Ma Long Phiên Thiên

Chương 346: Phá không




Giờ phút này, đương nhiên Phong Liệt biết mình nên làm điều gì.

Nếu muốn bước lên thuyền rồng, phải vượt qua ngàn trượng huyết thủ Đối với người chưa thể ngự không phi hành như Phong Liệt, đây là một thử thách thật lớn. Hơn nữa một khi rơi xuống nước, ngay cả Hắc Ám thân cũng sẽ lập tức bị hòa tan, thập phần hung hiểm.

Bất quá, tính mạng hắn đã nguy cơ sớm tối rồi, thời cơ chỉ có lúc này mà thôi.

Một khi bỏ lỡ cơ hội, chỉ sợ không chừng cả đời sẽ bị kẹt lại trong không gian toàn xương với máu này. Cho nên, hắn quyết định phải liều một lần.

Tiếp đó, trong lòng Phong Liệt căng thẳng, cẩn thận tính toán kế hoạch.

Lúc này, hòn đảo nhỏ cách thuyền rồng chừng ngàn trượng. Mà nếu hắn thi triển “Lược Ảnh” đến mức tột cùng thì trong chớp mắt có thể vượt qua hai trăm trượng. Nói cách khác, khoảng cách ngàn trượng này hắn phải mượn lực bốn lần mới có thể vượt qua.

Đối với hắn mà nói, làm được điều này cũng không phải quá khó. Quan trọng nhất là nắm chắc thời cơ, phải chờ khi trận chiến giữa Thiên Độc lão quái và Khô Lâu vương đến thời khắc mấu chốt nhất, không thể phân thần thì mới thực hiện được. Nếu không, bị hai cường giả Long Biến Cảnh cản trở, chắc chắn kế hoạch của hắn sẽ thất bại.

Mỗi dây thần kinh trên người Phong Liệt đều căng lên, nhìn chằm chằm vào cuộc đại chiến trong hư không.

Vài phút sau, Thiên Độc lão quái thừa dịp Khô Lâu vương đến gần, bản mệnh thần binh Độc Diễm lô của lão đột nhiên to lên đến hơn ba mươi trượng, đồng thời phóng ra một lực hút thật lớn, hút Khô Lâu vương vào bên trong, sau đó nhanh chóng đóng lại.

- Ha ha ha! Chỉ cần vào Độc Diễm lô của lão phu, cho dù ngươi đao thương bất nhập thì cũng bị ăn mòn thành cặn bã! Ha ha ha!

Thấy một kích của mình thành công, Thiên Độc lão quái không khỏi đắc ý ngửa mặt lên trời cười lớn. Lão kiên trì đến giờ đều là vì giây phút này.

Độc Diễm lô chẳng những phòng thủ kiên cố, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa Phệ Cốt Độc Diễm đứng thứ bốn chín trên Thần Diễm bảng, vừa lúc rất hợp để đối phó với Khô Lâu vương.

Chẳng qua, lão đã vui mừng quá sớm rồi.

Sau khi thu Khô Lâu vương vào, Độc Diễm lô lại đột nhiên bắt đầu chấn động kịch liệt, hơn nữa mơ hồ vặn vẹo biến hình, hiển nhiên là Khô Lâu vương đang cố chống cự.

Tiếng cười của Thiên Độc lão quái bị kiềm hãm, hai tay vội vàng kết ấn, không ngừng đưa Độc Nguyên lực trong cơ thể vào Độc Diễm lô, tranh thủ nhanh chóng giải quyết Khô Lâu vương.

Mà đúng lúc này, trên đảo nhỏ bị huyết hải bao vây, thân ảnh của Phong Liệt đột nhiên hiện ra.

Giờ phút này, ánh mắt Phong Liệt cực kỳ ngưng trọng. Ngay khi hắn xuất hiện, lập tức phất tay ném ra trăm chuôi binh khí Linh bảo sơ giai.

Bá —— bá —— bá ——

Cả đống binh khí đều xẹt qua trời cao, nhanh chóng bắn về phía thuyền rồng cách hòn đảo ngàn trượng.

