Ma Vật Nhà Tui Muốn Lên Trời

Chương 28: Chu Tiểu Sinh




Tóm tắt nội dung: Hoạ mi
Khê Sơn Tự ở phía đông huyện Thanh Tuyền, mặc dù không lớn nhưng hương khói phồn thịnh.
Cả Tự được xây dọc theo núi, một gốc cây bồ đề ngàn năm đột ngột từ đất mọc lên giữa tự, thế che trời, xanh ngắt cao ngất, tán cây cực đại bao phủ cả sân tự trên không, bên dưới là một cái tự u lạnh
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những tầng lá bồ đề lay động trong gió chiếu xuống từng vệt lốm đốm, thỉnh thoảng bị rung lên chiếu xuống điện tích màu xám xanh.
Lục Nhất Minh cùng với đông đảo khách hành hương, băng qua con đường mòn rừng trúc u ám, đến chính điện của sân tự.
Kim Phả La ôm lão Vương chậm rãi đi theo phía sau.
Nửa chừng đi ngang qua ao ước nguyện, hồ nước trong vắt, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy mấy con rùa già, rong chơi giữa hồ, nhàn nhã vênh váo.
Lục Nhất Minh bảo Kim Phả La thả Lão Vương xuống ao, cười đến không có ý tốt, chỉ vào đám rùa kia: "... Lão Vương, coi trọng em nào thì mang về nhà."
Chánh điện không thể chứa quá nhiều người, một lần chỉ có thể vào mười người, hương khách cần phải xếp hàng dài trước điện, dựa vào thứ tự mà lần lượt ra vào.
Một số người không biết cầu xin gì bên trong, bước vào là mất nửa ngày, không có ý định đi ra.
Lục Nhất Minh xếp hàng đến sắp lìa hồn, còn Kim Phả La ngại nhàm chán nên đi tìm Lão Vương, chỉ còn lại một mình anh đứng chờ.
Thật vất vả mới đến lượt mình, Lục Nhất Minh vội vàng cầm thẻ hưng phấn xông vào đại điện.
Mười hai pho tượng Phật kim thân bày trong điện, thân kim y rực rỡ -- ánh nến lấp lánh làm anh quáng mắt.
Chờ cho đến khi mắt của anh thích nghi với ánh sáng vàng chói mắt này, anh mới thấy thần thái mặt khác nhau của các chúng tượng thần Phật, có cau mày, có híp mắt...Không có cái nào giống nhau, nhưng tất cả đều lộ ra hơi thở trang nghiêm túc mục.
Không biết vì sao, nhìn đôi mắt phật kia, không hiểu sao tim Lục Nhất Minh lại đập nhanh hơn, không khỏi rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào đó.
Trong lòng nhịn không được mà nghĩ, may mà A Kim không đi theo, nếu không chẳng phải là sẽ chảy nước miếng luôn sao. (Ý là ông Kim ổng mê vàng, mà tượng Phật lại vàng khè còn có cả kim quang nữa, nên...:))
Nghe nói là mấy tượng Phật này, được đúc bằng vàng thật không đấy.
Một tiểu tăng áo huyền y dẫn anh quỳ xuống trước một trong những pho tượng Phật, để cho anh tự thắp hương.
Xong việc thì đưa cho anh một cái túi đỏ có hình tam giác, phía trên buộc tơ hồng, bảo anh để sát bên người là được, việc này tới đây coi như xong.
Cũng không biết mấy người phía trước đang mò cái gì?
"Nhất Minh!"
Anh nắm lấy tờ giấy đỏ hình tam giác, vừa mới đứng dậy, đã bị người ta kêu tên một cách kiều diễm.
Phản xạ có điều kiện vừa nhấc mắt lên, một bóng người thơm ngào ngạt mềm mại liền lao vào trong ngực anh.
Lục Nhất Minh không nhìn mặt cũng biết là ai.
Trời mé trở tay không kịp luôn á.
Tại sao cô nàng này cũng ở đây?
Lục Nhất Minh có hơi bất đắc dĩ đỡ vai cô dời cô ra khỏi ngực mình, cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt tròn nhỏ nhắn mắt sáng ngời, cười nói: "Triệu tứ tiểu thư, cô coi tôi như tường mà đụng à, đi đường cũng không yên được."
Triệu Ngọc Trinh tự mình khoác tay anh, "Nhất Minh, hôm nay đi dạo với em nữa đi."
"Không rảnh." Lục Nhất Minh đơn giản trả lời hai chữ, đối với Triệu Ngọc Trinh, nếu anh từ chối không đủ dứt khoát, vậy nhất định là không gỡ được.
"Hôm qua anh đã hứa với em rồi." Triệu Ngọc Trinh nũng nịu.
