Linh Chiếu cung về đêm, so với ban ngày vốn đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn gấp bội. Đèn đuốc khắp cung sớm đã được thắp lên, kéo dài một dãy hành lang xung quanh sân sau. Gió đêm kéo động những chiếc đèn, mang theo mùi hương nồng nàn ngát hương của những đóa hồng thiên tuyết quyện với hương chiên đàn, tạo nên một cảm giác cực kỳ khoái hoạt nếu như kê một cái bàn vừa nhấp trà vừa thưởng thức dạ cảnh.
Nhưng hiện tại, trừ Tự San chuyên chú lo việc của mình rồi đi nghỉ ngơi sớm theo lịch trình của bản thân ra thì nào có người dư tâm tình nghĩ tới chuyện nhấp trà thưởng trăng đêm, khi mà thử thách cam go đang ngay trướ mắt chưa lúc nào tới lượt mình, còn người đầu tiên vào trong trận đến bây giờ đã tròn một canh giờ mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Lam Hi Thần thấy tình hình không ổn, đi lại gần, khẽ hỏi "Hoài Tang sẽ ổn chứ?".
Nhiếp Minh Quyết mắt không rời xoáy đen trên không, cười như không cười "Cũng đâu phải sẽ chết trận, ngươi lo cái gì chứ?".
Lam Hi Thần nhăn mặt "Sao ngươi lại cứ như không có gì hết vậy? Hoài Tang dù sao cũng là đệ đệ ruột của ngươi mà. Lỡ như hắn có chuyện.....".
Nhiếp Minh Quyết nhàn nhạt cắt ngang "Nếu hắn không qua nổi một ải, thì sẽ không xứng làm đệ đệ của ta, càng không xứng với danh vị mà ta đặt để cũng như thần lực mà Thiên đạo ban cho". Hắn kéo tay y lại, cười "Đừng lo! Ngươi quên ta đã nói gì rồi sao? Độ khó của bốn mươi chín cấm chế sẽ tăng dần, nói không chừng Hoài Tang vào đó, sớm đã phá mười ải đầu tiên rồi. Ta còn đang thất vọng tại sao người đầu tiên bước vào lại không phải là ngươi này".
Lam Hi Thần nửa tin nửa ngờ "Thế vừa rồi ngươi nói bên trong chướng khí nguy hiểm xuất hiện đầy rẫy, lại còn không cẩn thận bị đâm vào ngực sẽ để lại di chứng đến cả ngươi cũng không chữa được, là sao?".
Nhiếp Minh Quyết dửng dưng "Phải nói như vậy để hắn còn biết đường mà liệu sức, nếu dưới mí mắt ta mà có hành động quá đáng không thể chấp nhận nổi, ta thật sự sẽ "vô phương cứu chữa"".
Lam Hi Thần không vui "Hoài Tang sợ đau từ nhỏ, làm sao hắn chịu nổi nếu bị trúng phải chứ? Ngươi đó, càng nói càng giống một người vô tâm".
Nhiếp Minh Quyết nâng mắt nhìn lên xoáy đen, thu hẹp con ngươi lẩm bẩm "Vô tâm hả? Nếu ta có thể vô tâm thật, chẳng phải quá hợp ý của "nó" rồi sao? Sắp xếp Hoài Tang bước vào trước, còn không phải là để xem phản ứng của ta?". Hắn nâng ly trà đã hơi nguội, ung dung hớp một ngụm cho thông cổ, bâng quơ nói rất nhỏ "Đáng tiếc! Muốn xem ta có "vô tâm" hay không, lại chọn không đúng người để thử".
Lam Hi Thần khều khều thùy tai chính mình, ngơ ngác "Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu một chút gì cả".
Nhiếp Minh Quyết chép miệng "Con thỏ ngốc như ngươi thì hiểu cái gì!".
Lúc này Tự San dâng lên một chút bánh ngọt cho mọi người ăn lót dạ, nhưng Nhiếp Hoài Tang còn chưa bước ra thì ai mà còn muốn ăn cho nổi? Khi dĩa bánh đưa tới chỗ Nhiếp Minh Quyết, hắn phất tay "Mang đi đi, bản quân không có hứng thú ăn ngọt vào đêm".
