Carolina năm nay bốn mươi tuổi, là giảng viên cao cấp của học viện quân sự
Cleveland, thuộc Cộng hòa Phỉ Dương. Sau khi chiến tranh bộc phát, bà ta được điều tới nhậm chức chủ nhiệm bộ phận hậu cần quân khu Drabia của
Phỉ Minh, sau đó lại được phái tới ban liên lạc của Cộng hòa Trenock,
nhậm chức phó ban liên lạc, phụ trách về phối hợp hành động của liên
quân hai nước, lần này được Fischella đích danh điều tới Cảng Tự Do Mars để thành lập cánh quân Phỉ Minh tại Mars.
Đối với nhiệm vụ này của mình, Carolina không hề thích thú một chút nào.
Trong con mắt bà ta, cái nơi gọi là Cảng Tự Do Mars kia bất quá chỉ là
một khu ổ chuột ô uế nhơ nhớp, nơi chuyên môn chứa chấp đám hải tặc tàn nhẫn, đám thương nhân vì lợi quên nghĩa, đám lính đánh thuê máu lạnh và đám dân mạo hiểm với đầu óc vớ vẩn, căn bản là không có mấy kẻ gọi là
bình thường. Đám người bị trục xuất này bất quá chỉ là một đám ô hợp,
cho dù có hợp lại thế nào cũng không thể ra hình dáng gì được, đối với
chiến tranh giữa Phỉ Minh và Tây Ước, một chút trợ giúp cũng không có.
Carolina căm ghét cái công việc này, đồng thời cũng ghê tởm việc mình sẽ phải tiếp xúc với đám người bị trục xuất kia.
Bởi vậy, đối với Mars, bà ta đã có kế hoạch riêng của mình.
Bà ta không định dựa vào đám người Mars không đáng tin cậy kia, và cũng
không muốn cho người Trenock sinh ra quá nhiều ảnh hưởng đối với Mars.
Bà ta chỉ tín nhiệm quân đội của Cộng hòa Phỉ Dương.
Thành lập cánh quân Mars, Carolina đương nhiên không phải là một vị tư
lệnh "không quân", bà ta đã có một đơn vị bộ đội riêng của mình - sư
đoàn thiết giáp 107 thuộc tập đoàn quân số 3 quân khu Drabia Cộng hòa
Phỉ Dương, sau khi kết hợp với một hạm đội hỗn hợp cấp B sẽ trở thành
lực lượng cơ sở của cánh quân Mars của Carolina, chính là một uy hiếp
mạnh mẽ tới Mars, đồng thời cũng là một cái đinh mà Cộng hòa Phỉ Dương
cắm vào phía Tây Nam của Trenock!
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Carolina đã nhiều lần tiến hành nghiên cứu
đối với Mars, dưới nhận định của bà ta, cho dù là quân bộ hay là
Fischella thì cũng không có dự định tiến hành một cuộc quyết chiến với
hai quốc gia Sous và Jaban tại Mars. Điều này không phù hợp lợi ích của
Cộng hòa Phỉ Dương. Nơi này, chính là chiến trường của Treenock. Cộng
hòa Phỉ Dương thực sự không cần phải dẫn mồi lửa lên người mình.
Sở dĩ thành lập cánh quân Mars, một mặt, chính là bởi vì cái gã thượng
tá Leray tên Điền Hành Kiện kia, đánh bậy đánh bạ thế quái nào lại giành được quyền không chế toàn bộ Mars, lại còn không tốn một chút sức lực
nào. Còn mặt khác, là bởi vì Fischella đang ở vào hoàn cảnh khốn quẫn,
rất cần một lực lượng có thể tạo thành uy hiếp kiềm chế đối với phe Tây
Ước.
Cỗ lực lượng kiềm chế này, ban đầu vốn là do người Trenock đảm nhiệm,
thế nhưng, xét biểu hiện của người Trenock từ khi khai chiến tới nay,
thực sự là khiến cho người ta lo lắng. Đám người Trenock này thực sự quá giảo hoạt quá thực dụng rồi, nếu như không có giám thị sát sao, nói
không chừng ngày nào đó, bọn hắn sẽ vứt bỏ Fischella, giống như ban đầu
đã vứt bỏ chính tinh hệ Reske của bọn hắn.
