượng Ngu.

Nhưng hành động của Thành Quyết, cho tới bây giờ bà ta đều không thể lường trước được.

Bây giờ để Kiều Thượng Ngu lập tức rời khỏi thành phố S, sau đó xóa sạch tung tích của cậu?

—Trái lại sẽ càng khiến Thành Quyết nghi ngờ thêm.

Không, thậm chí sẽ khiến Thành Quyết hoàn toàn chắc chắn quan hệ giữa hắn và Kiều Thượng Ngu không hề bình thường, sau đó càng làm Thành Quyết cố chấp hơn. 

Vừa mới đưa ra lời mời làm việc, kết quả ngày mai người được mời lại bốc hơi khỏi thành phố S, thậm chí không để lại bất kỳ dấu vết nào, toàn bộ thông tin đều bị xóa sạch, muốn làm chuyện này mà không để lại nghi ngờ thì bất khả thi.

CCTV có thể xóa sạch hết.

Giấy tờ liên quan đến chuyện mua nhẫn có thể tiêu hủy.

Thư ký có thể nói láo.

Nhưng nếu muốn hoàn toàn che giấu hành động tung tích một người còn sống sờ sờ trên đời, từ đó khiến Thành Quyết mất hết manh mối tìm kiếm, cũng là bất khả thi.

Hơn nữa còn là trong tình trạng Thành Quyết đang cố chấp tìm kiếm Kiều Thượng Ngu.

Trong nhà họ Thành, bà Hác đưa tay xoa đầu.

—Bà ta không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản Thành Quyết.

===Hết chương 33===


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.