Mạnh Nhất Dẫn Đường

Chương 46:




Việc có nhiều phe phái trong cùng một phó bản không phải hiếm lạ gì, phó bản lần trước của Đàm Thu cũng như thế này. Nhưng trước mắt, tất cả manh mối của phó bản mà bọn họ biết chỉ là căn biệt thự này có quỷ, quản gia biết, tám hầu gái không bình thường, tiểu chủ nhân thần bí chỉ xuất hiện vào buổi tối.
Cho nên bọn họ vẫn luôn nghĩ lũ quỷ này là thuộc hạ của tiểu chủ nhân.
Kết quả hiện tại......
Nhìn về phía cầu thang, quản gia thong thả xuất hiện, ông ta không còn giống như ban ngày nữa mà cả người bê bết máu, trên người còn có vô số nhát dao. Phía sau cũng không còn tám hầu gái nữa mà chỉ còn lại một, cả người cũng toàn máu. Trong tay ôm tã lót đầy máu, không có gì bất ngờ thì đó hẳn là tiểu chủ nhân.
Mà lũ quỷ phía sau, tuy rằng phản ứng không giống nhau nhưng tất cả đều đồng loạt lùi về sau, có vẻ như rất sợ con búp bê kia.
"Không thể nghĩ được, các người có thể mở cửa thư phòng." Quản gia mở miệng nói.
Ông ta hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhưng cách nói chuyện vẫn vô cùng có khí chất, cũng không âm dương quái khí như ban ngày. Nhưng cho dù có thể thì cũng chẳng được lịch sự tử tế cho lắm.
"Cho nên hiện tại,..." Tưởng Thiếu nhỏ giọng: "Là đêm bọn họ đánh luôn à?"
Lời này vừa ra, đám người Lực ca cùng lũ quỷ đều lùi lại vài bước, coi như nhường đường cho cậu.
Tưởng Thiếu: "......"
Các người đừng có rút lui một mình, kéo tôi với La Tiểu Phong theo cùng với chứ, hai bọn tôi cũng là hạng cùi bắp thật đấy, thật luôn!
Dưới một mảnh yên tĩnh, Đàm Thu nhìn về phía Hoắc Cảnh Hành bên cạnh..... Ừm, cậu bị ngốc, cục diện trước mắt phức tạp như này thì sao cậu biết phải làm gì ha?
Hoắc Cảnh Hành: "......"
Hắn chỉ phải nói: "Tôi cũng không ngờ cửa lại mở."
Trên thực tế thì ai mà ngờ được, kể cả 'đầu sỏ gây tội' Đàm Thu cũng không biết, dù sao bọn họ cũng chỉ muốn cánh cửa kia ăn chút khổ thôi, ai biết nó lại nổ thành từng mảnh cơ chứ.
Quản gia co rút khóe miệng, ông ta cũng không thể lý giải nổi vì sao cửa nổ.
Bọn họ còn chưa cung cấp manh mối cho người chơi đâu.
Manh mối vốn là sau khi chết hai người mới xuất hiện, nhưng hiện tại..... Ông ta nhìn mọi người, một hai ba... mười, không thiếu một ai cả.
Quản gia thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Nhưng các người có biết, mở cửa cũng đồng nghĩa nguy hiểm bắt đầu."
Hoắc Cảnh Hành phản ứng, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua đám quỷ đang bị trói. Điểm này cho dù người mù cũng biết!
"Không chỉ có vậy." Quản gia lại nói.
Đàm Thu ánh mắt sáng ngời, đây là chuẩn bị ra tay sao. Nhanh lên, đánh xong là cậu có thể trở về ăn sườn heo chua ngọt rồi, đói quá đi!
Búp bê phát hiện ánh mắt của cậu: "....."
Không nhịn được lùi về sau một chút.
Quản gia thấy một màn như vậy: "......"
Đồng dạng phát hiện – Hoắc Cảnh Hành: "......"
Hắn không thể hiểu được nhìn Đàm Thu một cái, nghĩ bụng rốt cuộc cậu luyện đâu ra được thân thủ như vậy. Lúc trước ở bên ngoài, một cước giải quyết một người cũng coi như bình thường, bây giờ một phát giải quyết cả trăm con quỷ lại còn dọa cả Boss lùi về sau, ngay cả hắn cũng không làm được.
