Mật Thám Phong Vân

Chương 138: Cô bé người Liêu




10 dặm phía bắc phủ Đại Danh.
Trời nắng chang chang, mùa hè đang dần tới.
Lăng Phong trên đường về thành, tiểu đội của Lăng Phong dù chỉ chục người vẫn luôn hành động cẩn thận. Lúc này đến lượt hai đứa Chu Tiểu Xuyên Lưu Bá Huy lo việc do thám ở trước.
Đến một hẻm núi, Lưu Bá Huy từ đằng trước phi ngựa quay lại nói :
- Đương gia, phía trước có rất nhiều người. Giống như đang chạy nạn.
Lăng Phong ghìm cương đi chậm lại.
Chỉ thấy trên con đường trải dài phía trước, một đoàn người đang chầm chậm di chuyển, níu kéo bồng bế nhau lê từng bước. Ước chừng cả ngàn người, phần lớn đều là nữ nhân trẻ em, xe hàng vật dụng hỗn loạn. Nhiều người dáng vẻ bị thương, vết máu còn chưa khô. Tiếng kêu rên khắp nơi, xem chừng họ đã quá đói mệt không còn la hét nổi.
Lăng Phong gắng lắng nghe lại không hiểu chút nào cả, dường như không phải tiếng Nữ Chân, hắn đoán có thể là người Liêu. Lăng Phong không dại gì chạy ra hỏi, hắn không biết tiếng Khiết Đan, vả lại, Liêu Tống là kẻ thù, chạy ra hỏi bị "hỏi thăm" lại thì hỏng.
Chu Tiểu Xuyên thấy gì đó từ xa, nói :
- Đương gia, hình như phía kia có truy đuổi.
Lăng Phong nhìn về phía tây bắc.
Chỉ một lát, từ đường chân trời bốc lên bụi mù mịt, dần dà ngay mặt đất cũng rung rung theo.

Hắn phân phó huynh đệ lùi lại, giấu ngựa rồi nấp bên sườn núi quan sát tình hình.
Bên trong đoàn chạy nạn dường như cũng có người giỏi về quan sát. Có vài người ở sau cùng hô hét loạn xạ, đoàn người bắt đầu hỗn loạn, dẫm đạp lên nhau mà chạy.
Đám thanh niên có sức lực bất kể xung quanh, mạnh ai nấy đạp. Kẻ truy đuổi vẫn chưa tới, tiếng khóc than hoảng sợ đã vang lên khắp nơi. Những người bị đạp ngã hầu hết đều là nữ nhân trẻ em. Có những đứa trẻ ngã nằm xuống đất, chưa kịp kêu la đã bị phía sau dẫm lên.
Lăng Phong chưa bao giờ gặp cảnh tượng khủng khiếp như vậy, hai bàn tay hắn nắm chặt lại. Cảnh tượng này quá thật, dù xem bao nhiêu phim 3D cũng không thể cảm giác được.
Đám bụi kia đã gần hơn, Lăng Phong đã có thể nhìn ra đôi chút.
"Kỵ binh Kim?" Lăng Phong nhìn vào trang phục thầm đoán.
- Húhúhú ...
Đám kỵ binh khoảng hơn trăm tên bắt đầu tăng tốc, hú hét như những con sói điên dại, khí thế như sóng dữ tràn tới. Chúng tách ra hai nhánh, có lẽ dự định chạy dọc theo đoàn người kia để chém giết.
- Giết giết giết ... hahaha ....
Tiếng Nữ Chân vang lên, Lăng Phong đã chắc chắn đây là quân Kim truy đuổi người Liêu. Đám lính Kim khuôn mặt dữ tợn, tàn nhẫn phi ngựa qua những thân người bị bỏ lại, thậm chí có kẻ vừa lồm cồm gượng dậy đã bị vó ngựa đạp xuống không thương tiếc.
Lúc này, ở cuối đoàn người có một gia đình ba người đang dắt nhau chạy. Xem ra cả ba đều đã sức cùng lực kiệt, dần dần bị bỏ rơi ra sau rất xa.
"Rầm rập ..."
Một tên kỵ binh dẫn đầu, áp sát rất nhanh, vung đao chém xuống.
- Lão gia ...
- Cha ... áá ...
Phụ nhân kia hét lên tuyệt vọng, người trung niên bị chém ngang lưng ngã xuống, tay vẫn giơ về trước như muốn tiễn biệt. Bé gái quay lại nhìn, sững sờ một chút, sau đó khóc rẻ lên.
Ở dưới sườn núi, phụ nhân đẩy bé gái chạy rẽ sang một bên, đúng hướng đám Lăng Phong đang nấp. Tên vừa chém đã đuổi theo đám đông phía trước, nhưng một tên kỵ binh khác vẫn nhằm hai mẹ con xông tới.
