Manh Nữ Cùng Kỹ Nữ

Chương 54:




Sau khi biết tin tức tốt lành này, Tiểu Văn vui vẻ đứng lên xoay tròn trên mặt đất, lắc lư bước đến bên bên cạnh Seven, muốn Seven dạy nàng ngày mai nên làm thế nào, vì thế Seven xấu xa nhân cơ hội khi dễ tiểu Văn một trận, đem khuôn mặt nàng nhéo đến đỏ hết mới bằng lòng dán đến bên tai Tiểu Văn nói nhỏ, hai người không biết nói cái gì đó, Tiểu Văn chu chu cái miệng nhỏ dễ thương ghi nhớ lại lời Seven, sau đó vẫn còn ghé vào giường một tay xoa xoa cằm yên lặng suy nghĩ thật lâu, đây liệu có quan hệ đến việc Giai Giai có thể bị ba mẹ chán ghét, sau này có thể mang theo mình về nhà không, Tiểu Văn biết rõ cảm giác bị mẹ ghét bỏ là như thế nào, trong lòng vô cùng đau nhức, hảo muốn khóc, cho nên nàng không muốn Giai Giai cũng chịu cảm giác này, tuy rằng bọn họ kiên quyết không tha Lý Giai, nhưng nếu mà có thể làm cho ba mẹ Giai Giai vui vẻ, kia bọn họ sẽ không hội phản đối mình cùng với Giai Giai cùng một chỗ, cũng sẽ không nghĩ cướp Giai Giai đi. Tiểu Văn đang nghĩ ngợi, Lý Giai đi tới vỗ vỗ mông nàng, đem nàng ôm vào lòng, "Làm gì thế?"
Tiểu Văn lập tức đem khuôn mặt chôn vào trong lòng Lý Giai, nhỏ giọng hỏi "đang suy nghĩ làm sao để ba ba và mụ mụ Giai Giai yêu thích ta."
"Kia không phải tốt sao?" Lý Giai cười cười, tâm tình đặc biệt tốt, sự tình cho tới bây giờ, kỳ thực bố mẹ đồng ý gặp Tiểu Văn đã là thiên đại kinh hỉ, nàng cũng chẳng muốn nghĩ tới kết quả ngày mai ra sao nữa, đi từng bước tính toán tứng bước, nghĩ nhiều chỉ là tự làm phiền phức mình, căn bản không thể thay đổi cái gì được.
Tiểu Văn gặm gặm cái cổ Lý Giai, có chút hơi lo lắng, sợ hãi lẩm bẩm "Giai Giai cảm thấy ta có phải hay không làm người khác rất chán ghét..."
"Đương nhiên là không, ngươi đáng yêu nhất." Lý Giai ôm Tiểu văn nằm vào trong chăn, thuận tay tắt hai cái đèn ngủ đi, hôn nhẹ khuôn mặt của nàng nói "Ngoan, đừng nghĩ nhiều như vậy, đi ngủ sớm một chút, chúng ta ngày mai sớm một chút đi qua đó, có được không?"
Sớm một chút về nhà giúp mẹ làm chút việc, lần này ly khai khỏi quê hương, cũng nói không biết lúc nào lại có thể quay về.
Tiểu Văn "Ân" một tiếng, hướng vào lòng Lý Giai dụi dụi co lại, hai chân quấn lấy lý Giai không buông, tựa như một bạch tuộc gắt gao dính vào người Lý Giai.
********************
Bởi vì Lý Giai phải về nhà, do đó mà kết hoạch đi công viên bị hủy, khi Lý Giai dẫn Tiểu Văn đi rồi, Tân U cùng Seven ngồi ở trên giường trong phòng, mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không biết làm cái gì cho hảo. Seven đi đến, vẻ mặt cười xấu xa, "Tình yêu, nếu không thì chúng ta "ngủ" một chút?" Tân U giơ lên một cước đem Seven đuổi xuống giường, hai má ửng đỏ tức giận mắng, "Ngươi không thể có chút đứng đắn! Ngươi chính là một thiết kế sư, thế nào cả ngày chỉ toàn nghĩ mấy cái vô ích!"
Seven ủy khuất buông tay, "Cảm xúc bắt nguồn từ cuộc sống a, ta tin rằng yêu là niềm khơi gợi cho các cảm xúc, vô luận có phải là tình yêu hay.... Ha ha... Làm tình...." Tiếng nói vừa dứt, một cái gối lớn hướng nàng bay tới, Seven không vội né, đứng giữa làm mục tiêu.
Lý Giai cùng Tiểu Văn xuống xe gần nhà, hai người đi đến mua chút trái cây ở cửa hàng dưới lầu rồi mới lên nhà, vừa vào phòng, anh trai cùng chị dâu nàng đều đã ở bên trong, hôm nay trùng hợp bọn họ cùng nhau hết giờ làm việc sớm chạy qua đây.