Ngay sau đó, thân hình Phong Liệt chợt chớp động, lao về phía thuyền rồng.

Giờ phút này, hắn thi triển một thức “Lược Ảnh” đến mức tận cùng, mỗi lần lướt đi là hai trăm trượng, ngay khi hết đà thì lại đạp lên một thanh binh khí.
Phanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thanh trường kiếm Linh bảo này lập tức bị đạp nát thành mảnh nhỏ.

Mà Phong Liệt lại mượn lực tiếp tục nhảy lên, tàn ảnh xẹt qua không trung, vô cùng nhanh chóng.

Phanh! Phanh! Phanh!

Sau bốn tiếng nổ liên tiếp, rốt cuộc Phong Liệt cũng vượt qua khoảng cách ngàn trượng, mắt thấy đã muốn đáp lên thuyền rồng.

Nhưng vào lúc này, Độc Diễm lô trong hư không phía xa đột nhiên phát ra một tiếng “phốc” lớn, một đạo bạch mang vọt ra khỏi đại đỉnh, chợt lóe qua không trung, nhanh chóng vọt về phía Phong Liệt. Cùng lúc đó, một cỗ khí tức của tử vong tràn ngập cả thiên địa, làm người ta hít thở không thông.
Giờ phút này, Phong Liệt chỉ cảm thấy một cỗ sát ý không gì cản nổi khóa chặt lấy hắn, đạo bạch quang kia còn chưa tới gần mà thiếu chút nữa đã làm hắn hồn phi phách tán. Loại cảm giác này rất giống với lúc vừa thấy được trận văn thông linh trong không gian thôn phệ.

Hơn nữa, trong đạo bạch quang này còn ẩn chứa Nguyên lực hùng hồn, nguy hiểm hơn trận văn thông linh kia gấp trăm ngàn lần.

Trong lúc nhất thời, Phong Liệt không khỏi kinh hãi muốn chết. Hắn đã tới trên chiếc thuyền rồng, chỉ còn cách tòa truyền tống trận kia có ba trượng. Nhưng giờ đây ba trượng đó lại xa xôi như không thể với đến.

Không chút do dự!

Phong Liệt lập tức trốn vào trong không gian Long ngục, xuất hiện tại căn phòng nhỏ sâu dưới Long ngục năm ngàn trượng.

Nhưng ngay sau đó, hắn còn chưa kịp thở một hơi thì đã khiếp sợ phát hiện đạo bạch mang vô cùng sắc bén kia thế nhưng lại trống rỗng xuất hiện trên đỉnh đầu mình, tiếp tục đâm tới.

Lúc này, rốt cuộc Phong Liệt cũng thấy rõ đạo bạch mang đang đâm tới, đó không ngờ lại là thanh bạch ngọc cốt thứ trong tay Khô Lâu vương, cỗ sát khí khủng bố kia như muốn xuyên thấu nội tâm.

- Đây... Đây là phá không!

Trong lòng Phong Liệt không khỏi kinh hô một tiếng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới việc thanh cốt thứ thật lớn này lại có được thần thông Phá Không như Phong Ma đại thương của mình, vậy mà lại theo mình tới tận không gian Long ngục.

Dưới sự nguy cấp, hắn vội vàng đặt ngang Trấn Long Thiên Bi che lấy đỉnh đầu.

Oanh!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa!

Thanh cốt thứ dài mười trượng có thừa hung hăng đánh lên trên Trấn Long Thiên Bi, đại địa ầm ầm sụp đổ, toàn bộ không gian Long ngục đều lâm vào chấn động thật lâu.

Mặc dù Phong Liệt có Trấn Long Thiên Bi ngăn cản, hơn nữa trên ngươi cũng mặc Luyện Hồn ma khải, nhưng ở lúc cốt thứ đâm tới, Hắc Ám thân của hắn vẫn bị đánh tan thành một mảnh hắc vụ, mà ngay cả Luyện Hồn ma khải cũng vặn vẹo biến hình, chiến hồn bên trong cũng bị tiêu tán một mảng lớn.

