Ma Long Phiên Thiên

Chương 187: Gây rối




Trong phòng Phong Liệt thì xuân quang vô hạn, cả phòng sinh hương, mà cách vách, trong phòng Diệp Thiên Tử là tình hình khác.

Diệp Thiên Tử và Phong Liệt ở trong hai tiểu lâu kỳ thật là một tòa lầu các liên thể, chính giữa ngăn một vách tường dày vài thước.

Theo lý thuyết thì tất cả kiến trúc trong ám võ viện cực kỳ cao cấp, đặc biệt hiệu quả cách âm không tệ lắm.

Ví dụ bây giờ Phong Liệt và hai cô gái Tiểu Yên, Tiểu Lục ở lầu ba dù làm ầm ĩ cỡ nào thì Triệu Tứ, Trương Lục không hay biết, ngoan ngoãn ở trong phòng nhỏ của mình, nghiêm ngặt giữ bổn phận người hầu.

Nhưng long võ giả thì khác, bọn họ thức tỉnh chân long huyết mạch rồi thì dù là lực lượng, tuổi thọ hay ánh mắt, thính tai, trí nhớ đều tăng mạnh.

Vậy nên dâm thanh lãng ngữ trong phòng Phong Liệt hoàn toàn truyền vào tai Diệp Thiên Tử, Sở Điệp ở phòng chủ lầu ba.

Không ngoài ý muốn, tối nay là một đêm trắng với hai cô gái Sở Điệp, Diệp Thiên Tử.

Lúc này, trên giường nhỏ của Diệp Thiên Tử, Sở Điệp và Diệp Thiên Tử ôm nhau ngủ nhưng không thấy buồn ngủ chút nào.

Sở Điệp còn đỡ, mắt nhắm chặt giả bộ ngủ.

Nhưng lông mi dài run run, gò má xinh đẹp hây hồng, lòng thầm nhủ 'phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe'. Trong lòng nàng có cảm giác mất mác kỳ lạ.

Diệp Thiên Tử thì không kín đáo như vậy, nàng nghiến răng nghiến lợi, mặt trắng bệch, không ngừng lật qua lật lại, lửa giận trong lòng không thể ức chế, miệng kiềm không được rủa thầm:

- Phong Liệt chết tiệt! Tiểu tiện nhân vô sỉ!

Còn vì sao phải giận thì nàng không hiểu, cũng chưa từng suy nghĩ căn nguyên.

Lúc này hai cô gái nghe ba người Phong Liệt tắm rửa xong, sắp bắt đầu bước tiếp theo, sẽ xảy ra chuyện gì thì dù là đồ ngốc cũng đoán được.

Thậm chí, lúc này Tiểu Yên, Tiểu Lục ngã vào sàn của Phong Liệt vang lên tiếng *kẽo kẹt* cũng rõ ràng rơi vào tai hai cô gái Diệp, Sở.

Diệp Thiên Tử kiềm không được trừng mắt, không thể đè nén lửa giận nữa, bùng nổ, trực giác mách bảo nàng nên làm điều gì đó.

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Sở Điệp, Diệp Thiên Tử bỗng hất chăn ra, chân trần nhảy xuống giường nhỏ, gọi ra băng ma kiếm, mặt thay đổi liên tục.

Sở Điệp vẻ mặt giật mình ôm chặt ngòi bật dậy, kinh ngạc hỏi:

- A? Thiên Tử tỷ tỷ, ngươi định làm gì?

Diệp Thiên Tử cực kỳ tức giận nói:

- Làm gì hả? Hừ! Đồ lưu manh Phong Liệt! Khiến bổn tiểu thư không thể chịu đựng được nữa! Ta phải...ta phải...ta phải ngăn cản họ!

Nhưng càng nói nàng càng thấy mình vô lý, nhíu chặt mày khó hiểu.

Nàng chỉ mặc đồ ngủ bán trong suốt mỏng như cánh ve, dáng người nhấp nhô nửa che nửa đậy, toát ra vẻ quyết rũ khiến người đàn ông bình thường trên thế giới phun máu mũi.

Nhưng lúc này may mắn ngắm hình ảnh chỉ có một mình Sở Điệp, cùng là dạng tuyệt sắc vô song mỹ thiếu nữ.

Sở Điệp chớp chớp mắt, hơi buồn bã khuyên:

- Thiên Tử tỷ tỷ, Phong sư huynh và hai tỷ tỷ Tiểu Yên, Tiểu Lục là yêu thích nhau, ngươi có lý do gì ngăn cản họ chứ?

