Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 3: Cô độc




Lại chỉ còn một mình – Bạch Hành nghĩ thì thấy trong lòng trống rỗng, không có nơi tựa.

Tuy rằng trong lòng không ngừng phát khổ, nhưng Bạch Hành vẫn là bắt buộc mình kiên cường lên – anh còn chưa muốn chết!
Làm người vẫn phải tự lập a.
Lúc Tiểu Ngân còn ở anh vẫn luôn canh giữ ở trong phạm vi nhỏ này. Không có suy nghĩ về cái khác nhiều lắm, hiện tại xem ra loại hành vi này quả thực ngu xuẩn.
Vì thế, vào ngày hôm sau lúc Tiểu Ngân rời đi Bạch Hành cũng bắt đầu thử rời khỏi phạm vi nhỏ mà từ khi đến đây đã không rời đi.
Sau đó, vào ngày thứ ba lại lạc đường không phân biệt được mà trở về nơi đây.
Bạch Hành đau đầu nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt, rừng rậm này là thế nào đây?
Nếu là Tiểu Ngân, nhất định có thể rời khỏi được…
Bạch Hành đang nghĩ thì mẫn cảm nghe được xung quanh truyền đến âm thanh sột soạt.
Anh trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ là Tiểu Ngân đã trở lại?
Kích động nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền đến, điều này làm anh vừa nhìn qua lại như cục băng vỡ, sắc mặt lập tức biến thành tái nhợt như tuyết.
Một con báo, thân hình cường tráng da lông màu đen bao phủ có thể nói là mỹ lệ, nhất cử nhất động đều tỏ ra sức mạnh nhanh nhẹn cùng mị hoặc, đôi mắt xanh lục xinh đẹp như bảo thạch lóe ra hào quang rực rỡ thần bí.
Đây là một loài sinh vật vô cùng sinh đẹp, nhưng đối với Bạch Hành hiện tại mà nói lại không có nửa điểm tâm tư tán thưởng – nguy hiểm! Nguy hiểm!! Nguy hiểm!!!
Trong lòng liên tục kêu gào hai chữ này, hai kẻ bọn họ lúc này căn bản ngay cả hình thành khả năng chống lại cũng không có!
Đôi mắt nó chớp cũng không chớp nhìn chằm hằm Bạch Hành, lúc tầm mắt lại đảo qua rắn chín đầu bên cạnh, động vật mang đặc thù của họ mèo này chỉ hơi hơi thu hẹp lại con ngươi lớn.
Bạch Hành cố sức làm mình không cần biểu bộ ra thần sắc sợ hãi, nhưng tiếng tim đập của anh tựa hồ cả chính mình cũng có thể nghe thấy.
Báo đen bước chân ưu nhã hướng anh đi tới, ánh mắt nhìn anh mang theo khinh bỉ cùng miệt thị. Thần thái cao cao tại thượng nắm giữ quyền thế sinh tử nào đó kia làm Bạch Hành nghĩ tới con mèo trước khi ăn luôn con chuột thì chậm rãi đùa bỡn.
Trong lòng anh tràn ngập cảm giác sỉ nhục.
Bị hoàn toàn triệt để khinh bỉ!
Bạch Hành nghĩ thì thấy mình dần dần bình tĩnh xuống, dù sao bất quá là chết thôi, cho dù là chết cũng không thể chết quá hèn mọn, anh tuyệt đối sẽ không để cho nó lông tóc không thương đem anh ăn luôn.
Ngoài dự kiến, báo đen lại hơi tiến về phía trước rồi lại lui về sau vài bước, cái mũi hếch hếch, tựa hồ ngửi được vị đạo gì đó. Bước chân đi tới hơi chút dừng lại.
Bạch Hành sửng sốt, lập tức giật mình.
Anh và Tiểu Ngân rất thân cận, trên người tất nhiên lây dính mùi của nó. Đều là sinh vật cường đại trong rừng rậm, báo đen ít nhiều sẽ kiêng kị – anh sẽ không là bị trở thành vật sở hữu của Tiểu Ngân đi?
