Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 97: Châu có thai rồi (2)




Người dịch: LC
Sau khi Diệp Ly Châu có thai, lúc mới đầu trái lại cũng không nhận ra có gì khác thường.
Đến tháng thứ tư, nàng cũng chỉ lộ ra chút nở nang mà thôi, cái bụng có hơi nhô lên một chút.
Đề Kiêu lại tăng thêm hai người ở bên cạnh Diệp Ly Châu. Bên người nàng vốn đã có không ít nha hoàn vây quanh, lúc bình thường, Diệp Ly Châu khẽ ho khan một tiếng là sẽ có nha hoàn chạy tới hỏi han ân cần, bây giờ nàng mang thai, thì lại càng là quý hơn vàng.
Sau khi có thai, khứu giác của Diệp Ly Châu càng nhạy hơn trước. Nàng ngửi thấy thứ gì có mùi không tốt thì đều sẽ muốn nôn. Trước đây Diệp Ly Châu dùng cơm cũng không xoi mói lắm, tuy không hẳn là thích đồ ăn mặn, nhưng vì Đề Kiêu căn dặn, nàng vẫn sẽ ăn một chút. Bây giờ, Diệp Ly Châu kén chọn hơn nhiều, nếu có thứ nàng không thích, mặc kệ Đề Kiêu làm thế nào bắt nàng ăn, nàng cũng không ăn nổi.
Đề Kiêu cũng phát hiện ra, sau khi có thai, Diệp Ly Châu cũng nóng nảy hơn chút xíu.
Hắn không hiểu rõ phụ nữ, cho nên không rõ sau khi phụ nữ mang thai thì cảm xúc dễ bị chấn động, có chỗ khác với lúc bình thường. Đề Kiêu cho rằng Diệp Ly Châu đã thông minh hơn một chút, đã học được chiêu ỷ vào cưng chiều mà sinh kiêu ngạo.
Thực ra hắn thích nhất là Diệp Ly Châu làm nũng.
Chỉ cần nàng làm nũng, có yêu cầu vô lễ đi nữa, Đề Kiêu cũng tình nguyện đáp ứng nàng.
Đáng tiếc xưa nay Diệp Ly Châu đều vô dục vô cầu, dường như ngoài Đề Kiêu ra, nàng cũng không muốn bất cứ thứ gì khác.
Cho nên Đề Kiêu rất hiếm khi nhìn thấy Diệp Ly Châu khóc thút thít cầu xin hắn làm cái gì.
Thế nhưng, sau khi có thai, rõ ràng là Diệp Ly Châu đã khác hẳn trước đây.
Trước kia nàng đã đẹp, sau khi mang thai thì càng oánh nhuận hơn vài phần, da dẻ mịn màng dường như sẽ phát sáng, bụng dưới hơi nhô lên, khi ngước mắt thì đôi con ngươi sáng long lanh. Lúc Diệp Ly Châu đi về phía Đề Kiêu, Đề Kiêu có thể ngửi thấy trên người nàng nhiều thêm chút hương vị ngọt ngào.
Là mùi thơm của sữa.
Đề Kiêu không cho phép Diệp Ly Châu ăn bất kỳ đồ gì có tính hàn. Lúc nàng mang thai tháng thứ sáu, thì trời đã vào hạ, thời tiết nóng hơn vài phần.
Hàm Châu không có mưa, cho nên cũng có chút khô khan.
Diệp Ly Châu cực thèm nước ô mai. Nàng thích cái vị lành lạnh lại chua chua đó, nhưng nước ô mai có tính hàn, đại phu không cho phép nàng uống nhiều.
Nha hoàn bên cạnh Diệp Ly Châu thì đều sợ Đề Kiêu. Đề Kiêu dặn các nàng không thể tùy tiện cho Diệp Ly Châu ăn thứ gì, các nàng đều thành thành thật thật nghe lời, chỉ lo Diệp Ly Châu xảy ra bất trắc.
Đề Kiêu đang xử lý sự vụ trong thư phòng, lúc Diệp Ly Châu đi tới, hắn chỉ ngước mắt lên nhìn một cái.
Mấy tháng này, Đề Kiêu để nha hoàn hầu hạ Diệp Ly Châu vô cùng chu đáo. Diệp Ly Châu thường thường không hiểu sao sẽ cáu bẳn, có một lần giữa đêm khóc lóc tỉnh lại nói phải về nhà tìm Diệp Phụ An. Bây giờ Diệp Ly Châu tới đây, tám phần mười là lại cáu kỉnh mà tới.
