Ma Long Phiên Thiên

Chương 322: Hỏa Mãng Thông Thiên




Hắn một bên phân ra một phần tinh thần chú ý tình huống trong Long Ngục, vừa quan sát tình hình chiến đấu của Hỏa Mãng Vương, Bán Giang Hồng ở trên không trung.

Giờ khắc này, đại chiến giữa Hỏa Mãng Vương, Bán Giang Hồng cùng Lăng Bất Không, Vạn Ngọc Liên đang hừng hực khí thế, cường giả Hóa Đan Cảnh giao phong tự nhiên thanh thế mênh mông cuồn cuộn, giơ tay nhấc chân đều có uy lực hủy sơn đoạn nhạc, uy thế còn lại của trận chiến không ngừng trào ra khiến cả vùng đất không ngừng xuất hiện những lỗ to, âm thanh ầm ầm bên tai không dứt.

Mà giờ khắc này, Lăng Bất Không cùng Vạn Ngọc Liên sau khi động thủ cũng không khỏi cảm thấy hối hận, bọn họ hồn nhiên không nghĩ tới Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng thế nhưng sẽ khó dây dưa như thế.

Hỏa Mãng Vương nếu có thể được gọi là "Vương", tự nhiên là cường giả xuất hiện từ phong vương chi chiến, đối thủ cùng cấp bậc vô cùng hiếm thấy, một bộ Thiên Cấp Chiến Kỹ - Hỏa Mãng Thông Thiên Quyết đã luyện tới cảnh giới Tiểu Thành, uy lực vô cùng.

Hơn nữa còn có đại thần thông "Viêm Long Phần Thiên" đã đạt tới trình độ tinh thâm cùng với bản thân có tu vi Hóa Đan Cảnh Bát Trọng Thiên, một Long Vũ Giả Hóa Đan Cảnh Lục Trọng Thiên Băng như Lăng Bất Không thật sự không hề tồn tại trong mắt hắn.

"Viêm Long Phần Thiên!"

"Rống … rống … rống!"

Theo một trận long ngâm vang lên, mấy trăm đạo Hỏa Long màu đỏ từ trong cơ thể Hỏa Mãng Vương thoát ra, trong nháy mắt đem Lăng Bất Không quấn quanh ở bên trong, uốn lượn gầm thét, xoay quanh không ngừng, không ngừng vọt tới Lăng Bất Không, đem một phương trời thiêu đốt thành một mảnh lửa đỏ, uy thế kinh người.

-Băng Phong Thiên Địa!

Giờ phút này sắc mặt của Lăng Bất Không trắng nhợt, ánh mắt ngưng trọng vô cùng, hắn vội vàng thả ra từng đạo Băng Long bảo hộ ở xung quanh người, mưa gió không xuyên qua được, tất cả Hỏa Long đến gần đều bị đông lại, đánh tan, không dám để cho Hỏa Long nhích tới gần chút nào.

Chỉ bất quá, Hỏa Mãng Vương thủy chung có bản lĩnh cao hơn một phần, vô số Hỏa Long cực nóng kia liên tiếp mà đến, áp chế Băng Long không ngừng lùi bước, khiến cho phạm vi hoạt động của Lăng Bất Không càng ngày càng nhỏ.

Dần dần, trên khuôn mặt già nua của Lăng Bất Không nhanh chóng toát ra mồ hôi.

Ánh mắt Hỏa Mãng Vương cũng là lạnh nhạt, mang trên mặt một tia cười lạnh khinh thường, hai tay liên tục kết ấn, không nhanh không chậm phóng thích ra từng đạo Hỏa Long khí thế rộng lớn, không ngừng từng bước xâm chiếm quanh người Lăng Bất Không.

Lăng Bất Không ngăn chặn trái phải, càng ngày càng chật vật.

