Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 115: Thăm ngục




Chương thứ một trăm mười lăm: Thăm ngục
Khang phi nghe xong nhân cơ hội nói: “Hoàng thượng muốn dọn dẹp Hậu cung đương nhiên là việc nên làm. Có điều cũng không thể chỉ phạt mà không thưởng được. Mấy ngày trước Hoàng hậu nương nương còn nói người muốn đại phong Hậu cung, bởi vì chuyện thần thiếp trúng độc mà phải lùi lại. Thần thiếp luôn cảm thấy rất áy náy. Hiện giờ thần thiếp thỉnh cầu người một ân điển, nếu người muốn dọn dẹp, vậy hãy bắt đầu từ địa vị, có thể để các tỷ muội bên dưới tấn phong lên được không? Như vậy mọi người đều có hi vọng, mỹ mãn vui vẻ, Hậu cung mới có thể an lành.”
Hoàng thượng cười nói: “Ái phi mở miệng, mười thánh thủ quốc biện cũng kém xa nàng. Được, nếu ái phi đã nói như vậy, trẫm sẽ thưởng ân điển này cho nàng. Vậy nàng xem, lần này đại phong Hậu cung nên làm thế nào mới thỏa đáng đây?”
Khang phi cười khẽ, “Lời này của Hoàng thượng là làm khó thần thiếp rồi. Chuyện đại sự như vậy đương nhiên phải là Hoàng thượng thương lượng với Hoàng hậu nương nương, thế nào lại hỏi thần thiếp? Hoàng thượng đổi sang hỏi thần thiếp, nhưng thần thiếp cũng sẽ không thuận theo.”
Hoàng thượng bị Khang phi nói không phản bác được, quả thực là hắn có tâm tư này. Hắn luôn sủng ái Khang phi, là bởi vì Khang phi sẽ không được sủng mà kiêu, làm ra chuyện vượt quy củ. Nhưng lòng người vạn biến, hôm nay không làm, nhưng chưa chắc ngày mai sẽ có thể hiểu được tiến thoái. Cho nên có lúc Hoàng thượng sẽ cố tình lơ đãng thăm dò Khang phi, nếu nàng quá vui mừng, đối với việc tấn phong khoa tay múa chân, vậy Hoàng thượng sẽ lạnh nhạt nàng một thời gian.
Không chỉ với Khang phi, đối với mỗi phi tần, mà ngay cả Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng đều đối đãi như vậy. Mà tới nay, Khang phi lại là người duy nhất có thể tuân thủ nghiêm ngặt thân phận. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Hoàng thượng luôn sủng ái nàng.
Hoàng thượng dùng cơm trưa với Khang phi, thấy món ăn có hơi ít, liền hỏi chuyện tình. Nghe được Trương Yến phạm lỗi bị đưa về Phủ Nội Vụ, hiện giờ trong phòng bếp nhỏ của Cung Lung Hoa thiếu một đầu bếp, Hoàng thượng liền sai người điều một đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng đến.
Ăn cơm trưa xong, Dương Quỳnh trở về phòng nghỉ ngơi. Thiên Linh cũng ở trong phòng, thấy Dương Quỳnh vào liền hỏi. “Ta nghe nói hôm qua tổ yến của nương nương bị hạ độc.”
Trong lòng Dương Quỳnh khẽ động, gật đầu nói: “Đúng vậy. Nương nương dặn dò không được để lộ, cho nên ta không nói cho ngươi biết.”
Thiên Linh không để ý nói: “Chỉ cần bắt được người hạ độc là tốt rồi. Nhưng mà... Yên Xảo đúng là đáng tiếc.”
Dương Quỳnh nghĩ đến Yên Xảo, cũng vạn phần không muốn. Nha đầu kia lanh lợi, lại rất hoạt bát, có chuyện gì không vui, tán gẫu với nàng một chút, tâm tình cũng đều tốt lên.
