Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 687: Kiếm pháp của Diệp Lãng (1)





- Không cần, ta sẽ tự bảo vệ mình, ta sẽ chiếu cố cho các nàng, ngươi cứ yên tâm khai chiến đi, những chuyện chém giết thế này không thích hợp với ta!

Diệp Lãng lập tức lắc đầu, dùng bộ dáng như một kẻ yêu hòa bình.

- Ta thật sự muốn đá lên mặt của ngươi một cước!

Lãnh Huyết Ngũ tức giận, lúc này nàng đi về phía trước, ngăn ở trước mặt đám người Diệp Lãng, có cảm giác như một người làm quan cả họ được nhờ, sai, là một người giữ cửa địch vạn quân.

- A! Thì ra dấu chân trên mặt của ta ngày hôm qua là do ngươi làm, ngươi thừa dịp ta ngủ giẫm lên mặt ta, trách không được, vì sao ta lại cảm thấy số đo của dấu chân lại quen như vậy!

Thời điểm này Diệp Lãng mới nhớ đến chuyện hôm qua, hắn cũng biết được đầu sỏ giẫn chân lên mặt của hắn ngày hôm qua là ai.

- Ah, ngươi biết sao? Kỳ thật, là ta cố ý...

Lãnh Huyết Ngũ nói, bỏ qua Diệp Lãng đang tức giận, trực tiếp ngăn cản những người tập kích.

- Xùy...

Giống như tốc độ ánh sáng, sau khi Lãnh Huyết Ngũ huy kiếm trong tay lên, lập tức trở về vị trí cũ, làm cho người ta không thấy được nàng xuất kiếm bao giờ, thậm chí ngay cả đối thủ bị trúng chiêu cũng không biết.
???
Người ở trước mặt Lãnh Huyết Ngũ vẫn tiếp tục chạy về phía trước, nhưng tốc độ càng ngày càng chậm, hắn cảm thấy lực lượng của mình đang trôi qua, nhanh chóng trôi qua, đến cuối cùng hắn không nhấc chân lên được nữa.
Hắn không rõ, tại sao lại như thế, thân thể của mình mạnh mẽ cường tráng như vậy, tại sao lại xuất hiện tình huống này!
Hắn cúi đầu xuống, đột nhiên nhìn thấy máu tươi phun ra, mà dòng máu tươi này từ trên cơ thể của hắn phun ra.
Chẳng lẽ... Ta đã trúng chiêu sao?
Mang theo nghi hoặc như vậy, người nọ ngã xuống, vĩnh viễn không thể đứng lên được nữa, đến lúc cuối cùng hắn cũng không rõ, mình đã trúng chiêu lúc nào.
Nhưng hắn không phải là kẻ duy nhất, chuyện như vậy vẫn đang tiếp tục xảy ra, sau hắn là nhiều người nữa.
Thời gian trôi qua, thần sắc của đám người này lập tức ngưng trọng, bọn họ nhìn thấy tốc độ của Lãnh Huyết Ngũ nhanh như tia chớp, bọn họ đã minh bạch, Lãnh Huyết Ngũ không đơn giản.
Dù bọn họ đang đối địch với Lãnh Huyết Ngũ, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng.
May mắn, thời điểm này, người của bọn họ rất nhiều, dùng xa luân chiến nhất định có thể bắt được Lãnh Huyết Ngũ, nhưng thời gian trôi qua, bọn họ phát hiện, người của mình càng ngày càng ít.
Hiện tại bọn họ mới phát hiện, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ bản thân của mình phải đối mặt với nữ nhân đáng sợ như Lãnh Huyết Ngũ.
Thủ đoạn của Lãnh Huyết Ngũ rất vô tình, giết người hoàn toàn không chút do dự, tất cả chiêu thức đều là trí mạng, mà biểu lộ của nàng vẫn máu lạnh, lạnh đến cực điểm.
Chuyện này, làm cho bọn họ càng ngày càng sợ hãi!

- Giết bọn người kia cho ta, làm vậy sẽ ngăn cản được đồ sát nhân cuồng này.

Vào lúc này, vào lúc này có rất nhiều người nghĩ tới Diệp Lãng ở bên cạnh, muốn chuyền mục tiêu sang hắn, vì Lãnh Huyết Ngũ không dễ đối phó, so với nàng thì hắn dễ đối phó hơn.
Trong đầu của tất cả mọi người, nhất định Lãnh Huyết Ngũ sẽ vì Diệp Lãng bị tập kích mà buông lỏng, nhân thời cơ lúc đó giết nàng, dù sao đám người Diệp Lãng dễ giải quyết hơn nhiều.