Bình thường Diệp Ly Châu đã quen dịu dàng, yên tĩnh không sinh sự, chỉ làm điều mình thích. Sau khi có thai, nàng biết tính tình của mình tệ hơn trước vài phần, nhưng nàng không nhịn được.
Thấy Đề Kiêu chỉ thản nhiên nhìn mình một cái, cũng không nói lời nào, vành mắt Diệp Ly Châu hơi đỏ lên: “Bây giờ có phải điện hạ không muốn nhìn thấy ta nữa không?”
Đề Kiêu thở dài: “Không phải.”
Trong thời gian mang thai, nàng luôn thích tưởng tượng linh tinh.
Đoạn thời gian trước vì để cho Diệp Ly Châu càng quan tâm tới mình hơn, để nàng thể hiện thêm chút bản lĩnh trên người mình, cho nên Đề Kiêu mới khiến Diệp Ly Châu ghen một chút xíu, giờ thì coi như hắn bị báo ứng rồi.
Bởi vì hình như bây giờ Diệp Ly Châu thiếu cảm giác an toàn.
Dù sao cũng đang ở Hàm Châu mà không phải là kinh thành. Nếu là ở kinh thành, Diệp Ly Châu có xảy ra chuyện gì không hay, Diệp Phụ An nhất định sẽ chạy tới thăm nàng.
Diệp Ly Châu rầu rĩ không vui mà ngồi ở một bên, đầu lông mày hơi chau lại.
Đề Kiêu ôm nàng vào lòng: “Sao lại không vui nữa rồi?”
Nước mắt của Diệp Ly Châu rơi lã chã. Nàng nâng tay lên. Sau khi có thai, ngón tay của nàng hơi sưng lên một chút, da thịt có vẻ càng trắng bóng hơn. Nàng lấy đầu ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt: “Ta muốn về nhà. Ta nhớ cha ta. Ta cũng nhớ Gia Hữu.”
Đề Kiêu ăn đầy một bụng giấm. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không nhẹ nhàng an ủi nàng: “Giờ nàng đang mang thai, chờ đứa bé được sinh ra, con lớn rồi, ta sẽ đưa nàng tới kinh thành gặp bọn họ.”
Diệp Ly Châu khẽ thút thít: “Nếu cha ta ở đây thì tốt rồi. Nếu ông ở đây, nhất định ông sẽ cho phép ta uống một bát nước ô mai.”
Đề Kiêu: “…”
Đề Kiêu hít một hơi thật sâu: “Vi phu cho phép nàng uống một bát thuốc dưỡng thai.”
Lông mi của Diệp Ly Châu rất dài, sau khi bị nước mắt làm ướt nhẹp thì có vẻ đen nhánh khác thường.
Nàng khóc òa lên như hoa lê đẫm mưa, đàn ông bình thường thực sự rất khó mà chống lại nước mắt của nàng.
Cũng bởi vì mỗi ngày nhìn thấy Diệp Ly Châu, Đề Kiêu mới có thể miễn cưỡng chống lại, mà không bị khuôn mặt xinh đẹp của nàng mê hoặc.
Đề Kiêu lau sạch nước mắt cho nàng, rồi đặt người sang một bên: “Ngồi đàng hoàng, không cho khóc nữa, khóc nữa thì buổi tối sẽ phải uống hai bát thuốc dưỡng thai.”
Diệp Ly Châu cắn đôi môi màu phấn hồng.
Một lát sau, cái tay nhỏ của nàng gãi gãi cổ Đề Kiêu: “Điện hạ…”
Sau khi có thai, nàng chính là mềm mại lại yếu đuối như vậy, như cái bánh mật dính người, ở một bên quấy rối, mà vẫn khiến cho người ta không tức giận nổi với nàng.
Đề Kiêu nắm chặt ngón tay nàng.
Diệp Ly Châu nói: “Cục cưng trong bụng nói con muốn uống một chén nước ô mai.”
Đề Kiêu nói: “Phụ vương của cục cưng nói không được.”
Diệp Ly Châu hít mũi một cái, lại nói: “Ta chỉ uống một chút xíu thôi, không uống một bát to đâu.”
Có thai rồi khẩu vị của Diệp Ly Châu thực sự trở nên rất quái gở, có thứ lúc trước rất thích ăn, sau khi có thai thì không muốn ăn nữa. Có thứ lúc trước không thích, sau khi mang thai thì lại thích vô cùng.
