Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 85: o giác và thực tại




"Tôi cần có câu trả lời thỏa đáng!! Tôi muốn gặp người bút danh Thấp Tần càng sớm càng tốt"
"Thật xin lỗi Trác quản lý. Thông tin tác giả cộng tác với tòa soạn không thể cung cấp ra ngoài, mong Trác quản lý thông cảm"
"Tôi không cần biết. Vị Thấp Tần này đang làm tôi rất đau đầu, không gặp được cô ta tôi sẽ dùng quan hệ xử lý cái nơi này lúc đó các người đừng trách tôi vô tình"
Mạc Khanh còn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy bút danh của mình được nhắc đến một cách đanh đá không khỏi tò mò quay đầu lại. Nhưng khi vừa biết đó là ai mặt liền xanh như đít nhái.
Chời đụ, quản lý của minh tinh Phó Kiệt. Bả làm cái quần què ở đây vậy?? Chẳng phải lịch trình siêu bận rộn không rảnh đi linh tinh sao??
Vì sống cùng khu nên việc vô tình chạm mặt vài lần là điều bình thường. Nếu đại minh tinh Phó Kiệt để bảo đảm cuộc sống riêng tư yên tĩnh, ẩn mình như một nhẫn giả phải khi chó nhà cô thay lông mới gặp 1 lần thì vị quản lý này lại là người chạy ra chạy vào như cơm bữa.
Mạc Khanh linh cảm nếu cô ta tóm được mình sẽ bị giết chết không nghi ngờ, vì vậy thức thời là trang tuấn kiệt nhanh chóng lủi ra ngoài không lộ cả tiếng nện gót giày trên sàn đá. Quả nhiên đặc tính tham sống sợ chết phát huy rất tốt trong mọi hoàn cảnh.
Mạc Khanh không hiểu lý do vì sao Trác Chi Tĩnh lại muốn tìm mình, thế nhưng giác quan thứ 7 của một tác gia văn học đó là nếu để bị tóm được thì chẳng có cái quái gì tốt đẹp xảy ra cả.
Đọc FULL bộ truyện.
Con người có 5 giác quan phổ thông, phụ nữ đánh ghen có giác quan thứ sáu. Còn đối với những kẻ có não phải phát triển gấp đôi não trái thì đó là thêm trí tưởng tượng phóng đại vl, hít dramma siêu nhanh, chấp nhận mọi tình huống xảy ra trước mắt cho dù có là bị một em trai học tiểu học moe vl tán tỉnh.
( Não trái thiên về tính toán, suy nghĩ và sử dụng những gì liên quan đến logic; còn khi cần hình dung về hình ảnh, âm nhạc, màu sắc,.. Não phải là bên hoạt động chính)
Mạc Khanh chạy như bay về phía hầm để xe của tòa soạn, gấp gáp mở túi xách rút chìa khóa thì bất ngờ đâm sầm vào người đang đi đến ở hướng ngược lại sau đó ngã ngồi ra sau.
" A... Xin lỗi xin lỗi. Tôi đang vội quá anh không sao chứ?"
Một người đàn ông cao lớn toát ra phong phạm của giới thượng lưu từ trên cao nhìn xuống Mạc Khanh đang ngồi dưới đất. Tuy đã đội mũ và đeo khẩu trang nhưng từ đôi mắt phảng phất nét Tây phương, xương hàm góc cạnh và hầu kết quyến rũ không khó để nhận ra người này rất điển trai.
Mạc Khanh nhìn đến ngẩn người. Lồng ngực bỗng siết lại một cái hơi nhói giống như cô đã quên một điều gì đó rất quan trọng. Bóng dáng này quá quen mắt, dường như đã gặp ở đâu..
« Cậu không cần đích thân đến, alo? Cậu nghe thấy tôi nói không đấy??? Đang ở đâu vậy? »
"Đã biết"
Y nói vỏn vẹn hai chữ rồi cúp điện thoại, chìa bàn tay ra:
"Có tự đứng dậy được không?"
Mạc Khanh bấy giờ mới hoàn hồn, thu lại ánh mắt lúng túng nắm lấy tay y:
"A... Có, có. Cảm ơn"
Ngay khi vừa tiếp xúc, dòng điện nhỏ đến tê dại truyền tới từ ngón tay khiến Mạc Khanh hoang mang.
Ánh mắt nhạt màu kia như có ma lực hút hồn người đối diện. Y kéo vành mũ che đi nửa đôi mắt, khiến người đối diện không thể đoán nổi vẻ mặt của y lúc này:
"Cầm lấy" Y cất tiếng có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Mạc Khanh nhìn tập bản thảo đang được giơ trước mặt.
"A, cám, cám ơn"
Cô cúi đầu xuống một cái coi như lời chào, không hề nán lại thêm một giây chạy đến khu vực xe đang đậu gần đó vụng về mở cửa xe rồi đạp ga đi thẳng ra khỏi hầm.
