Mặc Nhiễm Kinh Niên

Chương 27: Tiền vãng Mộc Tông




Thư Lâu biết hắn đêm qua nằm mộng, trong mộng còn có một hài tử thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhưng nội dung cụ thể là cái gì sau khi tỉnh lại thì quên không còn một mảnh, những năm tháng dĩ vãng cái loại buổi tối nằm mộng rồi đến ngày hôm sau quên hết này nhiều đếm không xuể, Thư Lâu cũng không đem sự tình này ghi tạc trong lòng.
Đối với Thư Lâu mà nói, thế giới này điều tồi tệ nhất  chính là không có đồng hồ báo thức, không cẩn thận sẽ ngủ quên, ngày hôm qua uống nhiều rượu hắn còn tưởng rằng chính mình sẽ ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, bất quá chờ hắn rửa mặt xong rồi tại khách *** gặp được Tần Yên bọn họ mới phát hiện bây giờ còn rất sớm.
“Nhìn ngươi ngày hôm qua vẫn là bộ dáng đầu choáng váng, không nghĩ tới hôm nay dậy  sớm như vậy, tinh thần còn rất tốt.” Tần Yên cũng có chút kinh ngạc, nàng cũng không phải chưa thấy qua bộ dáng người say rượu, bất quá Thư Lâu thoạt nhìn ngược lại là một chút cũng không có bộ dáng say rượu.
“Có thể là do ngủ một giấc đi, đúng rồi, các ngươi đây là……” Thư Lâu từ trên xuống dưới đánh giá hai nữ tử trước mắt một phen.
Niệm Hà ngượng ngùng cười, pha ngượng ngùng nói:“Thư đại ca, ngươi nhìn cái gì vậy ?”
“Các ngươi không phải nói muốn ngụy trang sao, như thế nào hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, hại ta thiếu chút nữa nhận không ra  .” Thư Lâu cười nói.
Ngày hôm qua hai cô nương này đều còn cố ý phẫn xấu, mặt đồ vàng như nến, quần áo cũng là làm cũ để mặc. Hiện tại Niệm Hà và Tần Yên đều thay quần áo mà ngày  thường bọn họ hay mặc, một váy dài vàng nhạt thanh tân xinh đẹp, một hồng trang như hỏa hết sức diễm lệ, hai cô nương đương tuổi thanh xuân đi cùng một chỗ, đó là hấp dẫn không ít ánh mắt của khách nhân lui tới khách ***.
Khổ cho Thư Lâu, hắn “Diện mạo bình thường ” cùng hai cô nương như hoa như ngọc đứng chung một chỗ cũng không biết chịu bao nhiêu nhãn đao của người khác, người bên ngoài tuy rằng không nói rõ, nhưng một đám kia trong mắt rõ ràng là nói hắn người bình thường như vậy như thế nào cùng  hai mỹ nhân quen nhau .
“Chúng ta phẫn xấu là vì sợ trên đường rướt phiền toái, nay đã có người Mộc Tông mời chúng ta lên núi, kia thì sợ gì chứ ?” Tần Yên không cho là đúng nói,“Nơi này là phạm vi thế lực Mộc Tông, chúng ta là khách nhân Mộc Tông còn ai dám lộn xộn với chúng ta, nếu bằng hữu kia của ngươi thành tâm mời, chúng ta nếu lại  ngụy trang thì  có vẻ không quá lễ phép .”
Tần Yên lời này nói đến hữu lý, nhưng điều này lập tức liền có chút khổ cho Thư Lâu, hắn ngay từ đầu dịch dung là vì khi đó vừa mới ra vương đô sợ bị người trong cung tìm được, suốt đường đi đã  quen với tấm mặt nạ trên mặt, lúc này Tần Yên một phen nói ngược lại  đánh thức hắn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa lấy khuôn mặt chân thật đối mặt với những người khác.
Cho dù Bắc thành đã cách vương đô một khoảng xa , nhưng  rốt cuộc vẫn trong phạm vi thế lực vương quyền phương bắc ảnh hưởng khá sâu, không được khinh thường.
Thư Lâu âm thầm thở dài, việc này cũng chỉ có thể về sau hướng Tần Yên và Niệm Hà cô nương giải thích , đương nhiên còn có Lục Thanh Phong.
Lục Thanh Phong nói là buổi chiều tới đón bọn họ, nghĩ đến cũng là vì để Thư Lâu ngủ nhiều thêm chốc lát, cho nên buổi sáng thời điểm tiểu tư Tiểu Thanh của Lục Thanh Phong tới trước tiên được nhìn thấy Thư Lâu bộ dáng thần thanh khí sảng trong mắt rõ ràng có thần sắc kinh ngạc.
Trước tiên nói là đến đây giúp bọn hắn trước đem hành lý xử lý hảo, Tiểu Thanh trừ bỏ chính mình bên ngoài còn mang theo vài đệ tử Mộc Tông khác, bởi vì vài người bọn họ trên người rõ ràng không giống với người bình  thường, người ngoài thực dễ dàng là có thể phân rõ những người này là môn nhân Mộc Tông.