- Vâng!

Sau khi nhận được mệnh lệnh, một đám người trả lời, dùng tốc độ nhanh nhất đánh về phía Diệp Lãng, trong những người này, không phải vì muốn đoạt công, mà muốn nhanh chóng giải quyết Diệp Lãng một cách nhanh nhất.
Thêm một việc nữa... Bọn họ không muốn đối phó Lãnh Huyết Ngũ, Lãnh Huyết Ngũ làm cho bọn họ sợ hãi, bọn họ không muốn tấn công nàng, mà đối phó Diệp Lãng, sẽ không cẩn phải đối phó Lãnh Huyết Ngũ, đây là việc mà bọn họ muốn làm.
Nhưng bọn họ không biết, Diệp Lãng cũng là một tồn tại đáng sợ, đừng nhìn bộ dạng của hắn vô hại, nhưng hắn chính là người dùng sức của mình đồ sát mười vạn người, dù là số lượng hay trình độ đáng sợ, hắn đều vượt xa Lãnh Huyết Ngũ.
Chính vì như vậy, Lãnh Huyết Ngũ hoàn toàn không thèm quan tâm tình huống của Diệp Lãng, chính điều này đã làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ đều không rõ loại nữ nhân như Lãnh Huyết Ngũ nên gọi là gì, chẳng lẽ trong mắt của nàng chỉ có giết người hay sao?

- Xin hỏi, các ngươi đang muốn làm gì?

Thời điểm Diệp Lãng bị vây quanh, hắn vẫn đang uống trà, sau khi được Liễu Phi Yên nhắc nhở, hắn mới hỏi thăm, ngữ khí rât khiêm nhường hữu lễ, giống như đang đón tiếp khách nhân, hoàn toàn không quan tâm đến cảnh chém giết xung quanh.
...

- Giết các ngươi!

Sau khi sửng sờ một lúc, một người trong số bọn họ nói ra, đao thương kiếm kích đánh về phía đám người Diệp Lãng, chủ yếu là đối phó với Diệp Lãng, dù sao còn lại chỉ là hai tiểu nữ hài, thực tế là một tiểu nữ hài, cho nên sẽ không có bao nhiêu người xem các nàng là mục tiêu.

- Các ngươi đang đi tìm chết đấy, ta khuyên các ngươi nên buông vũ khí xuống đầu hàng, nếu như vậy, ta sẽ tha cho các ngươi khỏi chết.

Diệp Lãng ăn một miếng bánh ngọt hoa quế, đây cũng là cái bánh cuối cùng.

- Nói bậy, người muốn chết là ngươi!

Mọi người giận dữ, tốc độ của vũ khí trên tay nhanh hơn.

- Ba!

Diệp Lãng võ bàn một cái, thanh kiếm hắn đặt lên bàn trước đó bay lên, thanh kiếm bay lên giữa không trung hắn liền rút kiếm ra khỏi vỏ, xoát xoát..., nghênh tiếp vũ khí của những người kia đánh tới, cuối cùng tra kiếm vào vỏ khi nó còn chưa rơi xuống bàn.

- Ba!

Thanh kiếm của Diệp Lãng rơi xuống mặt bàn, giống như chưa có việc gì xảy ra, vào lúc đó, mọi người đều cảm thấy Diệp Lãng vẫn không hề động đậy, cũng không có làm bất cứ động tác nào. Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vn
Đây là một loại ảo giác, bởi vì động tác vừa rồi quá nhanh, có thể nói là hoàn thành trong nháy mắt, làm cho tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, cũng không phát hiện có bất cứ chuyện gì xảy ra.

- Lão bản, ngươi đang làm gì thế? Chơi đùa sao?

Vào lúc đó, Liễu Phi Yên ngơ ngác nên hỏi thăm, nàng cảm thấy động tác vừa rồi của Diệp Lãng rất đẹp và tiêu sái, làm cho người ta mê muội, nhưng mà, từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- Không phải, ta chưa bao giờ chơi đùa, ta vừa mới giết địch!

Diệp Lãng lắc đầu, trả lời.

- Giết địch? Hình như bọn họ không có việc gì đâu, nhưng thật kỳ quái, tại sao bọn họ lại bất động thế kia.

Liễu Phi Yên nhìn những người bên cạnh, có chút nghi hoặc.
Vào lúc nói xong, Liễu Phi Yên vẫn còn chưa ý thức được, bản thân của mình đang ở trong nguy hiểm, vũ khí trên tay của những người này vào bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lên người nàng, nàng nhất định sẽ bị thương, thậm chí tử vong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.