"M* nó, lũ vô nhân tính." Lăng Phong rút cục không nhịn nổi nữa.
- Giết ...
"Viu"
"A"
Lăng Phong không dùng chiêu thức đặc biệt nào, chỉ vận toàn lực nhắm chuẩn ngay cổ tên kỵ binh ném phi đao, đồng thời phi người từ trên sườn núi nhảy xuống. Hắn không kịp suy nghĩ thêm Tống Liêu gì nữa.
Tên lính Kim kia tuy đã trúng đòn, người rơi dần khỏi ngựa, nhưng thân người và mã đao vẫn theo quán tính nhằm hướng hai mẹ con kia bay tới.
Người mẹ chỉ biết chụp con mình lại ngồi thụp xuống đất, đưa lưng che cho đứa bé. Bé gái kia chỉ nhìn cảnh tượng phía sau qua vai mẹ mình. Nó cỏ lẽ chờ đợi cây đao kia chém xuống, giống như những gì xảy ra với cha nó vừa lúc.
Lăng Phong vừa tiếp đất, liền dùng Hoạt Bất Lưu Thủ bật nhảy hai bước thật nhanh, tung người đạp thẳng vào tên kia bay khỏi thân ngựa.
Lăng Phong tiếp đất ngay lập tức quát lên :
- Tần Quyền.
- Có rồi đây.
Tần Quyền từ lúc nào đã nhảy xuống bên cạnh hai mẹ con kia, hắn cứ thế ôm cả hai người khinh công lên ngược sườn núi.
Có tiếng đao kiếm vang lên xa xa. Một nhóm khoảng chục người Liêu đang cố chống chọi lại kỵ binh Kim.
Cánh bên trái quân Kim thấy đồng đội đột nhiên bị một kẻ bịt mặt giết chết, chúng đều kéo cương ngựa quay ngược lại chỗ Lăng Phong. Lăng Phong gặp phiền tóai lớn.
"Rầm rập ..."
- Giết ... húhúhú ...
Lăng Phong tức giận xông lên đầu, cả người nóng bừng, hắn không rời đi, đứng nguyên ở đó. Lăng Phong muốn giết mấy kẻ này, chúng quá vô nhân tính, giết người tị nạn không nói, trẻ em nữ nhân cũng ra tay tàn nhẫn như vậy.
Giữa mênh mông gió bụi, một người cầm mã đao, cách đó không xa vài chục kỵ binh Kim khát máu hò hét xông đến.
Ở trên sườn núi, Tần Quyền để hai mẹ con kia xuống, chỉ tay một đứa mới gia nhập Hắc kỳ nói :
- Ngươi canh chừng họ cho ta, còn lại theo ta xuống giúp Tứ ca.
- Nhưng ... chúng là người Liêu. - Thiếu niên kia chần chừ.
Những đứa khác tuy không nói, nhưng ánh mắt đều tương tự.
...
Người Khiết Đan lập nhà Liêu trước cả khi Tống Thái Tổ ra đời. Hai bên chiến tranh không ngừng. Tống dần thua nặng, thậm chí phải hạ thấp trước người Liêu, bởi vậy dân Tống vừa căm thù vừa thêm tức giận.
Đối với dân Tống, Liêu là kẻ thù trăm năm. Người Tống hiện tại ngay từ lúc sinh ra đã xem Liêu là thứ lang sói độc ác. Nhất là hầu hết đều sống xa biên giới, chưa gặp qua người Liêu bao giờ, càng thêm cực đoan. Đám thiếu niên lúc nào cũng muốn ra chiến trường giết người Liêu, nói gì người Liêu sờ sờ trước mắt.
Tần Quyền không biết nói gì, thái độ của huynh đệ gã không thể trách được.
Chu Công Cẩn thấy không ai chịu đứng ra, bèn hít một hơi nói :
- Tần ca, để đệ lo cho, huynh xuống dưới đi.
Tần Quyền thở ra, sau đó lao xuống, chục huynh đệ khác cũng bịt mắt nhảy theo.
- Tứ ca, có chuyện hay phải chờ đệ chứ, nói từ lâu rồi mà.
- Lần này không hay đâu.
Lăng Phong thấp giọng, mắt chằm chằm vào đám kỵ binh đang tới gần.
Thời cổ, kỵ binh rất đáng sợ. Cho dù trang bị nặng hay nhẹ, kỵ binh đều như xe tăng thời Thế chiến. Chỉ có bộ binh nhiều lớp lính, được trang bị nặng và vũ khí dài mới dám đứng ngang nhiên chờ kỵ binh lao vào. Giờ đây Lăng Phong giống như đứng giữa đường lớn chờ một loạt xe tải đang chạy về phía mình.
Lăng Phong không nóng đầu mà đứng chờ chúng lao thẳng vào. Hắn bám lưng vào sườn núi, lợi thế của Lăng Phong chính là không gian hẹp. Sườn núi này khá dốc, đám lính Kim chắc chắn không thể cứ thế đâm đầu vào núi. Chúng nhất định phải chạy theo chiều ngang, giảm tốc độ và sức mạnh đáng kể.