Nếu nàng muốn ăn món nào đó, lúc mang thai không ăn được, thậm chí sẽ thèm đến muốn khóc.
Hiện tại Diệp Ly Châu muốn nếm thử nước ô mai, bèn thèm muốn khóc.
Đề Kiêu thấy nàng thực sự thèm quá, đành phải bảo nha hoàn đưa tới một bát.
Thân thể của Diệp Ly Châu yếu thực sự, Đề Kiêu không cho phép nàng xảy ra bất cứ bất trắc gì. Đứa bé có thể không có, nhưng của sức khỏe của Diệp Ly Châu không thể xấu đi.
Cho nên đồ ăn thường ngày nhất định phải chú ý.
Hắn lau sạch tay, nhận lấy nước ô mai mà nha hoàn đưa tới.
Mắt Diệp Ly Châu thoáng cái liền sáng lên, nàng muốn bưng lấy bát nước ô mai đó.
Đương nhiên Đề Kiêu sẽ không cho phép nàng uống cạn cả bát.
Hắn nói: “Chỉ cho phép nếm thử chút vị thôi.”
Diệp Ly Châu sáp lại gần, Đề Kiêu cũng không kề bát gần môi nàng, hắn nói: “Chỉ nếm thử mùi vị là được rồi.”
Miệng lưỡi Diệp Ly Châu khô khốc, nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ Đề Kiêu chỉ cho nàng nếm một ngụm.
Nói thật, mấy ngày nay Diệp Ly Châu cũng không muốn ăn gì, mỗi ngày uống thuốc dưỡng thai, còn có đủ loại canh đại bổ, nàng cảm thấy bản thân cũng sắp bị bồi bổ thành một gốc linh chi rồi. Trong canh được thả các loại dược liệu, mặc dù tốt cho cơ thể, nhưng mùi vị thực sự không tính là ngon.
Cho nên nàng muốn ăn một chút gì đó chua chua ngọt ngọt lại lành lạnh cho đỡ thèm.
Đề Kiêu chấm một chút nước ô mai, đặt lên môi Diệp Ly Châu.
Mắt của Diệp Ly Châu chợt mở to: “Điện hạ, chàng…”
Giọng Đề Kiêu trầm thấp lại gợi cảm: “Không ăn à?”
Diệp Ly Châu đành phải sáp lại gần, ngoan ngoãn mà ăn.
Lúc nàng ở nhà thì ăn mặc rất mát mẻ, áo bào màu trắng lỏng lẻo, không giống kiểu dáng mà nàng mặc lúc là thiếu nữ.
Nàng ở trong viện, ngày thường gặp được cũng đều là nha hoàn trong nhà, ngoài Đề Kiêu ra thì không gặp được người đàn ông nào khác.
Kiểu dáng quần áo mà Diệp Ly Châu thường mặc cũng đều là Đề Kiêu chọn cho nàng. Ánh mắt Đề Kiêu rất tốt, sẽ không để nàng mặc cái loại có cổ áo rất cao che chắn kín mít đó, nếu là mùa hè, thì chính là váy quây quanh ngực.
Cho nên xương quai xanh mảnh mai mà hấp dẫn lộ ra.
Nàng ngửa đầu ăn nước ô mai, Đề Kiêu có thể nhìn thấy mái tóc dài đen bóng của nàng giống hệt tơ lụa, thấy da thịt nàng óng ánh trong suốt, lông mi thật dài của nàng rủ xuống, mặt mày vô cùng sắc nét.
Sau khi nàng ăn xong, Đề Kiêu lại chấm một chút nước ô mai.
Hai tay Diệp Ly Châu nắm chặt cổ tay hắn, ăn một chút nước ô mai mà hắn mới nhúng.
Cảm giác mềm xốp từ đầu ngón tay lan ra toàn thân.
Đề Kiêu hơi nhếch khóe môi: “Ăn ngon không?”
Diệp Ly Châu đưa mắt nhìn bát nước ô mai bên cạnh hắn: “Ta muốn cái này cơ.”
Sau khi nàng mang thai thì thèm ăn, không khống chế được bản thân, Đề Kiêu lại phải khống chế giúp nàng: “Đã đủ rồi.”
Hắn lấy bánh ngọt làm từ quả sơn tra đút cho Diệp Ly Châu: “Cái này cũng chua chua ngọt ngọt.”
Nước ô mai thì để cho nha hoàn cầm xuống.
Trong lòng Diệp Ly Châu vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
Sao có thể thỏa mãn đây, nàng mới chỉ nếm có một chút xíu thôi.
