Truyền mệnh lệnh của tôi, đại đội thứ hai tiếp thế cho đại đội thứ nhất.”
Chiến đấu thời gian dài như vậy, một vạn chiến sĩ của đại đội thứ nhất đã bắt đầu nghĩ thấy mệt mỏi không chịu nổi, nếu lại không đổi người, kế tiếp rất có khả năng gặp phải thương vong rất lớn.
Đại đội thứ hai đã sớm chuẩn bị tốt nhanh chóng mà ngay ngắn từ cửa thành chạy ra. Một vạn binh lính nổi tiếng dũng mãnh cường tráng xếp thành một đội ngũ chỉnh tề đứng ở trước mặt Thượng tá, bọn họ bắp thịt rắn chắc, cơ thể cường tráng, khuôn mặt nghiêm túc mà mang theo sát khí, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí ớn lạnh bao phủ phóng thích.
Thượng tác thật sự không có nói gì nhiều, các đội binh lính này vốn được huấn luyện bản thân phải đối mặt chính là cái gì, cũng đã sớm làm tốt tất cả chuẩn bị.
“Xuất phát!”
“Rõ!”
Âm thanh của một vạn người đàn ông kiên định mà dũng cảm tụ thành một làn tiếng thủy triều tiến vào trong lỗ tai của tất cả mọi người, nghe loại âm thanh như thế, nhóm chiến sĩ của đại đội một đã rất mệt mỏi không kềm được mà tinh thần chấn động.
Nơi loài người cùng Vong Linh tác chiến là một nơi rất là kỳ lạ. Đó là một dãy núi cao chạy dài nhấp nhô, chỗ thấp nhất độ cao cũng đã trên năm ngàn thước, dường như đang che chở đại lục, núi cao kéo dài đến vô số kilomet, là một cái rãnh trời không thể vượt qua. Vong Linh tộc từ tường không gian đi ra tiến công ở một bên vách núi vô cùng trơn bóng, không thể leo lên chỗ đó, cho dù Vong Linh Phù Thủy cấp cao có khả năng bay cũng không thể bay qua vách núi cao như thế. Trừ phi là bộ tộc Cốt Long chúng nó có lẽ có lực lượng gần giống với Vong Linh mới có thể đủ bay qua ngọn núi thấp nhất, nhưng mà, vào thời điểm Vong Linh cấp cao có thể đi qua tường không gian, thì nơi này đã sớm có Long tộc cùng một số ma thú có đủ năng lực phi hành trên cấp chín canh giữ.
Nơi loài người cùng Vong Linh tộc giao chiến là một nơi vết nứt duy nhất trong dãy núi bảo hộ, đó chính là một khe núi rộng.
Nhóm Vong Linh không thể vượt qua dãy núi tiến công đại lục thì liền thông qua khe núi dài đến mấy ngàn thước. Pháo đài Snow chính là dựa vào khe núi này mà xây dựng, chính diện mà ngăn cản con đường tiến tới của Vong Linh tộc.
Chiến đấu còn đang tiếp tục, nhóm học viên ban ma pháp phần lớn đã hao hết ma lực, sắc mặt cơ bản có chút tái nhợt ở tại chỗ nghỉ ngơi. Học viên ban vũ kỹ trải qua trận chiến đầu này trên cơ bản cũng nhận rõ tình thế, có phần hiểu cân lượng của chính mình, thành thành thật thật trợ cứu nhóm binh lính bị thương.
Liên tục chiến đấu thời gian dài như vậy, Bạch Hành cho dù còn chưa hao hết tinh thần lực và ma lực, nhưng trên tinh thần lại không thể không sinh ra cảm giác mệt mỏi. Anh đã không còn tâm tư đi chú ý điều khác, chỉ có thể máy móc mà chết lặng thay nhau phóng ra Đao Gió và Lưỡi Chém, trong đầu óc cái gì cũng không nghĩ.
Lankers sắc mặt có chút tái nhợt, cậu có chút cạn kiệt tinh thần lực, những tràng diện máu chảy đầm đìa kia cũng làm cậu rất không dễ chịu. Cùng rất nhiều học viên giống nhau, chiến đấu xảy ra bất ngờ và thương vong làm tâm linh của cậu có chút không thể chấp nhận.
