Editor • Xue Ding
Bầu trời đêm đen nhánh nhưng lại không chút nào tĩnh lặng, một đường đi đất núi rung chuyển, người ở trạm canh gác trên đường lên núi còn chưa kịp phản ứng lại đã trực tiếp bị đập ngã trên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người Cố Ngọc bọn họ nhanh như chớp lướt qua trước mắt mình, căn bản không kịp đuổi theo.
Cố Ngọc xa xa nhìn thấy nơi người thường trong căn cứ tụ tập đều có ánh sáng ngọn đèn dầu, hiển nhiên trận động đất này đã đánh thức mọi người đang ngủ say.
Ngô Hữu Dân ánh mắt lập loè, có chút nôn nóng, trong đầu tựa hồ nghĩ tới cái gì, lại nói: “Tôi biết cô lo lắng cha mẹ ở S tỉnh, hiện tại đường dây internet gián đoạn, nhưng chỉ cần tới Thủ kinh đô, tôi có thể điều một đội ngũ quân đội đến S tỉnh bảo hộ cha mẹ cô, tôi còn có thể cho các người điện thoại lưu thông……”
“…… Thành giao!” Cố Ngọc bước chân phút chốc dừng lại, hứa hẹn Ngô Hữu Dân khiến cô động tâm, đường xá gian nguy ai biết sẽ gặp được cái dạng nguy hiểm gì, nhưng nếu có thể trước lúc bọn họ tới S tỉnh có đội ngũ quân đội đến bảo hộ Cố ba Cố mẹ bình an, tâm cô cũng thả lỏng một nửa.
Ngô Hữu Dân có thể vận dụng tài nguyên cùng quyền lực không phải là thứ Cố Ngọc có được, có thể mượn lấy ngoại lực dùng đến cô cũng không phản đối, lại nói nơi này cách Thủ đô cũng không phải rất xa.
Trịnh Gia yên lặng canh giữ bên cạnh Cố Ngọc, đối với quyết định của cô không có ý kiến chút nào, tóm lại cô ở nơi nào, hắn liền đi nơi đó, chỉ cần có thể bên cạnh cô.
……
Biệt thự, Cố Cẩn cùng Phương Tử Di bọn họ cũng sớm bị trận địa chấn kia làm cho tỉnh giấc, giờ phút này đang nôn nóng tụ tập ở trong phòng khách.
“Chị của tôi đâu, chị ấy cùng Trịnh Gia đã chạy đi đâu chứ?” Cố Cẩn xoa xoa đầu tóc rối tung một phen, kỳ thật lúc này hắn cùng Hàn Thải Liên cũng không ngủ say, khi động đất tới hắn nghiêng người một cái liền tỉnh.
Làm người sinh hoạt ở S tỉnh, Cố Cẩn sớm đã quen thuộc với những trận động đất, chỉ cần cấp độ động đất không lớn, một nhà bọn họ đều có thể vững vàng ngồi trong phòng khách xem TV.
Nhưng trước mắt nơi này không phải S tỉnh, cũng không phải cuộc sống hạnh phúc bình thản trước mạt thế, nguy cơ tứ phía, Cố Ngọc cùng Trịnh Gia cố tình ở lúc mấu chốt này lại không thấy bóng dáng.
“Bọn họ khẳng định là có việc mới ra cửa, cậu đừng có gấp.” Phương Tử Di khuyên một câu, Cố Ngọc không phải không có giao đãi qua với mọi người, nếu hai người bọn họ lặng lẽ ra cửa, khẳng định việc này có thể hoàn thành hơn nữa không cần bọn họ nhúng tay, nhưng trước mắt đã xảy ra động đất, phỏng chừng rất nhanh sẽ trở lại.
“Y Y, tâm mẹ lúc này như thế nào lại đập nhanh như vậy a, tựa như sẽ có chuyện gì đó phát sinh vậy.” Minh mẹ ôm ngực ngồi xuống, Minh ba vội vàng đi vào phòng bếp rót ra ly nước cho bà.
Khuôn mặt Minh Y cũng nghiêm túc lên, có lẽ dị năng giả đều có một loại trực giác đối với nguy hiểm, cô cũng cảm thấy có chút bất an.
“Thu thập mọi thứ thật tốt, tùy thời chuẩn bị rời đi.” Minh Y đột nhiên đứng lên, ánh mắt đầu hướng về phía bên ngoài biệt thự.
Ngoài cửa sổ trên không trung một mảnh hắc ám, không có ngôi sao cũng không có ánh trăng, nhưng lại có ánh sáng ngọn lửa, không phải ánh đèn, mà là của cây đuốc, một tia lại một tia ở trong ban đêm lóe sáng, tựa như đôi mắt của u linh.
“Khẳng định đã xảy ra chuyện gì.” Thần sắc Phương Tử Di cũng ảm đảm xuống, nhưng cô không có do dự mà xoay người liền lôi kéo Cố Cẩn đi lên trên lầu, “Thu thập đồ vật, một hồi nhóm Cố tỷ trở về liền rời đi!”
Thời khắc nguy cấp cũng không thể quên trang bị vũ khí cho bản thân, còn có vật tư dự trữ cần thiết, đây là những chuẩn bị thiết yếu cho sinh hoạt ở mạt thế.
……
Một đường chạy trở về, trên đường phố đều là người vẫn còn chưa rõ nguyên do, rốt cuộc sau khi động đất trong lòng mọi người còn sợ hãi, không có người nào dám ở lại trong nhà lầu, đều tận lực chạy ra đứng ở mảnh đất trống trải.
Ba người Cố Ngọc cũng bất chấp tất cả, nếu hiện tại đi nói với mọi người có thú biến dị đang đến, phỏng chừng bọn họ sẽ bị cho là kẻ điên đi, bọn họ cũng không có nhiều thời giờ như vậy.