Bạch Hành đột nhiên có điểm dở khóc dở cười.
Sự thật thì, đúng như anh nghĩ. Hơn nữa, thân phận của Tiểu Ngân ở trong khu rừng rậm này tuyệt đối vượt quá sức tưởng tượng của Bạch Hành.
Báo đen dừng cước bộ, do dự một chút. Lại nhìn nhìn rắn chín đầu, trong đôi mắt hiện lên một tia khó xử.
Cuối cùng, nó tựa hồ hạ xong quyết định. Đi hướng rắn chín đầu, đứng ở gần một cái đầu. Thong thả ung dung nâng một cái chân lên đặt ở trên cái đầu kia, báo đen hướng Bạch Hành cúi đầu rống lên hai tiếng.
“Mày muốn cái đầu kia?”
Bạch Hành nhăn mày lại, thử thăm hỏi.
Báo đen gật gật đầu.
Trong lòng đột nhiên thả lỏng rất nhiều, Bạch Hành rõ ràng nói: “Rắn này không phải của tao, tao cũng không biết nó tại sao chết. Tiểu Ngân có thể biết, nếu mày cảm thấy có thể hiểu, thì mang nó đem đi đi.”
Dù sao cho dù không đồng ý, với bản lĩnh của anh cũng tuyệt đối không thể giữ được cái vật gì ở đây!
Lại một lần nữa, Bạch Hành trong lòng có khát vọng cấp bách muốn biến mạnh.
Tư vị vận mệnh hoàn toàn nắm giữ ở trên tay người khác thật sự là quá khó tiếp nhận!
Nhưng mà, dựa vào cái gì biến mạnh đây? Anh cũng không có nội lực, cũng không có phương pháp tu chân trong truyền thuyết, thậm chí ngay cả tập thể thao cũng chỉ biết chạy bộ bình thường, nhiều nhất cũng chính là cái Thái Cực quyền, hoặc là sử dụng tập thể hình, cơ bản Bạch Hành vốn dĩ là không biết làm sao đem Thái Cực quyền sử dụng vào trong công kích.
Sau đó báo đen cũng không bạo lực đem rắn chín đầu chặt đầu mang đi, mà là móng vuốt nhẹ nhàng động một loạt, một viên ngọc màu xanh pha lê trong suốt lóng lánh rực rỡ liền xuất hiện trong tầm nhìn Bạch hành. Đó là một viên bảo thạch cực kỳ xinh đẹp hấp dẫn, màu sắc phảng phất giống như bầu trời xanh cùng đại dương – ở dưới ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi có vẻ càng thêm lóa mắt.
Ma tinh – trong đầu Bạch Hành phản ứng trực giác ra hai chữ này.
Hóa ra thật sự chính là thế giới ma pháp rồi, cuối cùng xác định mình không phải đang ở thế giới ban đầu. Kỳ thật đã sớm mơ hồ nhận ra – loài động thực vật chưa bao giờ gặp qua, Tiểu Ngân cùng báo đen thông minh hoàn toàn không thua gì loài người, tất cả đồng thời cũng đã hiện rõ sự thật rằng anh đã rời khỏi thế giới ban đầu, chính là trong lòng vẫn còn ẩn ẩn cái ý niệm trong đầu, hy vọng mình vẫn còn ở trong cái thế giới quen thuộc kia. Hiện tại viên bảo thạch xinh đẹp vô song này đã hoàn toàn đem ý niệm trong đầu đánh mất.
Như vậy gần nhất, Bạch Hành tại thương cảm cùng hoài niệm dư thừa trái lại có chút kiên định.
Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc ngẩng lên, buồn bực nhìn tán cây rậm rạp trên đỉnh đầu, nơi đây ánh sáng mặt trời tán vụn loang lổ, ấm áp mà không chói mắt. Một trận gió thổi qua, lá cây xanh tươi cọ xát lẫn nhau lay động, trong không khí mang đến từng đợt mùi cỏ cây thơm ngát làm người ta tâm tình vui sướng.