Nhưng cũng may là cuối cùng thanh cốt thứ kia cũng không thể phá được Trấn Long Thiên Bi, chỉ vẻn vẹn đâm vào nửa tấc mà thôi, sau đó cùng Thiên Bi đánh sâu vào trong đại địa, khiến cho nơi này xuất hiện một hố to phạm vi vài trăm trượng.

- Phù!

Một mảnh Hắc Ám lực được hút đến. Rất nhanh, một con Ma Long hình người đã xuất hiện trong đại động.

- Phù... Nguy hiểm thật!

Phong Liệt thở một hơi dài, Hắc Ám thân tiếp tục giúp hắn tìm được đường sống từ cõi chết. Hắn nhìn cốt thứ cắm trên Thiên Bi, trong lòng không khỏi sợ hãi,

Nếu không có Trấn Long Thiên Bi ngăn chặn, cho dù hắn có biến ảo Hắc Ám thân thì cũng sẽ rơi vào kết cục hình thần câu diệt.

Tâm ý vừa động, Trấn Long Thiên Bi lập tức quay lại thân thể hắn, mà chiếc cốt thứ kia thì rơi trên mặt đất.

Phong Liệt đi tới gần, nhìn thanh thần binh dài chừng mười trượng, trong suốt như ngọc này, hai mắt dần dần càng lúc càng sáng.

Thanh cốt thứ này to chừng thùng nước, hai đầu đều sắc bén dị thường. Ở mặt ngoài tỏa ra quang huy màu trắng ngà, trong suốt như nước, giống như được đúc thành từ bạch ngọc.

- Đồ tốt a! Đây chỉ sợ ít nhất cũng là một món Huyền bảo từ Bát phẩm trở lên, nói không chừng đã đạt tới Cửu phẩm đỉnh phong ấy chứ. Âm khí thật nặng! Ừm, giữ lại về sau cho Âm Lão thú dùng a!

Trong lòng Phong Liệt mừng rỡ, không ngờ mình lại nhân họa đắc phúc, thế nhưng chiếm được một món thần binh cực kỳ bất phàm.

 


Mặc dù thanh cốt thứ này là thần binh bản mệnh của Khô Lâu vương, nhưng hiện giờ nếu nó đã rơi vào không gian Long ngục của mình thì tất nhiên Phong Liệt sẽ không thể để cho Khô Lâu vương thu hồi lại.

Giờ phút này, trên bầu trời cao bên ngoài, đại chiến giữa Thiên Độc lão quái và Khô Lâu vương cũng ngày càng thêm kịch liệt.

Thần binh bản mệnh của Thiên Độc lão quái – Độc Diễm lô bị Khô Lâu vương đánh thủng một lỗ to bằng đầu người, làm lão không nhịn được mà phun một ngụm máu lớn, đau lòng muốn chết, tức giận đến mức hai mắt muốn phun ra lửa.

Mà Khô Lâu vương cũng nghiêm túc, chỉ thấy hai tay nó nắm chặt lấy hai bên lỗ thủng kia, hung hăng xé rách sang hai bên. Vậy mà lại muốn dựa vào thần lực của mình xé rách Độc Diễm lô thành hai mảnh.

- Ngao hống!

Một tiếng rống to kinh thiên động địa làm cho Độc Diễm lô rung động không thôi, lỗ thủng kia dần mở rộng ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, làm vang lên những tiếng “rắc rắc” giòn tan trên không trung.

- Khốn kiếp!

Thiên Độc lão quái đang kết ấn khống chế Độc Diễm lô, thấy cảnh như vậy thì không khỏi vừa sợ vừa giận. Trong đôi mắt già nua không khỏi hiện lên vẻ tàn nhẫn, ngoài miệng quát lạnh một tiếng:

- Hồn Dộc Thực Không!

Nhất thời, chỉ thấy thân hình Thiên Độc lão quái hơi run lên, sắc mặt tái nhợt đi vài phần.