Ngoại trừ nhân tố tác chiến ra, vẫn còn một nhân tố quan trọng hơn, đó
chính là nhu cầu đối với chiến lược phân bố vũ trang toàn vũ trụ của
Cộng hòa Phỉ Dương.
Từ nhiều năm trước tới nay, Cộng hòa Phỉ Dương vẫn luôn không có cách
nào thiết lập được căn cứ quân sự tại tinh vực Đông Nam. Lấy cớ nhúng
tay vào lợi ích địa phương, Leray trước nay vẫn phản đối Phỉ Dương vào
đóng quân, thái độ rất kiên quyết. Mà Salerga, vốn rất gần với Jaban,
Cộng hòa Phỉ Dương đã nhiều lần thúc đẩy chương trình nghị sự về vấn đề
đưa quân đồn trú, sự việc này đã khiến cho Sous và Jaban phản đối mạnh
mẽ tại Hội nghị Nhân Loại Tối cao. Vài lần, Jaban đến mức phải giương
cung bạt kiếm, liên tiếp điều động quân đội tiến hành uy hiếp đối với
Salerga. Một khi quốc hội Salerga thông qua đề án đóng quân của Cộng hòa Phỉ Dương, bọn hắn không hề e sợ liền phát động chiến tranh.
Bởi vậy, trên thực tế, , tại tinh vực Đông Nam, Cộng hòa Phỉ Dương không có căn cứ quân sự của mình. Là một siêu cường quốc đã đưa hạm đội tản
khắp cả bản đồ vũ trụ loài người, với mọi khu vực xung đột đều xuất hiện bóng dáng của bọn họ, việc tiến vào tinh vực Đông Nam vẫn luôn là một
mục tiêu chiến lược của Cộng hòa Phỉ Dương.
Mà hiện tại, chính là một cơ hội ngàn năm khó gặp. Một khi biến nơi này
trở thành phạm vi thế lực của Phỉ Dương, không chỉ hình thành thế áp chế đối với Trenock sau chiến tranh, Phỉ Dương còn có thể tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa tại tinh vực Đông Nam. Thất bại thì tự nhiên không cần phải nói, còn một khi Phỉ Minh giành được thắng lợi, như vậy, Salerga,
Jaban, Sous, thậm chí cả Leray đều đã nằm trong phạm vi khống chế của
Cộng hòa Phỉ Dương!
Carolina nhận định, đây mới là nhiệm vụ tối trọng yếu của bà ta. Về phần đám người Mars kia, bà ta cũng không để vào mắt. Cho dù đem toàn bộ đám ô hợp ở Mars này tập hợp lại thì cũng không phải là đối thủ của sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương với ba trung đoàn robot [Thiên Phạt] đời thứ chín, một trung đoàn robot [Thần Tứ], một tiểu đoàn đặc chủng, một tiểu đoàn
hậu cần, một tiểu đoàn thông tin điện tử, cộng thêm các nhân viên phi
chiến đấu tổng cộng gần hai vạn người. (câu thối nát vcc) Huống hồ, hạm
đội hỗn hợp đặc biệt cấp B điều từ Phỉ Dương đến còn được tăng cường tạm thời một chiếc tàu sân bay lớp {Húc Nhật}(rising sun, mặt trời mọc).
Tuy rằng chỉ là loại mẫu hạm hạng nhẹ, thế nhưng dùng để uy hiếp hạm đội hải tặc và đoàn buôn, như vậy là đã quá đủ rồi!
" Tướng quân.. . . ." Bên tai truyền đến thanh âm của sĩ quan phụ tá Margaret: "Cà phê của ngài".
"Cám ơn." Carolina tiếp nhận tách cà phê, xoa xoa khóe mắt có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại.