Cái cảm giác nuối tiếc siết lại cứ âm ỉ trong lồng ngực vừa nãy, nó rất khó chịu.
Người đàn ông vẫn đứng ở đó chưa đi, một lần nữa y lại cầm điện thoại lên gọi điện:
"Tối nay tôi muốn ăn ở nhà"
« Gì chứ, cậu còn có hẹn dùng bữa với Giám Đốc bên MCA. Tự nhiên đòi về biệt phủ làm gì vậy?? »
"..." Y trầm mặc không nói gì.
« A Kiệt à... »
"...."
«... Được rồi được rồi tiểu tổ tông của tôi, cậu muốn thế nào cũng được » Đầu dây bên kia nhượng bộ, hiển nhiên đã tức muốn chết nhưng vẫn phải cười.
"..."
Trời tối muộn Mạc Tố Tâm mới trở về nhà. Quách Kỳ Xương lái chiếc Mercedes S250 đen bóng dừng lại trước cổng, nhanh nhẹn mở cửa đưa mỹ nữ xuống xe.
Quách Kỳ Xương tuy vẫn giữ mặt liệt nhưng thanh âm trái lại có chút ấm áp hỏi: "Có muốn ăn thêm gì không?"
"Nếu tôi nói có anh sẽ đi mua?"
"Không, tôi vào bếp nấu cho em"
"Cút" Mạc Tố Tâm hừ lạnh.
Quách Kỳ Xương gật đầu: "Nhớ đi ngủ trước 10h tối. Không sẽ già"
"..." Mạc Tố Tâm cạn lời, nhìn Quách Kỳ Xương phong thái nhanh nhẹn không đổi lên xe đạp ga đi mất.
Chẳng phải tên khùng này đang tán cô à, vì sao một chút tự giác thê nô cũng không có? Bảo cút là cút? Cái lúc giằng cô ra khỏi Trạm Thanh trong lòng liền mừng thầm cuối cùng cũng cảm hóa được tên mặt liệt này, nhưng ai ngờ đâu y lại dẫn cô đến triển lãm lịch sử thành phố.
Wtf??
Hơn thế nữa lại còn là mua 2 lần tổng 4 vé phổ cập kiến thức và xem phim tài liệu. Cái nơi chiếu phim khỉ gió đó dù có tối tăm đẹp đẽ đến mấy cũng không dấy lên nổi một chút cảm xúc ăn bỏng ngô tranh thủ nắm tay nhau của các cặp đôi đâu ạ.
Mẹ kiếp.
Thật rất muốn đốt cái nơi chết tiệt đó khiến Quách Kỳ Xương bị ghim vào tội danh thiên cổ, lúc đó chắc chắn cô sẽ đệ đơn làm 1000 chữ ký xin tử hình hắn bằng bả chó. Loại cực mạnh.
Sau cứ tưởng sẽ được ăn bữa tối ngon lành trong nhà hàng Pháp lãng mạn nghe hắn bày tỏ tình cảm. Nhưng không, Cao Tần gia này đã quá coi thường đầu óc hắn, tên khùng lại chở cô đến đơn vị ăn cơm trong căn-tin kèm một câu đậm phong thái của mấy lão hói dạy Triết: "Thức ăn ở đây sạch, không bị đau bụng"
Đau cái mả cha nhà ngươi.
Mạc Tố Tâm dẫm giày cao gót cộp cộp xuống sàn đá biểu thị phẫn nộ, vừa mở cửa bước vào thì thấy Mạc Khanh đang ôm tô mỳ trộn to gấp 3 lần bình thường ngồi ở sofa xem phim Đại Chiến Zombie.
"Về rồi? Anh zai họ Quách không bê đi ngủ qua đêm à?"
"Bị bất lực" Mạc Tố Tâm ghét bỏ quăng một câu rồi cũng chui vào bếp làm một tô mỳ to không kém của em gái.
"Không phải chứ?" Mạc Khanh tròn xoe mắt: "Người ta là một vệ sĩ cận thân giỏi nhất không thể nào lại không cứng được"
"Vệ sĩ cận thân?? Mày mơ ngủ à y chỉ là cảnh sát thôi" Hơn thế nữa còn làm đội trưởng. Dám cá tên tội phạm nào đen đủi bị hắn thẩm vấn trong vòng 10 phút cũng bị tức chết.
Mạc Khanh quả thật không hiểu tại sao tự nhiên bốn từ đó lại hiện lên trong đầu, một mảng ký ức mờ nhạt lướt qua rất nhanh không tài nào nắm bắt kịp.
"Sao vậy?" Mạc Tố Tâm thồn một đống mỳ vào miệng ăn cho bõ ghét, váy vóc cởi sạch sẽ chỉ để lại độc đồ lót. Nhìn qua cực kỳ thoải mái.