Hồn Độc Thực Không này đúng là Đại thần thông bản mệnh của Thiên Độc lão quái.

Giờ phút này, Hồn Độc - bản mệnh chi độc mà lão tế luyện mấy trăm năm đã biến mất không thấy, mà đột nhiên lại chuyển dời đến trên người Khô Lâu vương trong Độc Diễm lô.

Sau khi Độc Long vũ giả thức tỉnh huyết mạch của Độc Long thì đều có được một loại bản mệnh chi độc, theo tu vi ngày sau đề cao, uy ực của bản mệnh chi độc cũng sẽ càng lúc càng lớn.

Khi Độc Long vũ giả tiến vào Thần Thông Cảnh, sẽ thức tỉnh một loại Đại thần thông tên là “Thực Không”, có thể chuyển dời bản mệnh chi độc của mình vào cơ thể kẻ địch, làm đối phương khó lòng phòng bị.

Bản mệnh chi độc của Thiên Độc lão quái là một loại hồn độc, có lực sát thương không gì sánh được với linh hồn. Điều này cũng khiến cho uy lực Đại thần thông của lão càng thêm kinh khủng, luôn có rất ít địch thủ khi ở cùng giai.

Chẳng qua, Đại thần thông của Độc Long vũ giả cũng có một điểm yếu không thể bỏ qua. Đó là một khi thi triển Đại thần thông thì nhất định phải xử lý đối thủ, sau đó thu hồi bản mệnh chi độc của mình lại.

Nếu không, để đối hương mao theo bản mệnh chi độc của mình đào tẩu, vậy Đại thần thông đó cũng coi như phế đi. Dù sao nếu muốn tế luyện lại bản mệnh chi độc một lần nữa thì cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Cho nên dưới tình huống không chắc chắn, trước giờ Độc Long vũ giả sẽ không dễ dàng vận dụng Đại thần thông của mình.

Lúc này, Thiên Độc lão quái cũng bị Khô Lâu vương ép đến nóng nảy. Lão không thể nào trơ mắt nhìn thần binh bản mệnh của mình bị Khô Lâu vương hủy diệt. Cho nên dù không chắc chắn giết được Khô Lâu vương, lão cũng phải toàn lực liều một lần.

- Hống! Hống!

Trong Độc Diễm lô đột nhiên vang lên tiếng hống thê lương của Khô Lâu vương, giống như nó gặp phải sự khổ sở vô tận vậy, làm cho người ta nghe mà rợn người.

- Hừ! Dám hủy bảo bối của lão phu! Hôm nay lão phu cũng không tin mình không thu thập được tên súc sinh nhà ngươi!

Vẻ mặt Thiên Độc lão quái âm trầm tàn nhẫn, lão nhanh chóng kết ấn, khống chế Độc Diễm lô điên cuồng luyện hóa Khô Lâu vương.

Đúng lúc này, Phong Liệt đột nhiên xuất hiện trên thuyền rồng, hắn cười khẽ nhìn Thiên Độc lão quái phía xa, sau đó không chút do dự bước vào trong truyền tống trận.

Tuy Thiên Độc lão quái vẫn đang khống chế Độc Diễm lô, nhưng khóe mắt cũng chú ý đến sự xuất hiện của Phong Liệt.

Trong lúc nhất thời, lão không khỏi cảm thấy cả kinh. Không ngờ rằng mạng của tên tiểu tử tu vi không cao kia lại cứng như vậy, ăn một kích trí mệnh của Khô Lâu vương mà vẫn không chết, điều này thật quá khó tin.

Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao lão cũng đã động tay động chân trên người tiểu tử kia, dù thế nào hắn cũng không thoát khỏi tay lão.

Trong lòng Thiên Độc lão quái âm thầm cười lạnh.

Tiếp đó, lão cũng không ra tay ngăn cản Phong Liệt tiếp cận truyền tống trận, vẻn vẹn chỉ nở một nụ cười âm lãnh với Phong Liệt.

