Ma Long Phiên Thiên

Chương 191: Tiềm tâm




Ông lão trong mắt chất chứa tức giận, bực mình chửi:

- Là ai lấy đi nhiều linh dịch như vậy? Không thông báo cho lã phu câu nào! Hừ! Đúng là buồn cười!

Nhưng tiếp theo, lão cẩn thăm dò tìm một lát mà không thể tìm đến chỗ nào đáng nghi ngờ, chỉ cho rằng do vị tiền bối nào cần linh dịch nên đã lấy đi. Mặc dù lão tức giận nhưng biết làm sao được, đành gác sang bên.

Ngay sau đó, lão vung tay lên đem xác vài chục long tượng, long tích, những long thú có hình thể to lớn quăng vào trong hồ, rồi bay hướng truyền tống trận.

Đến đây thì Phong Liệt đã hiểu chắc ông lão là người cao thủ hộ pháp chuyên môn phụ trách chăn nuôi hóa linh giao, cũng như là chưởng quản linh dịch trong hồ.

Lúc này hóa linh giao thấy xác long thú trước mắt thì hưng phấn lên, nó liền quên mất chuyện không vui lúc trước, sốt ruột há to mồm nhe nanh ra nuốt.

Thấy ông lão bay đi, hóa linh giao cũng bận rộn, Phong Liệt thế mới yên tâm chút.

Tiếp theo hắn không dám chậm trễ, mau chóng biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân, hóa thành một lũ sương mù, lặng lẽ độn ra khỏi long ngục không gian.

Hóa linh giao thấy cách mình không xa bỗng bốc lên một luồng khói đen dì thì con mắt hung tựn lóe qua tia nghi hoặc, sau đó tiếp tục ăn thực vật trước mắt.

Phong Liệt thấy vậy thì thầm mừng.

Nếu con hóa linh giao là long thú cấp bốn, chỉ cần tinh thần lực quét sơ là có thể dễ dàng phát hiện sự tồn tại của hắn. May mắn nó chỉ là hoang thú có chỉ số thông minh thấp, thần kinh thô, thế nên mới cho Phong Liệt có cơ hội chạy trốn.

Phong Liệt hóa thành sương mù chậm rãi bay lên cao, chốc lát sau đã cách xa hồ nước. Ở ngoài mười dặm hắn hồi phục hình người, đáp xuống đất.

- Hắc hắc! Đúng là may mắn quá! Không ngờ chuyến đi vô quang bí cảnh này sẽ có thu hoạch lớn như vậy! Không uổng chuyến này! Hắc hắc hắc!

Phong Liệt nghĩ đến trong long ngục trấn long thiên bia đã hồi phục uy lực kha khá thì bụng vui mở cờ.

Dưới tình huống kẻ địch lớp lớp như hiện nay, ám võ viện chẳng qua tạm bỏ đảm hắn an toàn mà thôi, chỉ bản thân có thực lực mới là đáng tin nhất.

Trấn long thiên bia chính là lá bài mạnh nhất trong tay hắn, uy lực của nó đến đâu thì chính Phong Liệt cũng không rõ ràng.

Trước mắt không có chuyện gì, Phong Liệt hơi nhíu mày trầm ngâm một chút, quyết định tìm một chỗ tiềm tâm tu luyện.

Dù sao trong bí cảnh này có nguyên khí đậm đặc hơn xa bên ngoài, là lựa chọn tuyệt vời cho hắn bế quan tu luyện.

Hiện giờ Phong Liệt có tu vi nguyên khí cảnh cửu tầng, chỉ cần ở trong bí cảnh này tu luyện đến đỉnh nguyên khí cảnh cửu tầng rồi cộng thêm ngưng nguyên đan Diệp Thiên Tử đưa cho phụ trợ hạ, hắn có chín phần nắm chắc trùng kích chân khí cảnh.

Một khi đến chân khí cảnh, thực lực của hắn sẽ thay đổi một trời một vực, một số cường địch trước kia cũng sẽ tan rã vô hình.