- Lý do? Hừ! Phong Liệt lừa gạt thiếu nữ ngây thư! A? Lý do này dường như không tốt lắm, hai tiểu tiện nhân đó là tự nguyện! Vậy thì...nửa đêm họ ồn ào ảnh hưởng giấc ngủ của bổn tiểu thư! Dường như cũng không tốt lắm!

Diệp Thiên Tử nhíu mày ngẫm nghĩ giây lát, đột nhiên mắt sáng lên, khinh thường nói:

- Hừ! Diệp Thiên Tử ta muốn làm chuyện gì còn cần lý do sao? Lý do duy nhân là bổn tiểu thư gai mắt bọn họ!

Bây giờ Diệp Thiên Tử lại trở về vẻ huênh hoang ngang ngược, không ai bì nổi, đại tiểu thư.

Nàng chính là Sở gia đại tiểu thư, một trong bốn ma long thế gia Thiên Long Thần Triều, luôn làm theo ý mình, không kiêng dè gì cả. Chỉ cần Diệp đại tiểu thư nàng không thích thì chuyện đúng cũng thành sai.

Nghĩ thông điều này, Diệp Thiên Tử vẻ mặt chính trực cầm trường kiếm không chút do dự đá cửa đi ra, trong đầu nghĩ đến làm sao giải quyết ba người Phong Liệt.

Sở Điệp ở trên giường ôm chăn nghe Diệp Thiên Tử lý luận kỳ lạ thì trợn tròn mắt, sắc mặt ngơ ngẩn thật lâu, mãi đến Diệp Thiên Tử đi rồi nàng mới kinh kêu lên:

- Này! Thiên Tử tỷ tỷ, ngươi...ngươi còn chưa mặc quần áo đâu!


....

Diệp Thiên Tử ra khỏi phòng mình, ở, trên hành lang nhíu mày hơi trầm ngâm, nàng lười xuống lầu lại lên lầu, trực tiếp đi đến đầu hành lang.

Tiếp theo nàng nhìn vách tường ngăn cách hai tiểu lâu, băng ma kiếm lộ ra màn sáng đen ba thước.

Ngay sau đó, chỉ nghe liên tục mấy tiếng trầm đục *Phốc! Phốc! Phốc!*, vách tường dày vài thước bị băng ma kiếm sắc bén không gì sánh được dễ dàng tạc ra cái lỗ lớn đường kính vài thước, mảnh vụn rơi lả tả.

Giờ không còn tường dày che khuất, tiếng động của Phong Liệt và hai cô gái rõ ràng rơi vào tai Diệp Thiên Tử, thậm chí tiếng kêu đau trong trẻo êm tai vang từ phòng của Phong Liệt.

- Hừ! Phong Liệt chết tiệt!

Mặt Diệp Thiên Tử trầm xuống, tức giận hừ một tiếng.

Nàng hi, ba bước chạy vội đến trước cửa phòng Phong Liệt, một chân rót nguyên lực đá mạnh vào. *Ầm!* một tiếng nặng nề, cửa phòng của Phong Liệt vỡ thành mảnh vụn, cùng lúc đó, tình hình trong phòng cũng lọt hết vào mắt Diệp Thiên Tử.

- A! Là ai?

- Chết tiệt! Là tên khốn kiếp nào! Lão tử...

Phong Liệt mới vừa khai phá thành lũy bí ẩn trong người Tiểu Lục, sướng đến ngửa đầu hít một hơi, tiếp theo chờ đợi hắn sẽ là một trận đại chiến vật lộn kịch liệt rất đáng mong chờ.

Nhưng ngay lúc quan trọng thì một tiếng vang thật lớn, tiếp theo cửa phòng của hắn bị người đạp nát, khiến hắn tức giận không kiềm được!

Hắn thầm nhủ, nhất định phải làm thịt kẻ đã gây rối mới giải mối hận trong lòng.

Hai cô gái Tiểu Yên, Tiểu Lục kinh kêu, biến sắc mặt, họ nằm mơ cũng không ngờ vào phút mấu chốt này sẽ có người đến gây chuyện.

Khoảnh khắc cửa phòng bị đạp nát, mặc kệ Phong Liệt muôn vàn không muốn nhưng không thể không rút trường thương khỏi thân thể của Tiểu Lục, khiến nàng lại kêu đau.