"Tôi ngày hôm qua, với tôi ngày hôm nay, là hai tôi khác nhau. " Lục Nhất Minh chơi trò triết học.
Cũng không biết yêu nghiệt kia đã làm chuyện tốt gì, trước kia ít nhất Triệu Ngọc Trinh cũng không la liếm như vậy.
"Nhưng mà, mùa xuân ah nó vẫn còn, chặng đường của chúng ta vẫn cứ tiếp tục, nên điều khiển xe ngựa của chúng ta, lái vào mùa xuân trong mùa xuân." Triệu Ngọc Trinh lại ngâm thơ.
Lục Nhất Minh: "... "
Lại nữa rồi, ba cái quỷ gì đâu không.
Ngựa xe gì? Mùa xuân mùa xuân nào nữa ở đây???
... Nói vậy rồi ai mà tiếp lời bà cho nổi hả?
Lục Nhất Minh vẫn không chịu được tình cảm ôm ấp lãng mạn kiểu ong bướm uyên ương như Triệu Ngọc Trinh, không tự chủ được mà nổi da gà, dứt khoát rút tay ra, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Ồ, buổi tối có tôi hẹn người đi uống rượu rồi. Đi trước nha."
Triệu Ngọc Trinh không thèm để ý, đuổi theo sau lưng anh: "Nhất Minh, anh không hỏi xem hôm nay em xin sâm gì sao?"
Lục Nhất Minh dừng lại, quay đầu nhìn nụ cười trên gương mặt giảo hoạt của cô, thuận miệng nói: "Không phải là cầu tôi chứ?"
Triệu Ngọc Trinh che miệng cười: "Quẻ nhân duyên lần này, là quẻ thượng." Dừng lại, "Em còn cầu một lá bùa nhân duyên nữa ó."
Nếu không phải coi cô là một cô bé ngây thơ, thì quả thật Lục Nhất Minh muốn bum cho cô một trận, vậy thì ít nhất cô có thể tỉnh táo lại một chút, cũng chết tâm với anh.
Nhưng anh cũng không giận, chỉ cười với Triệu Ngọc Trinh, vươn một tay, dịu dàng nói: "Nào, cho tôi xem một cái?"
Triệu Ngọc Trinh không nghi ngờ gì, đưa cho anh một tờ giấy tam giác màu vàng.
Lục Nhất Minh trực tiếp xoay người né cô xé nát bấy, rồi ném một cái bay đầy trước mặt cô, nhìn dáng vẻ cô tức giận thét chói tai, Lục Nhất Minh cười đến cực kỳ sáng lạn.
Lúc này bỗng có người đi về phía Lục Nhất Minh.
Lục Nhất Minh nghi hoặc nhìn lướt qua người nọ, không khỏi cả kinh.
Chỉ thấy người tới dáng người cao lớn, mặt như quan ngọc, một đôi lông mày rậm và ánh mắt như mực, tây trang mũ dạ, dáng vẻ thân sĩ.
Người này...Trông quen quá.
Hình như hắn ta là một người nổi tiếng?
Hát hí khúc, tên là Chu...Cái gì ấy nhỉ?
Chẳng lẽ hắn nhận ra mình?
Chờ người nọ lướt qua bên cạnh mình nghênh Triệu Ngọc Trinh, Lục Nhất Minh mới biết là tự mình đa tình.
Người đàn ông mỉm cười với Triệu Ngọc Trinh, "Cô Triệu, tôi chờ lâu quá nên nghĩ rằng cô không định đi ra."
Triệu Ngọc Trinh bĩu môi, trừng mắt nhìn Lục Nhất Minh vài lần, mới cười nói với người nọ: "Tiểu Sinh, xin lỗi, đã chờ lâu rồi. Vậy, bây giờ chúng ta qua đi, anh trai tôi vẫn đang chuẩn bị một bữa tiệc chờ anh đó."
Nghe thấy "Tiểu Sinh", Lục Nhất Minh bỗng nhiên nhớ ra.
Người này, không phải là đào kép nổi tiếng trên tỉnh Chu Tiểu Sinh sao?
Trên thười báo, cũng có kèm hình ảnh, đầy đủ các từ đồ sộ, toàn là khen ngợi.
Chu Tiểu Sinh nhận thấy ánh mắt của Lục Nhất Minh, cũng xoay tầm mắt lại, nhìn chằm chằm vào mặt Lục Nhất Minh, sau đó một nụ cười lễ phép, tao nhã nói: "Lục tiên sinh, lần trước chúng ta đã gặp rồi."
Lần trước? Lục Nhất Minh phỏng đoán là gặp Hoa Mạc Ngôn, vội làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Ồ. Trách không được nhìn có chút quen mắt."
Chu Tiểu Sinh lại cười: "Cũng không trách anh không nhận ra, hôm qua gặp mặt, tôi còn trang điểm."