Nhưng mà Lam Hi Thần thì khác. Y mặc dù lo lắng cho Nhiếp Hoài Tang vô bờ, nhưng lại càng lo cho cái bụng đói của mình hơn. Suốt cả buồi chiều khóc lóc với hắn rồi ra đây chờ hợp trận đã kịp ăn miếng gì đâu, nhỡ mà lát nữa cái bụng đánh trống nhất định sẽ xấu hổ không kịp đào hố chui xuống. Vậy nên với phương châm "Có thực mới vực được đạo", phải no bụng trước rồi mới có sức tính tiếp chuyện khác, nên y đã kéo áo Tự San dừng lại khiến cậu ta vô cớ xanh mặt nhìn Nhiếp Minh Quyết, còn y thì bóc một miếng rồi lại hai miếng ăn thật ngon, không quên đưa mẻ bánh tới trước miệng mà hỏi hắn "Minh Quyết à, bánh này ngon thật, ngươi cũng thử một miếng đi".
Nhiếp Minh Quyết cắn một miếng, gật đầu "Đúng là rất ngon!".
Sau khi phất tay cho Tự San lui ra, hắn thong thả dựa vào lưng ghế, hưởng thụ cảm giác có người đem bánh nhét tận miệng mà khỏi phải tốn công cầm. Còn chưa tới nửa canh giờ, dĩa bánh trên tay Lam Hi Thần đã bị hai người cùng nhau ăn sạch.
Đột nhiên trong xoáy đen truyền ra một tiếng sấm nổ vang trời cùng một thét chói tai. Mọi người nhất tề cả kinh. Lam Hi Thần lòng nóng như lửa đốt. Giang Trừng vội bước ra giữa sân, nôn nóng hỏi "Đế quân, bên trong trận có phải đã xảy ra chuyện rồi không?".
Trái ngược với tất cả, Nhiếp Minh Quyết vẫn điềm nhiên như không "Chả có gì to tát đâu! Phá không được cửa ải mới thì sức đã hết, cho nên thời khắc bị một đạo hỗn độn chi lực thoát thai hoán cốt mới chịu không nổi thôi. So với năm xưa bản quân chịu Tứ Cửu Diệu Lôi Kiếp đắc thành Thánh Nhân, thì một đạo hỗn độn chi lực giáng xuống chỉ như muỗi đốt".
Tất cả mọi người nghe xong câu cuối, tự giác nhìn nhau đổ một tầng mồ hôi lạnh trên trán, âm thầm nghĩ: có thật là như muỗi đốt hay không?
Nhiếp Minh Quyết như nhìn thấu, dõng dạc bồi thêm "Đạo lý xưa nay muốn thành tiên vốn chẳng hề dễ dàng. Hoặc là trải qua vô số kiếp luân hồi, hoặc là chịu ba mươi ba đạo thiên lôi, hoặc là chống đỡ Phiên Thiên Ấn ba mươi ba ngày. Cả thảy đều là thể xác chịu qua một trận thập tử nhất sinh mới có thể lột bỏ xác phàm. Các ngươi vào đó, dùng sức lực vốn có mà phá vỡ cấm chế, lại chịu một đạo lực đánh xuống đã là nhẹ nhàng nhất và nhanh gọn nhất trong các hình thức phi thăng thành tiên rồi". Mắt thấy trong xoáy đen xuất hiện một đạo hào quang lục sắc chớp nháy, hắn đứng dậy chỉ ngón tay trỏ lên, hào quang hiện ra như sợi chỉ, trong xoáy đen cũng lập tức tủa xuống lục quang như mưa đổ, cuối cùng tụ lại thành một cây phướng có viết chữ "Khôn".
Nhiếp Minh Quyết thu về cây phướn kia, cùng lúc đó, Nhiếp Hoài Tang từ trong xoáy đen bay ra, vừa mới đáp xuống đất chưa kịp trụ vững đã ngã ngồi ra đất ôm ngực ho khan, cả người hắn cũng toát ra một cỗ tiên lực lớn chưa từng có. Giang Trừng vội bước tới đỡ hắn đứng lên, hắn vốn muốn đẩy người kia ra, nhưng hình như tiên lực chỉ là vẻ bề ngoài dùng để đánh lừa, còn bên trong lại yếu đến không đứng dậy nổi, rốt cuộc phải để Giang Trừng dìu tới một góc ngồi xuống chuẩn bị điều tức.