Ngay sau đó, Phong Liệt vọt lên, tùy tiện kéo mền che người Tiểu Lục.

Rồi trong tay hắn có một thương to màu đen, thân thể lõa lồ đứng trên mặt đất, mắt phun lửa trừng chỗ cánh cửa.

Nhưng khi hắn thấy rõ người đứng sau cửa thì kinh ngạc, rồi nghiến răng gầm lên:

- Là ngươi? Diệp- Thiên- Tử!

- A!

Diệp Thiên Tử thấy Phong Liệt trần truồng đối diện mình thì kêu lên, muốn che mặt bỏ chạy.

Nhưng ngay sau đó, nàng tự nhủ thầm.

"Hừ! Bổn tiểu thư có gì mà sợ? Dù sao không phải chưa gặp qua!

Nghĩ vậy Diệp Thiên Tử không che lấp gì, đường đường chính chính xoay người, không hề lùi bước đối diện Phong Liệt.

Nàng hừ lạnh nói:

- Hừ! Đúng vậy! Chính là bổn tiểu thư!

Nói rồi nàng kiềm không được liếc thân dưới của Phong Liệt, kinh ngạc phát hiện có một vệt máu đỏ dính bên trên thứ to lớn, cực kỳ bắt mắt.

Điều này khiến Diệp Thiên Tử rất kinh ngạc.

"Ủa? Sao nó to hơn lần trước nhiền? Vết máu đó là sao?

Cùng lúc đó, Phong Liệt thấy Diệp Thiên Tử mặc đồ mỏng như cánh ve, hai chân thon dài thẳng tắp, mơ hồ thấy trước ngực có hai điểm đỏ và phần bụng một mảnh nhỏ đen, thân thể mềm mại tràn ngập dụ hoặc khiến lòng hắn nóng lên.

Nhưng so sánh thì Phong Liệt rất giận! Vô cùng tức giận!

Mặc cho người đàn ông nào dục cầu bất mãn, đang chuẩn bị xông pha mà bỗng bị đánh gãy thì sẽ không dễ nói chuyện chút nào.

*Vèo!*

Tiếng gió rít xẹt qua, cổ Diệp Thiên Tử bỗng gác một thương phong sắc ám kim, lưỡi sắc bén khiến Diệp Thiên Tử gần như nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc biến trắng bệch không chút máu.

Diệp Thiên Tử giật mình, kinh kêu:

- A! Đau quá! Phong Liệt chết tiệt...ngươi thả ta ra!

Phong Liệt một tay cầm thương, mắt lóe sát khí, lạnh lùng nói:

- Diệp Thiên Tử, cho ta một lý do không giết ngươi!

- Ngươi...ngươi muốn giết ta? Ngươi lại muốn giết ta?

Diệp Thiên Tử nhìn Phong Liệt mặt đầy sát khí, mắt tràn đầy khó tin và có sự uất ức khó tả, dần dần hai hàng lệ lăn dài trên gò má.

Nàng bướng bỉnh trừng Phong Liệt, nói:

- Hừ! Phong Liệt chết tiệt! Ngươi giết ta đi! Bổn tiểu thư sớm gai mắt các ngươi rồi! Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!

- Sư huynh đừng giết nàng!

- Đúng vậy! Sư huynh! Chắc không phải nàng cố ý đâu!

- …

Tiểu Yên, Tiểu Lục thấy tình hình như vậy thì biểu tình căng thẳng, mặc dù họ không thích Diệp Thiên Tử nhưng cũng biết Phong Liệt tức giận giết nàng ta thì chính là đâm thủng trời, hậu quả không thể cứu vãn.

Sát ý trong mắt Phong Liệt dần tan, hắn nhìn biểu tình trên mặt Diệp Thiên Tử, lờ mờ nhận ra vài điều, thấy rất đau đầu.

Hắn chậm rãi rút về trường thương, quát lạnh nói:

- Ngươi đi đi! Ta không hy vọng lại có lần sau!

Diệp Thiên Tử đầu tiên là ngẩn ra, rồi từ từ lùi ra sau, đôi mắt vô cùng ai oán nhìn Phong Liệt, nước mắt lăn dài.

- Phong Liệt chết tiệt! Ta hận ngươi! Ta cũng không muốn thấy ngươi nữa!

Diệp Thiên Tử chạy vội về phòng mình, để lại tiếng nức nở vô cùng ai oán trên hành lang thật lâu không ngừng.

Mãi đến một lát sau, trong phòng của Phong Liệt yên tĩnh lại.