Ngay lúc này, phía bên trái Lăng Bất Không đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, nhất thời, một cỗ khí tức vô cùng nóng đập vào mặt, làm Lăng Bất Không không khỏi sợ run cả người, sắc mặt của hắn cả kinh, liền lập tức muốn thi triển thần thông ngăn chặn lỗ hổng.

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng quát to của Hỏa Mãng Vương:

- Hỏa Mãng Thông Thiên!

-Ngao.

Theo một tiếng rống to, một đầu hỏa mãng khổng lồ dài hơn trăm trượng, trên đầu có một cái sừng nhọn hiện ra trong không trung, khí thế vô cùng kinh người, như thân hình khổng lồ giống như một ngọn núi uốn lượn tiến lên phía trước, ngăn chặn lỗ hổng lúc trước ở cạnh Lăng Bất Không, hung hăng đánh tới.

-A! Ngươi … ngươi là Hỏa Mãng Vương?

Lăng Bất Không nheo mắt, không nhịn được lên tiếng kinh hô, trong đầu thoáng chốc đang nhớ lại một cái tên thật là vang dội, Hỏa Mãng Thông Thiên này chính là chiến kỹ thành danh của Hỏa Mãng Vương, phong hào của Hỏa Mãng Vương cũng bởi vì chiêu thức này mà có được.

Trong lúc nhất thời, Lăng Bất Không không khỏi hối hận muốn chết, năm đó hắn vừa mới xuất đạo, Hỏa Mãng Vương đã hoành hành trên đại lục, cường thế phong vương, uy phong cỡ nào, không nghĩ tới hôm nay qua mấy trăm năm sau, chính mình thế nhưng lại đối mặt cùng lão gia hỏa này.

-Hừ! Ngươi cũng biết đã muộn!

Hỏa Mãng Vương cười nhạt một tiếng, tâm ý vừa động, đầu hỏa mãng khổng lồ kia hung hăng đánh lên trên người Lăng Bất Không.

"Oanh"

Một tiếng nổ thật lớn vang lên.

Lăng Bất Không kêu thảm một tiếng, nhất thời hóa thành một đạo bạch quang, như mủi tên rời cung bắn ngược về phía đằng sau.

Hỏa Mãng Vương cười cười, không chút lựa chọn bay lên phía trước, từng đạo Hỏa Long lần nữa quấn Lăng Bất Không vào bên trong, cho dù là Lăng Bất Không mặc trên người một chiến giáp huyền bảo lục phẩm, hắn cũng có lòng tin ở trong khoảng thời gian ngắn đem Lăng Bất Không hoàn toàn luyện hóa.

Cho tới giờ khắc này mắt thấy nắm chắc phần thắng, Hỏa Mãng Vương mới nhàn hạ nhìn thoáng qua Phong Liệt ở phía dưới, nhưng con ngươi của hắn không khỏi co rụt lại.

Chỉ thấy Phong Liệt dù bận vẫn ung dung đứng trên mặt đất, mà nữ nhân Hóa Đan Cảnh Tam Trọng Thiên chịu trách nhiệm chào hỏi Phong Liệt đã không thấy tung tích, hiển nhiên là đã bị chủ nhân thu thập.

Hỏa Mãng Vương âm thầm đánh giá Phong Liệt mấy lần, trong lòng cực kỳ rung động, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Giờ khắc này, Bán Giang Hồng cùng Vạn Ngọc Liên giao phong cũng tiến tới hồi kết thúc.

Bán Giang Hồng chính là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên Long Huyết Đại Lục, thậm chí từng ám sát thành công một gã cường giả Hóa Đan Cảnh Đại viên mãn, dựa vào tốc độ không gì sánh kịp kia, kể cả đại thần thông của cao thủ đồng cấp bậc cũng có thể trốn tránh được, cực kỳ khó dây dưa.

Hơn nữa, binh khí của hắn - Huyết Sí là một đôi vũ sí màu đỏ như máu, cũng không biết là luyện chế từ chất liệu gì, thế nhưng có thể đem uy lực của đại thần thông Già Thiên Thần Dực tăng cường lên gấp ba lần, chỉ cần ba lần giao phong liền đâm Vạn Ngọc Liên hai đâm.

