Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 360: Để ta sửa sang lại một chút (2)





Diệp Lãng ngơ ngác nhìn Hiên Viên Băng, "Nhìn cái gì vậy!" Hiên Viên Băng gắt giọng.
"Ngươi như vậy rất đẹp, có điều rất chói mắt!" Diệp Lãng thành thật nói.
"Dù sao chói mắt cũng tốt hơn để các ngươi nhìn thấy hết, quần áo của ta cũng rách hết cả rồi ngươi có quần áo của nữ nhân không?" Hiên Viên Băng nhìn Diệp Lãng nói mặt ngoài có vẻ như nàng không có cảm giác gì với lời ca ngợi của Diệp Lãng nhưng trong sâu nội tâm của nàng lại rất thích nghe Diệp Lãng khen mình đẹp.
Cần quần áo nữ nhân thì hẳn là phải hỏi bọn ta mới đúng, hỏi tiểu hỗn đản kia làm gì, hắn lại không mang theo quần áo nữ nhân, Diệp Lam Vũ vốn đang muốn nói chuyện.
Lấy sự hiểu biết của Diệp Lam Vũ, cả Thất công chúa và Chân Tiểu Yên, các nàng biết Diệp Lãng sẽ không mang theo quần áo của nữ hài tử trừ phi có tình huống đặc thù.
Mà thói quen này cũng vì Diệp Lam Vũ mà ra, trước kia nàng bắt Diệp Lãng mặc nữ trang, sau đó Diệp Lãng rất bài xích với thứ này.
Có điều tựa hồ các nàng đã xem nhẹ một cái nhân tố!
"Có a!" Diệp Lãng nói "Chỗ này của ta có rất nhiều, ngươi thích màu trắng à, vậy thì bộ này đi!"
Diệp Lãng lấy ra một bộ váy màu trắng từ giới chỉ của tiểu Nhị, đây là thứ hắn chuẩn bị cho tiểu Nhị, cũng là nhân tố mà Diệp Lam Vũ tam nữ xem nhẹ.
Trước kia quả thật Diệp Lãng không mang theo nữ trang nhưng sau đó, vì tiểu Nhị nên hắn cũng góp nhặt một ít nữ trang hoa lệ của quý* tộc, có điều quần áo vẫn đặt ở chỗ tiểu Nhị.
"Có cần nội Y không..." Khi Diệp Lãng đưa quần áo qua, đột nhiên hỏi một câu.
Những lời này của Diệp Lãng làm mọi người trầm mặc, kể cả Hiên Viên Băng đang nhận lấy quần áo, chỉ thấy nàng trắng mắt liếc hắn một cái, rất nhanh liền khôi phục bình thường.
"Ý, khoan khoan, vì sao tiểu Nhị lại ở đây?" Đột nhiên Diệp Lãng phát hiện ra vấn đề này, vừa rồi hắn chỉ theo bản năng mà thôi hết thảy chỉ là thói quen.
Đó cũng vì Hiên Viên Băng cũng chưa từng hỏi quần áo từ hắn, ở trong mộng, Hiên Viên Băng muốn gì được nấy, quần áo cũng vậy, đó là giấc mộng của nàng, nàng là chúa tể!
"Không chỉ có tiểu Nhị, có cả chúng ta nữa! Có điều trong mắt ngươi chỉ có Thánh Nữ đại nhân, xem nhẹ sự tồn tại của chúng ta mà thôi!" Diệp Lam Vũ có điểm mất hứng nói nàng lên tiếng chỉ muốn nêu lên cho Diệp Lãng biết là nàng cũng tồn tại, cũng không phải không khí.
Diệp Lãng quay đầu lại nhìn Diệp Lam Vũ, sau đó lại nhìn chung quanh, "Sao mộng hôm nay lạ vậy, lão tỷ hung hãn kia chạy vào còn chưa tính, sao những người khác cũng ở đây!"
"Ngươi nói cái gì? Dám nói lão nương là hung hãn à!" Diệp Lam Vũ bước lên, xoay tròn lỗ tai Diệp Lãng.
"A a, đau quá! Sao lại đau nhỉ, rõ ràng là đang nằm mơ mà!" Diệp Lãng phát ra tiếng kêu "thống khổ", cũng rất nghi hoặc, có phải vẫn đang nằm mơ không?
"Nằm mơ cái đầu của ngươi ấy, trời còn sớm mà mơ mộng cái gì! Nói mau, sao ngươi lại nhận thức với Thánh Nữ này!" Diệp Lam Vũ gõ đầu Diệp Lãng một cái, chất vấn.