"Em không rõ nữa. Hôm nay đầu óc cứ ảo ảo sao ấy" Mạc Khanh bỏ hai con tôm vào miệng, nhai cả vỏ rồi nuốt chửng.
"Hay mày bị quản lý của minh tinh Phó Kiệt đánh đến hỏng đầu rồi?"
"Ý!!! Sao chị biết cô ta ghé qua tòa soạn???"
"Trạm Thanh kể. Vì mày lấy tên của cô ta và đại minh tinh sử dụng tùy tiện, đến cả tụi fans còn gọi điện quấy rầy liên tục thế nên cô ta mới đến tòa soạn làm ầm ỹ"
"..."
Mạc Khanh không hiểu mấy đứa não tàn kia phá cái gì nữa. Rảnh quá sao?
"..."
Tối đến, Mạc Khanh ngồi đọc lại một lần nữa tất cả các chap và có xúc động rất- muốn -đội -quần. Diễn biến ở các chương gần cuối truyện nhân vật phản diện bắt buộc phải quay trở lại hiện thực, vì vậy không thể không đánh nhau với nhân loại gây thù hận để nam chính ra tay giết chết mình.
Nữ chính Mạc Tố Tâm một lòng một dạ thủy chung thầm mến y đã trở thành cánh tay phải rất đắc lực, phá hoại hầu như các kế hoạch tổng tiến công căn cứ có người sống sót của Tang Thi Vương. Khi đọc đến đoạn cô ta bị Tang Thi Vương đả thương lây nhiễm máu độc thì hết chữ.
"..."
Rồi sao?
Cho lây hay là không lây?
Ai đó nói cho cô biết tiếp theo phải viết thế nào đây có được không?????? Cám ơn.
Lại còn cái hệ thống nào đây? Thứ Nguyên là cái quần què gì!!!!
Mạc Khanh chưa bao giờ cầu bản thân không phải là tác giả như lúc này. Cô muốn đọc tiếp. Muốn hối ra chap mới...
Bỗng nhiên ánh sáng xanh chớp lóe ở trên tủ bút hất vào mắt, Mạc Khanh lấy làm lạ vì bản thân chưa bao giờ mua vật dụng dạ quang nào về phòng cả nên liền tò mò ngển cổ lên nhìn.
Có một định luật vạn vật hấp dẫn không bao giờ thay đổi đó là tò mò không phải đức tính tốt cần phát huy trong mọi hoàn cảnh ngoại trừ học tập.
Thế nên khi mắt vừa nhìn đến hoa văn trên thân bút thì Mạc Khanh liền cảm thấy tứ chi vô lực ngã xuống đất, bản thân cũng mất đi tri giác, rơi vào hôn mê.
"..."
Có rất nhiều, rất nhiều âm thanh hỗn loạn...
"Khanh Khanh, con gái đáng thương của tôi sao lại thế này???"
"Tiểu Khanh, tỉnh lại đi, đừng manh động!! Đó là Tần Ân mà!!!!"
"Tiểu Khanh!!! Anh hai đây!!!!"
"CHA!!!! MAU NẮM LẤY TAY CON!!!"
...
"KHÔNG!!! CỨU MẠNG!!!"
"MẠC TIỂU THƯ MẤT TRÍ RỒI!!! AAAAA..."
" MAU CHẠY VỀ PHÍA BẮC, CÔ TA PHÁ SẬP CẦU TREO RỒI!!!!"
"..."
Tiếng người la hét, tiếng bước chân hỗn loạn và lửa bùng lên khắp nơi,
"Mẹ ơi..... Mẹ ơi...."
Một đứa trẻ ôm đầu lâu của mẹ nó trong lòng, đứng giữa sự hỗn loạn khóc lạc cả giọng. Trên lưng nó còn địu một đứa nhỏ tầm 1 tuổi, đã chết rồi. Không biết chết từ lúc nào...
"Ngũ Hành mất rồi... Mạc tiểu thư phát điên rồi..."
"Phó đội trưởng đâu??...
"Phó đội giao thủ với Mạc tiểu thư đã chạy cách xa Ngũ Hành 8 dặm rồi"
"...."
"Dừng lại..."
"Mau tỉnh lại..."
" Tiểu Khanh, đã nói em phải chờ tôi trở lại cơ mà"
"Tiểu Khanh" được y nhắc tới kia, đôi mắt đỏ quạch như máu phát sáng rực rỡ trong đêm, hai bàn tay móng vuốt nhuốm đầy máu tươi. Tàn nhẫn, thị huyết, cuồng sát...
Những vết lằn đen như những con rết bò đầy cơ thể, hàm răng trắng ởn sắc nhọn còn mang theo thịt vụn nơi khóa miệng, ả cười cười một cách đầy man rợ...
"Phó Kiệt. Tao thề... tao sẽ giết chết mày"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.