Quản gia dời mắt, làm như không thấy tiếp tục nói: "Vậy các người cũng hẳn đã biết, nơi này đã xảy ra chuyện gì!"
Mọi người: "......" Xin lỗi chúng tôi không biết.
Bọn họ đồng thời nhìn về hai vị đại lão phía trước.
Đàm Thu nhìn Hoắc Cảnh Hành, ánh mắt tín nhiệm.
"......" Hoắc Cảnh Hành chỉ phải nói: "Nếu không đoán sai thì hẳn là, năm đó nơi này phát sinh vụ án giết người cướp của."
Lão quản gia cùng hầu gái ở nhà chăm sóc tiểu chủ nhân, có lòng tốt thu lưu một đội người bị lạc trên núi hoặc là do tuyết lơn nên không xuống được. Kết quả đối phương nổi lòng tham, nhìn gia đình chỉ toàn người già trẻ nhỏ, cho nên hại chết ba người, muốn cướp gia sản của họ.
Cũng bởi vậy mà két sắt trong thư phòng bị mở ra, cũng mới có vết máu tồn tại.
Nhưng những người này hẳn là không ngờ, kẻ giết người ắt phải gặp báo ứng. Nơi này có một con búp bê tình cơ tỉnh lại, bé là búp bê của tiểu chủ nhân cho nên giúp một nhà tiểu chủ nhân báo thù, giam cầm những kẻ đó ở nơi này vĩnh viễn.
Tưởng Thiếu hiểu rõ, tiện đà hỏi: "Vậy những con quỷ ở niên đại khác thì sao?"
"Rất đơn giản, nơi này hẳn là từng có khu mộ, cũng chôn cất không ít người, vì lần đó mà đều bị đánh thức. Còn lại, tiếp tục có người tới đây, chỉ cần lòng nổi lên tà niệm thì ắt sẽ không thể rời đi." Đàm Thu nói xong, dừng một chút, nháy mắt vô tội nhìn Hoắc Cảnh Hành, "Hoắc đại ca, tôi nói không sai chứ!"
Hoắc Cảnh Hành gật đầu, " Hẳn là không sai."
Đám người Lực ca ở sau nghĩ thầm, thì ra là như vậy. Chỉ dựa vào manh mối trước mắt, nếu không phải có vài vị đại lão ở đây, bọn họ cũng không đoán được.
Đàm Thu nhìn quản gia, "Này, chúng tôi nói đúng không?"
Quản gia với hầu gái đã rơi vào trầm mặc, đến lúc này mới mở miệng nói: "Không sai, những kẻ đó lấy oán trả ơn, tàn nhẫn độc ác, xứng đáng bị trừng phạt, vĩnh viễn không được siêu sinh."
Trong đám quỷ, có những con kêu gào tôi sai rồi, hẳn là những kẻ tham lam kia.
Ở trên cầu thang, búp bê nhỏ đằng trước nhếch miệng cười.
Hầu gái lại cẩn thận vỗ về đứa bé trong lòng, rất nhanh, đứa bé lại ngủ rồi.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng nước chảy, hẳn là tuyết đã tan.
Hoắc Cảnh Hành thở phào, thoạt nhìn, bọn họ không cần phải liều mạng cùng Boss, như vậy thì không còn gì tốt hơn. Đám người Lực ca đã muốn phi ra ngoài, nhìn xem đã xuất hiện cửa vượt ải chưa.
Đàm Thu......
Đàm Thu mở miệng, "Cần tôi đấm bọn họ một trận không?"
"Lửa." Búp bê nhỏ mở miệng, "Để lửa lại."
Mọi người kỳ quái, "Lửa gì?" Sau đó đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Lực ca...... Lực ca đương nhiên không dám phản kháng lại BOSS, lập tức tìm đồ vật, dùng linh hỏa châm lửa, "Này này này, như vậy được chưa?"
Búp bê nhỏ nhìn quản gia, quản gia gật đầu, "Được rồi, các người có thể đi!"
Mọi người lập tức chạy xuống tầng, phía sau, hầu gái vừa dỗ đứa bé trong lòng, vừa nhỏ giọng hỏi: "Cứ như vậy để bọn họ đi sao?"
"......" Quản gia thở dài nói: "Đánh không lại thì còn có thể làm gì.......Chúng ta không sao nhưng nhỡ tiểu chủ nhân bị thương thì sao bây giờ?"