Cơ thể của cậu mềm nhũn không có khí lực, chỉ có thể lỗ mãng ngồi dưới đất. Bên cạnh là Andreu và Kyle đã đồng dạng hao hết ma lực, Kyle thở hổn hễn ngồi dưới đất, ngay cả tóc đỏ lửa cũng dường như đã ảm đảm.
“Bạch Hành tên này quá lợi hại rồi? Chúng ta đều hết khí lực, mà anh ta còn một bộ bộ dáng điềm nhiên như không! Anh ta thời điểm cuộc thi khẳng định lưu tay, lại nói, anh ta rốt cuộc thực lực ra sao?”
Lankers há miệng thở dốc, không nói chuyện.
“Ít nhất là cấp chín.”
Andreu tiếp lời, lúc trước thời điểm lần đầu tiên gặp mặt ma pháp kia của anh không phải ai cũng có thể né qua.
“Các cậu phát hiện ra không, ma pháp của Bạch Hành đều là trực tiếp đánh trúng đích vào trong hốc mắt của xương khô. Ông trời ơi, anh ta thế nhưng là đồng thời điều khiển trên một trăm cái Đao Gió a!!!”
Kyle trừng lớn con mắt quan sát trong chốc lát, lại bắt đầu hô to gọi nhỏ.
Đồng dạng là người, tuổi cũng kém không nhiều lắm, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Thật không ngờ, chính bản thân anh cũng là người xuất sắc trong bạn cùng lứa, không biết bao nhiêu người đối với anh phát ra loại cảm khái tương tự.
“Lankers, em không có việc gì chứ?”
Phát hiện Lankers luôn luôn đối với đề tài gì của Bạch Hành đều rất ham thích mà vẫn luôn không không mở miệng, Andreu không khỏi có chút lo lắng nhìn cậu.
“Không, không có việc gì. Chỉ là có chút mệt.”
“Ngu ngốc chính là ngu ngốc, mới như thế liền chịu không nổi!”
“Tôi mới không phải chịu không nổi! Người nhiều như vậy đã mất đi sinh mệnh như thế, cũng chỉ có cậu là người lãnh khốc mới có thể không chút động lòng như thế!”
Lankers và Kyle vẫn là một bộ trước sau như một không hòa hợp.
“Lankers,” Andreu vỗ vỗ bả vai cậu, “Đại Chiến chính là như thế. Hơn nữa, chiến đấu như thế ở trong quá trình Đại Chiến ngay cả chiến đấu chính thức cũng không được tính. Hiện tại chỉ là mở màn Đại Chiến mà thôi, chiến đấu chân chính còn chưa bắt đầu. Kỳ thật chúng ta nên cám ơn trường học, lấy thực lực của chúng ta phải tham gia vào trong Đại Chiến là tất nhiên, lần thí luyện này trường học đã cho chúng ta một quá trình thích ứng.”
“Andreu nói rất đúng, trong loại Đại Chiến này đừng nói chúng ta, liền ngay cả cường giả Thánh cấp cũng sẽ có một bộ phận rất lớn mất đi tính mệnh.”
Kyle thần sắc trịnh trọng gật đầu, đối với lời của Andreu tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy là em rất yếu đuối sao?”
“Cũng không phải, điều này và tính cách con người có liên quan. Em vốn chính là đơn thuần lại lương thiện, thoáng cái gặp phải tử vong và huyết tinh có chút không chịu được là rất bình thường.” Andreu lúc này dịu dàng quả thực không giống anh lúc bình thường, “Nếu có thể, anh thật không muốn để cho em tham gia vào trong trận Đại chiến tàn khốc này. Nhưng mà, đây là chuyện không phải anh có thể quyết định, vì thế, Lankers em nhất định phải cố gắng mới được đó, sẽ phải học kiên cường đối mặt hết thảy.”
Lankers trầm mặc trong chốc lát, nói thật, cậu cũng không biết bản thân rốt cục có thể làm được hay không.
Tàn khốc và máu tươi cứ như vậy trắng trợn thoáng cái xảy ra trước mặt cậu, hơn nữa còn có người nói cho cậu, tiếp theo còn có thể càng có nhiều huyết tinh và giết chóc ——
“Nè, cậu sẽ không nghĩ lùi bước đi?”