Lúc này Nhiếp Minh Quyết hỏi "Ngươi phá được bao nhiêu cửa ải rồi?".
Nhiếp Hoài Tang ngập ngừng "Thưa, phá được năm ải".
Nhiếp Minh Quyết cau mày, lớn giọng quở trách "Sao lại chỉ có năm ải? Mười hai ải đầu dễ như trở bàn tay, vậy mà chỉ phá được mỗi năm ải. Ngươi có biết, bắt một con tiểu yêu mới tu được năm trăm năm ném vào đó thì nó cũng phá gọn mười ải đầu, vậy mà ngươi giữ một trong bảy thần khí của Thiên Đạo trong tay, có thể nói tu vi gấp mười lần tiểu yêu năm trăm năm vậy mà chỉ được có năm ải. Ý mà ngươi đi đầu đấy, nếu gặp những ải phía sau độ khó tăng lên thì phá được mấy ải? Chắc là không được ải nào rồi! Vừa nãy ngươi có cố hết sức không? Có lấy Mộc Phù phiến ra công kích cấm chế không? Chắc chắn là không cho nên mới phá được mỗi năm ải! Vậy thì những lúc rảnh rỗi, ngươi đem Mộc Phù phiến dùng vào việc gì mà để lúc cần thiết nhất lại không dụng hết lực? Giết gà mổ cá, thái rau tỉa cây hay là đâm người khác? Hừ! Tức chết bản quân rồi! Nghĩ ngươi bước vào đầu tiên là vinh quang hơn những người còn lại. Vậy mà... vậy mà......". Hắn tức đến độ đỏ mặt, thở hồng hộc, run run ngón tay chỉ về phía Nhiếp Hoài Tang không nói được thêm chữ nào. Điệu bộ này so với kiếp trước mỗi lần đệ đệ hắn phạm lỗi, hay gặp chuyện gì công kích, hắn đều như sắp bộc phát hỏa nộ tới nơi, nhất là bây giờ bản thân hắn không chỉ đơn giản là Xích Phong Tôn, uy khí toát ra chẳng còn ở mức dọa người run rẩy nữa mà là đứng tim đông máu.
Ngay khi nghe âm thanh ly trà rơi vỡ trên đất, mọi người đồng thanh quỳ xuống, cuống quít hô "Đế quân bớt giận!".
Nhiếp Hoài Tang cúi gằm mặt, luồng tiên khí kia tắt ngúm, lần đầu tiên kể từ khi gặp lại Nhiếp Minh Quyết hắn mới phát sợ mà run giọng "Tiểu tiên biết lỗi, xin đế quân nguôi giận. Nhưng là... trong cấm chế phát sinh thiên biến vạn biến, tiểu tiên ở cửa thứ sáu nhất thời trở tay không kịp, cho nên mới....".
Nhiếp Minh Quyết gạt phắt "Ngươi còn dông dài?".
Nhiếp Hoài Tang vội im bặt. Giang Trừng len lén đưa mắt ra hiệu với Lam Hi Thần, ý bảo y sao còn trơ mắt quỳ như trời trồng mà không mau chen vào vài câu nói giúp chứ? Cơ mà Giang Trừng đâu có biết, Lam Hi Thần bây giờ không giống Lam Hi Thần năm xưa. Nếu Nhiếp Minh Quyết mà nổi giận, y chính là người đầu tiên sợ trước bọn họ.
Vừa lo cho Nhiếp Hoài Tang, vừa sợ Nhiếp Minh Quyết. Kẹt thế ở giữa khiến y nhất thời lúng túng không biết phải làm sao, lại còn Giang Trừng liên tục hậm bặm môi nhíu mi ra hiệu. Ôi trời! Này có tính là họa vô đơn chí?
Mắt thấy Nhiếp Minh Quyết chuẩn bị phát hỏa lần hai, rốt cuộc y phải đánh bạo, buột miệng kêu "Đế quân, dù sao Mộc Phù tinh quân cũng đã vượt năm cấm chế ra ngoài, còn thuận lợi phi thăng thành tiên rồi, qua ít hay nhiều ải đâu có quan trọng nữa? Trước mắt vẫn còn rất nhiều người, ngươi hãy bỏ qua cho hắn đi".
