"Sao có thể tùy tiện đưa, nếu vận nhất nàng không thích thì phiền toái!" Lý Thiên Quân nghe thấy vậy liền nói.
"Chỉ cần không phải cố ý đưa đồ không tốt thì cũng không có vấn đề gì cả!""Ai dám đưa đồ không tốt, đấy không phải là muốn chết sao? Bất quá, nếu tùy tiện đưa thì sẽ xuất hiện tình huống những thứ ấy có giá trị chênh lệch quá lớn, sẽ có vấn đề!" Lý Thiên Quân nói.
"Không sao cả bởi căn bản nàng sẽ không để ý đến giá trị của nó, thậm chí cũng sẽ không nhìn nữa là, bởi vậy các ngươi cứ tùy tiện đưa thôi, chỉ là hình thức mà thôi.""Làm sao ngươi biết... Khoan khoan, nãy giờ là ngươi nói sao?" Lý Thiên Quân đang muốn chất vấn, đột nhiên phát hiện người nói là - Diệp Lãng!
"Đúng vậy, là ta nói." Diệp Lãng gật gật đầu nói.
"Ngươi thì biết cái gì, đừng ở đây nói lung tung, đúng là chẳng ra gì!" Lý Thiên Quân có điếm sinh khí nói, những lời của Diệp Lãng nếu là người khác thì hắn sẽ không tức giận, có điều là Diệp Lãng lại làm hắn có điểm tức tối.
Cũng không phải Lý Thiên Quân khinh thường Diệp Lãng mà hắn cảm thấy Diệp Lãng là ai? Là một đu khách vừa vào Hoàng Thành không làu, làm sao hắn biết Triệu Nhã Nhu thích cái gì chứ.
Lý Thiên Quân cũng không biết khi đi săn, Diệp Lãng ở cùng một chỗ với Triệu Nhã Nhu, nếu hắn biết thì có khi sẽ suy nghĩ lại lời Diệp Lãng nói, có điều chuyện này cũng không mấy ai biết, Triệu Nhã Nhu đã hạ lệnh không ai được nhắc tới, mà Lý Nguyệt cũng nhận được mệnh lệnh này nên cũng không nói cho ai biết cả.
"Được rồi, ta không nói!" Diệp Lãng cảm thấy rất ủy khuất, mình hảo tâm nhắc nhở mà thôi, Triệu Nhã Nhu nữ nhân kia sẽ để ý lễ vật của người khác đưa cho nàng sao? Sẽ không, không có một tia nào cả!
Cho nên cho dù người ở đây có dùng bao nhiêu tiền mua lễ vật đi nữa thì hiệu quả cũng giống như những người khác chỉ kiểm một ít hàng mỹ nghệ mà thôi, cũng không khác nhau lắm.
Nếu người ở đây nghe theo lời Diệp Lãng thì sẽ không tổn thất bao nhiêu, mà kết quả là, rất nhiều người ở đây dùng rất nhiều tiền đi mua lễ vật, muốn lấy lòng Triệu Nhã Nhu, kết quả nàng cũng không thèm, xem, trực tiếp sai thủ hạ thu vào khổ phòng.
Điều này làm cho những người biết tin đều cảm thấy hối hận, hối hận vì sao trước kia mình không nghe lời Diệp Lãng!
"Ngươi thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi, chuyện vừa rồi còn chưa chấm dứt đã đưa chân vào chuyện này làm gì." Lý Nguyệt nói, đồng thời cảm thấy vô lực với Diệp Lãng, bất quá loại cảm giác này lại làm nàng có điếm thích, nàng thích cảm giác ở cùng một chỗ với Diệp Lãng, thích cảm giác vô lực Diệp Lãng gây ra cho nàng.
Trong hơn mười ngày vây săn, tựa hồ Lý Nguyệt đã thích cái cảm giác này rồi, cũng có điểm không thể tự thoát ra được, đương nhiên bản thân nàng còn chưa phát hiện.
"Ta chỉ có hảo ý mà thôi, còn có, chuyện vừa rồi là chuyện gì?" Diệp Lãng ngơ ngác hỏi, tựa hồ đã ném chuyện của Lý Ngạn ra sau đầu.
"..., không có gì!" Lý Nguyệt trả lời.
"Hồ ly tiểu tử, ngươi dùng tới gần muội muội ta, Lý Nguyệt, nhất định hắn có ý đồ không tốt với ngươi!" Lý Ngạn cảnh cáo Diệp Lãng, đồng thời cũng nói với Lý Nguyệt.
Lúc này Lý Ngạn cũng nhỏ giọng hơn, hắn không muốn tiếp tục bị quở trách, cũng vì vậy mà cũng ít người chú ý hơn.
"Ý, tiểu Ngũ, sao hắn lại biết ta có ý đồ, bị hắn phát hiện rồi kìa, có cần xừ lý hắn không?" Diệp Lãng nhìn Lý Ngạn, âm thầm phát tin tức cho Lãnh Huyết Ngũ.
