"Các ngươi muốn đi đâu? Yến hội đã bắt đầu rồi, các ngươi không quên chứ?" Triệu Nhã Nhu đột nhiên sát ra, hỏi Diệp Lãng và Lý Nguyệt.
Lúc này Diệp Lãng mới phát hiện hình như đã chạng vạng rồi, cách sinh nhật Triệu Nhã Nhu đã không xa, mà Triệu Nhã Nhu đã lại đây tức là mình đã không còn thời gian ở một mình cùng Lý Nguyệt nữa rồi.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ cần thời gian nhiều hơn một chút là ta đã thành công rồi, Triệu Nhã Nhu, ngươi không thể đến trễ một chút sao?
Nếu hỏi Triệu Nhã Nhu như vậy, nhất định nàng sẽ cảm thấy thực ủy khuất, nàng chỉ vì muốn sớm một chút nên liều mạng đuối thời gian, xừ lý tất cả các chuyện khác.
"Bắt đầu ròi sao? Vậy Fox công tử, sau này chúng ta lại nói tiếp." Lý Nguyệt nói, trên mặt cũng hơi bừng đỏ, dù sao chuyện này cũng làm người ta cảm thấy rất ám muội.
"Được rồi!" Lúc này Diệp Lãng có thể nói gì đây? Tiếp tục miễn cưỡng thì nhất định Lý Nguyệt sẽ không chịu, chỉ có thể chờ tiệc tối chấm dứt rồi tính.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Vì phát tiết sự bất mãn của mình, Diệp Lãng liền nói một câu:
"Triệu Nhã Nhu, nha đầu ngươi thật sự rất phiền toái, chỉ biết gây trở ngại người khác."Những lời này của Diệp Lãng quả thật có thể nói là long trời lở đất, cho dù mọi người đã quen giật mình trước đó nhưng câu này quả thật quá kinh người, chỉ tên nói họ với Hoàng Thượng còn chưa tính, còn gọi Hoàng Thượng là một nha đầu.
Vô luận là ở điểm nào cũng làm cho người ta không thể tiếp thụ, khiếp sợ không thôi.
Kỳ thật lấy tính cách của Diệp Lãng thì hắn cũng sẽ không nói như vậy, hắn luôn luôn rất có lễ phép với người khác, đây cũng là điều tất cả mọi người công nhận. Tuy hắn rất mơ hồ nhưng về mặt lễ tiết thì hắn vẫn rất đúng mực.
Cho dù quan hệ đối địch đi nữa, chỉ cần không làm cho hắn rất chán ghét thì hắn cũng sẽ rất lễ phép.
Chẳng qua cũng không biết vì sao hắn lại nói với Triệu Nhã Nhu như vậy. Với Triệu Nhã Nhu, hắn cũng không thể nói rõ là rất hàn, dựa theo thói quen của hắn thì hẳn sẽ có điều lễ phép với nàng.
Có điều đôi khi, loại lễ phép này của hắn cũng không làm cho người ta cảm thấy thoải mái, ngược lại sẽ càng làm họ nổi trận lôi đình, quá khứ có chuyện có thể chứng minh điểm này.
"Ngươi..." Thân thể Triệu Nhã Nhu run rẩy, giống như phải bùng nổ vậy, đây là chuyện tất cả mọi người chưa từng thấy qua, trước kia cho dù nàng sinh khí cũng rất lãnh tĩnh, bình
tĩnh đến đáng sợ.
Rất nhiều năm sau Lý Nguyệt mới biết được lúc đó quả thật Triệu Nhã Nhu rất tức giận, muốn bùng nổ bởi Diệp Lãng nói trúng vết đau trong lòng của nàng, bất quá cuối cùng nàng cũng không bộc phát ra, vẫn nhịn lại được.
"Chúng ta đi thôi, đi xem sinh nhật của ta có làm cho ta vừa lòng hay không." Triệu Nhã Nhu ngừng run rầy, lạnh lùng nói, đồng thời khi nàng thấy Diệp Lãng và Lý Nguyệt nắm tay nhau, không biết vì nguyên nhân gì lại chen vào giữa, tách hai người ra.
Có lẽ vì vừa rồi, nàng cảm thấy Diệp Lãng không để mình thoải mái thì mình cũng sẽ không cho hắn cảm thấy tốt lành gì.
Rất quái lạ, thật sự rất quái lạ!
Lúc này ngay cả Diệp Lãng cũng phát giác Triệu Nhã Nhu có điểm gì là lạ chứ đừng nói những người khác, trong lòng mọi người đều có nghi hoặc như vậy, không rõ vì sao Triệu Nhã Nhu lại chịu đựng Diệp Lãng như thế.
Đúng vậy, vì sao có thể chịu được? Từ phản ứng vừa rồi của nàng thì hẳn là rất tức giận mới đúng, nhìn tính cách của nàng thì ai chọc phải nàng chẳng phải lập tức bị giết sao?
Hết thảy đều rất kỳ quái!