Vạn Ngọc Liên không khỏi cả kinh khuôn mặt biến sắc, cực kỳ chật vật, chỉ có thể không tiếc tiêu hao nguyên lực, liên tiếp thi triển đại thần thông đem Bán Giang Hồng ngăn trở ở ngoài, chỉ cần hơi thất thần thì cái mạng nhỏ liền gặp nguy.

Bán Giang Hồng! Bổn tọa chính là Vạn Ngọc Liên hộ pháp của Băng Long Giáo! Lần này coi như ta tài nghệ không bằng người, bổn tọa nhận thua! Tiểu gia hỏa phía dưới kia để cho các ngươi, có thể để bổn tọa rời đi hay không!

Vạn Ngọc Liên chật vật không dứt quát to.

-Xin lỗi! Công tử nói các ngươi phải chết!

Bán Giang Hồng âm trầm cười nói.

Công tử? Công tử nhà ngươi là ai? Hắn tại sao muốn đuổi tận giết tuyệt bổn tọa?

Vạn Ngọc Liên tức giận quát lớn.

-Hừ! Đợi sau khi ngươi chết, lão phu sẽ nói cho ngươi biết! Già Thiên Thần Dực!

“Xoẹt”

Hai cánh chim cự đại đột nhiên hiện ra phía sau Bán Giang Hồng, vốn nên là Dực Long Vũ Dực màu tím, nhưng trong đó lại có từng sợi máu đỏ, vô cùng đẹp, nguyên nhân chuyện này là do Huyết Sí huyền bảo bát phẩm trên người Bán Giang Hồng.

Có Huyết Sí, Bán Giang Hồng thi triển đại thần thông Già Thiên Thần Dực, uy lực so với cường giả cùng cấp bậc cường đại hơn gấp ba lần, quả thực làm người ta líu lưỡi không nói nên lời.

Sau một khắc, chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, một tia huyết sắc xẹt qua hư không, từ bên người Vạn Ngọc Liên đi qua, tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng được.

Sau đó, động tác của Vạn Ngọc Liên hơi chậm lại, mở to hai mắt một cách khó có thể tin, đại thần thông quanh người dần dần tiêu tán.

Đồng thời, đầu của nàng cùng thân thể cũng tách rời, ngay cả linh hồn cũng tiêu tán vô hình.

Thân thể Bán Giang Hồng dừng lại trên không trung, thu liễm đại thần thông, quay đầu lại hờ hững nhìn thoáng qua thi thể Vạn Ngọc Liên, trong mắt không có chút ba động nào.

Đúng lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến thanh âm của Phong Liệt:

-Đưa thi thể của bọn họ mang tới đây!

Bán Giang Hồng hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó không chút lựa chọn nắm thân thể cùng cái đầu của lên vạn mây liên từ trên trời cao hạ xuống, đi tới trước gót chân Phong Liệt, đem thi thể ném xuống đất.

-Công tử! Thi thể ở chỗ này!

Bán Giang Hồng cung kính nói.

-Ừm.

Phong Liệt khẽ gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt nhìn thi thể Vạn Ngọc Liên một chút, sau đó phất tay đem thu vào trong Long Ngục Không Gian.

Mà trong nháy mắt khi hắn mở Long Ngục Không Gian ra, bên trong vừa vặn truyền đến một tiếng rống to kinh thiên của mãnh thú.

-Ngao rống.

Âm thanh rống to này có lực xuyên thấu vô cùng, hơn nữa đối với linh hồn có thương tổn thật lớn, Phong Liệt mặc dù có Luyện Hồn Ma Khải hộ thể, màng nhĩ cũng bị chấn tới mức lay động một trận.

Mà thân hình Bán Giang Hồng cũng là khe khẽ run lên một cái, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia hoảng sợ.