Phong Liệt nhìn phòng hỗn độn, trên giường Tiểu Yên, Tiểu Lục chỉ lộ ra cái đầu, mặt lộ nụ cười bất đắc dĩ.

Bị Diệp Thiên Tử lăn qua lộn lại một lúc, mặc dù Phong Liệt vẫn đang nóng cả người nhưng cảm hứng đã giảm sút. Hắn cười khổ bò lên giường, chui vào ổ chăn, ôm thân thể mềm ấm áp của Tiểu Yên, Tiểu Lục, trầm ngâm.

Mắt Tiểu Yên, Tiểu Lục lộ ý cười quái lạ.

Đặc biệt là Tiểu Lục, lần đầu phá màng đau đớn qua rồi thì khuôn mặt xinh đẹp dần lộ vẻ hấp dẫn mê người, đó là thiếu nữ chưa trải đời không thể có được, cũng là điều trai tân yêu thích.

Gò bồng đao trắng nuột cạ cánh tay Phong Liệt, Tiểu Yên u oán nói:

- Sư huynh, the ta thấy...Diệp Thiên Tử thích ngươi rồi đúng không?

- Phải đó phải đó! Nếu không thì tại sao nàng cứ ba phen bốn lượt gây chuyện với sư huynh mà gì? Hơn nữa... Hơn nữa...

Mắt Tiểu Lục chớp lóe, tay nhỏ nhẹ vuốt vai trái của Phong Liệt có dấu răng ngay ngắn mà sâu, giễu cợt nói:

- Sư huynh, chắc không phải ngươi đã làm gì Diệp Thiên Tử rồi đi?

- Cái gì? Làm gì chứ?

Phong Liệt giật nảy mình, bị lời của Tiểu Lục làm sặc.

- Thì...thì là chuyện mới rồi ngươi làm với người ta á!

Tiểu Lục quyến rũ chớp mắt.

*Bốp!*

Trong chăn vang tiếng trong trẻo, mông Tiểu Lục bị một cái tát.

- Không được đoán lung tung! Ta và Diệp Thiên Tử không có chuyện gì hết!

Tiểu Lục yêu kiều kêu, vội vàng xin tha:

- A! Đau! Sư huynh, Tiểu Lục không dám nữa!

Nghe Tiểu Lục mềm mại xin tha, lửa dục đè nén đã lâu trong người Phong Liệt *bùm* một tiếng bốc cao ngùn ngụt. Lúc này không biết cố ý hay vô tình mà bàn tay Tiểu Lục nắm lấy thân dưới của Phong Liệt, đôi mắt long lánh ướt nước vô cùng quyến rũ nhìn hắn.

- Ui...

Phong Liệt hít lên, thân dưới dục vong trướng lên sắp nổ tung, giờ phút này hắn chỉ muốn dùng thân dưới hành động, Diệp Thiên Tử mang đến chút khó chịu bị hắn quăng lên chín tầng mây.

Phong Liệt không đè nén nữa, bỗng lật người đè Tiểu Lục xuống dưới thân, nhắm đúng vị trí rồi mạnh hẩy, cây thương to vào nguyên cây.

- A! Sư... Sư huynh! Tiểu Lục không dám! A...ô!

Tiểu Lục thở dốc khiến người nghĩ miên man, Phong Liệt điên cuồng tiến lên. Hai thân hình quấn quýt hòa vào nhau, kịch liệt vô cùng, lâng lâng lên thiên đường.

Khi hai người xáp lá cà thì Tiểu Yên ở bên cạnh mặt đỏ như cà chua, ôm chăn trốn sang bên, vùi mình vào chăn che kín mít, chỉ lộ ra cái khe nhỏ quan sát chỗ hai người liên tiếp nhau, mắt tràn đầy tò mò và do dự.

Nàng với Tiểu Lục từ nhỏ như hình với bóng, đã nói rằng sau này phải chung chồng, làm đôi tỷ muội tốt không bao giờ chia cách, cho nên với việc cùng trao lòng cho Phong Liệt hai nàng không chút mâu thuẫn.

Bây giờ nàng thấy tỷ muội từ nhỏ cùng mình lớn lên đang ở dưới thân lắc lông cùng người đàn ông mình yêu, bên tai nghe tiếng rên rỉ sung sướng vô cùng, nàng như cảm giác chính mình là Tiểu Lục.