"Hơn nữa bọn họ đã bắt lũ người kia, còn để lại lửa, coi như cũng được rồi. Để bọn họ đi thôi!"
Hầu gái nói: "Nhưng ngọn lửa này rời khỏi người nọ cũng không còn tác dụng lớn như cũ nữa."
"Không sao cả." Quản gia cười lạnh: "Vốn muốn thiêu bọn họ, còn muốn không để bọn họ chết, chỉ có thể thống khổ chịu đựng."
Bên kia, đám người Đàm Thu thấy được vòng tròn qua cửa. Tiểu Lưu cùng Tiểu Nhan đều là newbie, lần đầu thấy được trường hợp này, hỏi: "Chúng ta đi vào vòng sáng này là có thể về nhà ư?"
"Đúng vậy." Tưởng Thiếu nói: "Sau khi trở về thì kiểm tra ứng dụng trong quang não, cửa hàng hệ thống với diễn đàn hẳn là mở rồi, có thể vào xem, tuy nhiều tin tức mấu chốt không có nhưng đối với newbie thì cũng rất nhiều rồi."
TL với TN nói: "Cảm ơn mọi người, nếu không có mọi người, bọn tôi có khi đã chết mất rồi."
Tưởng Thiếu hơi ngượng, việc này đâu có liên quan đến cậu ta, cậu ta cũng chỉ thuần túy ôm đùi thôi.
Mọi người đều giống nhau.
Sao lại đem cậu biến thành đại lão chứ.
Đám người Lực ca cũng nói cảm ơn, sau đó tất cả tiến vào vòng sáng, về hiện thực. Chỉ là sau khi rời đi 1 giây, bọn họ thấy được bên trong vòng sáng. Trong đó, khác với trò chơi, nhưng lại có hai ba cỗ thi thể.
"Sao lại vậy?" Rời khỏi trò chơi chẳng phải sẽ không còn nguy hiểm gì sao?
Sau đó mọi người thấy được bên cạnh thi thể rơi đầy các loại trang sức châu báu, lập tức hiểu. Những người chơi này hẳn là muốn thử xem có thể mang những thứ này ra ngoài hiện thực hay không.
Mà gia đình này vốn bị lũ tham lam hại chết, sao lại có thể cho phép người chơi mang đồ đi được.
Cho nên những người chơi này cũng không thể rời khỏi phó bản này.
Trở về hiện thực, vẫn như lúc rời đi. Người máy chỉ đi mất hai ba giây để đồ ăn lên bàn, sau đó rời đi.
Mà Đàm Thu đã mở hộp đồ ăn, lấy đồ bên trong ra.
Sườn heo chua ngọt, canh gà ác, còn cả cơm..... Đàm Thu thỏa mãn hít hà, "Trở về là có thể ăn, quả thực quá tốt."
Hoắc Cảnh Hành nhịn không được bật cười, mở quang não nghiên cứu trò chơi.
Hắn vào tổng cộng hai phó bản, phó bản đầu tiên được max 300 điểm, phó bản sau được 89 điểm. Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, có một cái máy bắt quỷ ở đây, hắn có thể lấy được 89 điểm đã tốt lắm rồi.
Tưởng Thiếu với La Tiểu Phong rất nhanh chạy lại đây.
Bọn họ lần này đều đạt được số điểm giống nhau, 80 điểm.
Đàm Thu vừa gặm sườn vừa nhìn thoáng qua quang não, "100 điểm." Đúng vậy, cậu carry toàn phó bản, nên được max điểm. Hiện tại trò chơi này cũng có MVP, như vậy hẳn là của cậu.
Ừm, xương sườn ngon thật.
Canh cũng ngon nữa.
Biết rõ tính cách của cậu nên ba người không quấy rầy cậu nữa, mà bắt đầu thảo luận chuyện trò chơi. Hoắc Cảnh Hành kêu Tưởng Thiếu đem chuyện trò chơi nói lại một lần nữa, bao gồm các tin tức trước kia mua được, thậm chí là mua được từ đâu, giá cả thế nào.
Tưởng Thiếu đương nhiên là có gì nói đấy, không giấu giếm nửa lời.