Đề Kiêu ôm nàng vào trong lòng mình.
Đã sắp sáu tháng rồi, cái thai của nàng rất ổn định. Thái y nói sức khỏe của Vương phi hiện giờ ổn định, lần sinh này cũng không khó.
Bụng của nàng đã nhô lên rất nhiều.
Đề Kiêu cởi áo ngoài của nàng: “Để ta xem đứa bé một chút.”
Từ khi Diệp Ly Châu mang thai thì hai người không sinh hoạt vợ chồng nữa. Đề Kiêu biết bản thân thô lỗ, hắn sợ làm nàng bị thương.
Thái y nói rằng sau khi thai ổn định thì có thể sinh hoạt vợ chồng, nhưng Đề Kiêu lại tự kiềm chế, không có làm vậy.
Thế nhưng, vừa nãy bị nàng dụ dỗ, Đề Kiêu đã không chịu nổi nữa rồi.
Diệp Ly Châu có vài phần xấu hổ: “Hiện tại ta có bầu, có phải là không đẹp bằng trước đây không?”
Đề Kiêu lắc đầu.
Ở trong lòng hắn, nàng trước sau đều quyến rũ nhất.
Sau khi có bầu, hơi thở trên người nàng càng mềm mại hơn, mang theo mùi sữa nhàn nhạt. Đề Kiêu lắng nghe bụng của nàng, nhưng vẫn không nghe được tiếng của đứa bé.
Diệp Ly Châu hơi thẹn thùng. Nàng ôm chặt lấy cổ Đề Kiêu, cọ lên mặt hắn làm nũng: “Điện hạ…”
Đề Kiêu rất hưởng thụ được nàng yếu ớt mà làm nũng với mình như vậy. Hắn “ừ” một tiếng.
Diệp Ly Châu nhỏ giọng nói: “Ta… Ta có thể uống một hớp nước ô mai nữa không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Đề Kiêu liền lạnh đi: “Không thể.”
Diệp Ly Châu ngậm cổ áo của hắn: “Muốn uống nước ô mai.”
Nàng chẳng đề phòng hắn chút nào cả.
Đề Kiêu cũng hết cách với Diệp Ly Châu. Cô bé này, gần đây thực sự là quá đáng yêu.
Hai người ôm nhau, mấy tháng rồi Đề Kiêu không được ăn mặn, là một người đàn ông tinh lực dồi dào, sao có thể chịu nổi cám dỗ thế này.
Nhưng là…
Nàng mang thai gần sáu tháng, Đề Kiêu sợ mình sơ ý một cái thì…
Hắn cúi đầu hôn lên trán Diệp Ly Châu: “Diệp Ly Châu…”
Diệp Ly Châu nâng mắt: “Dạ?”
Sau khi có thai thân thể nàng càng đẫy đà hơn, giống hệt như trái chín mọng trên ngọn cây vậy.
Ôm vào trong lòng thật khiến người ta yêu thích.
Đề Kiêu cảm thấy vẫn nên muốn nàng.
Hắn nhìn thấy đôi mắt long lanh nước của Diệp Ly Châu thì sẽ dễ mất khống chế, cho nên hắn che mắt nàng lại.
Sau khoảng thời gian dài dằng dặc, Diệp Ly Châu nằm ngửa trên chiếc giường nhỏ, Đề Kiêu ôm nàng vào lòng.
Vừa nãy đúng là hắn rất dịu dàng.
Trong không khí có mùi thoang thoảng không rõ ràng. Trán Diệp Ly Châu đổ mồ hôi, trên khuôn mặt nhỏ có giọt mồ hôi thì càng lộ ra vẻ trong sáng trắng ngần.
Khiến người ta yêu vô cùng.
Nàng cảm thấy đầu gối đau, Đề Kiêu đành phải ngồi dậy xoa đầu gối cho nàng.
Đầu gối quả thực đã sưng tấy một mảng.
Diệp Ly Châu được nuông chiều, thân thể dễ bị thương. Nàng được nuôi thành yếu ớt quá rồi.
Ngoại trừ lúc ban đầu không thích ứng lắm, về sau trái lại nàng không hề cảm thấy khó chịu. Diệp Ly Châu dùng tay che mắt, quần áo tán loạn, rất là biếng nhác.
Đề Kiêu xoa cho nàng rất lâu: “Đầu gối còn đau nữa không?”
Diệp Ly Châu nũng nịu nói: “Cho ta uống một hớp nước ô mai là sẽ hết đau ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.