Đối với Bạch Hành mà nói, cả thế giới này đột nhiên trở nên chân thật lại vững chắc.
Hồi tưởng lại cuộc sống một tháng trước, anh giống như vẫn luôn bị che phủ trong một tầng lụa trắng bán trong suốt mông lung, nhìn xem thế giới này vẫn luôn có cảm giác mờ mờ ảo ảo không chân thật. Vì thế anh mới có thể thẳng suốt một cuộc sống bình yên với đơn giản như vậy, bình yên với quan tâm và bảo hộ của Tiểu Ngân, bình yên với sinh hoạt ở nơi không có dấu vết bàn tay này.
Không biết hiện tại còn kịp giải thích với Tiểu Ngân hay không, bé con đã sớm nhận thấy mình không đúng đi.
Bạch Hành trên mặt ôn hòa rách ra một nụ cười mang theo chút xin lỗi, chỉ là đối tượng anh xin lỗi cũng không ở đây, tất nhiên cũng không nhìn thấy nụ cười này.
Cúi đầu, ánh mắt luôn mang theo thần sắc ôn hòa dừng ở trên người báo đen.
Đối phương đã lấy được thứ bản thân muốn, tựa hồ đối với Bạch Hành cũng không có địch ý lắm. Loại cảm giác giác có chút kỳ quái này, Bạch Hành trước kia vô luận làm gì cũng sẽ không nghĩ đến mình thế nhưng sẽ có ngày cùng một con báo hòa bình ở chung như vậy.
“Cái kia, mày muốn mang theo một ít thịt xà đi không, thịt này hương vị rất không tệ.”
Theo bản năng, Bạch Hành nói ra một câu lời khách sáo, nói xong, liền trừng lớn mắt, hận không thể đem lời vừa nói thu hồi lại, nhét đẩy nhét đẩy nhai nuốt vào trong bụng.
Có lẽ là nghĩ thấy lời cùng biểu tình của Bạch Hành hết sức buồn cười, trong ánh mắt báo đen hàn quang cùng sắc bén hơi thiếu ít một chút. Chẳng qua, nó căn bản là không quan tâm lời của Bạch Hành, lấy ma tinh không chút nào lưu luyến rời khỏi. Xem ra đối với thịt xà là khinh thường.
Bạch Hành nhìn phương hướng nó trong chớp mắt biến mất, trong lòng âm thầm líu lưỡi, tốc độ như vậy, quả thực là đáng sợ! Trước đó anh cư nhiên còn không biết trời cao đất dày muốn lúc báo đen ăn anh cho nó chút giáo huấn, thật sự là rất – không tự biết mình.
Thực lực, thực lực!
Mặc kệ, trước hết làm chút huấn luyện mình có thể làm đi.
Đầu tiên là chạy bộ – hơn nữa thực ra phương phép rèn luyện thân thể có thể sử dụng được trong hoàn cảnh này, Bạch Hành cũng chỉ biết loại chạy bộ này.
Không nên xem thường chạy bộ trong rừng rậm!
Ánh sáng trong rừng rậm hết sức hôn ám, cây cối trên mặt đất lại lộ ra rễ cây bên ngoài cùng một số thực vật sinh trưởng ngoằn ngoèo rắc rối vướng mắc giao thoa, nói là chạy bộ kỳ thật đi bộ căn bản nhanh hơn không biết bao nhiêu nữa! Bước dài bước ngắn ở trong rừng rậm mò mẫm chuyển động, Bạch Hành căn bản không lo lắng lạc đường – anh đã sớm phát hiện, nơi này tuyệt đối có vấn đề, dù cho anh chuyển đi đâu đi nữa, cuối cùng nhất định sẽ trở lại nơi rắn chín đầu.
Sau khi trong rừng rậm nhìn có vẻ thảnh thơi chạy chậm, Bạch hành không ngoài ý muốn trở lại rắn chín đầu, lấy ra một khối dao hình dáng ban đầu là từ một tảng đá mài bén. Không có Tiểu Ngân, anh dùng tay xé không được thịt rắn này, vì thế đành phải tự mình chế tạo một ít công cụ đơn giản.