Cậu ta thở dài: "Tỉ lệ bị chọn vào trò chơi này thấp như vậy, vậy mà tôi lại gặp cả La Tiểu Phong lẫn Hoắc đại ca, chỉ sợ có ngày anh trai..... phi phi phi, anh ấy hẳn là không xui xẻo đến mức này đâu."
Hoắc Cảnh Hành tiếp tục hỏi: "Ngoài đề quốc thì các quốc gia khác có không?"
"Tất nhiên là có." Tưởng Thiếu nói: "Nhưng hình như không được xếp cùng nhau, tất nhiên cũng có ngoại lệ. Nghe nói Đế quốc hình như từng gặp được một Omega bên liên bang, mà phó bản kia không khéo đúng lúc kỳ động dục, ức chế tề không có, tất nhiên là kết quả không ổn lắm."
"Thật sự may mắn khi được sinh ở Đế quốc, không cần trải qua kỳ động dục gì đấy."
Đàm Thu co rút khóe miệng, nghĩ bụng, lính gác dẫn đường mấy người cũng chẳng khá hơn tẹo nào, chẳng phải nam nam vẫn có thể sinh con, xong còn phải phân sáu buồng WC.
Nhưng lại nói, không có kỳ động dục cũng tốt. Nếu cậu là một Omega, Đàm Thu nghĩ đến chuyện về sau có thể bị một Alpha cắn cổ...... cả người run lên.
"Có được có mất." Hoắc Cảnh Hành nói: "Không có kỳ động dục nhưng có bạo động tinh thần. Người thường không phải chịu những thứ này nhưng về phía phương diện tố chất cơ thể lại không thể bằng chúng ta."
Tưởng Thiếu mơ hồ biết tinh thần Hoắc Cảnh Hành có vấn đề, cho nên nhanh chóng im lặng. La Tiểu Phong không rõ lắm, vẫn còn cảm thán, "Cũng không hẳn, nếu lính gác như tôi với Tưởng Thiếu, còn không bằng người bình thường."
Lúc này, Đàm Thu cũng đã ăn xong một bát cơm với một bát canh, hiện đang chậm rãi gặm nốt mấy miếng sườn.
Cậu thấy Hoắc Cảnh Hành vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi nói: "Anh cũng đừng khẩn trương, có tôi ở đây, trò chơi không làm gì được anh."
Tưởng Thiếu và La Tiểu Phong lập tức thổi phồng theo, "Đúng đúng đúng, có Đàm ca ở đây mấy thứ này đều không phải vấn đề."
Hoắc Cảnh Hành không nói gì, hắn không chỉ vì an toàn của bản thân, hắn muốn hiểu rõ hơn toàn bộ về trò chơi.
Một là ngăn cản trò chơi tiếp tục kéo người vào tàn sát, thứ hai là kỹ thuật trong trò chơi đã vượt quá Đế quốc, thậm chí là các quốc gia khác. Nếu có thể, hắn muốn áp dụng loại kỹ thuật này vào trong quân đội, tất nhiên là phải sửa lại vụ chết trong trò chơi là chết thật.
Hắn nhìn về phía cái người đang duỗi đũa về phía miếng sườn cuối cùng, hỏi "Cậu có ý tưởng gì không?"
Đàm Thu: "???"
Hoắc Cảnh Hành cho cậu bậc thang, "Nói gì cũng được, biết đâu lại có ý tưởng gì khác bọn tôi thì sao."
Hắn cho rằng Đàm Thu muốn duy trì lớp vỏ ngốc nghếch nhưng mà Đàm Thu thật sự không biết gì thật!
"Những thứ tôi biết đều do Tưởng Thiếu kể!"
Hoắc Cảnh Hành nói: "Có thể cậu từng xem qua bài thảo luận trên diễn đàn mà Tưởng Thiếu chưa từng gặp chẳng hạn."
"......" Đàm Thu co rút khóe miệng, "Không có khả năng, tôi không biết chữ, đi nhìn mấy cái đấy làm gì."
Hoắc Cảnh Hành: "......"
Đàm Thu tiêu diệt nốt miếng sườn cuối cùng, kỳ quái nói: "Hoắc đại ca, anh quên à, tôi là kẻ ngốc đấy!" Hơn nữa còn là một đứa ngốc không được đi học, biết chữ mới là lạ ý!
Hoắc Cảnh Hành: "......"
Tưởng Thiếu ho khan một tiếng, "Phải, lúc trước tôi cũng không ngờ được chuyện này, không kỳ quái!"