Đại khái là vì người Mộc Tông giúp Thư Lâu bọn họ trước đem hành lý đưa lên Mộc Tông, cho nên lão bản khách *** chủ động cho bọn hắn miễn phí phòng (phí ở đây là lệ phí) , nhưng đãi ngộ như vậy khiến Tần Yên và Niệm Hà phá lệ vui vẻ.
Lục Thanh Phong vào buổi chiều sẽ lại đây, Tiểu Thanh chủ động đương khởi (ra sáng kiến) hướng dẫn du ngoạn, mang theo ba người Thư Lâu tại trong Bắc thành du ngoạn.
So với ngày hôm qua, thái độ Tiểu Thanh rõ ràng tốt không ít, đương nhiên này cũng có thể là bởi vì người đồng hành còn có Tần Yên và  Niệm Hà hai nữ tử mĩ lệ như vậy.
“Bắc thành tuy rằng nhỏ , nhưng phong cảnh vô cùng tốt, hơn nữa không phải người địa phương sẽ không biết đi đâu để ngắm phong cảnh.” Tiểu Thanh ở phía trước vừa dẫn đường vừa nói .
Chỗ tốt của tiểu thành chính là đi bộ là có thể ra khỏi thành, không cần đi xe ngựa cũng không cảm giác mệt.
Càng đi ra ngoài thành lại càng ít người , rốt cục thoát ly đoàn người tấp nập, cả người đều cảm giác thoải mái, hô hấp cũng thông thuận không ít .
Đến ngoài thành bọn họ không đi quá xa liền thấy được một chỗ hoa điền (cánh đồng hoa) , các sắc hoa tươi dưới ánh mặt trời diêu duệ sinh tư (1) thập phần mĩ lệ, tuy rằng từ trong thành đến nơi đây đường không xa, bất quá nếu không có Tiểu Thanh mang theo bọn họ thật đúng là tìm không thấy hảo địa phương này.
(1)     lay động sinh ra dáng vẻ thùy mị thướt tha
Đến gần xem, bên cạnh hoa điền còn có mấy gian phòng ốc chiếu theo sơn thủy mà xây, tiểu kiều lưu thủy(cầu nhỏ nước chảy) , phá lệ u tĩnh.
“Nơi này cũng thật xinh đẹp a, bất quá thoạt nhìn như là có người ở nơi đây , chúng ta tùy tiện quấy rầy có phải không tốt lắm hay không?” Dù sao cũng là hài tử nhà giàu, Niệm Hà tuy rằng rất muốn đến hoa điền tùy ý ngoạn nháo một phen, nhưng  nhịn xuống .
“Nơi này là địa phương của Mộc Tông, bình thường không có người lại đây, thời điểm mùa hè công tử nhà ta sẽ đến trụ vài ngày, trong thành tuy rằng náo nhiệt nhưng quá mức chật chội, cho nên công tử nhà ta liền phân phó ta mang các vị lại đây nhìn xem, các vị bên trong thỉnh.”
Tiểu Thanh mang theo Thư Lâu thẳng người đi vào hoa điền, Thư Lâu vừa thấy, trong hoa điền có hoa hồng hắn biết , cũng có mẫu đơn, thược dược và  cúc dại … vân.. vân không đếm được chủng hoa.
Những hoa này không phải cùng mùa sẽ nở hoa , như thế nào liền cùng thời gian nở rộ thần kỳ như thế ?
Nhìn ra thần sắc kinh ngạc trong mắt Tần Yên, Tiểu Thanh có chút tự hào giải thích :“Các đại tông môn đều có sở hữu một đặc điểm, giống Mộc Tông chúng ta thích cùng  hoa cỏ cây cối giao tiếp, đừng nói là mùa nở và màu sắc của các hoa , thậm chí là quanh năm nở rộ không tàn cũng là sự tình dễ dàng.”
“Thật là lợi hại a.” Niệm Hà nhịn không được tán thưởng.
Mộc Tông có thể sử dụng biện pháp của mình khiến hoa tươi thường khai bất bại (nở mãi không tàn ) xác thực rất lợi hại, nhưng  trên đời này như thế nào lại có đóa hoa không hề héo tàn đâu?
Thư Lâu ngồi trong  bụi hoa bên cạnh bàn đá nhấm nháp trà lài Tiểu Thanh điều chế cho bọn hắn, mùi hoa thản nhiên phá lệ di nhân(khiến người vui vẻ sảng khoái) , nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ liền cảm giác trọc khí trong thân thể đều bị mùi hoa thanh thủy xua tan .
Tiểu Thanh trêu ghẹo nói uống nhiều trà lài đối nữ tử làn da thập phần hảo, Niệm Hà cùng  Tần Yên liên tục uống vài chén.
Này là  ái mĩ chi tâm, tuyên cổ bất biến a. ( ý nói con gái luôn thích đẹp muôn đới vẫn thế)
“Nghe ta công tử gia nói các vị chỉ đi qua Bắc thành, cũng không phải cố ý đến Mộc Tông bái tế Hoa Thần, chỉ là không biết các vị một đường nam hạ là muốn đi nơi nào?” Đoàn người ngồi ở trong hoa điền vừa uống trà vừa tán gẫu , Tiểu Thanh tùy ý hỏi.