"..., hắn biết cái gì, chỉ tùy tiện nói mà thôi, bất quá vừa hay trùng hợp mà thôi!" Lãnh Huyết Ngũ trả lời.
Đây vẻn vẹn chỉ là trùng hợp, lấy chỉ số thông minh của Lý Ngạn thì sao có thể nhìn ra mục đích của Diệp Lãng được, mà ngay cả Lý Nguyệt cũng không phát giác chứ đừng nói những người khác.
"Vì sao ngươi cứ luôn nghi ngờ người khác vậy, đừng nghĩ rằng người khác đuổi ngươi ra, kỳ thật là cứu ngươi đấy, nếu sau này ngươi mới bị Hoàng Thượng phát hiện thì khẳng định ngươi sẽ bị Hoàng Thượng chém!" Lý Nguyệt cau mày nói.
Lý Ngạn trầm mặc một hổi, tuy hắn không thông minh lắm nhưng cũng dù có thể nghĩ ra hậu quá, nếu thật bị Triệu Nhã Nhu phát hiện thì khẳng định sẽ bị giết.
Trước đó Triệu Nhã Nhu đã muốn giết hắn!
"Ta cũng không phải nói vậy, ngươi có biết hắn đi Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu làm gì không? Có mấy ai đi đến đấy mà là nam nhân tốt không?" Lý Ngạn vội vã nói, mà lúc nói việc ấy thì dường như hắn cũng quên mình là cái loại người này.
Vào lúc này cũng có một số người chú ý phía bên Diệp Lãng, nghe đến lời Lý Ngạn cũng không miễn cười thầm trong lòng.
"Quả thật không có mấy ai là nam nhân tốt, bất quá trong đó còn có một cái là ta! về
phần ngươi, ta thấy chưa chắc à." Diệp Lãng nhìn Lý Ngạn lãnh đạm nói.
"Vèo..." Đám người Lý Nguyệt nở nụ cười, đều cười Diệp Lãng quá vô sỉ đi!
"Ngươi thật đúng là vô sỉ!" Lý Ngạn cũng trực tiếp biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
"Vô xỉ? Răng của ta rất tốt mà, ngươi nhìn xem!" Diệp Lãng lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề của mình.
Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vn"..." Tất cả những ai chú ý đến bên này cơ hồ đều sùng sốt một hối, không rõ được ý tứ của Diệp Lãng, suy nghĩ nửa ngày mới ngẫm ra được.
"Ha ha..."Tiểu tử này rất có ý tứ, như vậy cũng nói được nữa.
"Ngươi đúng là một tiểu đứa ngốc, bất quá ngốc đến đáng yêu..." Lãnh Huyết Ngũ nói với Diệp Lãng.
Mà lúc này Diệp Lãng cũng không rõ đột nhiên vì sao Lãnh Huyết Ngũ lại nói vậy, phát ra một ít nghi vấn nhưng Lãnh Huyết Ngũ cũng chưa trả lời lại nên cũng không giải quyết được gì.
"Hừ! Không nói cái này, tự ngươi nói xem, ngươi đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu để làm gì!" Lý Ngạn trực tiếp hỏi, hắn không dây dưa những vấn đề không liên quan nữa, như vậy chỉ càng làm hắn cảm thấy tức chết mà thôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em2.
Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời3.
Kẹo Sữa Bò4.
Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế=====================================
"Mục đích là... uống hoa tửu!" Sao Diệp Lãng có thể nói ra mục đích ban đầu của mình được? Như vậy chỉ làm cho hắn bại lộ thân phận mà thôi, đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu cũng chỉ làm vài chuyện, nhẹ nhất là nghe một ít nhạc, uống một ít hoa tửu mà thôi.
(hoa tửu là uống rượu mà có kỹ nữ hầu - DG)
"Thấy chưa, chính hắn cũng thừa nhận đi uống hoa tửu kìa! Lý Nguyệt, ngươi cảm thấy nam nhân như vậy thì có thể tin được sao?" Tựa hồ Lý Ngạn rất hưng phấn, rốt cục cũng tìm được lỗ hống của Diệp Lãng.
"Uống hoa tửu thì đã sao, nam nhân đi ra ngoài uống uống hoa tửu thì sao lại không đáng tin?" Lý Nguyệt rất không thèm để ý trả lời, những lời này làm tất cả đều ngây ra.
Chẳng lẽ nói tình yêu thật sự sẽ làm người ta mù quáng sao? Ngay cả chuyện uống hoa tửu cũng không để ý.
Không để ý? Vậy là các ngươi không chú ý đến mà thôi, Lý Nguyệt nàng rất để ý, nàng đã làm một ít động tác nhỏ trên người Diệp Lãng, làm cho Diệp Lãng chịu nỗi khổ da thịt mà lại không dám phát ra âm thanh.
:wow: