Thấy An Nhiên bị tôi trêu đến mức sắc mặt ửng đỏ, trong lòng tôi cười thầm, sự ngột ngạt bởi vì chuyện ban nãy cuối cùng cũng biến mất đi không ít. Phải thừa nhận rằng, chưa suy tính và chuẩn bị đầy đủ mà đã tùy tiện đi vào cái căn cứ Đại học thành này, là tôi suy nghĩ không chu toàn.
Thời gian dài ức chế sự thèm ăn, tôi cũng sắp quên mình không giống với dị năng giả bình thường, suýt chút nữa bại lộ dưới cái máy kiểm tra kia, thật là mạo hiểm.
Nếu không phải tôi dùng tinh thần lực khống chế trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, liên tiếp cắt đứt mạch điện của thứ đó, một khi bị bọn họ hoài nghi, coi như tôi có lòng giải thích, cũng phải tốn nhiều sức lực.
Cho dù nguyên lý của cái trang bị này là gì, tận thế mới bạo phát, nó đã được xuất bản, điều này có thể đại biểu hàm nghĩa sâu hơn. Xem ra, ở sau lưng cái căn cứ Đại học thành này, nhất định ẩn náu nhân viên nghiên cứu khoa học thâm niên, để không khỏi bị nhìn thấu thân phận, tôi chỉ có thể cẩn thận khắp nơi. Điều này tạo thành trở ngại không nhỏ đối với kế hoạch đi săn ban đầu của tôi.
Có điều, có khiêu chiến mới có thú vị, tôi dường như có thể nghe được âm thanh sát ý chảy xuôi trong máu đang dần dần thức tỉnh. Mà tôi, cũng không định áp chế loại khát vọng này.
An Nhiên nhìn qua gầy gò, thực ra khung xương vô cùng cân xứng, ngồi ở trên đùi nàng quả thực thoải mái hơn nhiều so với giường ván gỗ lạnh lẽo cứng rắn. Thu lại những cảm xúc tiêu cực tâm phiền ý loạn, lẳng lặng tựa vào vai nàng nhắm mắt dưỡng thần, quả đúng là phương thức nghỉ ngơi không tệ. Nếu như nàng có thể thả lỏng một ít, tim đập ôn hòa một ít, thì tốt hơn rồi.
Nhắm mắt một hồi, cảm thấy bắp thịt của nàng càng ngày càng cứng ngắc, tim đập cũng càng ngày càng gấp gáp, chỉ lo nàng bơm máu không đủ mà đột tử, tôi đành phải nhè nhẹ xoa vai của nàng, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không... không... không, không có chuyện gì..." Nàng quay cổ, tránh đi ánh mắt của tôi, nhỏ giọng trả lời.
Là đang sợ hãi gian phòng ngột ngạt này? Hay là lo lắng hoàn cảnh xa lạ?
"Cô nương ngốc, có tôi ở đây, cô sợ cái gì?" Tôi thở dài, kéo nàng vào trong lòng, đưa tay xoa sau đầu nàng để trấn an, sợi tóc của nàng ngắn mà tinh tế, mềm mà dày, cảm xúc trơn mượt, khiến tôi yêu thích không buông tay.
Nàng nghe lời vùi mặt vào ngực tôi, quyến luyến sượt sượt, lúc tôi không nhịn được mỉm cười lại đột nhiên rời khỏi lòng tôi, sắc mặt so với lúc nãy càng hồng không ít, tôi không rõ vì sao cúi đầu nhìn nàng, thì nghe nàng bẽn lẽn nói rằng: "Ngột."
Tôi ngây ra trong chớp mắt, bỗng nhiên hiểu rõ ý của nàng, vừa tức giận lại vừa buồn cười, nặn vành tai xinh xắn của nàng, nhưng không muốn dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng kéo, coi như trừng phạt.
Cười đùa một phen, thời gian lại trôi qua rất nhanh. Cô gái trẻ lúc trước mang chúng tôi vào mở cửa, Kiều Tử Mặc, Tăng Nhu trong một gian phòng khác cùng với Ngô Phóng Ca ở bên kia cũng đi theo sau lưng.
Tôi đang muốn đi ra ngoài, thì thấy An Nhiên sau khi đứng dậy mặt trắng toát, hai chân khẽ run lẩy bẩy, lập tức kịp hiểu ra. Trước đó tôi đều ngồi ở trên đùi nàng, mặc dù khá có tự tin đối với thể trọng của bản thân, nhưng nàng ngồi im lâu như vậy, huyết dịch không thông là tất nhiên, đột nhiên đứng lên, nhất định là tê dại như kiến cắn.
Tôi âm thầm hối hận chính mình nhất thời tùy hứng, làm An Nhiên bây giờ khổ sở. Lúc nàng ngã ngồi vào giường ván gỗ, tôi tiến lên hai bước đỡ lấy eo nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực, ôm nàng cùng đi ra ngoài.
Ánh mắt Kiều Tử Mặc cổ quái ở trên mặt tôi và An Nhiên đánh giá qua lại, bỗng nhiên mở miệng chất vấn: "Này! Cô đã làm những gì đối với Tiểu An Tử nhà tôi! Làm sao cậu ấy như con tôm chân mềm vậy?"
Tôi nhàn nhạt liếc nàng một cái, còn chưa đáp lời, liền nghe An Nhiên tức đến nổ phổi quát mắng nàng: "Mặc Mặc! Không cho nói mò! Chúng tớ... chúng tớ cũng không có làm gì!" Khóe mắt chú ý tới gò má nàng đỏ bừng, còn mang theo một chút cảm xúc thẹn quá thành giận.
"Ồ! Con vịt chết mạnh miệng!" Kiều Tử Mặc quái gở liếc tôi một cái, nhưng lại đưa tay muốn đón lấy An Nhiên. "Bị người ta bắt nạt còn muốn nói hộ cho cô ta, cô ta đến cùng đổ cho cậu thuốc gì thế?"
Tôi hơi kéo tay nàng, ôm An Nhiên chặt hơn một chút, cũng không để ý đến câu nói đùa nửa trêu chọc nửa khiêu khích của nàng, mang theo An Nhiên đi ở phía trước.
Nàng nhún vai một cái, quay sang An Nhiên làm cái mặt quỷ, rồi cũng không cưỡng cầu nữa, đi theo.
Cô gái trẻ tuổi kia vẫn im lặng nghe chúng tôi cãi nhau, thấy chúng tôi không ồn ào nữa, lúc này mới điềm tĩnh nói rằng: "Trải qua kiểm tra xác định mấy vị không có nhiễm vi rút xác sống, phê chuẩn tạm trú ở căn cứ Đại học thành, trước tiên xin mời đi đăng ký với tôi."
Tôi gật đầu, ra hiệu nàng dẫn đường.
Trước đó trong phòng của chúng tôi lắp đặt một máy thu hình 360 độ, điểm đỏ liên tục lấp lóe, nói rõ mọi cử động của tôi và An Nhiên đều bị giám thị, đây cũng là nguyên nhân tôi không mang theo An Nhiên chui vào không gian nghỉ ngơi. Cho dù bí mật tôi mang không gian trên người bị phát hiện, chí ít không thể để cho bọn họ biết được đặc tính tôi có thể mang người tiến vào, chỉ coi dị năng của tôi là nhà kho di động, cũng dễ tránh khỏi rắc rối không cần thiết.
Dù sao, không gian chứa đựng người sống cùng không gian chỉ để chứa đồ, khác nhau cũng không nhỏ.
Ra khỏi căn phòng nhỏ làm người ngột ngạt kia, tôi phát hiện nơi này thỉnh thoảng sẽ có một đội vũ trang đầy đủ đi qua, xem ra là đang đi tuần, xem khí tức của bọn họ có không ít là dị năng giả. Suy đoán của tôi quả nhiên không sai, chỉ có địa phương mật độ dân số cao mới có thể tìm được lượng lớn dị năng giả.
Tôi âm thầm để ý cách bố trí nhân viên của bọn họ và khu vực tuần tra, tính toán nên làm thế nào để trộm đủ não tinh làm việc cho tôi.
Thành phố C có tên khác gọi là Đại học thành, chính là bởi vì thành phố này do mấy trường học tạo thành, dựa theo khu vực chia làm ba khu lớn, khu trường học, khu túc xá và khu giải trí nghỉ dưỡng, trong thành phố khá ít người bản địa, phần lớn là các chủ quán và nhân viên của các cửa hàng mặt tiền trong khu nghỉ dưỡng, mà dân số chủ yếu ở đây đều là do giáo sư công chức cùng sinh viên trẻ tuổi tạo thành.
Trước tận thế, có thể nói là thành thị phồn thịnh nhất Thiên Triều. Bây giờ xem ra, cơ chế khẩn cấp của nó cũng vô cùng thích hợp, không hổ có tên "Văn Đô"
Đi qua mấy tòa nhà liền kề nhau, trước đây hẳn là lớp học của trường đại học nào đó, nhưng hiện tại dùng làm chỗ làm việc tạm thời. Chúng tôi đi theo nàng tới trong phòng nào đó tại tầng một, trên cửa dùng phấn viết đơn sơ ba chữ "phòng đăng ký".