“Là nàng hạ độc, nếu đã đăng báo cho Hoàng thượng, vậy thì không có khả năng sống sót. Có điều nàng gây tội thì phải chịu tội, không thể trách người ngoài. Người phản bội nương nương, đều sẽ không có kết cục tốt.” Dương Quỳnh lời ít ý nhiều nói. Thiên Linh gật gật đầu, “Đúng vậy, nương nương là chủ tử tốt như vậy, Yên Xảo làm sao có thể hạ thủ được? Đúng là tâm trí bị mê muội rồi.”
Dương Quỳnh lặng lẽ quan sát biểu tình của Thiên Linh, thế nhưng không nhìn ra nửa điểm sơ hở. Trong lòng âm thầm kì lạ, nếu không phải kỹ năng diễn xuất của Thiên Linh quá tốt, vậy nhất định là một người hoàn toàn khác.
Sau giờ ngọ, Dương Quỳnh đến Chấp Hình Ti. Cô cô chấp sự mới tới tên là Ngân Châu, đối với nàng rất khách khí, tự mình ra tiếp đón. Dương Quỳnh cũng không dài dòng, nói thẳng, “Nương nương với Yên Xảo chung quy cũng là chủ tớ, vẫn sẽ có cảm tình, nên đặc biệt phân phó ta đến thăm.”
Cô cô Ngân Châu nghe xong liền sai người dẫn nàng đi nhà lao. Lúc này vẫn đang là mùa đông, trong lao vô cùng rét lạnh. Dương Quỳnh đi theo sau cô cô coi ngục, dọc đường đi nghe được các loại tiếng kêu oan, cảm thấy nơi này quả thực là oán khí tận trời. Cô cô ở phía trước quát người kêu oan hai câu, những người đó không hề lên tiếng nữa.
Đi đến cửa một phòng giam, cô cô dừng lại, quay đầu nói với Dương Quỳnh, “Nữ quan Thanh Diệp, Yên Xảo ở trong này, tự người có thể vào được không?”
Ngụ ý của cô cô là sợ Yên Xảo tập kích Dương Quỳnh. Dù sao hôm nay nàng đã là người phải chết, có hành động gì quá khích cũng không bất ngờ.
Dương Quỳnh cười nói, “Không sao, nhờ cô cô mở cửa.”
Cô cô gật đầu, mở cửa lao để Dương Quỳnh đi vào, sau đó lại khóa cửa lại, “Nữ quan Thanh Diệp, nô tỳ ở bên ngoài, người xong thì gọi một tiếng, nô tỳ tới mở cửa cho người.”
Dương Quỳnh gật đầu, cô cô liền đi ra ngoài. Có thể được nhốt vào nơi này, thân phận không phải hạng tầm thường. Có thể đến đây thăm ngục, đương nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Những người này nói chuyện, các nàng làm nô tài, không nên nghe cũng không dám nghe.
Yên Xảo tóc tai bù xù ngồi dưới đất. Hiển nhiên là đã qua công đường, thấy có người bước vào, nàng vén tóc ra sau đầu, nhìn Dương Quỳnh bước tới.
“Sao lại là ngươi?” Yên Xảo kinh ngạc nói.
Dương Quỳnh thấy trên mặt nàng hồng tím đan xen, thoạt nhìn là bị vả miệng, đáy lòng không khỏi thở dài, mới hơn nửa này, mà nàng đã biến thành dạng này.
“Nương nương bảo ta tới thăm ngươi.”
“Nương nương?” Yên Xảo hơi nghi hoặc, “Nương nương còn nhớ ta sao?”
Dương Quỳnh nói: “Ta đã sớm nói, nương nương là một chủ tử tốt. Ngươi lại muốn nối giáo cho giặc, cho nên mới ra nông nỗi này.”