Chẳng lẽ nói, nàng thật sự đã thích thiếu niên Hồ tộc này? Người mà nghe đồn là
"tiểu bạch kiểm".
Nếu là như vậy thì
"tiểu bạch kiểm" kia cũng lợi hại quá, chẳng những bắt được trái tim băng lãnh ngàn năm của Lý Nguyệt mà ngay cả trái tim biến thái của Nữ Hoàng cũng thế.
Đương nhiên đây vẻn vẹn chỉ là suy nghĩ trong lòng, bọn họ không dám nói ra khỏi miệng, đó là muốn chết.
Triệu Nhã Nhu là có thể dễ dàng tha thứ hành vi của Diệp Lãng, nhưng không có nghĩa là nàng có thể dễ dàng tha thứ người khác. Đương nhiên, nếu ngươi có dũng khí thì cũng có thể đi trả thù nhưng kết quả có chết hay không thì chưa biết được.
Cứ như vậy, Triệu Nhã Nhu có điểm lạnh lùng dẫn Diệp Lãng đến sân, lúc đó có một vài khách nhân đã đến, bọn họ đều lại đây chúc Triệu Nhã Nhu vân vân.
Bất quá lúc này tâm tình nàng không tốt nên tất cả mọi người chỉ có thể tự đòi mất mặt, chỉ có thể mặt mày xám tro quay về.
Mà mọi người cũng không hỏi nhiều với hiện tượng này, dù sao Triệu Nhã Nhu là hỉ nộ vô thường, người như vậy sẽ không ai đi quan tâm vì sao nàng sinh khí, điều này hoàn toàn là dư thừa.
Không chỉ có những khách nhân này không hay ho mà ngay cả nhân viên công tác chuẩn bị mở yến hội cũng vậy, ai làm nàng cảm thấy không thoải mái đều bị trừng phạt.
Những nhân viên công tác này thực vô tội, kỳ thật bọn họ đã làm tốt lắm rồi, chỉ không hợp ý Triệu Nhã Nhu mà thối. Đương nhiên nếu không phải tâm tình nàng không tốt thì cũng sẽ không bị trùng phạt.
May mà Triệu Nhã Nhu còn có chút đúng mực, không xuống tay quá nặng, chỉ trừng phạt một chút mà thôi, ừ, với nàng mà nói đúng là chút chút thật...
"Hoảng Thượng, khách nhân của ngươi nhiều, chúng ta ra ngoài tự do hoạt động, ngươi đi tiếp đón bọn họ đi."Tuy rằng mọi người biết Triệu Nhã Nhu tâm tình không tốt nhưng không chào hỏi lại không được nên người chúc nàng vẫn liên miên không dứt.
Tin rằng tình huống này vẫn sẽ tiếp tục, có khi liên tục đến tận lúc yến hội chấm dứt, tất nhiên Diệp Lãng sẽ không tốn thời gian cùng Triệu Nhã Nhu, hắn lựa chọn chạy lấy người.
Triệu Nhã Nhu cũng rất bất đắc dĩ, nàng làm Hoàng Thượng cũng không thể làm quá mức, hơn nữa nói thế nào thì nhũng người này cũng đến vì sinh nhật mình, vì chúc phúc mình nên mình cũng phải hơi ứng phó một chút.
về phần Diệp Lãng thì cứ để hắn đi chơi một hồi đi, lát nữa lại tìm hắn.
Diệp Lãng thoát khôi Triệu Nhã Nhu liền ngồi ở một góc, cùng Lý Nguyệt trò chuyện, ăn điểm tám, uống chút trà thơm
Không thể không nói những thứ ở hoàng cung quả thật không sai, điểm tâm tinh xảo ngon miệng, trà thì ngát hương làm lòng người cũng tốt hơn nhiều lắm.
Hiện tại Diệp Lãng đang như thế, tâm tình hắn rất không sai, bỏ đi một ít nhân tố thì nơi này vẫn là một nơi nói chuyện yêu đương, có thể gia tăng cảm tình với Lý Nguyệt.
"Tiểu bạch kiểm, sao ngươi có thể đến được đây?"Buổi tối người ngày càng nhiều, mà trong đó cũng không thiếu một ít quý tộc trẻ tuổi, cũng tồn tại người theo đuổi Lý Nguyệt, mà bọn họ lại thu được tin tức rằng Lý Nguyệt sẽ đến đây tham gia yến hội nên bọn họ vừa đến liền tìm xem Lý Nguyệt đang ở đâu.
Chẳng qua lúc ấy Lý Nguyệt vẫn ngồi ở góc cùng Diệp Lãng, khó nhìn thấy nên từ đầu không ai biết nàng đã đến.
Mãi đến sau này, khi người của Lý gia đến mới biết hóa ra Lý Nguyệt đã sớm vào cung, hơn nữa là đi cùng Diệp Lãng thì bọn hắn mới đi khắp nơi kiếm nàng, rốt cục phát hiện hai người đang ngồi trong góc cười cười nói nói.
Mà thấy hai người cười cười nói nói, bọn họ bắt đầu ghen tuông...