Nàng vừa đi vừa giới thiệu: "Tôi là Đàm Lạc Khả, vốn là trợ giảng tại đại học Khoa học Tự nhiên của thành phố C, hiện tại phụ trách công việc chỉ dẫn nhân viên đến từ bên ngoài. Thành phố C hiện tại đổi tên là Căn cứ Đại học thành, lấy hội học sinh trước kia của trường đại học Khoa học Tự nhiên làm đầu não hành chính chủ yếu, quản lý và hoạch định công việc của toàn thành phố."
Nàng dùng thẻ ID đeo trước cổ quét một cái ở trên máy trong phòng đăng ký, gõ vào bàn một cái. Người phụ nữ vốn đang nhìn chằm chằm máy tính mười ngón tay gõ như bay ở trên bàn phím ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười: "Là Tiểu Khả à, lại dẫn người đến à?"
Người phụ nữ gọi là Đàm Lạc Khả cũng cười cười, gật đầu chỉ vào người chúng tôi nói rằng: "Năm người, đều phân đến khu B, cô làm cho họ một tấm thẻ thông hành trước đi."
"Đều khu B?" Giọng nói kinh ngạc, đưa mắt đánh giá qua lại ở trên người chúng tôi.
Có lẽ, ngoài khu B ra, còn có những phân khu khác, mà những phân khu này hẳn là đại biểu cho phân chia loại hình khác nhau rồi.
Để tôi đoán xem, chẳng lẽ là phân bố dựa theo thực lực dị năng giả?
Nếu là như vậy, không tính Tăng Nhu, một nhóm chúng tôi gần như người người đều sở hữu dị năng, thực lực không thể nói là không mạnh mẽ, là tiểu đội mà tới đâu cũng được người theo nịnh. Nhưng mà xem vẻ mặt của người phụ nữ này, kinh ngạc có thừa, tôn kính không đủ, có thể thấy thực lực của mấy người chúng tôi ở Căn cứ Đại học thành này không tính là nhân vật quá mức chú ý.
Cái giả thiết này, khơi gợi mọi nhân tố hưng phấn ít ỏi của tôi. Không biết não tinh mạnh mẽ hơn Vân Tử Chương, sẽ mang đến biến hóa cho thân thể của tôi như thế nào đây?
Tôi tựa như một con bạc không biết thỏa mãn, dùng mọi vũ khí trên người tôi được ăn cả ngã về không, chỉ vì mưu cầu một cơ hội trở mình. Cho dù thứ thuốc tiêm kia để tôi trở nên cường đại cỡ nào, cũng không thể triệt tiêu cái giá mà tôi phải trả.
Ở nơi bí ẩn nhất tại đáy lòng tôi, vẫn tồn tại một khao khát hèn mọn: Có thể hoàn toàn tiêu diệt khát cầu đối với máu tươi của tôi, giống như người bình thường vậy.
Trước khi đến thành phố B tìm ra kẻ cầm đầu, cũng có thể ở chỗ này có chút thu hoạch.
Chỉ có điều tôi vẫn khó mà yên lòng, cái máy kiểm tra ở trên người tôi phát sinh hiện tượng lạ, bằng sự cẩn thận của thủ lĩnh căn cứ này, việc này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ sợ là những người ẩn ở hậu trường kia còn có hậu chiêu, khiến tôi không thể không đề phòng.
Hiệu suất làm việc của nhân viên tại đây khá là nhanh chóng, không bao lâu liền đưa tới năm chiếc thẻ, thẻ hẳn là của chủ nhân cũ, chỉ là bị thu hồi, cạo ra bức ảnh chân dung ban đầu, chỉ còn lại số hiệu mơ hồ không rõ.
Mô hình quản lý dùng cơ chế thẻ ở trường học thay thế thẻ căn cước, quả là thông minh.
Nhận được thẻ rồi, nàng lại dẫn chúng tôi đi ra ngoài, tiếp tục giới thiệu: "Hiện tại trong tay các vị chính là thẻ thông hành tạm thời của Căn cứ Đại học thành, bằng thẻ này có thể thông hành ở một số khu vực, quyền hạn hơi thấp; nhưng có thể thông qua tích điểm nâng cao quyền hạn."
Kiều Tử Mặc ngắm nghía cái thẻ mỏng dính, hỏi: "Quyền hạn là cái gì? Làm thế nào để kiếm được điểm?"
