Thấy Đại Sơn tiến cấp thì mọi người đều rất vui, Phong Liệt cũng mừng thay cho nó.
Đối vu loại long thú có thiên phú bình thường tựa như long tượng thì muốn tăng cấp là vô cùng khó khăn. Đa số long tượng bị kẹt ở đỉnh nhất cấp, cả đời khó tăng cấp, Đại Sơn coi như là siêu may mắn.
Lúc này, Đại Sơn đã tiến cấp hoàn toàn đi đến gần Phong Liệt, dùng vòi to dụi vào hắn, con mắt to tràn đầy vẻ cảm kích.
Sau khi tiến cấp thành nhị cấp long thú thì thực lực, linh trí của Đại Sơn cũng tăng rất cao, chỉ số thông minh đã không kém hơn nhân loại chút nào.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vnĐúng lúc này, đột nhiên trên bầu trời có tiếng ác điểu sắc nhọn rít:
- Gri!!!
- A? Kim Câu đã trở lại?
Phong Liệt lòng máy động, lập tức phát ra tiếng hú dài hướng bầu trời đêm.
Vài giây sau, một con chim to màu ám kim giương cánh hơn trượng nhẹ tựa lông chim đáp xuống vai Phong Liệt. Nó kêu 'chiêm chiếp' liên hồi.
Phong Liệt thấy nhức đầu nghe Kim Câu cứ ríu rít kêu, Lý U Nguyệt cùng nó ở chung lâu ngày, nhíu mày thanh tú suy nghĩ.
Nàng dịu giọng nói với Phong Liệt:
- Hình như Kim Câu muốn nói bên Thanh Thạch Sơn đã xảy ra chuyện rồi.
- A? Không lẽ Yên, Lục gặp chuyện không may? Không thể chậm trễ nữa, chúng ta mau lên đường đi!
Mắt Phong Liệt chớp lóe, lạnh như băng. Bây giờ tổ chức thành viên của hắn mới chỉ là hình thức ban đầu, hắn không muốn để họ mau như vậy đã chết yểu.
Đoàn người lại lần nữa tăng nhanh tốc độ, Đại Sơn chạy nước rút thì nhanh như khoái mã, tiếng bước chân mà ầm chấn ban đêm thật lâu không ngừng.
Thanh Thạch Sơn là một ngọn núi cao chưa đến ngàn trượng, đá xanh san sát nhau, cổ mộc thưa thớt, tương đối thì mãnh thú cũng ít, so sánh với chỗ khác trong mạc dạ đại hiệp cốc xem như nó là chốn là an toàn.
Ngày đó Phong Liệt chia tay với đám Yên, Lục tại đây, kêu họ chờ đợi ngay chỗ này.
Lúc này hai mỹ nhân xinh đẹp đáng yêu một xanh, một đỏ đứng ở đỉnh núi cao, chính là Yên, Lục. Hai người lạnh lùng nhìn xuống một đám đệ tử Ma Long giáo muôn hình muôn vẻ dựng trại đóng quân.
Sau lưng hai cô gái có gần ba mươi tên đệ tử ám võ viện, đều là trước đó mấy ngày được Phong Liệt cứ. ánh mắt mọi người đều xẹt qua nỗi lo âu.
- Những tên khốn đáng chết! Tại sao cố tình chọn tại đây chứ!?
Lục tức giận chửi một câu, rồi lo lắng hỏi yên:
- Yên, Tần Trọng cho chúng ta thời hạn chỉ còn chưa đến nửa canh giờ, chúng ta rốt cuộc có đồng ý hay không đây?
Yên hơi nhíu mày nói:
- Việc này chúng ta tuyệt đối đừng xen vào, Tần Trọng biết chúng ta có lạc ấn của Phong sư huynh, e rằng sẽ để chúng ta xung phong, khi đó sống chết không nằm trong tay chúng ta nữa!
Lúc này đằng sau có một thiếu niên làn da đen nhẻm, diện mạo dữ dằn tiến lên một bước, hừ lạnh nói:
- Yên sư tỷ nói đúng lắm! Thật ra cho dù chúng ta có tham gia vào đó cũng không mang đến tác dụng quá lớn, ta cho rằng ý đồ của Tần Trọng chính là muốn trừ bỏ chúng ta!
Lục bĩu môi nói:
- Ừ, Trương Đại Tài nói rất có lý! Nhưng nếu chúng ta kiên quyết không phục tòng Tần Trọng xếp đặt thì hắn không cần ngầm ra tay, không cần ngượng tay tấn công ngay mặt còn được nữa là.
Yên nhíu mày ngẫm nghĩ, đột nhiên nói:
- Không bằng...chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi, ở bên ngoài Thanh Thạch Sơn chờ Phong sư huynh, các ngươi thấy sao?
- A?
Lục và Trương Đại Tài trầm ngâm, ý định này phải mạo hiểm chút nhưng trước mắt chỉ có nước giữ mạng, không lo được quá nhiều.
Cuối cùng hai người nhẹ gật đầu, muốn giữ mạng trong vòng xoáy thì trước mắt chỉ đành làm vậy thôi.