- Giết ...
Chiến đấu bắt đầu.
Phi đao chỉ còn hai cây để phòng thân, Lăng Phong quyết định chém vào chân ngựa.
"Hííí ..."
Một tên ngã chúi mũi xuống, nhưng ngay lập tức có kẻ tiếp theo vung đao tiếp cận. Lăng Phong buộc phải đưa đao cứng đối cứng.
"Choang"
Lăng Phong bị sức mạnh đánh lộn người ra sau, bàn tay rung lên. Lúc này hắn đã biết kỵ binh vì sao khó chơi, một kẻ yếu ớt ngồi trên ngựa lợi dụng tốc độ cũng có thể ra lực bằng một người khỏe mạnh ở dưới đất.
Phía bên kia Tần Quyền dùng bộ pháp chạy ngược sườn núi, sau đó lộn nhào vào không trung, đáp lên lưng ngựa đạp kẻ địch xuống, cuối cùng quay ngựa chém giết quân Kim.
Đám lính Kim vài tên bị hạ, chúng nóng lòng đồng loạt xuống ngựa, quân số vẫn gấp 4 5 lần phe Lăng Phong.
Hỗn chiến bắt đầu, một khi kẻ địch xuống ngựa, phe Lăng Phong không còn lo lắng như trước. Phe Lăng Phong tuy không phải binh lính huấn luyện cho việc giáp lá cà số đông, nhưng đám kia cũng bỏ ngựa xuống đất, cả hai đều mất lợi thế.
Khi Lăng Phong chém giết sắp chân tay mỏi nhừ thì nghe thấy tên đội trưởng phe Kim ra lệnh :
- Lên ngựa.
Hai bên tách ra, dè chừng nhau, sau đó đám lính Kim cứ thế lên ngựa bỏ đi, đuổi theo hướng đám người Liêu. Xem chừng chúng cũng thấy dây dưa thêm với Lăng Phong cũng chả tác dụng gì.
Tần Quyền muốn dẫn huynh đệ đuổi theo, nhưng Lăng Phong chặn ngay lại.
- Lục đệ, bỏ đi.
- Hêhê, lâu lắm mới chém nhau đã thế này. - Tần Quyền bẻ bẻ tay cười nói.
Lính Kim chết chưa đến 5 tên, Lăng Phong lúc này mới cảm nhận binh lính và võ lâm nhân sĩ khác biệt ra sao. Lính Kim từng cá nhân có thể yếu, nhưng hành động theo tổ đội lại rất khó đối phó, còn ăn ý hơn cả Hắc kỳ.
...
Lên lại sườn núi, Chu Công Cẩn ánh mắt xin lỗi nhìn Lăng Phong nói :
- Đương gia, không phải do ta ...
Lăng Phong nhìn lại, phụ nhân kia đã chết, có lẽ vì bị thương và kiệt sức. Còn cô bé kia thì chỉ im lặng ôm bà ta, không khóc nổi một tiếng.
Lăng Phong chỉ thở ra, nói :
- Bà ta có nói gì không?
- Không hề, thậm chí chết lúc nào đệ cũng không biết.
Lăng Phong chỉ gật đầu, hắn phân phó huynh đệ đưa xác hai vợ chồng lên sườn núi, đắp tạm ít đá cỏ che lại. Bọn họ như vậy đã rất may mắn, ở ngay dưới núi, xác cả trăm người khác còn phơi giữa trời đất.
Lăng Phong nói :
- Nhanh chóng rời đi.
- Con bé không chịu đi. - Tần Quyền chỉ cô bé kia nói.
Cô bé kia mặt mũi lấm lem bụi bặm, áo quần rách rưới. Nhìn nó, Lăng Phong bỗng nhớ tới "tiểu ăn mày" Tiểu Hoa khi xưa. Cũng độ tuổi này, cũng bộ dáng đáng thương này.
Cô bé thất thần ngồi bên xác cha mẹ, tay chỉ nắm chặt bàn tay đã lạnh ngắt của cha mẹ nó, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lăng Phong lại gần, hắn không biết tiếng Khiết Đan, đành nói tiếng Hán :
- Đi thôi, đêm xuống đám kia sẽ quay lại.
Cô bé dường như hiểu, lắc đầu, lại ngồi bất động.
Lăng Phong không thể nhẫn tâm để một tiểu cô nương ở chỗ cát bụi lại toàn xác chết thế này. Hắn cúi xuống muốn bế cô bé đi, nhưng cô bé vùng vẫy rất mạnh, la hét điên cuồng :
- Aaa, khôngggg ...
Lăng Phong không thể nấn ná ở đây lâu, hắn đánh vào cổ cô bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.