Mài bén lần nữa sau đó nghỉ ngơi trong chốc lát lại chạy một vòng, sau đó là cơm chiều, cơm chiều sau đó nghỉ ngơi trong chốc lát rồi ở trong rừng rậm đen hồ hồ chân nọ đá chân kia chạy một vòng, từ sáng đến tối cứ mệt còn mệt chết đi, nhưng dùng loại phương pháp này rèn luyện có thể tạo ra nhiều tác dụng, anh trong lòng một chút căn nguyên cũng không có.
Bạch Hành cả người mệt mỏi nằm ở trên đất, khẽ động cũng không muốn động – anh không có lựa chọn khác, bởi vì anh cái gì cũng không có.
Phía sau, gần đó lại truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.
Bạch Hành chống đỡ đứng lên, bày ra một động tác tự nhận là phòng ngự, tiếp đó nhìn chằm chằm hướng âm thanh quyền đến qua ánh lửa.
Rừng rậm ban đêm cũng không im lặng, nếu lại im lặng sẽ làm cho người ta sợ hãi. Trừ đống lửa bên cạnh mang đến một ít ánh sáng ra, nơi khác tối đen như mực tựa như một lỗ đen thật lớn có thể cắn nuốt hết tất cả, làm cho người ta không khỏi trong lòng phát lạnh, đây là lần đầu tiên Bạch Hành ở trong thanh tỉnh một mình qua đêm, hiện tại anh vô cùng tưởng niệm bóng dáng màu bạc kia. Nghĩ đến Tiểu Ngân, trong lòng lại xuất hiện cảm giác buồn buồn.
Sau đó, một cái thân ảnh màu bạc thật lớn phảng phất như phản xạ của ánh trăng trong chớp mắt xuất hiện trước mặt anh, ánh mắt băng lãnh đầu tiên là lướt nhìn Bạch Hành một cái, sau đó nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến.
Con sói lớn màu bạc đối với người thường hết sức khủng bố mà nói lúc xuất hiện ở trước mình, Bạch Hành thoáng cái đã buông lỏng. Bỏ mặc bản thân yếu đuối ngồi trên mặt đất, bản lĩnh như thế chỉ trong chốc lát, trên người anh ngoại trừ một tầng mồ hôi lạnh thì ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tiểu Ngân thân hình thật lớn, Bạch Hành thậm chí nghĩ thấy hốc mắt mình có chút cay cay.
Tiểu Ngân thậm chí không có ra tiếng, chỉ là lạnh lùng nhìn phương hướng âm thanh truyền đến.
Sau đó, Bạch Hành lấy lại tinh thần mới phát hiện âm thanh không biết từ khi nào đã biến mất. Nhưng mà, từ tư thế Tiểu Ngân chưa có thả lỏng có thể thấy được, cái thứ gì đó vẫn còn tồn tại.
Anh không dám lên tiếng quầy rầy, tuy rằng anh rất muốn bổ nhào vào trên người Tiểu Ngân hung hăng ôm nó, chẳng qua thực sự làm như vậy nói không chừng Tiểu Ngân sẽ một vuốt đem anh chụp đến cách xa mười vạn tám ngàn dặm đi.
Bạch Hành hiện tại thậm chí không xa xỉ cầu Tiểu Ngân bảo hộ, chỉ cần có thể bồi ở bên người nó là được, không phải lại để anh một mình. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh mới chân chính hiểu được hàm nghĩa chân chính những lời ‘Con người là một loài động vật xã hội’.
Qua một hồi lâu, thẳng đến đối phương không có động tĩnh, Tiểu Ngân tựa hồ không kiên nhẫn. Như tia chớp sớm mai bên kia chạy tới, Bạch Hành chỉ nhìn được một đạo ánh sáng trắng hiện lên, Tiểu Ngân cũng đã xuất hiện ở phương hướng xuất hiện âm thanh.
