Lau khô nước mắt bước xuống xe, khi Lý Giai vừa bước vào cửa nhà, phát hiện ra trong nhà cảnh vật so với lúc nàng rời đi cơ hồ không có thay đổi gì nhiều, đều là nàng ngày đêm suy nghĩ muốn nhớ mãi không quên, trên tường phòng bếp rải rác vài vết ố màu vàng, là do nồi áp suất hầm hạt đậu nổ văng tung tóe khi Lý Giai còn bé, cánh cửa nhà vệ sinh vẫn như thế kêu "cót két", không thể đóng chặt lại, mẹ nàng vẫn tự mình may lấy dép của mình, Lý Giai từ bên trong kệ dép lấy ra một đôi nàng vẫn thường hay mang trước đây, cảm giác quen thuộc khiến cho cổ họng nàng có chút nghẹn ngào. Lúc này, phụ mẫu Lý Giai nghe được tiếng động liền từ trong phòng chạy ra, lần đầu tiên sau bao năm biệt ly nhìn thấy nữ nhi, quả thực là không quá bạo dạn thừa nhận, nữ nhân này thoạt nhìn xem ra trưởng thành xinh đẹp, trang phục nàng mặc đối với bọn họ đều coi như là rất mốt, nữ hài tử này dĩ nhiên lại là Tiểu Giai, thời gian cùng sự trưởng thành thật là có một cái gì đó không thể tưởng tượng nổi. Lý Giai nhìn phụ mẫu so với ấn tượng của mình có vẻ già nua hơn rất nhiều, nhẹ giọng hô "Ba, mẹ..."
Mẹ nàng hai ba bước dài bước đến trước mặt Lý Giai, ôm nàng lập tức khóc nức nở, Lý Giai vội vàng vỗ nhẹ sau lưng bà, dỗ dành bà đừng khóc, bởi vì mẹ nàng bệnh tim, tâm tình quá xúc động sẽ lại rất nguy hiểm. Bố nàng thì đứng bất động tại một chỗ, khóe mắt cũng ầng ậc nước, người một nhà cuối cùng cũng đoàn tụ.
Anh trai Lý Giai đem hành lý đi vào phòng, mẹ Lý giai lôi kéo nàng vào nhà ngồi xuống, ánh dương vàng ánh chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào nhà, nhờ vào ánh sáng rực rõ cùng tươi mới kia khả dĩ thấy được trong không khí khô ráo mà có một chút hạt bụi trôi nổi, ba người giống như ký giả phỏng vấn vây quanh Lý Giai, quan tâm hỏi nàng những sự tình từ khi nàng rời khỏi nhà, Lý Giai nắm chặt hai tay, do dự một chút, quyết định muốn che giấu chuyện nàng đã từng làm ở khách điếm, nàng chỉ nói là gặp được người tốt, hiện tại đang làm việc ở một công ty, sinh hoạt cùng những cái khác đều rất tốt, mẹ nàng hỏi nàng vì sao hai năm trước lại không gọi điện về nhà, Lý Giai nhất thời cúi đầu nói không nên lời. Thấy Lý Giai phản ứng như vậy, mấy người bọn họ liếc nhau, cùng lầm nghĩ việc này là do người đồng tính cùng Lý Giai có can hệ, cũng không tái truy cứu thêm nữa, dù sao nữ nhi hiện tại trở về đã là tốt rồi, sự tình khác không đề cập tới cũng được.
Hàn huyên một hồi lâu, mẹ nàng lại tranh thủ vào phòng bếp làm cơm, Lý Giai đem mọi thứ trong hành lý đem ra, bố Lý Giai nhìn tâm ý nữ nhi mình, trong lòng cũng rất thỏa mãn cùng yên tâm. Anh trai Lý Giai cấp cho chị dâu chưa hề thấy mặt của Lý Giai một cuộc điện thoại, nói nàng hết giờ làm sớm một chút quay về, trong nhà hôm này có sự tình vui mừng. Lý Giai có chút xấu hổ nói với anh trai nàng, "Ta không biết chuyện chị dâu, cũng chưa mua cho nàng thứ gì, đây làm sao bây giờ a, thật bất hảo."
Anh trai Lý Giai xoa đầu nàng, cười nói "Ha Ha, xem đi, tiểu nha đầu đúng là hiểu không ít chuyện a, bất quá bên ngoài cùng trong nhà đều khác nhau, đều là người một nhà, không cần giống như bên ngoài tặng quà nhiều, không cần cái gì là lễ, ngươi đã trở về, nàng được làm chị dâu nên rất cao hứng."
Lý Giai ngượng ngùng gật đầu, trong cổ như có dòng nước ấm chảy vào lòng, trong mắt người nhà, Lý Giai vẫn là một hài tử, nàng cần được chiếu cố, nàng khả dĩ nhâm tính, cũng khả dĩ được tha thứ, không cần ngụy trang kiên cường, không cần nhớ đến nhiều sự tình khác, loại cảm giác này, đối với Lý Giai như đã rời bỏ nàng thật lâu. Anh trai nói một câu như thế, làm Lý Giai bỗng nhiên nhớ lại, tự mình cũng không đến 22 tuổi, nhưng lại sớm có loại cảm giác đã trải qua hơn nửa đời người, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ tựa hồ như đã trở lại tuổi xuân rất lâu trước kia.