Kyle lớn tiếng kêu, đối với biểu hiện của Lankers có chút bất mãn. Trong cách nhìn của anh, đàn ông thì phải dũng mãnh tiến lên, trên thế giới chung quy sẽ có chút chuyện cho dù hy sinh tính mạng cũng phải làm đến cùng. Ngay cả mệnh cũng có thể trả giá, còn có cái gì phải sợ đây?
“Ai lùi bước, tôi mới không có! Tôi chỉ là còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý! Cậu nghĩ rằng ai cũng thần kinh thô nghĩ giống như cậu sao?”
“Toàn bộ học trò của học viện ma vũ Hoàng gia Forde đến đây tập hợp!”
Một vị Đạo sư hô.
Lúc này tuyệt đại bộ phận học viên hệ ma pháp đều đã nghỉ ngơi, mọi người không rõ nguyên do mà đi đến bên cạnh Đạo sư.
“Bạch anh ——”
Lankers thấy Bạch Hành không có phản ứng gì, đang muốn đi lên trước gọi anh, kết quả Tiểu Ngân liền xuất hiện bên cạnh anh.
“Tập hợp.”
Nghe thấy âm thanh của Tiểu Ngân, Bạch Hành lới lập tức tỉnh từ trong mộng tỉnh táo lại.
“À, phải tập hợp sao?”
Âm thanh có chút khàn khàn.
Trên tay Tiểu Ngân xuất hiện một quả cầu nước, đưa bên môi Bạch Hành, “Uống thông nhuận cổ họng.”
Bạch Hành nghe lời Tiểu Ngân liền đem nước uống vào, cảm giác cổ họng không còn khô khốc, cảm kích nhìn hắn một cái.
“Tôi từ trước đến nay đều cho rằng mình có tâm lí chuẩn bị, mặc dù có thể không quá đầy đủ, chẳng qua cũng sẽ đủ dùng. Nhưng hiện tại tôi không thể không thừa nhận, chuẩn bị của tôi còn xa xôi chưa đủ.” Bạch Hành có chút mệt mỏi xoa xoa vị trí mi tâm của mình.
Tiểu Ngân nâng đầu Bạch Hành lên, nhìn chằm chằm đôi mắt đen bóng của y.
“Sợ?”
Khóe miệng Bạch Hành lộ ra một mạt mỉm cười.
“Làm sao thế được, chỉ là nghĩ thấy sẽ rất phiền toái mệt chết đi được.” Nói xong, đem ngón tay xinh đẹp của Tiểu Ngân trên cằm mình dời đi, Bạch Hành miễn cưỡng duỗi thắt lưng một cái, nụ cười khóe miệng trở nên xán lạn, “Con người tôi luôn luôn có chút lười nhát, lòng cũng có chút không mang chí lớn, chẳng qua có một số việc nhất định phải làm. Chiến trường, mặc dù là một nơi kinh khủng, nhưng cũng là một nơi rất dễ làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào a.”
“Ừm? Vậy ngươi có sôi trào chứ?”
Trong ánh mắt xanh lục xinh đẹp của Tiểu Ngân hiện lên mỉm cười.
“Có một chút đi, trong lòng có một loại xúc động muốn làm gì đó.”
Tiểu Ngân nhìn xem y, không nói chuyện. Dắt tay y, đi hướng Đạo sư.
“Tốt lắm, hiện tại chúng ta về pháo đài Snow.”
Mệnh lệnh của Đạo sư làm rất nhiều người bất mãn lên, những chiến sĩ còn đang chiến đấu, bọn họ làm sao có thể chạy đi.
“Đạo sư, chúng em tại sao phải đi ngay bây giờ, chúng em còn có thể chiến đấu mà.”
“Đúng đó, hệ ma pháp bọn họ trở về nghỉ ngơi là được rồi, ban vũ kỹ chúng em còn có thể hỗ trợ cứu trị thành viên bị thương mà.”
“Ban ma pháp chúng em nghỉ ngơi một chút cũng có thể chiến đấu tiếp.”
“…”
“Im miệng!” Đạo sư luôn luôn biểu hiện không hề cứng rắn hét to ra tiếng, “Đừng quên các trò hiện tại đang ở trên chiến trường! Người ở trên chiến trường, mặc kệ là cái thân phận gì, đều phải tuyệt đối phục tùng cấp trên. Mọi người, lập tức theo tôi trở về pháo đài Snow!”