May mắn, Nhiếp Minh Quyết nghe có vẻ xuôi tai, thôi không tiếp tục quở trách nữa mà ngồi xuống ghế, hậm hực "Bỏ đi! Mộc Phù, tốt hơn là sau này ngươi tìm cách lấy công chuộc tội cho bản quân! Phải làm sao mà bản quân và người khác thấy được, hôm nay chỉ là sự cố, còn thực lực của ngươi thì không chỉ có vậy".
Nhiếp Hoài Tang khẽ thở nhẹ một hơi, lập tức hô "Tiểu tiên lĩnh mệnh".
Nhiếp Minh Quyết phất tay, lạnh giọng "Ngươi mau quay trở vào. Còn những người khác thì mau chuẩn bị. Những lượt tiếp theo, bởi vì bước vào cấp độ khó nên bản quân sẽ châm chước, người sau phải phá cấm chế nếu không thể nhiều hơn thì cũng phải bằng số cửa ải của người trước cho bản quân. Nếu không làm được, nội trong vòng một năm phải hóa thành tượng đá ở trước cung để hấp thu linh khí thiên địa bù vào, dùng rèn luyện khí tức thay cho bước ngoặt phi thăng". Hắn nghiêm giọng "Các ngươi phải khắc vào tận xương máu, đời đời kiếp kiếp không được quên một điều: các ngươi là những người mang thân phận đặc biệt, phải làm sao cho người ta thấy được việc các ngươi có thần khí trong tay chỉ là để hỗ trợ mà thôi, còn tất cả đều là thực lực. Người dưới trướng của bản quân thì năng lực phải thật xuất sắc mới được! Bằng không, trong mắt Lục giới các ngươi dù có là thần tiên, có phi thăng đến hàng chân nhân hay thậm chí ngang với Ngọc đế đi nữa thì cũng chẳng đáng cái đinh gì đâu, và thiệt thòi sẽ do các ngươi lãnh hết, nghe rõ chưa?".
Tất cả thấp giọng dạ ran, nhưng nếu không phải số mệnh sắp đặt thoát không khỏi thì bây giờ ai nấy cũng chỉ muốn chạy khỏi con đường phi thăng thành tiên này cho lành. Đế quân cũng quá đáng sợ rồi! Đánh vào tinh thần còn khủng khiếp hơn đánh vào thể xác! Nói là "hấp thu linh khí thiên địa bù vào", còn không bằng nói thẳng là "phơi xác ra mặc kệ cho nắng mưa gió bão hành hạ"? Bảo "rèn luyện", lại có khác gì chịu phạt? Nghĩ đến đây, ai cũng thấy thà chịu đau một trận bị ba mươi ba đạo lôi kiếp đánh vào người mà dễ, còn hơn vì phá ít cấm chế mà bị biến thành đá ngồi im một chỗ suốt một năm trời, bế quan tu luyện còn được nhúc nhích chứ biến thành đá thì đến chớp mắt còn không được, chưa kể qua mỗi cửa ải lại có độ khó tăng dần. Cứ cái đà này, mọi người không bị mấy cấm chế kia vô tình giết chết thì cũng bị áp lực của Nhiếp Minh Quyết dọa cho chết sớm hơn.
Có điều, những lời cuối cùng của hắn không phải là không có lý! Bọn họ vốn chỉ đơn thuần là phàm nhân, đột nhiên được Thiên Đạo sắp xếp cho giữ thần khí trấn áp vạn linh chi vật, bây giờ còn sắp thành tiên thì so với những vị thần vị tiên khác năm xưa phải vượt biết bao gian truân mới đắc đạo, chẳng khác gì một gáo nước lạnh tạt thẳng vào lòng tự cao của các vị ấy, đó là chưa kể còn phát sinh những mối hiềm khích ngầm khác.
Quả nhiên, muốn thành tiên không phải là chuyện dễ dàng gì!
Bởi vì có áp lực mà thời khắc chờ đợi hỗn độn không gian lựa chọn người tiếp theo cứ như là bắt gà đi cắt tiết làm thịt, mọi người cố không kêu lên đã là gắng gượng lắm rồi.
