Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 62: Tất Nghiễn tử




Nhìn người mặc y phục đen trước mắt, Quân Mặc Li khẽ mỉm cười, nhưng trong hai tròng mắt lại rét lạnh băng hàn.
“Mạc thiếu gia…” Tất Nghiễn ảm đạm nhìn Quân Mặc Li, vẻ mặt cực kỳ bất an.
“Mặc Li thực sự không nhận nổi tiếng gọi Mạc thiếu gia này. Không biết Tất Nghiễn vì sao lại phải giúp đỡ ta?” vẻ mặt của Quân Mặc Li không có chút biến hoá nào, thân mình nhẹ nhàng tựa vào bức tường sau lưng.
Nghe thấy lời nói của Quân Mặc Li, sắc mặt của Tất Nghiễn tràn đầy chua sót. Nhưng thấy thân thể của hắn đã cực kỳ suy yếu, y lại càng lo lắng hơn, vội vàng nói.
“Điện hạ, nơi này không thể ở lâu, để Tất Nghiễn mang người rời khỏi nơi đây.”
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đi theo ngươi hay sao? Vì sao ta lại phải tin tưởng ngươi?” Quân Mặc Li trào phúng cười nói.
Tất Nghiễn nắm chặt hai tay lại, thân thể khẽ run một chút.
Đúng, ta đã không còn đáng để ngài tin tưởng ta nữa, điện hạ. Tất Nghiễn ngay từ đầu đã mất đi tất cả, thậm chí ngay cả linh hồn cũng đã bán đứng. Thế nhưng, ta thực sự muốn quay đầu lại, tìm được một chút cứu rỗi cho linh hồn của ta.
“Điện hạ giờ đang bị thương nặng, nếu Tất Nghiễn muốn động thủ, thì đã động thủ rồi.” Tất Nghiễn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Quân Mặc Li.
Nhìn bộ dáng của Tất Nghiễn, Quân Mặc Li lại mỉm cười, tuy rằng ánh mắt của hắn vẫn cực độ lạnh nhạt, nhưng ít ra, hắn cũng không từ chối Tất Nghiễn nữa.
“Đi thôi…” Quân Mặc Li xoay người bước đi trước, cước bộ nhẹ nhàng lại không hề có chút chần chờ.
Tất Nghiễn không ngờ Quân Mặc Li sẽ đồng ý nhanh như vậy, cũng kinh hỉ mà đuổi theo phía sau hắn.
Vượt qua Quân Mặc Li, Tất Nghiễn dẫn hắn đi qua những hành lang phức tạp, thuần thục trốn tránh một đội tuần tra. Địa hình nơi này phức tạp giống như mê cung vậy, mỗi một ngã rẽ đều có rất nhiều lối chằng chịt, chỉ cần lơ đãng một chút là có thể đi nhầm, nhưng mà Tất Nghiễn cũng rất quen thuộc với nơi này, cho nên mỗi lẫn đến ngã rẽ, y không hề do dự mà chọn đường đi.
Như thế quanh quanh co co qua chừng thời gian một bữa cơm, hai người mới đi đến cuối đường, đến trước một cánh cửa sắt màu đen cao đến ba thước.
Tất Nghiễn bình tĩnh đi đến bên trái cửa sắt, lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh lục to bằng bàn tay ra, ấn vào vết lõm trên cửa sắt. Miếng ngọc bội màu xanh vừa khít với vết lõm kia, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cánh cửa sắt đang đóng chặt kia ầm vang một tiếng, chậm rãi mở ra, ánh sáng chói mát từ bên ngoài bắn vào bên trong đường hầm.
Cửa sắt kéo dần lên trên, sau khi mở cao đến tầm ngang đầu gối, thì tiếng bước chân dồn dập từ bên trong hành lang truyền đến, càng ngày càng gần.
“Tất Nghiễn, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn nhỉ? Dám phản bội chủ nhân mang người chạy trốn, uổng công chủ nhân đã tin tưởng ngươi như vậy.” người chưa nhìn thấy, thanh âm đã vang lên, cực kỳ lạnh lùng, âm hàn.
Tất Nghiễn nghe thấy tiếng nói, thần sắc phực tạp, thân thể cũng vô thức mà nhích đến che trước mặt Quân Mặc Li.
