Trận chiến này, những người khác phụ trách chống lại thi triều, tận lực kéo dài thời gian, còn cậu phụ trách xâm nhập vào trung tâm quần tang thi, tìm kiếm tang thi hoàng sau đó một kích giết chết. Đây là một trận chiến đặc biệt mà thắng bại đều chỉ dựa vào một người, áp lực Cung Lê Hân phải chịu hiển nhiên người thường khó có thể tưởng tượng được.
Thế nhưng, trong mấy ngày này, thanh niên vẫn nghỉ ngơi ăn ngủ như thường ngày, chưa từng lộ ra một tia khiếp đảm hay lo âu, chịu ảnh hưởng từ cậu, mọi người trong lòng bất an lo lắng cũng dần bình tĩnh lại, toàn lực tiến hành công tác chuẩn bị đâu ra đấy. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười đạm nhạt của Cung thiếu, bọn họ liền cảm thấy vô cùng an tâm. Bất tri bất giác, lực ảnh hưởng của hai chữ ‘Cung thiếu’ đã vượt ra khỏi phạm vi Ninh Thành, dần lan tràn ra toàn C quốc!
“Được rồi, tính từ bây giờ, giờ là 7 giờ 36 phút sáng, nửa tiếng sau, đúng 8 giờ 06 phút, trận chiến chính thức bắt đầu.” Tống Hạo Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, trầm giọng mở miệng.
Mọi người vừa gật đầu đáp vừa chỉnh lại đúng đồng hồ trên tay.
Thấy mọi người còn đang sắp xếp, Tống Hạo Nhiên phất tay bảo bọn họ trở về đơn vị. Mấy người vừa rời khỏi doanh trướng, hắn liền kéo lấy thanh niên gắt gao ôm vào lòng, thấp giọng dặn dò,”Tìm không thấy tang thi hoàng thì lập tức quay về, anh sẽ nhanh chóng ra lệnh mọi người rút lui. Một lần không thành chúng ta còn có thể tấn công lại lần hai, lần ba, một Vụ Thành nho nhỏ chắc chắn sẽ có ngày chúng ta đánh bại được. Em trăm ngàn lần không được miễn cưỡng chính mình, có biết không?”
“Em biết rồi.” Gác cằm lên vai Tống Hạo Nhiên, bên tai là âm thanh trầm thấp hùng hậu, chứa đầy yêu thương cùng bất an, Cung Lê Hân trong lòng ngọt ngào, hai má đưa lên cọ cọ cổ hắn, ợm ờ đồng ý.
“Nói rồi nhất định phải làm được đó!” Tống Hạo Nhiên thở dài, yêu thương hôn lên mái tóc mềm mại của cậu. Tuy biết thanh niên rất mạnh, nhưng hắn trong lòng vẫn thấy đau lòng, vô số ý niệm ích kỷ luẩn quẩn trong đầu muốn ngăn lại cuộc chiến này lại nhưng cuối cùng chỉ đành phải miễn cưỡng áp chế xuống.
Nếu Lê Hân thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn chắc chắn cũng sẽ chết trên mảnh đất này. Cho dù là thượng Cửu Tiêu hay hạ Hoàng Tuyền, hắn tuyệt đối sẽ không để Lê Hân cô đơn một mình.
Nghĩ đến đây, tim hắn lại đau đớn không thôi, tay càng dùng lực siết thanh niên vào lòng. Hai người lẳng lặng ôm nhau, Lâm Văn Bác vén tấm bạt bước vào, cước bộ thoáng dừng sau đó cũng lập tức tham gia vào, từ sau lưng ôm lấy thanh niên, môi hôn lên chiếc cổ trắng nõn nhẵn nhụi của cậu.
“Tìm không thấy tang thi hoàng hoặc tình hình có biến thì phải lập tức quay về, trăm ngàn lần không được miễn cưỡng, biết không?” Hôn dọc theo cổ đến vành tai, Lâm Văn Bác thấp giọng nói.
Lâm đại ca và Tống đại ca càng ngày càng ăn ý, ngay cả nói chuyện cũng nói y chang nhau. Cung Lê Hân khẽ cười nhẹ một tiếng, gật đầu đáp ứng, sau đó hỏi,”Thứ em muốn đâu?”