La Tiểu Phong choáng váng, "Gì, không biết chữ?"
Là không biết thật hay giả! Hắn nhìn Tưởng Thiếu, người sau lắc đầu, thật sự không biết, không phải giả vờ.
La Tiểu Phong: "......"
"Đàm gia rác rưởi." Không được, muốn đi đánh cho đám người một trận làm sao đây.
Đàm ca nhà hắn thông minh như vậy, nếu đi học chắc chắn phải đỗ Trạng nguyên, học đại học tốt nhất! Đều tại lũ người Đàm gia kia, giờ Đàm ca nhà hắn bị thất học!
Hoắc Cảnh Hành thấy phản ứng của hai người, cũng hiểu Đàm Thu nói thật. Đang định mở miệng, Tưởng Thiếu lại nói tiếp cùng La Tiểu Phong, mắng Đàm gia một trận.
Mà Hoắc Cảnh Hành mới biết, Đàm Thu trước kia một đồng tiền cũng không có.
Này cũng khó trách cho dù cậu không ngốc lại không học tập trên Tinh võng. Nhưng vẫn không đúng lắm, lấy chỉ số thông minh của Đàm Thu, chẳng lẽ cậu không tính kế lấy chút tiền sao?
Tất nhiên nếu là Đàm Thu thì không đến mức này, nhưng Đàm Thu cũng vừa mới đến đây chưa được bao lâu. Còn Đàm Thu trước kia thật sự phát triển chậm. Hơn nữa bị Đổng Thu Mạn với hai đứa con của bà cố ý hãm hại cho nên đến bản thân nguyên chủ cũng cảm thấy mình thật sự bị ngốc, sao có thể hiểu nhiều như vậy.
"Vậy cậu có nghĩ xem ai là người tạo ra trò chơi này, mục đích là gì?" Hoắc Cảnh Hành nói.
Hắn cảm thấy Đàm Thu vô cùng kỳ quái, không biết chữ nhưng lại biết rất nhiều thứ, đầu óc linh hoạt, thậm chí vài thành ngữ há mồm là ra..... Thật sự không giống không được dạy dỗ.
Đàm Thu nghe vậy ngáp một cái, "Không biết nha!"
"Tôi gần đây mới được chơi game thực tế ảo, cũng không tiếp xúc mấy thứ thiết kế gì đó, lý thuyết dốt đặc cán mai!"
"Ừm, cho nên mấy thứ này để cho người chuyên nghiệp làm đi."
"......" Hoắc Cảnh Hành nói: "Cũng phải."
Đàm Thu nghĩ thầm, cậu cảm thấy đâu không phải game thực tế ảo, mà giống Luân Hồi Kính hơn. Nhưng nếu thứ này cũng là pháp bảo cao cấp giống Luân Hồi Kính thì cậu cũng chịu.
Dù sao cậu cũng bị lăn lộn trong Luân Hồi Kính không biết bao lâu, loại pháp bảo này, trừ khi bản thân nó nguyện ý, còn không, tuyệt đối không tìm thấy tâm trận.
Vấn đề này thảo luận nữa cũng vô dụng, Đàm Thu đứng dậy, "Các cậu tiếp tục nói, tôi đi lấy chút điểm tâm ăn."
Cậu nói xong liền nhảy nhót rời đi, Tưởng Thiếu cũng không theo kịp, lại nhớ tới đây là Hoắc gia, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không theo nữa.
La Tiểu Phong một bên ngồi nghe, thêm hiểu biết về cái trò chơi khốn nạn này.
Hoắc Cảnh Hành vừa ngồi nghe vừa lướt cửa hàng, phát hiện bên trong những đồ dùng tốt yêu cầu số điểm rất cao. Đúng lúc này, Lực ca yêu cầu thêm bạn tốt.
Hắn thêm từng cái một.
Tưởng Thiếu nhìn thấy, kỳ quái hỏi: "Hoắc đại ca, anh đưa số quang não cho bọn họ à?"
Hoắc Cảnh Hành gật đầu, "Để cho bọn họ đăng ký hệ thống huấn luyện một chút, cũng có thể đề cao khả năng sinh tồn."