Nói xong, cũng không cho nhóm học viên bị ông đột nhiên nổi bão dọa đến có cơ hội phản ứng, tự bản thân mình xoay người hướng pháo đài Snow đi tới.
Bạch Hành và Tiểu Ngân nhìn thoáng qua nhau, theo sát phía sau Đạo sư dẫn đội, những người khác phản ứng chậm hơn cũng đều cùng đi lên.
“Xem ra tôi đã xem thường Đạo sư.”
Trong lòng Bạch Hành đối với Tiểu Ngân nói.
Vị Đạo sư dẫn đội này từ sau khi nhìn thấy thái độ của hiệu trưởng đối với Bạch Hành và Tiêu Ngân, thái độ đối với bọn họ tuy rằng không thể nói là nịnh hót hoặc là ăn nói khép nép, nhưng cũng là có chút ý tứ lấy lòng. Cho nên, nói thật, Bạch Hành đối với ông cũng không thật tôn trọng. Hiện tại xem ra, cái nhìn của anh có thể cũng không chính xác.
“Việc này cũng không quan trọng.”
Tiểu Ngân cầm tay Bạch Hành.
Ánh mắt Bạch Hành dừng ở trên tay nắm nhau của hai người, trong đôi mắt hiện lên xẹt qua cái gì đó.
“Mặc dù không phải chuyện rất quan trọng, chẳng qua ngược lại có thể xác định một chuyện, ở trên phương diện nhìn người tôi quả thật còn kém xa lắm đây.”
…
“Các trò nghĩ bản thân tới để làm gì!”
Nhóm thầy trò tiến vào nơi đóng quân mà pháo đài Snow vì học viện ma vũ hoàng gia Forde đặc biệt chuẩn bị, bỏ qua thức ăn đang tỏa hơi nóng và mùi thơm, cũng không nhìn đến ánh mắt thèm thuồng của nhóm học viên, Đạo sư dẫn đội Lyme Blake thần sắc nghiêm túc để cho mọi người xếp tốt đội hình rồi bắt đầu giáo huấn.
Trải qua nổi bão vừa rồi, mặc dù đối với cách làm của Lyme Blake nghĩ thấy bất mãn, nhưng mà cũng không có học viên dám nói gì nữa. Chỉ là sắc mặt của mỗ nào đó có chút không dễ nhìn.
“Các trò có biết biểu hiện của bản thân cùng với những binh lính khi ra trận kém bao nhiêu không? Người ta ngay cả chiến trường cũng không nghĩ cho các trò lên, biết là vì sao không? Không phải sợ các trò bị thương, sợ các trò mất mạng, là không nghĩ để cho các trò hại chết binh lính thiên tân vạn khổ huấn luyện ra! Nói cho các trò biết, các trò những người gọi là thiên tài, cái gọi là tài cao đi ra từ học viện Hoàng gia, ở trong cảm nhận của quân đội tướng lĩnh ở đây địa vị căn bản so ra đều kém với binh lính có thể cả đời cũng kém hơn các trò!”
Nói xong, Lyme dừng một chút, ánh mắt lóe tinh quang quét một vòng trên người nhóm học viên.
“Trò nữa, trò vừa rồi sau khi nói ra câu kia bị Thượng tá mắng dường như không phục đi? Còn có không ít người cũng thấy không phục đi?”
Lyme Blake chỉ vào trước học viên thiếu chút nữa bị Thượng tá lấy tội danh nhiễu loạn quân tâm xử chém.
Cái thằng nhỏ gầy teo nho nhỏ đột nhiên bị thầy giáo chỉ danh, ở dưới ánh mắt nghiêm khắc chọc khoét của thầy giáo thiếu chút nữa đã mềm nhũn trên mặt đất.