Lý Giai thấy mẹ đang làm việc trong phòng bếp, nhẹ giọng nói "Mẹ." Mẹ Lý Giai ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái nói "Đã về rồi... đi đến ghế sô pha ngồi cùng anh trai ngươi nói chuyện một chút đi." Tuy rằng ngữ khí rất bình thản, nhưng mơ hồ lộ ra ngượng ngùng, nghe ra được sự không tự nhiên được che giấu cật lực của mẹ nàng.
Lúc này Tiểu Văn đang gắt gao nắm chặt y phục Lý Giai, sợ hãi dán đến bên người nàng, khụt khịt, ngửi được mẹ Lý Giai dường như làm cơm, nàng nhẹ nhàng đẩy đẩy Lý Giai, nhỏ giọng nói "Giai Giai, chúng ta giúp mẹ làm cơm có được hay không?"
Mẹ Lý Giai sau khi nghe xong có chút ngẩn người, nhìn nhìn Tiểu Văn, nhưng là không nói gì, Lý Giai cười đem Tiểu Văn ôm đến WC rửa tay, sau đó hai người trở lại nhà bếp, Lý Giai xắn tay áo hỏi mẹ nên làm cái gì, mẹ nàng do dự nói "Chính là không cần ngươi giúp, đi ra ngoài ngồi đi a, phòng bếp nhỏ như vậy, không chứa được ba người."
Trước đây trong nhà làm cơm đều là mẹ cùng với Lý Giai làm, hiện tại mẹ cố ý nói ra ba người, Lý Giai tự nhiên minh bạch ý muốn của mẹ nàng, nàng cúi đầu nhìn Tiểu Văn vẫn còn gắt gao bên cạnh mình, một bước cũng không chịu ly khai, rất sợ buông lỏng tay Lý Giai sẽ bị người khác cướp đi, Lý Giai xoa đầu nàng nói. "Tiểu Văn ngoan, đi ra ngoài ngồi có được không?"
Tiểu Văn vội vã lắc đầu, bàn tay nhỏ bé đổi lại càng thêm nắm chặt, "Muốn cùng Giai Giai cùng một chỗ, ta cũng có thể giúp làm cơm, ta rất thông minh."
Lý Giai chỉ có thể đem nàng ôm đến phòng khách đặt nàng ngồi trên ghế sô pha, cầm tay nàng nhẹ hôn, "ta chút sẽ quay lại, phòng bếp nhỏ, không thể chứa ba người, Tiểu Văn nghe lời, Tiểu Văn rất ngoan có đúng hay không?" Tiểu Văn khổ sở bỉu môi, nàng sợ hãi Giai Giai lại bị cướp đi, chị dâu Lý Giai thấy thế, tranh thủ bước đến, cười ha ha xoa đầu Tiểu Văn "Kêu là Tiểu Văn sao, thật đáng yêu, đến đây, theo ta nói chuyện một chút có được không? Tiểu Giai đi giúp mẹ nấu cơm, sẽ không bỏ lại ngươi."
"Ngươi là ai?" Tiểu Văn ngơ ngác nhỏ giọng hỏi, chị dâu Lý Giai dùng nhãn thần ra hiệu cho Lý Giai có thể lặng lẽ ly khai, nàng đến dỗ dành Tiểu Văn, sau đó đem Tiểu Văn từ trên ghế sô pha ngồi trên đùi nàng, "Ta là chị dâu Lý Giai, biết chị dâu là gì không? Là vợ của anh trai nàng."
Ách. Tiểu Văn minh bạch gật đầu, chị dâu Lý Giai còn nói "Tiểu Văn năm nay bao nhiêu tuổi?" Nàng tiếp nhận thức uống anh trai Lý Giai đưa tới đặt vào trong tay Tiểu Văn, sau đó quan sát nàng, hài tử này quả thực dung mạo vô cùng dễ thương, đáng tiếc là đôi mắt kia như ngọc có tỳ vết, nếu như nhãn nhần có chút thần sắc, tuyệt đối là một mỹ nhân, tương lai sau này làm say mê không ít người.
"Ta 18." Tiểu Văn uống nước, chậc chậc lười, ngoan ngoãn trả lời.
"18!! Ngươi lớn như vậy sao?" Chị dâu Lý Giai kinh ngạc hỏi. Tiểu Văn nhu thuận vuốt vuốt cái mũi của mình, rất chắc chắn nói "Ân, là thực, ta rời khỏi nhà năm 17, năm nay là 18"
Chị dâu Lý Giai không thể tin được lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Tiểu Văn, hài tử trong nhà của người nào, 18 tuổi lại có thể có bộ dáng thế này, vừa nhìn chính là được nuôi dưỡng không tốt, phụ mẫu nàng cũng là không hoàn toàn trách nhiệm a.