Lượt thứ hai, cung Đoài phát sáng đã khiến Kim Lăng khóc không ra nước mắt mà cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cầm kiếm bay vào trong không gian kia. Ước chừng hơn một canh giờ sau, trong không gian xuất hiện một đạo hào quang huỳnh sắc chớp nháy, rồi lại xuất hiện thành một cây phướng có viết chữ "Đoài". Lúc Kim Lăng bước ra, bộ dáng so với Nhiếp Hoài Tang ban nãy cũng không kém là bao, khiến Giang Trừng lại một phen hồn vía lên mây, Ngụy Vô Tiện cũng lo đến xanh mặt, nhất là khi số cửa ai Kim Lăng vượt qua cũng chỉ bằng số cửa ải vừa rồi của Nhiếp Hoài Tang, và cả hai vẫn nằm trong phạm vi mười ải đầu "dễ" nhất chứ không bước qua ải thứ mười một. Nguyên nhân thất bại chính là do sau khi phá xong ải thứ mười, Kim Lăng không kịp chặn lại tốc độ của quang châu khiến nó bay tán loạn tạo ra ảo ảnh đánh lừa, kết quả không phá được rào cản để bước qua ải thứ mười một.
Phải khó khăn lắm, Ngụy Vô Tiện mới chống chế giúp đứa cháu này của mình tránh khỏi "hình phạt hóa đá". Dù sao là chuẩn bị bước vào ải thứ mười một mới thất bại, chứ không phải thất bại ở ải thứ mười. Có điều Nhiếp Minh Quyết rất không hài lòng, lần nữa đem Kim Lăng ra giáo huấn một trận, nào là "Có như vậy cũng sơ xuất!", "Ánh sáng là thứ phát ra với tốc độ nhanh nhất, ngươi đã chủ Quang linh, tại sao lại không bắt được tính biến hóa của nó?", "Quang châu trong đó còn không bằng nổi uy lực của Lục Mục Châu trong tay Thể Vân tiên tử* năm xưa, ngươi lại còn dễ bị đánh lừa thì thử hỏi vừa rồi mà là Lục Mục Châu thật, mắt của ngươi nhất định không chỉ có mù thôi đâu".....Nếu là bình thường, với tính cách chẳng chịu thua ai thì Kim Lăng nhất định sẽ bật lại. Nhưng vì hiện tại là Nhiếp Minh Quyết, giờ đây cậu ta chỉ có nước "quỳ im chịu trận", chẳng dám hé răng nửa lời, ngay cả sắc mặt cũng cứng đơ như tượng, một chút khó chịu cũng chẳng có nổi.
*Trong Phong Thần Diễn Nghĩa, Thể Vân tiên tử cùng Hạm Chi tiên tử và Tam Tiêu tiên tử là năm vị tiên của phe Triệt giáo lập ra trận Cửu Khúc Huỳnh Hà nổi danh, vì báo thù cho bằng hữu/sư huynh của mình mà dùng trận này khiến Thập nhị đại tiên đứng đầu Xiển giáo mất hết tu vi từ tiên hóa phàm. Thể Vân tiên tử có pháp bảo nổi tiếng là Lục Mục Châu, một khi ném về phía đối phương, ánh sáng của hạt châu có thể sáng đến mức làm thủng mắt, kể cả đôi mắt đó có là kim cang thần nhãn.
Lượt thứ ba, Giang Trừng chỉ hận không thể xách Tử Điện quật bay cung Khảm xui xẻo đã chỉ thị hắn là người kế tiếp. Tròn hai canh giờ trôi qua, trước sự hồi hộp của mọi người, rốt cuộc hắn cũng chật vật bước ra khỏi hỗn độn không gian. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì cửa ải vượt qua là bảy và nằm trong phạm vi khó nên nếu không được khen ngợi thì cũng được cho qua, ai ngờ Nhiếp Minh Quyết đập vào thành ghế quở trách tại sao Giang Trừng chủ Thủy linh mà trong lúc bị Hỏa luân vây khốn lại không áp dụng quy luật Thủy khắc Hỏa để trấn áp nó, ngược lại chỉ dùng Chước Thủy kiếm chống đỡ, rồi lại còn nước có tốc độ chỉ đứng sau ánh sáng thế mà một Tam muội thần phong cũng bắt không kịp thì sau này gặp phải gió độc thật bên ngoài ngay cả chắn đỡ còn không được chứ nói gì đến thâu tóm.....mặc dù Giang Trừng đã vượt qua, nhưng rốt cuộc lại biến thành "vượt cũng như không vượt".