“Trò nghĩ rằng trò chỉ là oán trách một cái có phải không? Trò có biết bản thân mình đang ở trên chiến trường hay không! Các trò mấy ma pháp sư ở vòng ngoài cũng đã thấy xương khô ùn ùn kéo đến rất đáng sợ đi, nghĩ thấy xương khô vô cùng vô tận làm cho người ta sợ hãi từ đáy lòng đi? Vậy trực tiếp cùng bọn xương khô chiến đấu, cho dù đánh ngã một cái, kẻ địch một trăm cái một ngàn cái lại còn là kẻ địch vô tận không biết đau đớn và sợ hãi đứng ở trước mặt, bản thân là binh lính các trò có cảm giác gì có cân nhắc qua chưa? Bọn họ cũng là người, bọn họ cũng sẽ sợ hãi, bọn họ cũng sẽ bất an, nhưng bọn họ vẫn đang chiến đấu. Lòng người là thứ khó gọt dũa nhất thế gian, trò có biết lời nói của trò có thể sẽ làm lung lay tâm linh của những chiến sĩ kia không?! Nếu lúc đó Thượng tá không xử trí trò, trò đại khái còn có lời khác muốn nói đi, hoặc là còn có những người khác nghĩ nói lời tương tự? —— Các trò nói cũng không biết xấu hổ! Một đám ranh con trốn sau lưng người khác chơi đùa, có cái gì để oán hận, các trò có tư cách gì cảm khái?
Còn nữa, thời điểm vừa rồi cho các trò tập hợp các trò đều chít chít oa oa cái gì. Các trò đều là người sắp tòng quân, kỷ luật nghiêm minh là quy định quan trọng nhất trong điều lệ quân sĩ, các trò có biết hay không! Chỉ bằng hành vi vừa rồi của các trò, gặp phải tướng lĩnh nghiêm khắc một chút đã có thể đem các trò cho giết thị chúng rồi! Hiện tại, tất cả mọi người đứng ở trong này tự kiểm điểm một tiếng mới có thể ăn cơm!”
Nói xong, Lyma Blake tức giận đùng đùng tiến vào trong phòng.
Còn lại học viên bạn nhìn nhìn tôi, tôi nhìn nhìn bạn, mặc dù không ít người đã đói đến bản thân réo ọc ọc, nhưng cũng không ai dám làm trái mệnh lệnh của Đạo sư.
Một giờ sau, sau khi Đạo sư tuyên bố có thể giải tán, nhóm học viên đói điên rồi mới gục lên cạnh bàn bắt đầu lang thôn hổ yết.
“Đạo sư Lyme ——”
Vào thời điểm toàn bộ mọi người vội vàng nhằm phía bàn ăn, một cái âm thanh du dương vang lên.
“Chuyện gì, trò Bạch Hành?”
Đối với học trò này mặc kệ thân phận thật sự của cậu ta rốt cuộc là gì, trong thí luyện lần này cá nhân cậu ta biểu hiện xem như là rất không tệ, vì thế Lyme đối với cậu ta vẫn là có vẻ mặt khá hòa nhã.
“Có thể hỏi một chút không, vì sao đột nhiên gọi chúng em trở về vậy?”
Lyme lướt liếc nhóm học viên đã dừng đoạt thức ăn vểnh tai, lại nhìn về phía Bạch Hành, “Đương nhiên có thể, là như thế này, nhóm học trò trường học hiện tại ngay cả tư cách chính thức lên chiến trường cũng không có, hôm nay tôi đã đồng ý cho các trò đi ra chủ yếu là muốn cho các trò biết trời cao đất rộng, biết chỗ thiếu sót của bản thân. Bắt đầu từ ngày mai các trò sẽ phải tiến hành khóa huấn luyện quân sự, nếu không vừa đến đã cho các trò tiến hành huấn luyện, có thể sẽ có không ít người không phục đi.”
Bạch Hành mỉm cười gật đầu, “Em đã hiểu, cám ơn thầy, Lyme Đạo sư.”
Sau đó, nhóm học viên lại bắt đầu hành động đoạt thức ăn vừa rồi.
“A, Tiểu Ngân, anh rất giảo hoạt, làm sao có thể đem toàn bộ thức ăn Bạch thích ăn đều chiếm lấy vậy!!! Tôi cũng muốn ăn!!!” by Lankers và Kyle.
Bạch Hành rất nhẹ nhàng đi đến bên người Tiểu Ngân, kết quả anh chuẩn bị cho bản thân đồ ăn đã chuẩn bị tốt, thì món ngon phun phun ra – đổi lấy nhãn thần ghen ghét của phần đông!