Hắn lúc trước cũng chỉ là thấy một bóng dáng màu đen xông vào trong màn sương mù màu đen của Phong Liệt, cũng không thấy rõ là vật gì, giờ phút này vẻn vẹn từ một tiếng rống to này cũng có thể cảm giác được, thứ bên trong tuyệt đối không thể coi thường.

Giờ khắc này, khó chịu nhất chính là Lý Thu Thủy đã tiến vào bên trong Long Ngục Không Gian.

Lý Thu Thủy vốn là hoảng sợ chạy đi vì bị Âm Lão Thú đuổi theo, chật vật tránh né ở trong không gian nhỏ hẹp phương viên vẻn vẹn có vài chục mét.

Lúc này quái thú kia đột nhiên phát ra một tiếng rống to, nhất thời chấn động khiến cho lồng ngực nàng vô cùng khó chịu, không nhịn được một ngụm máu tươi xông lên cổ họng, đồng thời bước chân cũng hơi hơi chậm lại.

Mà khi thân hình nàng hơi chậm lại một chút, đầu quái vật lớn cao gần năm trượng ở phía sau kia "Sưu" một tiếng liền nhảy vọt tới gần nàng, mau lẹ vô cùng.

Đồng thời, một cây xúc tua thô to hung hăng quét tới đây, trong nháy mắt liền quét vào phía trên chiếc eo nhỏ nhắn của Lý Thu Thủy.

"Phanh!"

Một tiếng động thật lớn vang lên.

Thân thể mềm mại của Lý Thu Thủy trong nháy mắt bị quét ra xa tới mấy trăm trượng, rơi trên mặt đất.

Nếu không phải có bảo giáp hộ thể, sợ rằng thân thể đã bị gãy làm hai đoạn, nhưng dù vậy, nàng té trên mặt đất cũng không ngừng hộc ra từng ngụm máu lớn, sắc mặt trắng bệch một mảnh.

Nàng quay đầu nhìn Âm Lão Thú kia một chút, ánh mắt kinh hãi muốn chết, quái vật này không biết từ nơi nào nhô ra thật sự quá cường hãn.

Nó rõ ràng mới chỉ có tu vi Tứ Giai hậu kỳ, nhưng thân thể lại vô cùng chắc chắn, chẳng những đao kiếm khó làm thương tổn, thậm chí còn có thể ngạnh kháng đại thần thông của mình mà không chết.

Đồng thời, lực đạo của con thú này lại lớn vô cùng, trường kiếm của mình hơi chút đụng chạm vào xúc tua của nó, sẽ bị chấn tới mức cả người khí huyết sôi trào, gần như muốn hộc máu.

Giờ khắc này, trong lòng Lý Thu Thủy không khỏi một trận tuyệt vọng, đối mặt với đầu quái thú này, đánh cũng đánh không lại, ở trong không gian nhỏ này trốn cũng trốn không thoát, không phải là chỉ có một con đường là chờ chết hay sao?

Giờ khắc này nàng không khỏi hối hận muốn chết, sớm biết sex rơi vào tình cảnh này, nàng sẽ không tới đuổi giết Phong Liệt đoạt thứ đồ bỏ Luyện Hồn Ma Khải kia, hôm nay thất bại, bảo giáp không lấy được, ngược lại còn liên lụy tới cái mạng nhỏ của mình.

-Oa … chết tiệt! Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy! Lão nương liều mạng với ngươi!

Giờ phút này mắt thấy quái thú kia sắp xông lên lần nữa, Lý Thu Thủy thổ ra một búng máu lần nữa, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.

Sau một khắc, đột nhiên sắc mặt nàng trở nên hung ác, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một đan dược màu đỏ như máu nuốt vào trong bụng.

Viên đan dược này tên là Huyết Nguyên Thần Đan, sau khi ăn vào có thể khiến cho thực lực của Long Vũ Giả trong nháy mắt đề cao gấp mười lần, kéo dài trong thời gian một khắc đồng hồ.