Các sĩ quan xung quanh vẫn duy trì yên lặng, bọn họ hiểu rõ tính cách
nghiêm túc, cố chấp và nói năng thận trọng của vị thiếu tướng xuất thân
từ học viện này. Một người bốn mươi tuổi vẫn cô độc một mình như bà ta, ở sau lưng vẫn lén có không ít các biệt hiệu như là lãnh cảm hay xử nữ
già.... Khi so sánh với vẻ bề ngoài thanh tú của bà ta, cái cá tính
không khiến cho người ta yêu thích này tuyệt nhiên tương phản!
Có lẽ cũng bởi vì dạng tính cách này nên mới khiến cho bà ta luôn hoàn
thành được các bài học và bài tập khô khan, trở thành một trong số ít
các lý luận gia quân sự trong học viện quân sự Cleveland, cũng như thể
hiện ra năng lực tổ chức rất mạnh trong thời gian nhậm chức tại bộ phận
hậu cần quân khu Drabia. Cho tới bây giờ, rất nhiều học viên tốt nghiệp
học viện quân sự Cleveland vẫn cảm thấy càng ngày càng kính nể đối với
vị giảng viên nghiêm túc, lại có trình độ lý luận quân sự cao siêu này.
Bọn họ hoàn toàn tin tưởng rằng, vị học sinh nữ duy nhất của Hastings
này một ngày nào đó khi lĩnh quân tác chiến độc lập, ở trong chiến tranh nhất định sẽ phát ra những tia sáng chói mắt, mau chóng trở thành vị nữ tướng duy nhất đứng trong bảng xếp hạng các danh tướng.
Đi theo Carolina, bản thân các sĩ quan cũng không biết tới cùng là một
loại vinh hạnh hay còn là một loại hành hạ. Bất quá, việc vâng theo ý tứ thượng cấp sớm đã trở thành một thói quen. Một người chỉ huy lãnh đạm,
tự nhiên sẽ có một đám thuộc hạ trầm mặc.
Duy nhất ngoại lệ, có lẽ chính là sĩ quan phụ tá của Carolina, cháu ngoại Hastings, Margaret.
Nếu như nói Carolina đích thị là một ngọn núi băng, như vậy, Margaret
gợi cảm mê người với tính cách mạnh mẽ, lại chính là một ngọn lửa có thể khiến cho mọi người đàn ông tình nguyện chịu chết cháy.
" Tướng quân. "Margaret kéo váy ống(*), ngồi xuống ghế của mình. Cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp nhích lên, nhìn chăm chú vào ảnh chụp của mập
mạp trên màn hình máy tính, hỏi: "Nghe nói, người này là anh hùng nổi
tiếng nhất của Leray từ chiến tranh Vệ Quốc tới nay?"
(* váy này là loại váy bó sát nhé, không phải là dạng xòe gió thổi cái
tung bay nhìn thấy bên trong đâu, giải thích tí cho anh em hiểu - nb)
"Anh hùng?" Carolina nhấp cà phê, lắc đầu nói:" Một binh sĩ không phục
tùng mệnh lệnh lại thích sính anh hùng, nguy hại đối với tập thể lại
càng lớn . Huống hồ... " Bà ta liếc qua ảnh chụp mập mạp với vẻ mặt ngây ngô đang ưỡn bụng ra: "Ta thực sự nhìn không ra, cái gã này là cái loại anh hùng gì. Ta thậm chí còn hoài nghi hắn có đúng là một binh sĩ hợp
cách hay không."
"Thế nhưng. . . ." Vốn trải qua huấn luyện múa ba lê chuyên nghiệp,
Margaret mặc dù đang ngồi thế nhưng lưng cũng rất thẳng. Bộ ngực sữa
hình trái đào cao vút, vòng eo mảnh khảnh và cái cổ trắng nõn thon dài
khiến cho mấy nam sĩ quan bên cạnh không rời ánh mắt, lại nghe nàng hiếu kỳ nói: "Có người nói, cái người này đã lập được rất nhiều chiến công,
ngay cả hoàng đế Gatralan cũng là hắn bắt về."