Trong vô quang bí cảnh một mảnh tối đen, Phong Liệt dựa vào ánh mắt hơn người, một lát sau rốt cuộc tìm ra chỗ khiến hắn vừa lòng.

Đó là một góc hẻo lánh không chút bắt mắt có một ngọn đồi cỡ mười trượng, độ dốc bằng phẳng, không mọc một cọng cỏ.

Nhưng không biết tại sao trên đồi có thể chậm rĩ ngưng tụ xung quanh nguyên khí linh vụ, dần dần hình thành tầng mây, rất là huyền diệu.

- Ưm, chính là nó, chỗ này có đủ nguyên khí rồi!

Phong Liệt nhìn âm vụ bên trên, vừa lòng gật đầu, rồi chậm rãi bước lên đồi, khoanh chân ngồi xuống.

Trong bí cảnh này hiếm có bóng người, thêm vào chỗ này cực kỳ vắng vẻ, Phong Liệt không lo bị người quấy rầy, yên tâm vận chuyển thiên cấp công pháp 'Ma Long Thiên Sát Quyết', chuyên tâm tu luyện.

Tiếp theo hắn từ từ lôi kéo từng lũ nguyên khí linh vụ ùa vào người mình, các kinh mạch trong thân thể làm từng vòng tuần hoàn, trợ giúp nguyên lực trong đan điền.

Lúc này Phong Liệt có thể cảm nhận rõ ràng hiệu quả tu luyện tại đây dù không bằng trong nguyên khí linh dịch nhưng cũng siêu nhanh, so với trong phòng tối không ánh sáng cầm long tinh tu luyện nhanh hơn gấp trăm lần.

Hắn tin tưởng nếu như có thể tu luyện thời gian dài ở đây thì sẽ lên thần thông cảnh nhanh hơn kiếp trước gấp mấy lần.

Nhưng hắn cũng biết mấy tháng sau sẽ rời khỏi ám võ viện đi Thiên Long Thần Triều nhậm chức, chắc chắn không thể ở lại đây lâu, trong lòng thấy hơi tiếc.

Thời gian từ từ trôi qua, Phong Liệt dần quên mất thời gian, quên mất tất cả bên ngoài phân tranh, hết sức chăm chú chìm đắm trong tu luyện, chìm đắm trong sung sướng nguyên lực tăng cao, không thể thoát ra.

Phong Liệt ở trong vô quang bí cảnh tiềm tâm tu luyện, mà bên ngoài đệ tử mười tám viện phái Ma Long giáo cũng bình tĩnh lại, tập trung chuẩn bị cho đại tái trong giáo không lâu sau.

Từng người im lặng hoặc là tiềm tâm khổ tu đột kích bình cảnh, hoặc là vì môn phái làm cống hiến để được nhìn cảm ngộ võ học của tiền bối trong giáo, hoặc tiêu phí số lớn long tinh thu gom thần binh, chiến giáp, bận rộn ngất trời.

Trong Ma Long giáo ba năm một lần so tài viện phái, mười năm một lần đại tái trong giáo, còn có trăm năm một lần cuộc chiến phong vương. Ba cuộc chiến này đều là cơ hội tốt cho ngàn vạn đệ tử trỗi dậy, cũng cho một số đệ tử bình thường không có bối cảnh, gia thế một cơ hội duy nhất cá chép hóa rồng.

Dù là đệ tử bình thường hay đệ tử trung tâm, chỉ cần trong cuộc so đấu có thành tích tốt thì mai này bị phân đi các lãnh địa của Ma Long giáo trên Long Huyết đại lục sẽ được lợi ích thực tế tương ứng. Hợc là chấp chưởng thực quyền, hoặc là một ít công việc béo bở, quan hệ lớn đến tương lai của rất nhiều đệ tử, vậy nên mới được ngàn vạn đệ tử ủng hộ.

So đấu viện phái và đại tái trong giáo còn đỡ chút chỉ là so đấu tuyển chọn trong nội Ma Long giáo. Cuộc chiến phong vương mỗi trăm năm một lần là thịnh yến cường giả mười chân long huyết mạch giáo phái trên Long Huyết đại lục liên hợp tổ chức, hơn nữa chỉ có cao thủ thần thông cảnh mới có tư cách tham gia.