Lâm Văn Bác buông thanh niên ra, lấy từ trong túi một cái gói nhỏ bằng vải, mở ra đưa tới trước mặt cậu,”Giống như vầy sao?” Đây là sáu cây kim châm dài ba tấc, là hắn dựa theo miêu tả của thanh niên mà tạo ra.
“Đúng như thế, không sai.” Lấy một cái lên kiểm tra, Cung Lê Hân gật đầu.
“Em cần nó làm gì?” Lâm Văn Bác nhíu mày, ngữ khí cực kỳ bất an.
“Để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Yên tâm, em có chừng mực mà.” Cung Lê Hân không giải thích chi tiết, bỏ sáu cây kim vào lòng, cất ở chỗ an toàn.
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên còn muốn hỏi lại, thì thời gian khai chiến ước định trước đó đã tới, nghe thấy tiếng báo động, sắc mặt hai người lập tức ngưng trọng, lập tức xốc màn lên đi về phía pháo đài.
“Thiếu tướng, hết thảy đã chuẩn bị xong, xin phát lệnh.” Một binh lính quân phục rằn ri màu xám tro thấy hắn liền bước tới. Lập tức đứng nghiêm hành lễ, hét lớn. một loạt khẩu đại bác dựng cao lên, nhắm thẳng vào Vụ Thành cách đó không xa.
Tống Hạo Nhiên nâng tay, trong lòng yên lặng đếm ngược, ngay khi đếm tới giây cuối cùng lập tức lớn tiếng,”Khai hỏa!”
Tiếng nổ oanh oanh đùng đùng vang lên tới tận trời xanh, từng quả pháo dễ dàng bắn trúng vào Vụ Thành. Ánh lửa đỏ cam bùng cháy cùng những cột khói xám xịt bốc lên, trông như những con cự long, hoành hành khắp Vụ Thành. Những tòa cao ốc chọc trời từng cái từng cái đổ sụp xuống, không cần tới gần, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể hình dung được thảm trạng hiện tại trong Vụ Thành.
Một đám tang thi bị mấy tòa kiến trúc đổ xuống đè thành thịt nát, còn có con tang thi đánh trực tiếp lên khẩu đại bác, ngay sau đó liền hóa thành tro bụi. Nhưng mà, ưu thế của tang thi chính là số lượng khổng lồ cùng sự cường hãn của chúng, không hề sợ cơ thể bị thương. Tuy thương vong nghiêm trọng, nhưng vẫn có tang thi thuận lợi trốn thoát được khỏi khu trung tâm, tránh được vận mệnh trở thành pháo hôi.
Vừa chạy ra khỏi Vụ Thành tiến vào ngoại ô đồng bằng, chúng lại rớt vào khu mìn mà nhân loại đã lắp đặt trước đó. Từng trái mìn nối nhau nổ tung, tạc banh chúng đưa thẳng về trời. Quần tang thi dày đặc nháy mắt lại ngã xuống một đám.
Không đợi phá được khu mìn, nhân loại mai phục ở chiến hào cùng thành lũy lại bắt đầu nã đạn, không hề cho bầy tang thi này một chút cơ hội để thở dốc.
Phát động tiến công bất quá chỉ mới hơn hai mươi phút, tang thi của Vụ Thành đã tử vong 70-80%, đám tang thi còn lại nếu có thể đỡ được thương tổn từ hỏa lực và súng đạn, thì đẳng cấp hiển nhiên đều rất cao, hơn nữa chúng nó tới bây giờ vẫn còn “vui vẻ”, có thể thấy tang thi hoàng đã may mắn trốn thoát.
Thấy một đoàn tang thi cao cấp xông tới, binh lính trong chiến hào lập tức lui lại, đưa lại chiến trường cho dị năng giả. Chiến hào được đào rất sâu, như mạng nhện giăng khắp cả đồng bằng, tang thi rớt vào chiến hào lại nhảy ra, không ngừng tiếp cận đám nhân loại đáng ghét trước mắt. Nhưng phương thức tiếp cận này của chúng nó hiển nhiên vô cùng tốn sức, ép buộc nửa ngày cũng không chạy xa được bao nhiêu.
Trong thành lũy hình thành thế vây quanh chiến hào, nhóm dị năng giả đã tập hợp đủ, đang chuẩn bị tốt sát chiêu hảo hảo tiếp đón chúng nó.
Đủ mọi màu sắc từ các tuyệt kỹ dị năng lan ra khắp cả vùng đồng bằng, theo đó là sự đánh trả kịch liệt của tang thi. Trận chiến này, giờ phút này mới chính thức bắt đầu!