Ngụy Vô Tiện cũng chẳng may mắn gì hơn, bởi vì thất bại của Kim Lăng với Giang Trừng trước đó mà nhân tố xếp thứ ba là Hỏa linh về mặt tốc độ của hắn tuyệt đối không được thua kém. Nhiếp Minh Quyết cho đặt một chiếc lư đồng ở giữa sân, trên lư đồng lại cắm một nén nhang dài bằng một sải tay, lệnh cho Ngụy Vô Tiện khi nén nhang kia tàn phải phá xong bảy cấm chế. Nếu đốt nhang cuối cùng đã tàn mà cung Ly không xuất hiện cây phướng, không nói nhiều, sáng hôm sau ra cổng làm tượng đá một năm "bế quan tu luyện". Lần đầu tiên trong đời, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cái danh Di Lăng lão tổ hùng hổ dọa người ngày trước tốt nhất không nên tồn tại. Suốt khoảng thời gian hắn ở trong hỗn độn không gian, tiếng sáo của Hỏa Vũ phát ra không ngừng, Nhiếp Minh Quyết luôn miệng nhắc "Quá chậm rồi!", "Nhanh hơn!", rồi lại "Nhanh nữa đi!". Lam Vong Cơ càng lúc càng không giấu nổi sốt ruột, mà lúc Ngụy Vô Tiện lảo đảo bước ra vừa đúng thời điểm đốt nhang cuối cùng rơi xuống, đừng nói là tất cả mà chính hắn còn không dám tin kia có phải "Ngụy Vô Tiện" hay không. Di Lăng lão tổ, Hỏa Vũ tinh quân khí thế mãnh liệt không sợ trời không sợ đất khiến biết bao lệ quỷ kinh hoàng mà trong vòng một nén nhang đã chạy đi đâu mất, để lại một xích y nam tử đầu bù tóc rối, hai bên cánh tay bị trầy xướt tơi tả, biểu tình ôm ngực nhắm mắt thở hồng hộc trên đất như cá mắc cạn. Giá mà Giang Trừng không nhắm mắt điều tức để sau khi thấy cảnh đó, hắn mười phần sẽ còn muốn không tị nạnh với Ngụy Vô Tiện nữa, bởi vì tình hình của hắn so với Ngụy Vô Tiện còn tốt hơn nhiều. Có thể nói trong bốn người vừa qua, Ngụy Vô Tiện là thê thảm nhất.
Thẳng đến khi Lam Vong Cơ và Tống Lam mỗi người lần lượt bước vào, lần lượt phá vỡ hai mươi hai cửa tiếp theo để mang về cây phướng khắc cung Chấn và cung Tốn thì không khí mới dịu xuống một chút. Nhiếp Minh Quyết tạm - thời - hài - lòng nên không quở trách nặng nề như những người trước, nhưng vẫn không quên "nhắc nhở" lại hai người họ "một chút". Nào là Lam Vong Cơ làm chủ cung Chấn mà chữ Chấn chính là di chuyển có tác động, nhưng Giáng Vân kiếm lại mang đặc tính vừa sắc như dao vừa ảo như sương, phải biết kết hợp làm sao mà trong tĩnh có động và trong động có tĩnh, ảo giác như sát khí mà sát khí chính là ảo giác, cầm bằng như lưu chuyển đường kiếm mà để đối phương cảm nhận ra động tác kế tiếp thì rất là tầm thường, thậm chí có thể xem như vô tác dụng. Còn Tống Lam, gió là yếu tố linh động thứ tư trong bộ tứ tốc độ Quang - Thủy - Hỏa - Phong, mà cung Tốn thì luôn luôn ở trên hướng gió, đồng nghĩa hắn không chỉ đuổi theo mà còn phải biết cách lưu chuyển khiến nó len lỏi vào bên trong, nắm giữ và phản phệ ngược lại chứ không được chặn đầu phía trước hoặc nắm đuôi đằng sau, nếu không ở bên trong để tỏ rõ bản chất thì rất dễ bị thứ bề ngoài đánh lừa, nhìn đầu hóa ra đuôi mà nhìn đuôi lại ngỡ thành đầu. Kết quả đạt được của Lam Vong Cơ với Tống Lam tuy khá nhưng lại chẳng thuận lợi gì, một người thì mười đầu ngón tay có lẽ dụng lực quá nhiều nên mỏi nhừ đến mức cầm kiếm cũng run thấy rõ, người còn lại thì từ mu bàn tay đến cổ tay đều đầy những vết bầm tím giống như bị một thứ gì đó đập mạnh vào khiến người ta lo lắng khớp xương bên dưới liệu còn nguyên hay đã bị vỡ.