Hễ có thể thành công phong vương thì sau này cao thủ đó mai sau sẽ thành một thành viên chức vị cao trấn thủ một phương, thậm chí vấn đỉnh viện chủ, giáo chủ cũng được hết.

Phong Liệt không để vào lòng so đấu viện phái hay đại tái trong giáo, vì thực lực của hắn đã sớm đạt được chứng minh rồi.

Hắn còn chưa tham gia tỷ thí chính thức mà đã thành một thành chủ Tứ Phương Thành của Đằng Long quận, Thiên Long Thần Triều, chỉ chờ mấy tháng sau đi nhậm chức là được.

Mặc dù có một ít người sáng suốt thấy ra được ám võ viện thỏa hiệp Ngân Nguyệt sơn trang, nhưng Phong Liệt có đãi ngộ dạy như vậy khiến vô số đệ tử ghen tỵ.

Mặc kệ người ngoài nghĩ sao, Phong Liệt chỉ để ý cuộc chiến phong vương hai mươi năm sau mà thôi. Bây giờ hắn không biết thời gian chính xác khi nào diễn ra đại tái trong giáo nữa là.

Nhưng Phong Liệt không quan tâm cũng không có nghĩa là người khác không để ý.

Mắt thấy đại tái trong giáo từng ngày đến gần, Triệu Đống, Tiểu Yên, Tiểu Lục, Diệp Thiên Tử, Diệp Trì, và viện phái như Nhạc Đông Thần, Lý Phong, Long Khuynh Vân, Hòng Phi Dương đều rơi vào không khí chuẩn bị căng thẳng, đều muốn ở trong đại tái thi triển thực lực nổi bật nhất.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, từng áng mây trắng the gió thổi bay xa.

Trong viện của Tiểu Yên thỉnh thoảng vang lên từng tiếng khẽ kêu trong trẻo êm tai và binh khí giao kích.

- Yên xem kiếm này! Phi hoa chiết diệp kiếm!

*Vèo!*

Tiểu Lục khẽ quát, khuôn mặt xinh đẹp hiếm khi toát ra sắc bén, trường kiếm bạc trong tay rung một cái, kiếm hoa chói mắt nhanh chóng bao phủ Tiểu Yên, uy thế bất phàm.

Tiểu Yên vẻ mặt giật mình, nàng cũng nhanh chóng giơ kiếm đón đỡ, một thức kiếm chiêu xinh đẹp đánh ra.

Nhưng ngay sau đó vang tiếng *đinh* chấn động, Tiểu Yên kêu lên, trường kiếm đột nhiên bay ra khỏi tay đâm vào thân cây cách ba trương, kêu *ong ong* không ngừng.

- Ai nha! Lục đáng ghét! Hôm nay đã là lần thứ ba đánh bay bảo kiếm của người ta, ngươi ra tay dốc sức như vậy làm gì? Không đánh, không đánh nữa! Ghét quá đi!

Tiểu Yên xoa cỏ tay đau xót, chu môi thở phì phì ngồi trên ghếđá.

- A? Yên, ta không dùng sức nha, vẫn giống như bình thường thôi mà!

Tiểu Lục kinh ngạc chớp mắt, rồi lầm bầm tự hỏi:

- Ưm, dường như có gì không giống với. Ta cảm giác mấy ngày này nguyên lực trong người dường như tinh thuần rất nhiều, hơn nữa, tốc độ ngưng tụ nguyên lực nhanh hơn trước gấp mấy làn! Thật là kỳ lạ!

Nghe Tiểu Lục nói vậy Tiểu Yên nhũn mũi, hầm hừ nói:

- Hừ! Không lẽ sư huynh cùng ngươi kết duyên một đêm đã truyền cửu phẩm huyết mạch cho ngươi ư?

Vốn là một câu vui đùa nhưng không ngờ Tiểu Lục ngẩn ra rồi thật sự gật đầu, nói:

- Yên, có lẽ ngươi nói đúng, bây giờ ta có biến đổi rõ ràng như vậy chắc chắn liên quan đến sư huynh!