“Xe chúng ta ngừng ở bãi đỗ xe bên kia, tôi đi lái xe, anh mang theo Ngô Thượng tá trở lại biệt thự kêu gọi mọi người tập hợp xuất phát.” Cố Ngọc đẩy Trịnh Gia ra, đang muốn xoay người hướng con đường khác chạy đi, lại không nghĩ Trịnh Gia đột nhiên giữ tay cô lại, xoay người nhấc lên một cái đem cả người cô đặt lên phía sau Ngô Hữu Dân.
Ngô Hữu Dân còn ngồi trên con tê tê biến dị, nhóm người bọn họ cả đoạn đường này đã đưa tới không ít ánh mắt, cũng may ánh sáng ban đêm tối tăm, người nhìn thấy cũng không nhiều lắm, nhưng cũng có người ở đó nhỏ giọng suy đoán.
“Hai người đi trước, tôi đi lái xe!” Trịnh Gia liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, không do dự xoay người rời đi.
Cố Ngọc bị thương cần phải nghỉ ngơi, hắn chỉ tiêu hao dị năng thôi, vẫn có thể chậm rãi bổ sung trở về, lại nói bọn họ còn có tinh hạch có thể bổ sung năng lượng, thời điểm hiện tại tất yếu, lát nữa dùng đến cũng không muộn.
“Bạn trai cô thế nhưng đối với cô thật tốt.” Ngô Hữu Dân nhìn thoáng qua Cố Ngọc ngồi phía sau hắn, hắn thoáng điều chỉnh vị trí một chút, mím môi.
Lần đó hắn gặp nhau ở Loan Trạch khu, hắn vẫn luôn theo sát phía sau Cố Ngọc, hôm ấy, cô không muốn sống xông vào giữa đám người biến dị cùng thú biến dị là vì muốn cứu thiếu niên Trịnh Gia này sao?
Mà lúc này, Trịnh Gia cũng nguyện ý đứng phía trước che chở cô.
Tình yêu người trẻ tuổi luôn như vậy, không có nhiều so đo cùng cân nhắc, chân thành tha thiết nhiệt liệt, tâm cả hai luôn hướng về nhau.
Cố Ngọc trầm mặc không nói, chỉ là ánh mắt dừng ở trên đôi tay mình, da thịt đều bị ăn mòn đến mức gồ ghề lồi lõm, có chỗ còn thấy cả xương, hỏi cô không đau sao? Cô rất đau a.
Nhưng viên tinh hạch bị cô cất trong túi kia cô không nỡ ăn vào, bởi vì cô muốn để lại cho Trịnh Gia, cô muốn cho Trịnh Gia trở nên càng thêm lớn mạnh.
Hắn chính là mạt thế đệ nhất cường giả a, cô muốn nhìn hắn đi đến đỉnh vinh quang, một đường thăng cao như gió lốc!
“Đúng rồi, cho cô!” Ngô Hữu Dân đưa tay về phía sau lấy một cái túi lại đây, Cố Ngọc ngẩn người mới tiếp nhận, mở ra vừa nhìn, thế nhưng đều là tinh hạch oánh quang lấp lánh, còn đều là tam giai cùng nhị giai.
“Đây thù lao ứng trước cho các người, chờ sau khi tôi thuận lợi tới Thủ đô, thù lao sẽ càng thêm phong phú!” Ngô Hữu Dân không thiếu tinh hạch, kỳ thật bằng vào dị năng của hắn, muốn săn giết những thú biến dị càng thêm dễ dàng, nhưng hắn vẫn luôn không thể nhẫn tâm được. Đương nhiên nếu có thú biến dị cao giai sinh ra cảm xúc phản kháng mà nói, chính hắn rất có thể cũng bị phản phệ.
Cho nên Ngô Hữu Dân chưa bao giờ đi khống chế thú biến dị so với mình cao giai hơn, tựa như con tê tê biến dị này cũng chỉ là nhị giai, gia hỏa này đào đất thành động hay đào xuyên qua núi cũng đều rất lợi hại, nhưng tốc độ nó đi trên mặt đất bằng phẳng cũng không thể tính là nhanh.
“Vậy tôi sẽ không khách khí.” Cố Ngọc duỗi tay tiếp nhận, trực tiếp nuốt xuống hai khối tinh hạch nhị giai, cô cần phải khôi phục thể lực cùng sức chiến đấu, bởi vì không biết đợi lát nữa còn sẽ gặp được cái nguy hiểm gì nữa không.
Có lẽ dụng ý Ngô Hữu Dân cho cô tinh hạch cũng ở chỗ này.
Nhìn Cố Ngọc nuốt tinh hạch vào, Ngô Hữu Dân cũng ăn một viên nhị giai tinh hạch, hắn cũng cần thiết khôi phục.
Bất quá Cố Ngọc không có trực tiếp hỏi hắn tinh hạch ở nơi nào có được, nói như vậy cô cũng có thể tự mình suy đoán, cô gái này thông minh như vậy, Ngô Hữu Dân biết hắn cũng giấu giếm không được bao lâu. Nhưng đây là bí mật của hắn, không tới thời điểm tất yếu hắn sẽ không nói ra, cũng không quản người khác đoán như thế nào.
Tinh hạch vào miệng, giống một cổ nhiệt lưu nháy mắt liền trôi vào trong cổ họng, Cố Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, ngay cả miệng vết thương trên tay cũng được tầng nhiệt lực xúc tác không ngừng khép lại, dị năng trong người cô cũng có một chút trở nên dư thừa tràn ra.
Cố Ngọc nắm chặt tay, loại cảm giác này thật không sai.