Trải qua một đêm mà sấm chớp mây mù nổi đầy trên nóc Linh Chiếu cung, rốt cuộc mọi người mới chân chính ý thức được tại sao ở kiếp trước Nhiếp Minh Quyết lại khiến cho đệ đệ hắn và Mạnh Dao sợ tới như vậy. Xem ra ngày tháng sau này bọn họ ở dưới trướng lĩnh mệnh, ngoài dũng cảm với trung thành ra còn cần phải luyện thêm cả cấp độ kiên cường thật cao mới được.
Nhưng không khí nhẹ nhõm duy trì không bao lâu thì một lần nữa lại trở nên căng như dây đàn, khi mà người cuối cùng không ai khác là Lam Hi Thần phải bước vào phá ba cửa ải cuối cùng. Chuyện sẽ vô cùng tốt đẹp nếu như ba cửa ải cuối cùng đó chẳng phải là ba cửa ải khó nhất. Từ nãy đến giờ quan sát từng người bước vào rồi thảm hại đi ra, thế là đủ biết ải mới so với ải cũ khó đến mức nào, đến cả Lam Vong Cơ còn bị thương thì ba ải cuối này liệu y có qua nổi không? Thực sự muốn khóc cũng khóc không nổi!
Nhiếp Minh Quyết vừa thấy chữ Cấn trên hỗn độn không gian phát sáng đã đứng bật lên, giận dữ quát "Tại sao bây giờ mới chọn?".
Mọi người ban đầu không hiểu nguyên cớ, lát sau ngẫm kỹ mới hiểu thì ra từ nãy đến giờ Nhiếp Minh Quyết không tiếc thái độ quở trách là do hắn đang ôm một cục nộ khí nghẹn đến tận cuốn họng, nếu Lam Hi Thần là người đầu tiên bước vào thì bọn họ đã chẳng bị "giận cá chém thớt" như vậy. Quá là bất công! Phải chi sớm biết điều đó, đã chẳng ai thèm vào mà tị nạnh người may mắn phá mười ải đầu tiên.
Không gian hỗn độn không có tiếng nói nào đáp lại câu hỏi của Nhiếp Minh Quyết, nhưng bên trong xoáy đen kia đột nhiên hiện ra một luồng ngân quang giáng xuống, người ta còn chưa hết cả kinh thì Lam Hi Thần đã bị luồng ngân quang kia quấn chặt, trong nháy mắt bị hút bay vào trong không gian hỗn độn.