- Cái gì? Phi! Không biết xấu hổ!

Tiểu Yên đỏ mặt xùy, quay đầu đi không thèm nói với Tiểu Lục.

Tiểu Lục bỗng cười, vứt bỏ trường kiếm, từ sau lưng ôm lấy Tiểu Yên, cười khẽ bên tai nàng nói:

- Yên, chúng ta là tỷ muội tốt, ta không lừa ngươi đâu! Nếu không tin thì chờ sư huynh xuất quan rồi ngươi cùng hắn thử thì biết liền. Hơn nữa mùi vị rất tuyệt vời đó! Hì hì hì!

- A! Lục đáng ghét! Hãy xem ta bóp miệng ngươi này!

- Hừ hừ! Người khảu thị tâm phi! Tối hôm qua ngươi còn ôm người ta gọi tên sư huynh nhé! Hì hì hì!

- Muốn bịđánh mà! Ngươi đừng chạy!

- …

- …

Trong vô quang bí cảnh, Phong Liệt ngồi trên ngọn đồi đã bảy ngày, như là pho tượng không nhúc nhích.

Trong người hắn niêm phong mười viên long nguyên đan, nếu không ra ngoài ý muốn thì hắn sẽ tiếp tục tĩnh tọa tu luyện, mãi đến khi đạt được đỉnh nguyên khí cảnh cửu tầng mới thôi.

Nhưng không biết từ lúc nào trong một góc tối cách ngọn đồi ngàn trượng có đôi mắt tang thương yên lặng nhìn Phong Liệt lên ngọn đồi, mắt sáng lấp lánh.

Xung quanh nguyên khí điên cuồng dâng lên, thân hình Phong Liệt như là vô tận không thể lấp đầy, đem nguyên khí rót vào người tiêu hóa hết.

Trong những nguyên khí phần lớn tuần hoàn kinh mạch trong người Phong Liệt một vòng xong biến thành từng tia nguyên lực lưu trữ ở trong đan điền, phần nhỏ khác trực tiếp bị phong ma thần thương hút lấy, chậm rãi tăng phẩm cấp thần thương.

Thời gian trôi qua.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nguyên khí hùng dũng quanh người Phong Liệt khựng lại, tốc độ ùa vào người hắn giảm lại. Phong Liệt từ từ mở mắt ra, tia sáng lóe qua rồi biến mất.

"Hắc hắc! Trời cũng giúp ta! Nhanh như vậy đã chạm tới bình cảnh!"

Biểu tình của Phong Liệt mừng rỡ.

Mấy tháng trước hắn ở dạ mạc đại hiệp cốc tụ nguyên trì đã tăng lên nguyên khí cảnh cửu tầng nhưng cách đỉnh cửu tầng còn kém một khoảng nhỏ.

Bây giờ qua mấy tháng củng cố, cộng thêm hơn mười ngày gàn đây điên cuồng tu luyện trong bí cảnh nguyên khí đậm đặc, hắn thành công đến đỉnh nguyên khí cảnh cửu tầng, đây thật là việc đáng ăn mừng.

Lúc này, hắn cảm giác bên trong đan điền dung lượng đã đạt đến cực hạn, nếu muốn tiếp tục chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành nguyên lực thì nhất định phải mở rộng dung lượng đan điền.

Chính là phải tăng cao cảnh giới.

Tốc độ tu luyện như vậy khiến Phong Liệt mừng thầm, cửu phẩm huyết mạch thiên tài đúng là không bất tài.

Nếu đổi lại đệ tử khác, không có cơ duyên đặc biệt thì sợ rằng ở lại nguyên khí cảnh cửu tầng ba, năm năm cũng là bình thường. Thạm chí nhất, nhị phẩm huyết mạch cảđời này đều kẹt tại đây cũng không có gì bất ngờ.

Phong Liệt đắc chí một lát rồi trầm ngâm có nên nuốt vào ngưng nguyên đan, trực tiếp trùng kích chân khí cảnh không.