“Chủ thượng đối với Tất Nghiễn không tệ, nhưng mà Tất Nghiễn cũng quá mệt mỏi rồi.” Tất Nghiễn nhìn Lam Thánh Âm đứng cách đấy không xa, ánh mắt mỏi mệt.
“Nếu ngươi cảm thấy mệt, có thể nói với ta, bản chủ nhân ta sẽ cho ngươi thời gian tự do.” Lam Thánh Âm ôn hoà nói, mang theo chút dụ hoặc.
“Trái tim của Tất Nghiễn đã quá mỏi mệt rồi…” Tất Nghiễn hơi lắc đầu, giọng nói mang theo chút chán ghét.
“Vậy ngươi cũng không cần tộc nhân của mình nữa sao?” Nhìn thấy bộ dáng chán ghét của Tất Nghiễn, Lam Thánh Âm cười lạnh, thanh âm không có chút cảm xúc nào.
“Nếu là thứ tự do như vậy, tin chắc tộc nhân của ta cũng đã sớm thấy mỏi mệt rồi, không bằng sớm giải thoát đi…” Thấy Lam Thánh Âm nhắc đến tộc nhân củ mình, ánh mắt của Tất Nghiên tối đi một chút, nhưng hai tròng mắt vẫn cực kỳ kiên định, không hề có chút hối hận nào.
Lam Thánh Âm thấy lời nói đe doạ từng hữu dụng lúc này lại không hề có tác dụng, khoé miệng gợi lên chút cười lạnh, cũng chầm chậm giơ tay lên.
Mười người nhanh chóng từ phía sau y vọt lên phía trước, trong tay cầm cung tên, tên cũng đã được kéo căng, chỉ cần Lam Thánh Âm ra lệnh sẽ ngay lập tức tấn công hai người.
“Bản chủ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, giao người phía sau ngươi cho ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.” Lam Thánh Âm lạnh lùng nhìn Tất Nghiễn.
Tất Nghiễn vẫn lắc đầu, quay lại nhìn Quân Mặc Li một chút, đôi mắt ôn nhu cực kỳ.
“Giết!”
Thấy bộ dáng của Tất Nghiễn như vậy, Lam Thánh Âm biết y đã hoàn toàn phản bội mình đi bảo vệ cho Quân Mặc Li, vì vậy liền lạnh lùng lên tiếng.
Lời nói của Lam Thánh Âm vừa dứt, những mũi tên lợi hại kia liền bay thẳng về phía hai người. Tất Nghiễn nhanh chóng vung tay áo chống lại những mũi tên sắc nhọn kia. Tay áo dài của y bay lên, tạo thành một bức tường gió, những mũi tên kia gặp phải tường gió liền nhanh chóng bị đấy ngược ra, bắn ra tứ phía.  
Nhìn những mũi tên đang bắn ngược về phía mình, Lam Thánh Âm hừ lạnh một tiếng, ngón tay điểm nhẹ một chút, một bức tường ánh sáng màu trắng liền xuất hiện, ngăn cản tất cả những mũi tên kia. Cả một dàn tên vừa chạm tới bức chắn màu trắng liền tan biến.
Tất Nghiễn biết thực lực của mình vốn không bằng Lam Thánh Âm, nhưng y chỉ cần kéo dài thời gian giúp Quân Mặc Li có cơ hội trốn thoát lớn hơn liền tốt rồi.
Quân Mặc Li cũng biết tình huống của mình bây giờ cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà hắn thực sự mệt mỏi cực kỳ, không thể làm được gì cả. Thấy Tất Nghiễn đang liều mình bảo vệ hắn, hắn không nhịn được mà cười khổ một chút, không ngờ cũng có ngày hắn trở thành gánh nặng của người khác như vậy.
Cánh cửa sắt càng ngày càng mở rộng, thấy tốc độ mở ra của cửa sắt càng ngày càng nhanh, Lam Thánh Âm cười lạnh, bước dần về phía trước, tràn đầy sát khí.
“Nếu các ngươi đã muốn chết cùng nhau như vậy, vậy thì để bản chủ thành toàn đôi uyên ương các ngươi.”