" Trăm nghe không bằng mắt thấy..." Carolina nhàn nhạt nói: "Có một số
việc, chính là do nhu cầu tuyên truyền chính trị, ngươi vẫn còn chưa
hiểu đâu. Dạng anh hùng như vậy, hiện tại các quốc gia đang liều mạng
tuyên dương cổ xuý chẳng phải không thiếu sao? Không có trí tuệ tập thể
và sự phối hợp, hắn một người có thể bắt được hoàng đế Gatralan sao? Bất quá chỉ là đem công lao của nhiều người tập trung trên người hắn mà
thôi."
" Thế nào lại chọn ra một gã anh hùng béo như thế chứ..." Margaret có
chút thất vọng thầm nói: " Khi nghe nói, còn tưởng rằng là một anh đẹp
trai kia..."
"Ta mặc kệ hắn trước đây là anh hùng gì." Carolina ngửi ngửi vị cà phê,
ánh mắt chớp động: "Dưới trướng của ta, nếu hắn không chịu thu liễm từ
bỏ cái thói đó, ta sẽ tống hắn lên toà án quân sự. "
Margaret thè lưỡi, nhìn ảnh chụp mập mạp, trong ánh mắt đã tràn ngập thương hại.
*********************
"Mập mạp, lão bà của ngươi tới tìm ngươi kìa."
"Lão bà của ta?" Mập mạp bị Karl hù cho giật mình: "Là người nào?"
"Người nào?" Trên màn hình liên lạc, ánh mắt của Karl rõ ràng có chút ngây ra: "Ngươi có mấy người?"
Mập mạp bấm mấy đầu ngón tay năm rồi mười, bỗng nhiên cảm thấy phía sau
có một cơn gió lạnh. Hắn quay nhanh đầu lại, vừa lúc thấy ánh mắt Helen
vội tránh qua chỗ khác. Bất quá, đôi tai đẹp kia hiển nhiên vẫn còn dựng thẳng.
"Ngươi quản chi ta có mấy người. . . ." Mập mạp thẹn quá thành giận: "Nói mau, tới cùng là ai?"
" Mỹ Đóa. " Karl nhìn về phía sau mập mạp.
"Mỹ Đóa?" Mập mạp ngẩn ra, không ngăn được liền nổi da gà một trận, vội
nói: "Cái cô y tá ngốc này, nàng chạy tới đây làm gì, có bệnh thích bị
hại à? Nơi nào nguy hiểm thì lại đâm đầu vào."
"Nàng là tới tìm ngươi đấy." Karl nhún vai, đem sự tình phát sinh tại
trạm không gian 106 nói qua một lần. Mập mạp nghe được liền mồ hôi lạnh
đầm đìa. Hắn thật không ngờ, Mỹ Đóa hai năm nay dĩ nhiên vẫn một mực chờ mình đi tìm nàng. Lại càng không ngờ tới, người thiếu nữ với tính cách
mềm yếu này lại vì mình mà bước trên lữ trình nguy hiểm này.
Karl chốt lại:" "Một cô gái lại chạy xa như vậy tới tìm ngươi, người già trẻ nhỏ đều cảm động vô cùng, dù sao hiện tại trong căn cứ nàng đã trở
thành bảo bối rồi. Đám quái nhân khoa học kia đều nói, nếu như ngươi dám có lỗi với nàng, bọn họ nhất định sẽ nghiên cứu ra một cái quần lót
bằng thép siêu cấp, đem ngươi khóa lại, cho ngươi ngoại trừ xuất tinh
trong mơ ra, đừng nghĩ dùng phương thức khác để giải quyết vấn đề."
Mập mạp liền lặng người rồi.
Hồi tưởng lại quá khứ, một loại tâm tình không giải thích được liền sinh sôi nẩy nở từ đáy lòng.
Hắn bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy cô gái mà mình đã từng hai lần cứu thoát này này.
Không liên quan tới tình ái, cũng không liên quan đến tình ***.
Đó là một sự cảm động tương cứu lẫn nhau lúc hoạn nạn trong thời loạn thế.
Viền mắt mập mạp có chút ướt át , thanh âm hắn cũng có chút khàn khàn run rẩy:" Nàng vẫn mặc bộ đồng phục y tá chứ?"
(phải trong sáng, phải trong sáng... - nb)