Hơn nữa nàng hiểu rằng không lâu sau chờ đợi chính mình sẽ là tình hình tương tự, lòng rất xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Quả nhiên, khi Phong Liệt lần thứ hai mở ra thân thể mềm mại của Tiểu Lục, nàng mới chịu mưa móc đã hết sức lực, đáng thương cùa xin hắn tha cho.

Nhưng bây giờ Phong Liệt đang sướng muốn chết, thấy Tiểu Lục như vậy thì nhíu mày.

Tuy nhiên, vì đau lòng Tiểu Lục, hắn bất đắc dĩ hậm hực rút trường thương ra, nhưng trong lòng thì tham không đáy, muốn ngừng mà không được.

Tiểu Lục mị nhãn như tơ, thều thào nói:

- Sư huynh! Tiểu Lục... Không được! Ngươi đi tìm Tiểu Yên đi!

Nói xong nàng nhắm mắt lại, thiếp ngủ.

- Tiểu Yên? Đúng rồi! Hắc hắc hắc!

Mắt Phong Liệt sáng lên, dùng ánh mắt tà ác nhìn sâu trong chăn một thân hình mềm mại khác đang run rẩy.

Ngay sau đó hắn giật chăn ra, thân thể mảnh mai run lẩy bẩykhông một mảnh vải lộ trước mặt hắn. Gò bồng đào cao vút run rẩy, bên dưới có cỏ non, làn da trắng muốt, mùi thơm thân thể thấm lòng người, khiến thân dưới Phong Liệt lại sưng lên ba tấc.

- A! Sư huynh xấu xa, người ta không muốn đâu!

Chăn trên người bị giở ra, Tiểu Yên giật mình hét lên một tiếng, vội lấy hai tay che mắt.

- Hắc hắc hắc! Hiện tại nói không cần thì hơi sớm nhé!

Mắt Phong Liệt như có lửa, mặt cười tà ác chậm rãi đè lên người Tiểu Yên.

Đại chiến sắp xảy ra!

Nhưng lúc này, chính lúc Phong Liệt định nuốt cừu non Tiểu Yên cực kỳ ngon miệng vào bụng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kinh hoàng hét to.

- Cháy! Công tử! Mau dậy đi! Trên lầu có lửa!

- Công tử!

- …

Phong Liệt ngẩn ra, lập tức nhận ra đó là giọng của Trương Lục, Triệu Tứ. Cùng lúc đó, mùi khói sặc mũi dần ùa vào.

- Chết tiệt! Tại sao có lửa?

Phong Liệt rất tức giận, không thể hiểu nổi.

Tiểu Yên ngây ra, trong lòng rất là buồn bực.

Cháy là một việc trăm năm khó gặp, đặc biệt là phòng ốc ám võ viện lúc mới xây đều lẫn vào chút tài liệu quý phòng cháy, dù cầm lửa đốt cũng chưa chắc cháy được.

Nhưng mặc kệ thế nào, cửa sổ có khói bốc lên là không giả.

Thân dưới của Phong Liệt dần héo, lòng nổi lửa giận, hắn vội giục hai cô gái Tiểu Yên, Tiểu Lục mặc đồ vào, ôm các nàng bay ra cửa sổ, đáp xuống đất.

Vừa đáp xuống đất thì người Phong Liệt hơi lảo đảo, thế mới phát hiện chân hơi nhũn ra, thầm cười khổ.

Nhưng giờ phút này hắn không rảnh nghĩ đến điều này, vội vàng ngẩng đầu nhìn tiểu lâu.

Sau đó hắn nhướng mày lên.

Chỉ thấy trong một gian phòng tầng hai, lửa đen bốc cháy, thấy lửa đang dần tắt đi, Trương Lục, Triệu Tứ ho khục khặc.

- Sư huynh, tại sao có cháy vậy? Ghét quá đi! Người ta đang buồn ngủ nha! Oáp!

Tiểu Lục mắt nửa khép nửa mở ngáp, dựa vào ngực Phong Liệt đứng ngủ, vô tâm vô phế khiến người trợn mắt.

Tiểu Yên nhíu mày liễu nói:

- Sư huynh! Tầng hai rõ ràng không có ai ở, tại sao lầu hai bị cháy? Không lẽ có ai định gây bất lợi cho chúng ta?

Trên mặt nàng không còn vẻ rụt rè động lòng người, thành một tiểu mỹ nhân ngay thẳng đơn thuần, mày liễu nhíu, mũi hơi cau, rất đáng yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.