Tưởng Thiếu với La Tiểu Phong nhịn không được nghĩ, quả nhiên, người với người không giống nhau! Bọn họ chỉ nghĩ làm sao có thể để bản thân sống sót, còn Hoắc Cảnh Hành đã nghĩ tới việc trợ giúp người khác.
bên kia, Đàm Thu đã vào đại sảnh, lấy một ít đồ tráng miệng, chuẩn bị rời đi, ai ngờ lại bị người ta chặn đường.
Mà người ngăn cậu không phải ai khác, chính là Tiêu Trác Nhiên.
Đương nhiên bên cạnh còn có Tiêu Kiến Dung.
Đàm Thu vừa nhìn đã biết hai người này không có ý tốt, cậu nhớ tới vỏ bọc 'ngốc nghếch' của mình, lúc này giả 'ngốc' đạt đến đỉnh cao, làm như không thấy hai người họ, trực tiếp tiến thẳng lên.
Trong tay cậu cầm theo bánh ngọt, nếu va vào chắc chắn sẽ dính toàn bơ, Tiêu Kiến Dung không muốn mất mặt mũi, lùi về sau mấy bước.
Đàm Thu thấy vậy tiếp tục đi, nghĩ ha ha ha, mới vậy mà đã muốn cản người.
"Đứng lại." Tiêu Trác Nhiên nhịn không nổi.
Đàm Thu dừng bước, chậm rì rì quay lại, "Có việc sao?" Ngữ khí không mặn không nhạt, thái độ nhẹ nhàng.... Tiêu Trác Nhiên nghĩ, nếu lúc trước là thái độ này thì sao có thể lừa hắn.
Hiện tại hắn nhìn thấy Đàm Thu liền tức giận.
"Cậu có biết không, trường hợp này cậu không nên xuất hiện." Tiêu Trác Nhiên cũng vì chuyện lần đó, nên cũng biết chỉ cần nói hẳn ra là Đàm Thu có thể hiểu.
"Cậu không nghe được sao, có rất nhiều người ở sau lưng nghị luận cậu, nghị luận Đàm gia."
Mà bên cạnh hắn, Tiêu Kiến Dung cười lạnh trong lòng, y vốn không đủ năng lực, yến hội Tưởng gia lần trước cũng phải hao tâm tổn trí để vào được, nhưng vậy thì sao, hiện tại chẳng phải y vẫn có thể đến Hoắc gia hay sao.
Hơn nữa, Tiêu Trác Nhiên khác y, đây là con rể Đàm gia. Đàm gia rất coi trọng hắn, để hắn đi dạy dỗ Đàm Thu không còn gì hợp lý hơn.
Tốt nhất là để Đàm Thu bị nhốt trong nhà không cho ra ngoài là tốt nhất, về sau cậu ta sẽ không còn cơ hội gặp lại Hoắc Cảnh Hành.
Y vênh váo đắc ý nhìn lại, đang chuẩn bị xem Đàm Thu bị mắng đến không biết làm sao, lại thấy đối phương vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, thậm chí còn bắt đầu ăn bánh ngọt.
"Quả nhiên là đồ ngốc." Tiêu Kiến Dung nhịn không được nói.
Tiêu Trác Nhiên cũng tức giận vô cùng, "Cậu có nghe hay không hả?" Rõ ràng ngày đó còn thông minh lắm cơ mà, sao hôm nay lại ngốc thế này.
Thật là, lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc cần ngốc lại cứ thông minh làm gì.
"Nghe được." Đàm Thu xoa miệng, nói: "Có người nghị luận tôi, nghị luận Đàm gia. Nhưng mà..... cái này hình như đâu có quan hệ với anh, anh cũng chẳng họ Đàm."
Cậu 'à' một tiếng, hiểu rõ nói: "Chẳng lẽ anh là con riêng lưu lạc bên ngoài?"
Tiêu Trác Nhiên: "Đàm Thu!"
Đàm Thu bình tĩnh nhìn hắn.
Tiêu Trác Nhiên cười lạnh nói: "Cậu có ngốc hay không cũng không quan trọng, đừng có làm người khác cười nhạo mọi người trong nhà. Tôi sẽ nói với bà nội, để bà nhốt cậu ở trong nhà."
"Phải không?" Một giọng nữ uy nghiêm vang lên, "Tôi thật ra không ngờ rằng, ở Hoắc gia, vẫn còn có kẻ dám ngang nhiên uy hiếp người cơ đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.