Khi mẹ Lý Giai biết được tuổi thực của Tiểu Văn, cũng là giật mình không ít, thấy vẻ mặt nghi hoặc của mẹ nàng, Lý Giai liền đem bối cảnh gia đìnhTiểu Văn cùng những gì đã trải qua đều tỉ mỉ kể lại cho mẹ nàng một lần, nói mẹ nàng nước mắt cũng đều đã dâng lên viền mắt, trong nhà Lý Giai cũng nghèo, nếu như không nghèo, ai lại cam lòng cho nữ nhi của mình không ở nhà học hành cho tốt lại đi ra chịu khổ làm thuê, nhưng cho dù thế nào cũng không có thể đem nữ nhi của mình đuổi ra bên ngoài a, ngày mưa chỉ để có một bữa cơm, không đói chết là được, nuôi dưỡng hài tử không phải là nuôi heo nuôi chó, nào có phụ mẫu nào như vậy, đây không phải là nghiệp chướng sao, thảo nào hài tử này thoạt nhìn nhỏ như vậy, gầy nhom, còn có ngốc ngốc cái gì cũng đều không hiểu, thực sự là quá đáng thương.
Lý Giai nhân cơ hội hướng mẹ nàng ra sức nói Tiểu Văn thật là tốt, Tiểu Văn căn cái gì đều nhớ đến nàng, tuy rằng ngốc nghếch nhưng rất biết làm việc, nghe lợi lại không hồ nháo, hơn nữa hiện tại học tập cũng rất khá, một lòng một dạ đối với nàng rất tốt, hiện tại vốn rất khó tìm một tri kỷ như thế.
Mẹ Lý Giai nghe xong trầm mặc một hồi, thở dài nói "Tiểu Giai a, hài tử này quả rất đáng thương, nhưng mà ngươi như thế cùng nàng sống cả một đời có thể hay không? Nàng con mắt không nhìn thấy, ngươi còn không phải sẽ hội chiếu cố nàng cả đời, mẹ đúng là không nỡ a. ngươi nói nhà ai nữ nhi đều không phải muốn đi tìm một lão công tốt, tương lai sau này cũng có người chiếu cố, ngươi như vậy mẹ có thể yên tâm sao?"
"Mẹ, Tiểu Văn nàng sinh hoạt có thể tự lo liệu, ta chiếu cố nàng không phiền lụy, tái lại cảm thấy rất hạnh phúc, huống hò ta hiện tại có một công việc rất tốt, căn bản không cần nam nhân nuôi dưỡng ta hay chiếu cố ta, mẹ, kết quả kết hôn còn không chính là hồi sự, đều là tìm một người chung sống, cho dù là tìm ai, dù sao cũng không phải là tự mình muốn sống một quãng thời gian hạnh phúc mới là trọng yếu, ngươi nói đúng không? Ta hiện tại làm việc đến chiều tối, về đến nhà nhìn thấy Tiểu Văn hình dáng đáng yêu, trong lòng so với mọi thứ đều tốt, ta thực sự rất tốt, mẹ đừng quá lo lắng cho ta."
"Đúng vậy, ta chính là lo lắng, ngươi cũng không nghe ta, ai, ta cũng chỉ có thể tiếp nhận, bắt đầu vẫn còn suy nghĩ nếu ai đó đem ngươi tổn thương, hiện tại nhìn xem, đây là ngươi muốn tự mình nhảy vào hố lửa a, mẹ có có biện phấp nào chứ."
Mẹ Lý Giai bất đắc dĩ thở dài, coi như hết cách, gì cũng đã đến nước này, còn có thể ra sao, huống hồ Lý Giai đem Tiểu Văn ly khai khỏi gia đình đến một địa phương khác, cũng xác thực không thể bỏ lại nàng, hài tử kia cũng không thể trở lại nhà nàng, ai, loại sự tình này, cũng chỉ có thể cam chịu số phận thôi a.
Vội vàng bận rộn nửa ngày, một bàn lớn thức ăn đều đã được chuẩn bị tốt, Lý Giai đã vào phòng gọi bố của nàng ra, ba ba nàng nghiêm mặt đi ra khỏi phòng, cũng không cùng Lý Giai trò chuyện, xem chừng tức giận vẫn chưa tiêu tan.
Tiểu Văn cùng chị dâu Lý Giai nược lại trò chuyện rất vui, chị dâu càng trở nên yêu thích nàng, càng ngày càng cảm thấy Tiểu Văn đáng yêu, ôm nàng không muốn buông tay ra, chính là từ khi Lý Giai bước ra từ nhà bếp, Tiểu Văn liền ngọ nguậy, thế nào cũng không muốn chị dâu Lý Giai ôm nữa, khiến cho chị dâu Lý Giai trong lòng có chút hưng phấn, nghĩ thầm rằng xem ra phải sớm một chút sinh tiểu hài tử, hài tử quả thực rất đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.