"Quyền hạn chính là chỉ đãi ngộ cô có thể hưởng thụ tại Căn cứ Đại học thành, chẳng hạn như: Có một nhà hàng chia làm ba tầng, dựa theo quyền hạn của các vị, chỉ có thể ra vào tầng thứ nhất, hưởng thụ đồ ăn cơ bản nhất đơn sơ nhất. Nàng dang tay ra nói, "Điểm thì tương tự với phương thức tiền lưu thông, cách nhận được là tham gia công việc căn cứ phân phối hoặc là nhận nhiệm vụ phụ."
"Nghe giống như là một loại game kinh doanh nào đó ha!" Ngô Phóng Ca chen miệng nói.
"Cũng có thể hiểu như vậy." Nàng gật đầu.
"Cái gọi là nhiệm vụ phụ, có phải bao gồm săn giết xác sống lấy được não tinh hay không?" Nhớ tới trước khi vào thành nhìn thấy tình cảnh đó, tôi làm bộ lơ đãng hỏi.
Thật sự muốn biết bọn họ làm sao phát hiện bí mật não tinh xác sống.
Đàm Lạc Khả thật sâu nhìn tôi một chút, nhưng vẫn trả lời: "Không sai, nhiệm vụ phụ đại thể chia làm hai loại, thường là săn giết xác sống thu thập não tinh cùng với kết nhóm ra khỏi thành thăm dò tìm kiếm vật tư, bất luận loại nào đều tương đối nguy hiểm, vì thế người bình thường vẫn sẽ chọn ở lại trong thành tiếp nhận công việc căn cứ phân phối, tuy rằng hơi cực khổ, dù sao cũng có thể bảo đảm an toàn tính mạng."
Không nghĩ tới mới thời gian ngăn ngắn một tháng, cái căn cứ này đã xây dựng được cơ sở và quy chế quy mô phát triển, bất kể là phương diện phần cứng hay là phương diện phần mềm đều có chỗ đáng khen ngợi, tôi lại có thêm thưởng thức với người ra quyết định của nơi này.
"Người bình thường?" Tôi suy ngẫm ba chữ này, nhíu mày nhìn nàng.
"Các vị lại không biết?" Nàng dường như rất khó hiểu câu hỏi của tôi, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích. "Trong các vị là có dị năng giả đó... Được rồi, dựa vào các nhân tố như kiểu hành vi và tố chất thân thể v.v, hiện nay nhân loại chia làm ba loại, người bình thường là mọi thứ vẫn như lúc ban đầu, không có gì khác thường; các phương diện nào đó như thể lực, tốc độ, sức chịu đựng của cơ thể v.v vượt xa với người bình thường là người biến dị; cùng với... " nàng dừng một chút, nhìn về phía mấy người chúng tôi, nhoẻn miệng cười, mang theo vài phần hâm mộ, "Nhận được một loại năng lực đặc biệt nào đó không thể giải thích bằng khoa học chính là người thức tỉnh dị năng."
A, học giả chính là nhiều trò gian, nhanh như vậy đã phân loại trật tự có tính hệ thống rồi.
Giống như cuộc tranh chấp giữa người da đen trắng vàng, sự phân chia dân tộc giữa Mông Mãn Hán. Ngay cả sau tận thế, cũng không thay đổi được thói quen nhàm chán này, lại cứ phải phân chia con người ra ba bảy loại, để dễ bề thể hiện tính đặc biệt và cảm giác về sự ưu việt của bản thân. Loại thói hư tật xấu này bất luận đến lúc nào nơi nào, đều là thâm căn cố đế như thế, khiến cho tôi buồn nôn.
Dựa theo lời của nàng, Tăng Nhu là người bình thường, Kiều Tử Mặc là người biến dị thuộc loại tốc độ, An Nhiên cùng Ngô Phóng Ca thì là người thức tỉnh dị năng, còn tôi... A, tôi quả thực hiếu kỳ bọn họ sẽ phân chia sự tồn tại của tôi như thế nào đây.
Tôi chậm rãi nổi lên một nụ cười mỉm, nhìn về phía một nhóm người đi tới phía chúng tôi. Nhận ra được sóng năng lượng mãnh liệt trên người họ, ý nghĩ khát máu như thú dữ trong lồng, gào thét, giãy giụa, tựa như một giây sau liền muốn xông ra khỏi ràng buộc.
Ha, con mồi tươi mới, thật là khiến người ta không thể chờ đợi được nữa mà.