Mặc Sức Cưng Chiều

Chương 29: Tiền này cho cậu




Thẩm Yến Trầm thấy anh không lên tiếng, sợ anh suy nghĩ nhiều, cậu lật đật nói: “Tôi không có ý nghe trộm điện thoại của cậu đâu, tôi đứng đó vô tình nghe thấy thôi. Tôi… tôi không ý khác.”
Hàn Tử Dịch xen vào: “Cậu không nên nghĩ nhiều, tôi gọi điện căn bản không có ý tránh cậu… Tôi chỉ hơi ngạc nhiên…”
Ngạc nhiên là Thẩm Yến Trầm chỉ nghe anh buột miệng nói thiếu tiền thì lập tức lấy chi phiếu của mình ra.
Nếu như Hàn Tử Dịch cuồng vọng hơn và anh biết Thẩm Yến Trầm rất thích mình, sẽ đương nhiên cho rằng cậu nói gì hay làm gì đều là vì thích anh, vì bản thân anh.
Nhưng Hàn Tử Dịch không phải là người như thế, mặc dù hai người ở chung rất nhiều năm như vậy rồi, đã làm không biết bao nhiêu chuyện thân mật nhất, nhưng anh cũng không thể cho rằng phần tình cảm này là đương nhiên, nên khi Thẩm Yến Trầm nói như vậy anh thật sự rất khiếp sợ.
Thẩm Yến Trầm cũng biết hành động lần này của mình hơi khiến người khác kinh ngạc hoài nghi và khó hiểu, dù sao chuyện cho tiền người khác này thật sự khó giải thích.
Cũng may vừa rồi Hàn Tử Dịch nói cậu nghe cũng hiểu đại khái nội dung, vì thế Thẩm Yến Trầm nói: “Tôi vừa nghe cậu muốn đầu tư một hạng mục… Tiền này tôi để đây cũng không có chỗ sử dụng, nếu như cậu có thể cầm mà phát tài, rất được á. Chờ cậu kiếm lời rồi cậu trả cho tôi là được.”
Còn nếu lỗ thì cậu không nói, thứ nhất còn chưa bắt đầu đầu tư đã nói điềm xấu như vậy, thứ hai không có lỡ như, cho dù là lỗ thì cậu cũng không quan tâm.
Hàn Tử Dịch hiểu ý của cậu, anh cười cong cong đuôi mắt.
Anh nói: “Cậu đã muốn đầu tư vậy tôi sẽ nói hạng mục này cho cậu nghe.” Dù sao ở kiếp trước, khi anh quen biết Thẩm Yến Trầm, có thể nói người này có thể hô mưa gọi gió ở trên thương trường.
Kiếp này, đã có cơ duyên như vậy vậy ưu tiên cho người của mình tất nhiên là tốt nhất.
Thẩm Yến Trầm hoang mang, cậu không muốn đầu tư, số tiền này mang đến cho Hàn Tử Dịch dùng mà.
Nhưng cậu còn kịp lên tiếng đã bị Hàn Tử Dịch kéo đến sô pha bàn bạc về hạng mục đầu tư.
Từ góc nhìn của thương nhân trưởng thành như Lý Phàm, hạng mục này thật sự là mơ mộng hão huyền, không thể thành công, hoàn toàn không đáng để mắt tới.
Nhưng từ góc nhìn của học sinh lòng đầy hiếu kỳ, có vài thứ dù nghe rất hoang đường, nhưng một vài điều ấy khiến người ta dâng trào nhiệt huyết.
Hàn Tử Dịch giới thiệu cũng không khô khan, rất nhiều điều vô cùng thú vị thốt ra từ miệng anh.
Thẩm Yến Trầm tưởng tượng hình ảnh theo lời của anh, không kìm được nói: “Trò chơi này nếu như thật sự thành công, chắc là chơi hay lắm.”
Hàn Tử Dịch dừng lại một chút, tương lai trò chơi này tất nhiên thành công rồi, nhưng khi đó họ đã qua tuổi chơi game, trong lòng cũng không còn nhiệt huyết kia nữa.
“Cậu thật sự cảm thấy trò chơi này đáng đầu tư hả?” Hàn Tử Dịch nhìn đôi mắt sáng long lanh của Thẩm Yến Trầm, không nhịn được anh hỏi.
Tuy rằng viết trò chơi này tương lai sẽ gặt hái được thành công, nhưng anh vẫn muốn tự mình nghe suy nghĩ thật sự trong tim của Thẩm Yến Trầm, mà không phải vì anh cảm thấy có thể thành công thì sẽ có thể thành công.
Hàn Tử Dịch cũng biết suy nghĩ mình rất mâu thuẫn, nhưng anh cũng không định im lặng không lên tiếng.