Thân hình màu trắng kia nháy mắt chớp lên một cái, lao thẳng về phía Tất Nghiễn. Chỉ nháy mắt, Lam Thánh Âm đã xuất hiện trước mặt Tất Nghiễn, y cũng không nao núng, giơ tay chống đỡ đòn tấn công của Lam Thánh Âm.
Lam Thánh Âm cười lạnh, vung tay đánh một chưởng vào trước ngực của Tất Nghiễn, lực tấn công cực kỳ lớp ép vào thân thể của Tất Nghiễn.
Tất Nghiễn cảm nhận được chưởng phong, nhưng cũng không né tránh, mà lao lên lấy thân đỡ, khuôn mặt thanh tú của y lúc này tràn ra một nụ cười cực kỳ chói mắt, giống như giây phút này hắn không phải đối mặt với cái chết, mà là đến được niết bàn, tìm được những bông bỉ ngạn xinh đẹp nhất…
Thanh âm trầm đục khi chưởng ấn vỗ vào người vang lên, máu tươi từ miệng của Tất Nghiễn phun ra, làm ướt đỏ bộ quần áo trắng của Lam Thánh Âm. Lam Thánh Âm cực kỳ chán ghét, muốn hất hai bàn tay đang tím chặt lấy tay mình của Tất Nghiễn ra. Nhưng mà Tất Nghiễn lúc này tuy đã trọng thương, nhưng hai cánh tay lại mạnh mẽ đến kinh người, làm Lam Thánh Âm không thể rút nổi tay của mình ra.
“Còn thất thần cái gì? Đám phế vật kia, còn không mau bắt sống Quân Mặc Li cho bản chủ!” Lam Thánh Âm phát hiện không nhìn thấy thân ảnh của Quân Mặc Li, liền tức giận rống to, thanh âm lạnh lẽo tràn đầy sát ý.
Những người khác lúc này mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng lao về phía cửa đá. Nhưng Quân Mặc Li đã sớm thừa dịp bọn chúng chú ý vào Tất Nghiễn mà ra khỏi cửa sắt. Ở một khắc cuối cùng kia, Tất Nghiễn đã nhanh chóng nhét miếng ngọc bội vào tay của hắn, cũng đẩy hắn ra khỏi cửa sắt. Ra khỏi cửa sắt, Quân Mặc Li cũng không do dự nhiều, lại ấn miếng ngọc vào vết lõm bên ngoài cửa, cánh cửa nhanh chóng đóng xuống, những người ở bên trong khi chạy tới nơi đã không còn kịp nữa rồi.
Lam Thánh Âm nhìn cánh cửa sắt đóng lại trước mặt mình, không khí xung quanh đã lạnh đến cực điểm, Tất Nghiễn còn chưa chịu buông tay ra, vẫn đang túm chặt lấy tay của y.
“Nhìn thấy sao? Người mà ngươi dùng mạng để cứu đã dễ dàng vất bỏ ngươi như vậy, thật đúng là đáng thương.”
“A a, … Mạc thiếu gia là người đã cứu rỗi… Tất Nghiễn, khục…. Nếu mạng của Tất Nghiễn có thể… đổi lấy sự tự do của Mạc thiếu gia, Tất Nghiễn cho dù chết… cũng cam lòng…” khoảnh khắc, Tất Nghiến giống như mất đi tất cả sinh mệnh lực, ngã mạnh xuống nền đá, nhưng trên khoé miệng vẫn còn y nguyên một nụ cười thoả mãn, giải thoát.
Mỗi một người chìm đắm trong vực sâu của tội ác đều mong có một ngày sẽ tìm được người đến cứu rỗi linh hồn của mình. Với Tất Nghiễn, Quân Mặc Li không phải là người cứu rỗi duy nhất, nhưng cũng là người làm cho hắn cảm thấy ấm áp mềm mại nhất. Cũng chính vì vậy, khoảnh khắc y phản bội lại Quân Mặc Li, trong lòng y cảm thấy đau khổ nhất, không thể nào giải thoát nổi. Hôm nay, cuối cùng y cũng có thể được giải thoát, ít nhất trước khi chết, y vẫn có thể làm được một việc tuỳ theo tâm nguyện của mình…

Quân Mặc Li chậm rãi đi ra khỏi mật thất, đẩy ra cánh cửa trúc lung lay trước mắt, ánh sáng Mặt trời sáng lạn từ bên ngoài chiếu vào làm đôi mắt hắn đau nhức, nhưng lại xua tan đi băng hàn trong cơ thể.