Sau đó lại có hai tiếng động, trong miệng ngậm một con ‘Gà’ – bộ dáng xác thật rất giống gà, nhưng cái đầu đã cao hơn Bạch Hành như thế, vậy còn có thể gọi là gà sao?
Dù sao chính là thứ như vậy, bị Tiểu Ngân ngậm ở trong miệng, đầu mềm nhũn buông thấp được lông vũ xinh đẹp che phủ, không phải chết chỉ là mất đi ý thức.
Đi đến trước người Bạch Hành, Tiểu Ngân đem, ách, con gà thả trên mặt đất, nhảy đến bên người anh biếng nhác nằm xuống, thần thái nhàn nhã cực kỳ.
Nó rất bình tĩnh, nhưng Bạch Hành lại không bình tĩnh, anh cơ hồ là tung tăng ngồi xuống, vươn tay xoa nhẹ trên da lông bóng loáng của Tiểu Ngân, cảm xúc tuyệt vời lại quen thuộc làm anh một đôi mắt nhỏ dài đều híp lại, về phần con gà kia sống hay chết, anh hiện tại cũng không để ý điều đó trong lòng.
Tiểu Ngân đã trở lại, nó không có đem mình mặc kệ bỏ lại ở đây, thật sự là thật quá tốt!!!
Sáng sớm ngày hôm sau chuyện thứ nhất là Bạch Hành mở to mắt nhìn xem Tiểu Ngân có còn ở không, thẳng đến nhìn thấy thân ảnh màu trắng bạc kia, anh mới yên lòng, chuẩn bị nướng thịt.
Tiểu Ngân lúc anh đứng dậy đồng thời cũng mở mắt, một cái nhẫn mạc danh kỳ diệu xuất hiện, được vứt đến trước mặt Bạch Hành.
Bạch Hành kinh ngạc nhặt lên, “Cho anh?”
Tiểu Ngân gật đầu, đi tới, vươn chân mơn trớn nhẹ nhàng ở trên ngón tay Bạch Hành, trên tay anh liền xuất hiện một vết máu nhỏ, máu tươi nhè nhẹ chảy ra vừa lúc chảy xuống phía trên cái nhẫn.
Đầu óc Bạch Hành choáng váng một trận, phát hiện mình tiến vào một cái không gian có chút lộn xộn, đại khái một chỗ lớn như sân bóng đá đặt không ít thứ không nhận ra, còn chưa chờ anh xem xét bên trong rốt cuộc có thứ gì thì cảm thấy quần áo vốn là tả tơi bị nhẹ nhàng lôi kéo.
“Không nên a, Tiểu Ngân, lại kéo nữa quần áo thực sự rách hết.”
Theo bản năng phát ra một tiếng hét thảm, Bạch Hành kéo vị trí quần áo bị xé, tinh thần cũng từ trong nhẫn đi ra.
Sau khi đi ra mới phát hiện, nhẫn yên ổn mang ở trên ngón giữa tay trái của mình.
Tiểu Ngân lấy chân chỉa chỉa rắn chín đầu và gà trên mặt đất, lại chỉa chỉa nhẫn trên tay Bạch Hành.
“Bỏ vào à?”
Gật đầu.
Nhắm mắt lại, Bạch Hành trong lòng nghĩ đem gì đó bỏ vào trong nhẫn.
Mở to mắt thì thấy, trên đất quả nhiên đã không còn gì đó.
Anh mỉm cười nhìn về phía Tiểu Ngân, có thể làm được chuyện nó muốn làm khiến anh có chút cao hứng.
Tiểu Ngân không chút nào lay chuyển, bước chân vững chắc bước đi phía trước vài bước, quay đầu lại hướng Bạch Hành sửng sốt gọi một tiếng.
“Muốn anh đi theo nhóc?”
Lại gật.
Bạch Hành vội vàng đuổi tới, bóng dáng một người một thú dần dần biến mất, chỉ có mặt đất đen hồ hồ cùng cây cối cháy đen xung quanh có thể làm cho người ta loáng thoáng lý giải một chút chuyện đã từng xảy ra ở nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.