"Tiểu Sinh, chúng ta đi thôi. " Triệu Ngọc Trinh gọi.
Chu Tiểu Sinh đáp một tiếng, đi theo Triệu Ngọc Trinh vài bước rồi dừng lại, bỗng quay người lại thản nhiên nhìn về phía Lục Nhất Minh, hỏi: "Lục tiên sinh, anh có biết một người tên là Chu Nhược Côn không?"
Lục Nhất Minh nhớ lại một chút, lắc đầu, "Không biết."
"Ồ, tôi xin lỗi. Anh thật sự rất giống một cố nhân của tôi." Chu Tiểu Sinh mỉm cười đầy áy náy, vẫy tay chào tạm biệt, xoay người nhanh chóng đuổi theo Triệu Ngọc Trinh.
Lục Nhất Minh cũng không để hai người này ở trong lòng, xoay người đi tìm A Kim và Lão Vương của anh.
Theo A Kim nói, Lão Vương trong bầy rùa có vẻ đẹp tuấn dật, chướng mắt mấy con rùa trong tự, nên là xem mắt thất bại.
Lục Nhất Minh cười gần chết, đành phải để A Kim ôm Lão Vương tiếp tục độc thân đi về nhà trước.
Còn anh, lại muốn đi tìm người để uống rượu.
Buổi sáng Văn Uyên đi vội, nói còn có chút việc quan trọng buổi tối lại nói chuyện với anh.
Nửa đường đi ngang qua chợ hoa chim, Lục Nhất Minh bị một con chim họa mi trong lồng tre hấp dẫn.
Bé họa mi lớn chừng hai ngón tay, một lưng lông xanh, bụng nhung trắng như tuyết.
Cũng không biết tại sao, anh cảm thấy con chim họa mi này trông đẹp như hoa, nhìn thoáng qua cái đã yêu, giá cả cũng không trả, mua luôn tức thì.
Mang theo lồng chim, chim họa mi đột nhiên hót ríu rít, giống như ngọc bích tấn công, suối khuấy động, cực kỳ cảm động.
Nghe tiếng hót của nó, Lục Nhất Minh không khỏi xuất thần, trong tiếng hát động lòng người cảm thấy mình nhẹ nhàng như đi trên mây.
Hóa ra, dắt chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch cũng thú vị như vậy.
Bất thình lình có người ở phía trước hét lớn với anh: "Coi chừng!"
Lục Nhất Minh theo tầm mắt của hắn nhìn về phía sau bên phải, chỉ thấy một nữ sinh trẻ tuổi đi xe đạp đang mất kiểm soát lao xuống từ trên dốc, cách anh không quá mấy mét, trong nháy mắt sắp đâm vào.
Cố tình, vị trí Lục Nhất Minh đứng vừa vặn ở ven đường sát dưới sườn núi, mấy sạp hàng nhỏ bên cạnh, đang có một đống người vây quanh, cho dù muốn nhích người cũng không dời đi được nửa bước.
"Bịch!"
Lục Nhất Minh giật mình.
Chiếc xe không đâm vào anh, nữ sinh và chiếc xe đạp ngã lên người một tráng hán.
Nữ sinh không có gì đáng ngại, nhưng tráng hán lại bị đụng máu đày đầu ngã xuống đất.
Tráng hán kia đứng lên, hét: "Mẹ bà nó, vừa rồi là thằng chó nào đẩy lão tử ra đấy?" vừa rồi rõ ràng gã đang ở ngoài mấy bước, bất thình lình sau lưng bị người kéo một cái, liền bị dịch lên phía trước rồi bị tông.
Đám đông vây xem nhìn nhau, không ai biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Lục Nhất Minh cầm lồng chim, thừa dịp tráng hán kia không chú ý nhét trộm hai khối đại dương vào túi gã.
Lặng lẽ xoay người, vừa rời đi vừa cúi đầu hoảng sợ nhìn về phía tay phải của mình.
Mới vừa rồi anh cảm thấy mình sắp gặp tai ương, đang lúc ngẩn người, bàn tay này, lại tự như sinh ra ý niệm khác, sinh ra một luồng lực không thuộc về mình, kéo mạnh tráng hán đứng bên phải lên phía trước, ngăn cản tai họa.
Một động tác đó, hành vân lưu thủy, cứng cáp mạnh mẽ, nhanh đến mức ngay cả chính mình cũng không kịp phản ứng.
Nhưng Lục Nhất Minh biết rõ vừa rồi mình không có ý này.
Cho dù là có tâm cũng vô lực —— hán tử kia trông tướng cũng phải hai trăm cân, sao anh có thể kéo được?
Lục Nhất Minh buông lỏng tay phải, nó lại linh hoạt tự tại, cũng không có gì bất thường.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ là anh đa tâm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.