Lam Hi Thần bị hút vào bên trong một hồi mới vỗ trán ba cái cho tỉnh, nhận thấy xung quanh dày đặc kiếm ảnh trắng xen lẫn đen, đối xứng nhau như Thái Cực đồ, bọn chúng như người không muốn chờ lâu mà ồ ạt giương mũi kiếm nhằm hướng y mà sấn tới. Không còn cách nào khác, buộc lòng y phải rút kiếm ra đỡ làm vang lên trong sự yên tĩnh của không gian là tiếng kiếm va chạm lẻng kẻng đến chói tai. Giao đấu đến chiêu thứ mười, Lam Hi Thần định dùng chiêu thức Băng tán đối phó, đáng tiếc, vào thời khắc quan trọng, mười kiếm ảnh bỗng nhiên biến thành ảnh hàng trăm, tạo thành một bức tường phòng thủ chắc chắn, đẩy người muốn thoát ra vào bên trong. Chúng chia nhau tạo thành hình lưới, đem Lam Hi Thần phải bật lên trên. Tuy rằng kiếm pháp của y rất tạo nghệ, lại nhất thời không thể di chuyển tốt được. Toàn bộ lưới kiếm kia thoắt một cái lại biến thành một mắt xích vừa dài vừa nhọn. Y nhăn mày, mới vừa rồi đã liều mạng tung ra một chiêu sắc bén, là để thầm tính toán, bởi vì chiêu đó đã giúp y nhận thấy được quy luật di chuyển của kiếm ảnh, sau đó dùng chiêu cuối cùng là Băng Sát Tản Mạn có lẽ sẽ nhanh chóng giải quyết được, rồi qua cửa ải mới. Nhưng nào có đơn giản như vậy? Cấm chế này lại không quan trọng ở chỗ người sử dụng kiếm tinh thông thế nào, mà cứ đến thời điểm mấu chốt, nó lại biến hóa thành một dạng khác để ngăn ý định qua ải của người bị công kích.
Những cấm chế này được tạo ra từ nguyên khí lẫn sát khí của thuở hỗn độn sơ khai, được Tạo Hóa Ngọc Điệp dung nạp lại còn do Hồng Quân Đạo tổ đích thân tạo ra uy lực cho những cấm chế này, đợi đến khi không gian hỗn độn được mở ra, uy lực cấm chế cũng tự động mở ra, hợp lại khiến người ta khó có thể dự đoán được pháp trận. Nếu không phải Nhiếp Minh Quyết có hồn phách của Hồng Quân Đạo tổ sinh thành, dù tu vi của hắn có là Hỗn Nguyên Thánh Nhân đi nữa cũng khó mà ứng biến. Chẳng trách sáu người kia lúc bước vào còn ngời ngời dáng vẻ, nhưng khi bước ra thì người nào người nấy cứ như tướng sĩ sắp ngã trận tới nơi, huống chi trước mắt chính là ba cửa ải khó nhất trong bốn mươi chín cửa ải.
Đang lúc rối rắm, bỗng nhiên một sự cố phát sinh…....Lam Hi Thần không kiên nhẫn bị chuỗi kiếm xoay tròn, nhanh chóng xoay thân mình, kiếm phong còn đang trên đường di chuyển, thẳng chọn vào trung tâm của trăm mũi kiếm chọc tới, mấy trăm lưỡi kiếm kia lại đột nhiên thu về, sau đó lại biến thành một trận mưa kiếm đâm từ trên cao thẳng xuống. Lam Hi Thần không đủ sức chống đỡ, mưa kiếm lại tung khắp bốn phía, lúc thì kiếm lao tới mềm mại như nước, lúc kiếm va chạm như có lửa bùng lên, đỡ tới chiêu thứ ba mươi, vì tránh lưỡi kiếm đâm sau vai mà bị lưỡi kiếm phía trước đánh vào ngực, kết quả cấm chế còn chưa phá đã bị văng ra khỏi hỗn độn không gian.
Nhiếp Minh Quyết ở bên ngoài hốt hoảng đỡ lấy, ngăn không cho y rơi xuống đất, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng hỏi "Làm sao rồi?".
Lam Hi Thần ho khan một tiếng, nghĩ tới cảnh tượng giận dữ của hắn tiếp theo mà phát khóc, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, đâm ra khóc nấc "Cấm chế này khó quá! Ta nghĩ chắc mình qua không nổi rồi! Nhưng mà.... nhưng mà.....ta không muốn làm tượng đá đâu! Ngươi.... còn hình phạt nào nhẹ hơn chút không?".
Người xung quanh vốn đang nhắm mắt ngưng thần, nghe xong đều đổ một tầng mồ hôi lạnh thay y.
Nhiếp Minh Quyết hồi lâu mới nâng y đứng dậy, không lạnh không nhạt nói "Đừng lo! Ta hạ độ khó xuống là được".
Nếu không phải chẳng có chi tâm, khẳng định sáu người còn lại nghe xong đều chỉ hận không thể tạo phản hét lớn: Đế quân! Ngươi thiên vị cũng vừa phải thôi chứ!