Mâu thuẫn thì mâu thuẫn, có thể sống lại một đời vốn đã là một chuyện khá mâu thuẫn.
Thẩm Yến Trầm gật đầu không chút do dự, mặc dù có hào quang của Hàn Tử Dịch, nhưng là suy nghĩ của tự bản thân cậu nhiều hơn: “Thật ra nếu cậu không nói những điều này, tôi hoàn toàn sẽ không suy nghĩ về phương diện này. Nhưng nghe cậu nói rõ, tôi cảm thấy tất cả đều có khả năng. Mỗi ngày khoa học kỹ thuật đều đang phát triển, mười năm trước ai mà nghĩ được cuộc sống bây giờ thế nào? Suy nghĩ của họ không giống người thường, tôi cảm thấy có thể thử một lần. Hơn nữa đầu tư giai đoạn đầu này lấy được cổ phần công ty là lời nhất, lỡ như thành công rồi có thể trở thành khối tài sản gấp trăm lần số tiền đầu tư.” 
Hàn Tử Dịch nghe xong thì ánh mắt sáng lên, anh nói: “Tôi cũng chỉ vô tình mới biết được hạng mục như thế, nếu cậu cũng có ý như vậy thì mấy ngày tới chúng ta lập tức hẹn với nhà phát triển trò chơi này đi, để họ trả lời chi tiết cho chúng ta, thế nào?”
“Không phải…” Thẩm Yến Trầm hoàn hồn, hơi luống cuống, cậu nói: “Tôi đã nói, tiền này cho cậu, cậu muốn dùng thế nào cũng được, tôi khỏi cần đầu tư. Hằng năm tiền tiêu vặt của tôi rất nhiều, không đầu tư trò chơi này cũng đủ xài.”
Hàn Tử Dịch không phải là người thích chiếm hời của người khác, nếu không khi anh chiếm được bàn tay vàng sống lại hữu hiệu này, anh muốn làm những chuyện đạt được tiền tài quả thật quá đơn giản.
Nhưng mà hợp tác giữa anh và Lý Phàm là đã qua rất nhiều lần suy nghĩ mới lựa chọn được, đều là tất cả hạng mục tiếc nuối của kiếp trước.
Tương lai trò chơi kia sẽ đạt được thành công nhưng Hàn Tử Dịch cũng không muốn độc chiếm, lại càng không muốn cầm tiền của Thẩm Yến Trầm độc chiếm nó.
Vì thế anh nói: “Chúng ta cùng đầu tư.”
Thẩm Yến Trầm mấp môi mà không lên tiếng, tựa như không hiểu ý của anh.
Hàn Tử Dịch nói: “Cậu biết trong tay tôi không có nhiều tiền, quan hệ trong nhà tôi cũng không phải rất hoà thuận, cho nên tôi nghĩ mình nên kiếm chút tài sản, tương lai làm gì cũng tiện.”
“Tiền của tấm chi phiếu này, mỗi người một nửa, cùng đầu tư hạng mục này, thế nào?”
Cùng đầu tư, hạng mục thuộc về họ.
Hàn Tử Dịch nói nhiều câu như vậy, Thẩm Yến Trầm chỉ nhớ mỗi câu này.
Cuối cùng cậu không cưỡng được sự mê hoặc này, khẽ gật đầu nói: “Được.”
Hàn Tử Dịch thấy cậu đồng ý rồi, thở phào, sau đó anh nói: “Vậy trong này cậu có bao nhiêu tiền?”
Thẩm Yến Trầm thuận miệng nói một con số.
Hàn Tử Dịch im lặng, anh yên lặng tính toán phần tiền anh được chia khi bộ phim mạng sẽ bùng nổ trong tương lại chắc có thể trả được khoản nợ này.
Thế nhưng trò chơi này là một hạng mục xây dựng và phát triển lâu dài, trong quá trình đó còn phải thường xuyên ném tiền vào đó, vậy thì có nghĩa là trong tay anh vẫn chưa có đồng xu nào.
Nháy mắt, trong đầu của Hàn Tử Dịch nảy lên suy nghĩ cố gắng nỗ lực kiếm tiền.
Nếu không, với giá trị hiện tại của mình, làm sao cướp được người từ nhà họ Thẩm được?
Thẩm Yến Trầm nhìn vẻ mặt trầm tư của Hàn Tử Dịch, cho rằng anh đang thắc mắc về số tiền này, cậu nói luôn: “Số tiền này là nhà tôi cho đó, chẳng có việc gì dùng tới, để ở đó rồi góp lại không ít.”
Hàn Tử Dịch nhìn cậu, nghe thấy cậu nhắc đến người nhà với giọng điệu mất mác, khẽ nói: “Vậy người thân của cậu đâu?”
Vấn đề này, anh vẫn muốn hỏi, rốt cuộc bây giờ đã có cơ hội lên tiếng hỏi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.