Cung Lê Hân thấy thời cơ chín muồi, điểm nhẹ mũi chân lập tức nhảy vào quần tang thi, một bên tránh đi công kích của tầng tầng dị năng, một bên tìm kiếm thân ảnh của tang thi hoàng. Cậu tới tới lui lui như một tia thiểm điện, luôn chưa đợi tang thi thấy rõ đã nhanh chóng dời đi, một đường tìm kiếm một đường thu thập đầu tang thi, nơi cậu đi qua, huyết tinh văng đầy đất.
Nhóm dị năng giả đứng trên thành lũy thấy Cung thiếu qua lại tự nhiên, hoành hành vô kỵ giữa đàn tang thi, chiến ý trong lòng càng tăng vọt, mạnh mẽ ra sức tăng áp lực lên quần tang thi. Vốn sợ sẽ ngộ thương Cung thiếu, bọn họ đều theo bản năng kiềm lại chút, lúc này thấy chính mình căn bản không đụng tới một sợi lông của Cung thiếu, họ liền thả lỏng mình.
Đàn tang thi đáng lẽ sắp tới gần một lần nữa lại bị đánh phải lui về, thắng lợi bắt đầu nghiêng về phía nhân loại. Quần tang thi dường như cũng cảm nhận được kết cục sắp thay đổi, bắt đầu trở nên nôn nóng. Chạy tới lui trong đàn tang thi sắp bạo tẩu, Cung Lê Hân không hề bị ảnh hưởng bởi uy áp do bọn chúng phát ra, đưa mắt tiếp tục tìm kiếm.
Thân thể trẻ sơ sinh vốn khá nhỏ, dù có cái đầu cực lớn, nhưng vì lẩn trốn trong quần tang thi dày đặc nên rất khó để tìm ra. Cũng may Cung Lê Hân thị lực hơn người, không bao lâu đã phát hiện được thân ảnh của nó.
Hai mắt nhíu lại, Cung Lê Hân phất tay quăng một đạo chưởng phong qua. Thế công chưởng phong dũng mãnh vô cùng, mang theo sát ý lạnh lẽo, nhưng chính tia sát ý này đã để lộ thiên cơ, con tang thi hỏa hệ cấp năm cao giai bên người tang thi hoàng kia nhận thấy có nguy hiểm, lập tức phóng một hỏa cầu cực nóng cản lại.
Chưởng phong cùng hỏa cầu va chạm vào nhau, bạo tạc giữa không trung, tang thi hoàng bị kinh hách, thê lương thét lên một tiếng, nhanh chóng trốn vào quần tang thi. Cung Lê Hân nào có thể cho nó cơ hội chạy thoát, vừa đuổi theo thân ảnh nho nhỏ kia vừa phóng một đạo lại một đạo chưởng phong oanh kích vào nó.
Con tang thi hỏa hệ cấp năm cao giai vội vàng đuổi theo bảo hộ, lửa cùng gió giao triền cùng một chỗ, vừa chống đỡ lại tiêu diệt lẫn nhau, lực sát thương từ cỗ khí nóng hừng hực còn lớn hơn cả lửa đạn. Tang thi xung quanh bị lửa lan tới lại nhao nhao nhào vào, có con chết ngay tại chỗ, cũng có con tứ chi bị trọng thương đến nỗi không thể đứng thẳng được nữa, ngay cả tang thi hoàng được quần tang thi bao quanh thủ hộ bên trong cũng bị một hỏa cầu trong lúc vô ý đốt trúng gáy, da đầu vốn mỏng như cánh ve của nó liền toát ra một vết thương lớn đầy máu, máu đen kịch độc từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Tang thi hoàng rất mảnh mai, từ khi ra đời đến này chưa từng bị thương thế này. Nó thét lên tiếng ‘chi chi’ chói tai, thanh âm trẻ con non nớt tràn ngập cừu hận. Cung Lê Hân nheo mắt nhếch môi cười, thoải mái đánh bay hỏa cầu do con hỏa hệ kia phóng tới, một Băng Tâm chưởng tức khắc đập vào ót tang thi hỏa hệ. Nó thảm thiết rống lên sau đó bay ngược ra ngoài, toàn thân nó ngưng kết một lớp băng dày, vừa rơi xuống đất lập tức vỡ nát thành một đống phấn đỏ đen.