Quân Mặc Li đi ra khỏi cửa, xoay người lại nhìn căn phòng rách nát sau lưng, căn phòng quả thực đã cực kỳ cũ nát, giống như chỉ cần có một cơn gió thổi qua, nó sẽ đổ sập hoàn toàn.
Ai có thể nghĩ đến một mê cung không lồ như vậy sẽ được xây dựng ở bên dưới một căn phòng rách nát như vậy chứ? Lại có ai sẽ nghĩ đến một mê cung phức tạp như vậy lại được xây dựng ở ngay bên dưới đế cung.
A a, ai sẽ nghĩ đến cơ chứ, không ai sẽ nghĩ như vậy, không ai….
Quân Mặc Li cười khẽ, đôi mắt xanh lam cực kỳ trào phúng…
Cầm chặt miếng ngọc bội ấm áp trong tay, Quân Mặc Li chầm chậm rời đi khỏi nơi này.
Thân thể mỏi mệt của hắn đã sớm đến mức cuối cùng, cước bộ tập tễnh, ánh mặt trời cực kỳ chói mắt chiếu xuống, càng làm cho hắn thấy mỏi mệt hơn, thân hình lung lay một chút, sau đấy, Quân Mặc Li ngã ngửa ra phía sau.
Lập tức, hắn ngã vào một bờ vai rộng lớn ấm áp, mùi hương thoang thoảng lại tràn ngập chóp mũi của hắn.
“Lần nào cũng vậy, ngươi luôn tìm thấy ta ở thời điểm chật vật nhất.” Quân Mặc Li mềm nhũn tựa vào người Quân Dạ Hàn, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười.
“Là ta, luôn tại thời điểm ngươi nguy hiểm nhất, không thể tìm được ngươi…” Quân Dạ Hàn ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Quân Mặc Li, thanh âm trầm thấp mang theo yêu thương, cùng với tự trách.
“A a, là do Mặc Li quá yếu, cho nên mới luôn cần người khác cứu giúp. Ngươi nói con người vì sao lại yếu ớt như vậy? Luôn có thể dễ dàng chết đi. Tất Nghiễn chết, trước đây còn có một người tên Bích Ngọc cũng đã chết vì ta…” Quân Mặc Li cười khẽ, thanh âm trong trẻo lại mang theo chút bi thương, giống như đang thương sót nuối tiếc…
“Li nhi, bọn họ đều tự nguyện, đây là điều mà bọn họ muốn.” Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng đỡ Quân Mặc Li dậy, chậm rãi đi về phía trước.
“Chẳng lẽ không thể sống hay sao? Cho dù có khổ cực đau đớn như thế nào, thì còn sống vẫn tốt hơn, không phải sao? Ít nhất, nếu còn sống, thì còn có thể cảm giác được đau khổ. Nếu chết đi, cái gì cũng không có…” Quân Mặc Li chầm chậm bước đi, toàn bộ sức nặng đều dồn lên người Quân Dạ Hàn.
“Còn sống đương nhiên là rất tốt, cho nên Li nhi, sau này cho dù có gặp nhiều khổ cực như thế nào, cũng phải sống sót…” Quân Dạ Hàn thâm tình nhìn Quân Mặc Li, đôi mắt ôn nhu còn kèm theo thứ tình cảm cố chấp.
“Được… chỉ mỗi tội linh lực của Mặc Li lúc này đã bị phong ấn rồi, ta vẫn muốn đột phá tầng cao nhất của tâm pháp, những bây giờ xem ra là không thể rồi.” Quân Mặc Li mỉm cười, khuôn mặt không hề hiện lên chút lo lắng nào.
“Tầng cao nhất sao? Xem ra tốc độ của Li nhi, chẳng lẽ ngươi đã luyện đến ‘Tu hồn’ rồi sao?” Quân Dạ Hàn hơi lầm bầm nói, cũng ôm chặt lấy vai của Quân Mặc Li.
“Đêm nay ta sẽ giúp ngươi giải trừ phong ấn trong cơ thể, không cần lo lắng.”
“Được…” Quân Mặc Li mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía Quân Dạ Hàn lại cực kỳ vô cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.