*****************
"Tiểu Văn ăn cơm chưa?" Tân U một tay cầm lấy điện thoại, một tay còn đang tìm kiếm giữa một đống tài liệu.
"Ăn rồi, ăn rất no." Tiểu Văn lui tại một góc ghế sô pha, ôm lấy hai đầu gối, một tay nắm chặt điện thoại, chu chu cái miệng do dự nói "Ta muốn gọi điện thoại cho Giai Giai."
"Ngoan, đừng làm phiền Giai Giai, nàng qua vài ngày nữa sẽ trở về." Tân U biết rõ phụ mẫu Lý Giai phản đối chuyện của nàng cùng Tiểu Văn, cho dù là lần này trở về, sợ rằng người trong nhà cũng sẽ cực kỳ né tránh trọng tâm chuyện này, nếu như để phụ mẫu Lý Giai nghe được Tiểu văn cùng Lý Giai gọi điện thoại, Tân U lo lắng bọn họ sẽ không vui.
"Nga." Tiểu Văn mất hứng đáp rồi cúp điện thoại, sau đó nàng mở TV, để trong phòng có một chút thanh âm ồn ào, tự mình lui lại một góc sô pha, không thể cùng Giai Giai cùng một chỗ, ngay cả điện thoại cũng không thể gọi, nàng càng nghĩ càng ủy khuất, chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt đã bắt đầu rơi xuống vài giọt lệ, thuận tiện dùng tay xoa xoa lưng, dúi đầu vào hai chân, bờ vai run lên nhè nhẹ, vừa đáng thương lại vừa bất lực, nếu như Lý Giai thấy tình cảnh này, không biết bao nhiêu xót xa. Cũng không biết khóc bao lâu, Tiểu Văn nằm úp xuống ghế sô pha ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại, Tiểu Văn ngồi ở ghế suy nghĩ một chút, liền đứng dậy tìm cây lau nhà, cẩn thận đem mặt đất lau một lần, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi vào bàn học tập.
Buổi tối khi Tân U trở về, bắt đầu thấy Tiểu Văn đang học tập còn rất vui vẻ, nhưng đến gần lại nhìn thấy khóe mắt vẫn còn lưu lại một chút nước mắt, trong lòng trầm xuống, hài tử này hôm nay vừa khóc. Nàng đem Tiểu Văn ôm vào lòng, dùng khăn lông ướt lau mặt cho Tiểu Văn, lắc lắc cánh tay nhỏ bé của nàng hỏi, "Tối nay muốn ăn gì?"
Tiểu Văn suy nghĩ thật lâu, nhỏ giọng nói, "Muốn ăn hán bảo."
Tân U cười cười, "Được, thì ăn hán bảo, chờ Seven trở về cùng đi ăn có được không?"
"Hảo." Tiểu Văn ngoan ngoãn gật đầu.
Seven vừa về đến nhà nghe nói Tiểu Văn muốn ăn hán bảo, lập tức chở các nàng ấy đi tới KFC, mua một cái hán bảo Tiểu Văn thích nhất, còn có hai cánh gà cùng một số thứ, ba người tìm được chỗ ngồi, Tân U thay thế Lý Giai chăm sóc Tiểu Văn, cấp nàng lau miệng, đưa thức uống, Tiểu Văn vẫn liên tục ăn đặc biệt ngơ ngác dễ thương, dù sao vẫn làm cho người ta nhịn không được muốn ôm hôn một chút, Tân U nhìn nhìn, không kiềm được cảm xúc của mình, liền hướng tới gương mặt Tiểu Văn "Ba" một cái, Seven miệng méo lệch ra nhìn chằm chằm Tân U không nói gì, ai ngờ Tiểu Văn lại khẩn trương che lấy gương mặt nhỏ nhắn, vội vàng kéo lấy y phục Tân U, rất nghiêm túc nhíu mày nói "Tân tỷ tỷ, không thể hôn ta, Giai Giai hội ghen."
"Ta còn chưa nói, ngươi ngược lại còn không vui a." Seven nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Tiểu Văn, buồn cười nói. Nàng biết rõ Tiểu Văn mấy ngày nay liên tục không vui, sở dĩ mà đã lâu cũng không có khi dễ nàng, đương nhiên cũng hơi thoáng hiện ra khó chịu ngầm đồng ý Tân U bình thường đối với Tiểu Văn tiếp xúc thân mật, chính là ôm một cái thì không có gì, dĩ nhiên nàng lại còn hôn a, Seven lo lắng có đúng hay không muốn hảo hảo "Giáo huấn" một chút cái lão bà không biết nghe lời này.
"Hừ!" Tiểu Văn bỉu môi, tiếp tục gặm hán bảo. Tân U xoa đầu Tiểu Văn, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, hài tử này lúc nào mới có thể chân chính lớn lên a.