Yên Xảo cười khổ nói: “Ta biết trong lòng ngươi hận ta. Nếu kế hoạch của ta thành công, thì bây giờ người ở chỗ này chính là ngươi. Thanh Diệp, là ta có lỗi với ngươi. Ngươi đối tốt với ta như vậy, mà ta lại muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Thế nhưng ngươi biết không? Làm nô tỳ cũng có bất đắc dĩ của nô tỳ. Lý Sung nghi có ân với ta, tuy rằng ta hèn mọn như rơm như rạ, nhưng có ân không thể không báo.”
“Là nàng hiệp ân đồ báo*?” Dương Quỳnh hỏi.
(* hiệp ân đồ báo: vì mình có ân với người khác nên cho rằng người khác cũng nên báo đáp mình, nghĩa rộng là dùng thế lực hoặc nhược điểm để ép người khác phục tùng) Yên Xảo lắc đầu, “Lý Sung nghi là chủ tử tốt, nàng biết ta ở Cung Lung Hoa, rõ ràng nàng hận nương nương, nhưng chưa từng bảo ta làm bất cứ chuyện gì. Là ta, là ta không đành lòng nhìn nàng sống như cái xác không hồn. Ta nghĩ nếu ta có thể gây rối, giúp Lý Sung nghi trút giận, có lẽ nàng sẽ sống lại. Coi như không có được ân sủng của Hoàng thượng, nàng cũng sẽ không cần phải chịu khổ như vậy!” Yên Xảo đỏ mắt. Nàng chưa từng nghĩ sẽ phản bội Khang phi, nếu không cục diện sớm đã không phải như hôm nay. Nhưng nàng cũng hiểu, nàng biết rất nhiều chuyện, Khang phi không lập tức diệt trừ nàng đã là hạ thủ lưu tình rồi.
“Nếu quả thật ngươi đau lòng Lý Sung nghi, vậy nên khuyên nàng buông bỏ chấp niệm, chứ không phải để nàng mắc thêm lỗi lầm.” Dương Quỳnh thương tiếc Yên Xảo, nhưng cũng thầm hận nàng ngu xuẩn.
Yên Xảo lắc đầu nói: “Ta không nghe, ta không muốn nghe! Ta báo ân thì sai sao?”
“Ngươi báo ân đương nhiên là đúng. Nhưng ngươi không nên dùng tính mạng của người khác để báo ân, không ai có nghĩa vụ phải chết vì ngươi cả.” Dương Quỳnh nói tới đây, nộ khí dâng lên, “Ngươi báo ân, đó là chuyện của ngươi, nhưng không nên liên lụy đến nhiều người chết vì ngươi như vậy. Trương Yến sai sao? Khi ngươi ăn xin hắn giúp đỡ ngươi, chẳng lẽ cũng không phải ân nhân của ngươi sao? Ngươi lại lợi dụng hắn giúp ngươi mưu hại nương nương. Ngươi không có lỗi với hắn sao? Còn có Như Tuyết, từ đầu đến cuối đều không rõ xảy ra chuyện gì, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ bị liên lụy.” Chính là bởi vì quen biết Yên Xảo, nàng quan tâm Yên Xảo nhiều hơn một phần, nhưng lúc này cũng tức giận nhiều hơn một phần.
“Ta...” Môi Yên Xảo run rẩy, “Ta không biết, ta không quan tâm được nhiều như vậy. Ta chỉ muốn giúp Lý Sung nghi mà thôi.”
Dương Quỳnh cười lạnh nói: “Ngươi thật sự là đang giúp Lý Sung nghi sao? Mưu hại cung phi, là thiên đại tội, chỉ sau mưu đại nghịch. Vết xe đổ của Liễu Thục phi, ngươi hẳn là còn nhớ rõ?”
Yên Xảo run run. Nàng mờ mịt nhìn Dương Quỳnh, hỏi: “Ta sai rồi sao? Ta thật sự sai rồi sao?”