Sớm đã bị trà lài thu mua Niệm Hà xuất khẩu liền đem lai lịch bọn họ công đạo rõ ràng:“Chúng ta muốn đi Nguyên Mộc thành.”
“Nguyên Mộc thành lộ trình cách Bắc thành cũng còn có một đoạn không gần, Niệm Hà cô nương các ngươi ngàn dặm xa xôi từ phương bắc đến trung bộ, là muốn đi vấn an thân nhân sao?” Tiểu Thanh hỏi.
Thư Lâu cúi đầu nhấm nháp một ngụm trà xanh, trừ bỏ ngày hôm qua có chút lỗ mãng bên ngoài Tiểu Thanh này ngược lại là thực có thể nói chuyện, bất quá hỏi tới hỏi lui cũng hỏi không ra cái gì, cơ bản ngày hôm qua thời điểm cùng Lục Thanh Phong uống rượu Thư Lâu liền đem chuyện nên nói đều nói  .
Niệm Hà thế sự chưa thông cùng Tiểu Thanh tán gẫu ngược lại là hợp ý , còn đem sự tình tại vương đô ngoài thành gặp phải  kiếp phỉ được Tần Yên và Thư Lâu cứu, lấy ra đại liêu đặc liêu (nói hết không chừa gì) , ngược lại khiến Tần Yên và Thư Lâu đều có chút ngượng ngùng .
Đến buổi chiều Lục Thanh Phong quả nhiên đến đây, một bộ lam y nhẹ nhàng khoan khoái tuấn dật, dưới thân là một con ngựa trắng, từ hoa điền bên kia chạy vội lại đây không khác một bạch mã hoàng tử, khiến Tần Yên nhìn xem ngốc vài phần, nhỏ giọng tán thưởng môn nhân Mộc Tông này quả nhiên là anh tư hiên ngang bất thường.
“Thư huynh đệ, để ngươi đợi lâu, xin thứ lỗi.” Khinh thân nhảy từ trên lưng ngựa xuống tới, Lục Thanh Phong vẻ mặt tươi cười đi đến chắp tay nói.
“Nơi nào, ta còn muốn đa tạ ngươi tri kỷ như thế để Tiểu Thanh chiêu đãi chúng ta, nếu không phải Lục đại ca, chúng ta cũng nhìn không được cảnh đẹp hoa điền mĩ lệ như thế.” Thư Lâu vừa nói một bên giới thiệu hai cô nương bên người.
Niệm Hà một bộ dáng như nhìn thấy đại hiệp sùng bái, sau đó cũng bộc phát tâm tính của một nữ nhi có gia giáo , sau khi nhận thức liền vụng trộm ngắm Lục Thanh Phong vài lần.
Thư Lâu xem trong mắt thầm nghĩ buồn cười, này một đám nữ nhi gia ôm ấp mối tình đầu cũng thật khả ái, bất quá Lục Thanh Phong người này tiêu sái anh tuấn thật là nhân trung long phượng, khiến Tần Yên ngày thường có vài phần mạnh mẽ vào lúc này cũng trở nên thục nữ không ít.
Từ hoa điền đi theo phương hướng tây bắc là có thể tới Mộc Tông, Lục Thanh Phong vì Niệm Hà và Tần Yên an bài xe ngựa, mà Thư Lâu tất nhiên cùng Lục Thanh Phong kỵ mã đi ở phía trước, hoàn hảo lúc này dương quang không tính  độc lạt (gay gắt,độc  hại), không thì Thư Lâu thật đúng là có chút ăn không tiêu, bất quá hắn một đại nam nhân cũng không hảo chủ động đề suất muốn tọa xe ngựa.
“Không biết chúng ta vài người có thể hay không cấp thêm phiền toái cho Lục đại ca?” Thư Lâu cười hỏi, đường hai bên đều là cây rậm rạp , đi ở dưới bóng cây cũng  mát mẻ thoải mái.
Lục Thanh Phong ngửa đầu ha ha cười:“Thư Lâu huynh đệ lo lắng nhiều, ta Lục Thanh Phong tại Mộc Tông tuy nói không phải là người cỡ nào lợi hại, nhưng mời vài bằng hữu lên núi vẫn là không ngại .”
Hai người nói nói cười cười rất nhanh liền vào sơn môn Mộc Tông, cửa sơn môn có hai đệ tử trông coi, nhìn thấy Lục Thanh Phong đẳng nhân (người có thứ bậc) liền hơi hơi cúi đầu lấy lễ mà đối , thoạt nhìn Lục Thanh Phong tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tại Mộc Tông cũng là một nngười có phân lượng không nhỏ.
Thư Lâu nguyên bản nghĩ Lục Thanh Phong là môn hạ chưởng môn Mộc Tông hoặc là quản sự đệ tử thân truyền, thẳng đến sau khi vào Mộc Tông Thư Lâu mới biết được, nhất đại chưởng môn Mộc Tông này dĩ nhiên là sư muội Lục Thanh Phong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết chương 27

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.