Nói làm liền làm, Yên, Lục bây giờ nghiễm nhiên trở thành trung tâm của đám người. Trương Đại Tài thì là có thực lực cao nhất trong nhóm, ba người thành kẻ cầm quyền của thế lực này.
Ra lệnh một tiếng hồi ba mươi mấy người nhanh chóng dọn dẹp, sau đó dọc theo bóng đêm từ một mặt khác Thanh Thạch Sơn lặng lẽ xuống núi.
Bởi vì sợ kinh động một số trạm gác ngầm Tần Trọng bày ra nên ba mươi mấy người rất cẩn thận, tốc độ không nhanh.
May là nửa canh giờ sau đoàn người rốt cuộc đi tới dưới chân núi, chỉ cần vào rừng rầm thì xem như tất cả tạm thời an toàn.
Nhưng chính lúc mọi người tới gần rừng cây thì đột nhiên bên trong truyền ra tiếng *tốc tốc* khe khẽ.
Chớp mắt, hơn một trăm đệ tử mặc trang phục thiên võ viện Ma Long giáo đỏ như máu ùa ra, bao vây Yên, Lục, hơn ba mươi đệ tử ám võ viện.
- Người của thiên võ viện? Các ngươi muốn làm gì?
Đám Yên, Lục giật mình biến sắc mặt, cùng nhìn qua. Chỉ thấy đằng sau đám thiên võ viện có mấy công tử ca khí chất bất phàm đang nhìn chăm chú vào họ, trong đó một thiếu niên mặc trang phục đệ tử trung tâm ám võ viện cực kỳ bắt mắt, chính là đại sư huynh thế hệ trẻ của ám võ viện, Tần Trọng.
Trương Đại Tài mặt nghiêm nghị quát:
- Tần Trọng, ngươi muốn làm gì? Không lẽ ngươi muốn cấu kết với viện phái tàn hại đồng môn sao? Nếu để cho tiền bối ám võ viện biết hành động ngày hôm nay của ngươi thì sợ là Tần gia cũng không bảo vệ được ngươi đâu!
Tần Trọng khinh thường cười nhạt, lạnh lùng nói:
- Hừ, một đám ngu ngốc không biết tôn ti, không hiểu thời thế mà thôi. Bổn công tử đã cho các ngươi cơ hội rồi, nếu các ngươi không biết hối cải, vậy các ngươi cũng không cần thiết sống nữa!
Gã dứt lời, cười nói với một thiếu niên khí chất lạnh băng:
- Trịnh sư huynh, đám cặn bã ám võ viện này xin giao cho các ngươi xử lý, chuyện sư đệ đã hứa với các ngươi tuyệt không đổi ý!
- Như vậy thì tốt lắm! Hừ!
Trịnh sư huynh hừ lạnh, nhe mắt lạnh lùng liếc đám Yên, Lục, khẽ phun một chữ:
- Giết!
Chữ giết vừa thốt ra, hàng trăm đệ tử thiên võ viện khí thế tăng vọt, sát khí lẫm lẫm, cùng xông hướng hơn ba mươi đệ tử ám võ viện bị bao vây chính giữa, thoáng chốc tiếng giết chấn trời.
Người ám võ viện nhìn kẻ địch rầm rộ thì lòng thầm than khổ, tuyệt vọng, xem ra tối nay dữ nhiều lành ít rồi.
- Tần Trọng! Ngươi không chết tử tế được! Lão tử cùng các ngươi liều mạng!
Trương Đại Tài nổi giận gầm lên một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ hung tợn, như là một con sói đói bị vây khốn. Gã tùy tay rút ra một thanh loan đao, dẫn đầu xông tới một đệ tử thiên võ viện.
- Giết! Mọi người đừng sợ! Đệ tử ám võ viện chúng ta không ai là đồ hèn! Mọi người tập trung một chỗ mở một đường máu lao ra!
Yên cũng cao giọng quát, tay vung trường kiếm xông lên trước. Mấy đệ tử theo sát nàng, mắt thấy một trận chiến cùng đường không thể tránh cho.
Nhưng lúc này, phía xa trong rừng rậm bỗng vang lên một tiếng nổ ở trong đêm tối đặc biệt chói tai, ngay cả tiếng hét hò trong sân cũng khó thể che giấu.
*Bùm! Bùm! Bùm!*
Dường như một con vật khổng lồ sải bước chân to lớn không ngừng tiến đến. Nguyên mặt đất lắc lư theo, tiếng bước chân ngày càng gần, ngày càng vang.
Mọi người có mặt đều vì tiếng động chấn trời mà run lên, không kiềm được dừng lại động tác, vô cùng kinh ngạc nhìn chỗ phát ra thanh âm.
Lát sau, một long tượng màu vàng nhạt to cỡ ngọn núi tự lốc xoáy vàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Trên lưng long tượng ngồi một thiếu niên vẻ mặt thản nhiên, một tuyệt sắc thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, sau lưng đi theo hơn mười thiếu nam thiếu nữ, chính là đám Phong Liệt.