Dương Quỳnh nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, thở dài, “Đúng hay sai, giờ đều không quan trọng nữa. Sai lầm lớn nhất đã đúc thành, ngươi đã không còn cơ hội để ân hận nữa rồi. Nương nương để ta tới hỏi ngươi, còn có tâm nguyện gì chưa làm xong không?”
Yên Xảo lệ rơi đầy mặt, bò đến trước mặt Dương Quỳnh, “Thanh Diệp, ta biết ngươi là người tốt. Ngươi thay ta cảm tạ nương nương. Đời này ta nợ nương nương, nợ ngươi, kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp các ngươi, chỉ van cầu nương nương không cần khó xử Lý Sung nghi, nàng đã đủ đáng thương rồi.”
Dương Quỳnh kéo tay Yên Xảo, vỗ vỗ, “Nương nương chưa từng làm khó Lý Sung nghi, ngược lại, nương nương nói nếu Lý Sung nghi nguyện ý, nàng sẽ nghĩ cách để Lý Sung nghi rời khỏi Điện Phong Nguyên.”
“Tạ ơn nương nương.” Nước mắt Yên Xảo rơi càng nhiều.
“Nương nương đem tất cả chuyện trúng độc lúc trước đổ lên đầu ngươi, ngươi biết vì sao rồi chứ?” Khang phi đem tất cả tội danh đổ hết lên người Yên Xảo làm Dương Quỳnh có chút buồn bực. Trong mắt nàng, Khang phi không phải là người bỏ đá xuống giếng như vậy.
Yên Xảo lau nước mắt, “Ta biết. Nương nương là vì muốn để ta chịu khổ ít một chút. Dù gì cùng là chết, ai còn để ý hơn một tội hay bớt một tội. Sau cùng ta còn có thể giúp đỡ nương nương, trong lòng ít nhiều cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Dương Quỳnh thầm khen Yên Xảo thông minh, đạo lý kia nàng nghĩ một lúc mới nghĩ thông. Yên Xảo phạm phải tội tư thông với nam nhân bên ngoài, thuộc quản lý của Chấp Hình Ti. Nhưng ai cũng biết ở trước mặt Khang phi, Yên Xảo rất đắc lực, Khang phi tất sẽ phải chịu liên lụy, hơn nữa người có tâm khó tránh khỏi sẽ nghĩ có thể đào được thứ gì đó từ miệng Yên Xảo. Mà chuyện Khang phi trúng độc lại đang được Cục Cung Chính xử lý, cứ như vậy, Yên Xảo liền trở thành nghi phạm của hai vụ án. Hơn nữa rõ ràng tội mưu hại cung phi lớn hơn, dựa theo quy củ trong cung, rất nhanh Yên Xảo cũng sẽ bị chuyển sang giam giữ ở Cục Cung Chính. Tuy rằng Doãn Cung chính không tính là người của Khang phi, nhưng thái độ làm người coi như chính trực, có thể kết thúc vụ án này cũng coi như nhận ân tình của Khang phi, đương nhiên sẽ không làm khó Yên Xảo. Như vậy, không chỉ Khang phi sẽ không bị liên lụy, mà Yên Xảo cũng sẽ không phải tiếp tục chịu hình. Một công đôi việc như vậy, Khang phi nhất định sẽ không bỏ qua.
“Yên Xảo đừng trách nương nương.” Dương Quỳnh ngồi xổm xuống, giúp Yên Xảo lau nước mắt vương trên mặt.
Yên Xảo lấy một cái khóa vàng từ trong ngực ra đưa cho Dương Quỳnh, “Đây là đồ vật duy nhất mà nương ta để lại, kể cả khi ta sắp chết đói cũng không nỡ mang bán. Ngươi hãy giao nó cho nương nương, đây là tâm nguyện cuối cùng của ta.”
Trong lòng Dương Quỳnh khó hiểu, tại sao tâm nguyện cuối cùng của Yên Xảo lại là cái này? Nhưng nếu là tâm nguyện của Yên Xảo, nàng cũng chỉ có thể nghe theo.
Editor: Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.