Phong Liệt bị nụ cười của lão già này làm rợn cả người, trong lòng bồn chồn một trận. Nhưng hắn vẫn bước vào truyền tống trận mà không chút do dự. Ngân mang lóe lên, hắn liền biến mất không thấy.

Ngay sau đó, Phong Liệt đột nhiên xuất hiện trong một mảnh thiên địa khác.

Mảnh thiên địa này dường như càng thêm quỷ dị, trong không khí tràn ngập một cỗ hương thơm nhàn nhạt. Trên mặt đất lẳng lặng nằm thi cốt của các loại mãnh thú, có loại rất nhỏ, có loại lại cao đến mười trượng. Thấy bộ dạng của chúng, dường như đều đang nhìn về cùng một phương hướng.

Phong Liệt bị vài bộ hài cốt to chặn mất tầm mắt, trong lúc nhất thời không thấy được phía trước rốt cuộc có thứ gì. Hắn ngưng tụ toàn bộ tinh thần để đề phòng, cực kỳ cẩn thận đi qua từng bộ hài cốt, tiến về phía trước.

Sau khi bước ra vài bước, cước bộ của hắn đột nhiên bị kiềm hãm. Ánh mắt hắn ngưng lại, phát hiện ra một thân ảnh yểu điệu mặc đồ trắng bên trong hàng ngàn thi cốt.

- Tiểu ma nữ!

Phong Liệt kinh ngạc chớp mắt mà cái, tuy vẻn vẹn chỉ nhìn được một bên, nhưng hắn lại rất khẳng định, kia chắc chắn là tiểu ma nữ.

- Này! Tiểu ma nữ! Ngươi ở đó làm gì vậy?

Vừa nói, Phong Liệt vừa đi tới gần tiểu ma nữ.

Chỉ có điều, dường như tiểu ma nữ không hề nghe thấy, vẫn nhìn phía trước không chuyển mắt.

Phong Liệt đánh giá tiểu ma nữ một cách cẩn thận, chỉ thấy lúc này tiểu ma nữ nhìn vẫn như thường, thân thể yểu điệu, bạch y như tuyết, không hề có dấu vết giống như đã trải qua đánh nhau.

Chẳng qua, biểu cảm lúc này của nàng lại cực kỳ phấn khích, trong mỹ mâu mơ hồ phát sáng, khóe miệng còn có chút nước miếng, giống như thấy được một bàn mỹ vị thật lớn vậy.

Phong Liệt không khỏi bật cười, đồng thời hắn cũng có chút tò mò. Rốt cuộc là tiểu ma nữ nhìn thấy điều gì, thế nhưng lại thèm đến mức chảy cả nước miếng.

Vì thế, hắn đưa mắt nhìn theo ánh mắt của tiểu ma nữ.

Ngay sau đó, Phong Liệt lập tức trợn tròn mắt.

Chỉ thấy trên một bãi đất cách đó vài trượng, một đóa hoa xinh đẹp như mộng như ảo đang lẳng lặng nở rộ.

Đó hoa kia đỏ tươi như lửa, có chút giống hoa lan, nhưng lại lớn đến gần trăm trượng, tỏa ra hồng mang nhàn nhạt, chiếu sáng cả không gian nhỏ này thành một thế giới màu lửa đỏ. Trên đóa hoa có những hoa nhị màu vàng, càng phụ trợ thêm cho vẻ đẹp của bông hoa. Nó giống như những ánh sao vờn quanh một mặt trăng màu hồng, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.

- Đẹp quá a...

Phong Liệt không khỏi tán thưởng một tiếng.

- Đây là hoa gì... Hả? Không ổn! Đây là Mộng Ảo U Lan!

Trong đầu Phong Liệt vừa cảm thấy không ổn thì tâm thần đã lạc vào trong một thế giới khác.

...

- Ha ha ... hi hi! Phong đại ca, chúng ta thi xem ai bắt được nhiều hồ điệp hơn không? Nhưng ngươi không thể thương tổn chúng nó nha! Mau tới a, Phong đại ca!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.