Một khắc đồng hồ sau, người dùng sẽ khôi phục nguyên dạng, hơn nữa tu vi từ đó về sau sẽ dừng lại, cũng khó mà lên cấp nữa.

Mặc dù tác dụng phụ rất lớn, nhưng giờ phút này Lý Thu Thủy cũng bất chấp nhiều như vậy, trước tiên giữ lại mạng nhỏ quan trọng hơn.

Quả nhiên, sau khi nuốt Huyết Nguyên Thần Đan vào chỉ trong nháy mắt, nàng liền cảm thấy cả người tràn đầy nguyên lực, hơn nữa thực lực được đề cao gấp mười lần, không kém gì cường giả Hóa Đan Cảnh Bát Trọng Thiên, lực lượng tăng vọt kia gần như khiến thân thể của nàng muốn bạo phát.

Giờ khắc này, nàng có mười phần lòng tin đem đầu quái thú kia giết chết hoàn toàn.

Nhưng vào lúc này, Lý Thu Thủy lại đột nhiên thấy, một cỗ thi thể từ trên bầu trời rơi xuống, vừa vặn rơi vào dưới chân đầu quái thú kia.

Ánh mắt của nàng co rụt lại, không khỏi lên tiếng kinh hô:

-Vạn Ngọc Liên? Điều … điều này sao có thể?

Nàng trong nháy mắt liền nhận ra, cỗ thi thể kia chính là Vạn Ngọc Liên, điều này không khỏi làm trái tim nàng dâng lên một cỗ bi ai, không nghĩ tới đồng bạn của mình đã thăng thiên, đi trước một bước.

Mà sau một khắc, chuyện tình làm nàng khiếp sợ đã xảy ra.

Đầu Âm Lão Thú kia nguyên bản muốn tiếp tục đuổi giết Lý Thu Thủy, lại đột nhiên phát hiện một cỗ thi thể rơi vào bên cạnh mình.

Từ bản năng, nó lập tức không chút lựa chọn đem thi thể cuốn lên gần miệng, răng nanh sắc bén cắm vào trong thi thể, đem huyết nhục tinh hoa trong cơ thể Vạn Ngọc Liên cùng với nguyên lực còn chưa tiêu tán tất cả đều Thôn Phệ không còn một chút nào, rất nhanh liền khiến cho thi thể của Vạn Ngọc Liên hóa thành một chùm bột phấn, phiêu tán trên mặt đất.

Ngay sau đó, Âm Lão Thú cũng là phát sanh biến hóa.

-Ngao rống.

Chỉ thấy nó ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, hung mang trong đôi mắt đỏ bắn ra bốn phía.

Đồng thời, thân hình khổng lồ hơn năm trượng kia nhanh chóng bành trướng, rất nhanh liền tăng cao đến mười trượng.

Một vài các đốt ngón tay trên người nó cũng dần dần toát ra vô số mũi nhọn, chiếc sừng nhọn trên đầu trở nên càng thêm sắc bén dữ tợn hơn, một cây xúc tua dưới cổ lại trở nên lớn như vạc nước, vung vẩy vài cái khiến cho không gian cũng khe khẽ rung động.

- Nó … nó lại lên cấp? Thiên a! Lão nương làm sao lại xui xẻo như vậy!

Lý Thu Thủy hai mắt trợn tròn, không khỏi ngửa mặt lên trời kêu rên một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, thân hình lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Ở bên ngoài, Phong Liệt thấy trong không gian phát sinh một màn này cũng không khỏi có chút há hốc mồm, hắn cũng không nghĩ tới mình vô tâm trồng liễu liễu xanh um, lại để cho Âm Lão Thú lên cấp.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn khe khẽ lóe lên mấy cái, một ý niệm điên cuồng trong đầu dần dần nảy ra trong lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm lãnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.