Chủ tướng tử vong, tang thi xung quanh ngây ngốc vài giây, vòng vây công kích thanh niên thoáng đình trệ. Bắt lấy mấy giây này, năm ngón tay Cung Lê Hân khép lại thành đao, nhắm thẳng vào đầu tang thi hoàng đâm mạnh tới. Đồng tử hắc bạch phân minh của tang thi hoàng đột nhiên biến thành hai cái động tối om sâu thẳm, nhanh như thiểm điện tránh được sát chiêu này, nào có chút gầy yếu trước đó. Nó đã bạo tẩu!
Nhanh như chớp phóng tới gáy một con tang thi phong hệ bên cạnh, tứ chi gầy nhom của nó gắt gao giữ lấy cổ đối phương, xương sườn nó mở ra, như một cái mũ giáp câu chặt vào đầu đối phương, cùng đối phương hợp thành một thể. (siêu xayda hợp thể =v=||| )
Cung Lê Hân kinh ngạc trừng lớn mắt, vội vàng đánh một chưởng tới, lại không dự đoán được con tang thi phong hệ bị tang thi hoàng bám vào khí thế đột nhiên bạo tăng, quanh thân nổi lên một cỗ kình phong, thôn phệ chưởng phong của cậu.
Cung Lê Hân phải dùng Thiên Cân Trụy mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể, mà bầy tang thi xung quanh cậu lại đột nhiên đồng loạt ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ. Tang thi tử vong càng lúc càng nhiều, xung quanh trong vòng năm trăm thước đều biến thành khu cấm tang thi. Mà Cung Lê Hân cảm nhận được, nội lực trong đan điền mình đang bị một luồng khí vô hình kéo đi, tuôn ra từ các yếu huyệt trên cơ thể rồi tụ lại chỗ con phong hệ tang thi bị tang thi hoàng kia chiếm lấy.
May mà nhân loại còn đang tập trung ở thành lũy vùng ngoại ô cách đây một dặm đối chiến với quần tang thi, bằng không, bọn họ cũng không cách nào thoát khỏi tai họa này, bởi dị năng trong cơ thể bọn họ không chịu sự khống chế của đan điền, rất dễ bị tang thi hoàng cướp lấy làm của riêng.
Cung Lê Hân một trận sợ hãi, vội vàng ổn định tinh thần, một lần nữa đem nội lực đang bị xói mòn cường ngạnh áp chế đưa về đan điền. Cỗ gió xoáy quanh người con tang thi phong hệ kia càng ngày càng mạnh, uy áp khủng bố lan tràn trong không khí, làm người ta không thể thở nổi.
Tang thi cùng nhân loại cách đó năm trăm mét đều ngừng đối chiến, nhìn lại cơn lốc xoáy trông như một cái động tối đen kia.
“Không ổn, tình huống có biến! Lê Hân, mau trở lại!” Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên chạy xuống thành lũy, chạy tới trung tâm cơn gió xoáy trước mắt.
“Các người đi tới đó chỉ có chịu chết, chẳng những không cứu được Lê Hân còn có thể liên lụy tới em ấy! Mau bình tĩnh lại cho tôi!” Hạ Cẩn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy Tống Hạo Nhiên, phẫn nộ ấn hắn xuống đất. Bên kia, Đậu Hằng cũng chế ngự Lâm Văn Bác, nắm lấy cằm đối phương đưa về phía thanh niên bên kia, lạnh lùng mở miệng,”Nhìn cho rõ, cậu ấy vẫn còn đứng! Đừng để cậu ấy phân tâm, không thì tôi sẽ là người thứ nhất giết anh!”
Hai người dần an tĩnh lại, hốc mắt lan đầy sắc đỏ vàng cũng dần khôi phục thanh minh ban đầu.
Kim Thượng Ngọc không thể ngăn lại Kim Thượng Huy, đành liên tục phóng ra vài cái chúc phúc cực mạnh mới có thể khiến nó từ cơn nóng nảy lâm vào hôn mê.
Dị biến từ con tang thi phong hệ vẫn tiếp tục, tâm mọi người đều dâng cao tắc trong cổ họng, đặc biệt là Cung Hương Di. Cô không nghĩ tới tang thi hoàng vậy mà còn có năng lực thôn phệ, nếu em trai gặp chuyện không may, cô nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, cả đời này đều không thể tha thứ cho chính mình!
*****************************************