Manh Phu Tướng Quân

Chương 2:




Căn phòng tối om, trên bàn gỗ chỉ có một cây nến phát sáng, Nguyễn Vũ Kỳ cầm đèn cầy đi lại trong phòng, vừa đi vừa khẽ gọi: “Triệu Minh tướng quân, ngài ở đâu?”
Không ai trả lời, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ nghe thấy âm thanh của mình vọng lại, toàn thân nổi da gà, nếu đang đóng phim kinh dị chắc chắn sẽ đạt hiệu ứng cao. Hắn vuốt cằm suy nghĩ, quyết định ra ngoài tìm người.
Đi đến trước cửa phòng chứa củi, bên ngoài trời đã tối, ngay cả người gác cửa cũng chả thấy. Nguyễn Vũ Kỳ không để tâm cất bước ra khỏi phòng, băng theo hành lang mà đi, một lúc lâu sau vẫn không gặp được bóng người. Chả nhẽ phòng tân hôn này chính là nhà hoang, nếu cho người sống lý nào trong phủ đệ Triệu Minh ngay cả một a hoàn cũng không có.
Để xác thực nghi vấn, Nguyễn Vũ Kỳ tiếp tục đi về trước, tận đến lúc ra khỏi viện tử, hắn nhìn về phía xa xa mới biết tòa phủ đệ này đúng là xa hoa, nhưng chỗ Triệu Minh tướng quân cư ngụ chỉ là một cái viện tử tồi tàn.
Nguyễn Vũ Kỳ buồn cười, tại sao hắn lại quên Triệu Thiên Minh còn có một bào đệ là Triệu Phong Quảng.
Sau khi bị hạ độc dược, Lữ Tông hoàng đế đoạt lại binh phù, một thân bất khả chiến bại biến thành một tên vô dụng bất tài, phủ đệ theo đó rơi vào tay Triệu Phong Quảng. Cùng một cái mẫu thân, vậy mà Triệu Phong Quảng vì danh lợi không ngần ngại cấu kết với hoàng đế chèn ép ca ca ruột của mình. Đừng nói Triệu Phong Quảng không biết, nếu hắn thật sự quan tâm huynh trưởng, cớ nào lại nhốt y tại nơi hoang phế này.
Hít vào một hơi trấn tĩnh tâm tình, Nguyễn Vũ Kỳ định đi đến biệt viện xa hoa bên ngoài tìm người. Chợt nghe tiếng lá cây sột soạt, hắn theo tiếng động lần mò đi đến, mới phát hiện âm thanh ban nãy phát ra từ cây hồng trước viện tử bỏ hoang.
Cây hồng rất lớn, cành lá xum xuê, bên trên giăng đầy quả mọng nước, dưới gốc cây thò ra một cái bóng đen thui.
Đây… đây rốt cuộc là người hay ma? Nguyễn Vũ Kỳ trợn tròn hai mắt, tình cảnh này cũng quá kịch tính đi.
Không biết có phải vì hắn phát ra động tĩnh quá lớn hay không? Chỉ thấy bóng đen quay người lại đối diện nhìn hắn. Người nọ là một nam tử trẻ tuổi, mái tóc rối dài tùy ý xõa tung, trường sam đen huyền không nhìn ra chất liệu đã rách tả tơi, khuôn mặt nhem nhuốc đầy bụi bặm làm người nhìn không rõ dung nhan.
Đạo tặc? Nguyễn Vũ Kỳ lập tức bác bỏ, chỗ này một ngày ba bữa ăn không đủ no, có gì để trộm chứ.
Nam nhân lẳng lặng quan sát hắn không rục rịch. Lấy hết can đảm đến gần, hắn dùng khăn tay giúp người nọ lau mặt: “Ta chùi, ta chùi.” Đến lúc ngũ quan lộ ra, da thịt ửng đỏ vì bị chà xát, hắn mới xem như vừa ý mà dừng lại.
Kinh ngạc phát hiện, nam nhân rất tuấn mỹ nha! Đường nét sắc sảo, dung mạo đặc biệt anh tuấn, cộng ba phần mơ màng, bảy phần ngơ ngác, trông qua có vẻ hơi non nớt.
Vóc người cao lớn ngạo nghễ, gương mặt anh khí bất phàm lại thích “bán manh”, người này chắc hẳn là phu quân hắn, tướng quân Hồng Hiên quốc – Triệu Minh tướng quân.
Triệu Thiên Minh không phản ứng, tiếp tục nhìn hắn.
“Khụ…” Bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, Nguyễn Vũ Kỳ tươi cười vẫy tay chào hỏi: “Ta tên Tàn Thư, là thê tử của ngài, gọi ta là A Thư hay Thư Thư gì đó đều được. Tướng công, ta phải gọi ngài là gì?”
“…” Triệu Thiên Minh vẫn im lặng.
Không phản ứng, đúng thật là không phản ứng. Nguyễn Vũ Kỳ huơ huơ tay trước mắt y, xem thử người này có phải chết đứng rồi hay không? Dùng ngón tay chọc tới chọc lui mấy cái, Triệu Thiên Minh vẫn cứ đứng đực mặt ra đó.
Bộ nhan sắc hắn tệ lắm sao? Tướng công một chút cũng không để ý tới.
Chờ đợi, chờ chờ chờ, đợi đợi đợi, đợi lâu đến mức chân cẳng mỏi nhừ, Nguyễn Vũ Kỳ đành ngồi xổm xuống đất, ngẩng đầu nhìn y.
Năng lực thật mạnh, người nọ nhìn vào hư không gần cả hai nén nhang vẫn không chán. Thầm khóc ròng trong lòng, chẳng lẽ hắn không có chút mị lực nào thật sao? Phu quân thà trầm ngâm cả buổi cũng không thèm đếm xỉa tới hắn.
Được rồi, hắn bỏ cuộc, cái trình độ này hắn không theo kịp. Nguyễn Vũ Kỳ tự mình nói tiếp: “Tướng công, hay ta gọi ngài là Tiểu Thiên, A Triệu, Tiểu Minh, A Minh, Minh Minh,… Dù gì cũng là phu phu vẫn nên gọi thân mật một chút, ngài thấy sao?”
Triệu Thiên Minh trầm mặc không phản ứng.
Thôi được… hắn quen rồi.
Con người Nguyễn Vũ Kỳ rất lạc quan, đặt mình vào tình cảnh nào hắn cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Chết bất đắc kỳ tử cũng chỉ thấy vận mệnh mình xui xẻo, xuyên vào đứa con ngoài gia thú cũng ổn, gả cho nam nhân cũng không sao, hiện tại phu quân xem hắn như không khí, hắn tập quen dần là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.