Nếu có thể thành công tiến cấp chân khí cảnh, đợi hắn biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì sẽ có thực lực sơ cấp cương khí cảnh, thậm chí khi triển đòn sát thủ thì rất có thểđối kháng với cường giảđẳng cấp càng cao hơn.

Đến lúc đó hắn sẽ vượt xa cao thủ thế hệ trẻ Ma Long giáo, hơn nữa rời khỏi Ma Long giáo cũng có nắm chắc giữ mạng hơn.

Nghĩ như vậy, Phong Liệt nổi lên hưng phấn. Hắn lập tức lấy ra một cái bình nhỏ cổ hẹp màu xanh, bên trong có một viên đan dược hương thơm mát xộc vào mũi, chính là cô nàng Diệp Thiên Tử tặng cho hắn ngưng nguyên đan, thù lao đáp tạ hắn cứu người trong đợt rèn luyện.

Tiếp theo Phong Liệt định nuốt vào ngưng nguyên đan, nắm chặt thời gian trùng kích bình cảnh.

Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một ánh mắt không thèm ẩn giấu nhìn chằm chằm vào mình. Dù hắn không cảm giác có sát khí nhưng vẫn khiến hắn ngừng động tác nuốt đan dược, đưa mắt nhìn bóng đêm phía xa.

Hắn ở trong nhất tầng bí cảnh tiềm tâm tu luyện, hơn mười ngày nay chưa từng có ai đến quấy rầy, làm hắn bất giác thả lỏng cảnh giác.

Cho đến giờ phút này hắn bỗng nhiên nhớ đến trong bí cảnh không chỉ có một mình hắn.

Ngay sau đó hắn phát hiện trong một góc tối cách mình ngàn trượng có một đôi mắt sáng nhìn mình chằm chằm.

Phong Liệt lòng máy động, chậm rãi đứng lên, âm thầm đề phòng.

Chính lúc này, trước mặt hắn bỗng có gió nhẹ thổi, bỗng một bóng người xuất hiện.

- A?

Con ngươi Phong Liệt co rút, phong ma thần thương chớp mắt xuất hiện trong tay, cùng lúc đó, hắn vội vàng biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân ẩn vào sương mù dày đặc, đôi mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn lại.

Giờ phút này hắn mơ hồ cảm giác được người đến có thực lực trên mình nhiều, nhưng hắn sẽ không ngồi chờ chết.

Tiếp theo, Phong Liệt dễ dàng thấy diện mạo người đến.

Chỉ thấy phía trước mười trượng đang đứng một trung niên tu sĩ mặc trường bào trắng, khuôn mặt tuấn dật nho nhã, trên người gã không lộ ra chút khí thế mạnh mẽ nhưng có hơi thở phiêu dật xuất trần.

Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, Phong Liệt biết người này rất mạnh!

Không nói khác, chỉ việc người này có thể từ ngoài ngàn trượng đi tới gần đây đủ thấy cao thủ bình thường không thể so sánh, dù là cao thủ thần thông cảnh cũng không cách nào làm được.

Người đàn ông trung niên thấy Phong Liệt phản ứng nhanh chóng thì mặt xẹt qua vẻ kinh ngạc, sau đó cười khẽ nói:

- Ha ha, tiểu tử, đừng sợ! Bổn tọa không có ác ý.

Phong Liệt không vì một câu của đối phương mà bỏ cảnh giác, ở trong sương mù bình tĩnh hỏi:

- A? Không biết nên xưng hô tiền bối như thế nào?

- Ưm, ngươi gọi ta Tử Long tiền bối là được.

- Cái gì? Ngươi là Tử...Tử Long hộ pháp?

Người đàn ông trung niên chưa dứt câu thì Phong Liệt kiềm không được kinh kêu, lòng dậy sóng.

- Tử Long hộ pháp? Cái này sao có thể chứ? Không lẽ chính là kim lân hộ pháp duy nhất trong ám võ viện! Cao thủ long biến cảnh?

Người đàn ông trung niên thản nhiên gật đầu nói:

- Không sai, chính là bổn tọa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.