"Hóa ra không phải đang nằm mơ à, ta không biết Thánh Nữ gì cả a, ta chỉ biết nàng thôi... Mà này, Hiên Viên Băng, sao ngươi lại ăn mặc giống như Thánh Nữ kia vậy?" Diệp Lãng nhìn Hiên Viên Băng hỏi, tựa hồ hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại.
"Bởi vì ta chính là Thánh Nữ a!" Hiên Viên Băng đã mặc quần áo lên người, cũng không biết nàng dùng biện pháp gì làm quần áo rách rưới cũ bị biến mất.
Hơn nữa, nàng còn lợi dụng Quang Minh ma pháp "tắm rửa" một chút, xóa sạch nhưng vết bẩn trên người, trong Quang Minh ma pháp cũng có một loại ma pháp tinh lọc như vậy.
"Chuyện ngươi là thặng nữ thì ta cũng biết, không cần phải nói ra, à, ta hiểu rồi, hóa ra ngươi muốn sớm ngày được gả ra để không cần phải làm thặng nữ nữa!" Diệp Lãng dùng một tay đập lên lòng bàn tay còn lại, một bộ như "ta đã hiểu".
"Đi chết đi! Ta là Thánh Nữ, không phải thặng nữ! Ta chỉ mới mười bảy tuổi còn sớm lắm, chưa làm thặng nữ được!" Hiên Viên Băng giận dữ nói dùng một cái ma pháp chữa khỏi cái lỗ tai bị Diệp Lam Vũ nhéo đỏ cả lên!
Rốt cuộc ngươi có tức giận hay không? Nếu có thì sao ngươi còn phải chữa lỗ tai hộ hắn? Tất cả nhưng người ở đây đều muốn biết đáp án này!
Kỳ thật đây chẳng qua chỉ là một cái động tác theo thói quen của Hiên Viên Băng mà thôi ở trong mộng, Diệp Lãng thường xuyên sẽ bị nàng trừng phạt, cũng vì đó là mộng của nàng nên nàng là cao nhất, Diệp Lãng muốn trốn cũng không thoát được!
Cũng vì vậy mà Diệp Lãng cũng không trốn, rất vui vẻ tiếp thụ!
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là trừng phạt này chỉ trên hình thức mà thôi thực tế lại chả đau chút nào!
Nằm mơ thì sao mà đau được?
Bất quá, sau khi Hiên Viên Băng tạo thành thương tổn trên hình thức xong cũng dùng Quang Minh ma pháp trị liệu cho hắn, vô luận là thương tích gì, chỉ cần nàng nhìn thấy đều sẽ trị liệu.
"Thánh Nữ? Ngươi chính là Thánh Nữ? Ý ngươi là Thánh Nữ mà ta trị liệu nửa tháng nay chính là ngươi?" Diệp Lãng nhìn Hiên Viên Băng, bộ dáng thực kinh ngạc.
"Cuối cùng ngươi cũng hiểu ra, sao phản ứng vẫn trì độn như vậy chứ?" Hiên Viên Băng cười nói đồng thời cũng dùng cặp mắt tinh thuần kia nhìn Diệp Lãng, vẫn cứ nhìn như vậy...
Từ lúc bắt đầu đến giờ Hiên Viên Băng cũng vẫn nhìn Diệp Lãng, chưa từng dời đi tầm mắt!
Diệp Lãng cũng quen như vậy rồi nên cũng không để ý mấy!
"Từ từ, ngươi để ta sửa sang lại một chút! Ngươi và ta quen biết bảy năm, mặc dù là ở trong mộng nhưng tính tính thì thời gian chúng ta ở cùng một chỗ dường như nhiều hơn người khác một chút..."
"Ừ, ngoài thân phận ngươi ra thì cái gì ta cũng biết cả, vì vậy sau này ngươi phải ngoan ngoãn một chút, đừng tính gạt ta đấy! Bằng không sau này không chỉ ở trong mộng mà ngay cả ngoài sự thật ta cũng cho ngươi biết tay!" Hiên Viên Băng chen ngang. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://trumtruyen.vn
"Biết rồi, ta không lừa ngươi đâu, lại nói, có khi nào ta lừa ngươi chưa!"
"Chưa có a! Nhưng ta sợ ngươi sẽ gạt ta nên cảnh cáo trước một chút mà thôi!"
"Đừng xen miệng vào, ta còn chưa sửa sang lại xong đâu!" Diệp Lãng nói với Hiên Viên Băng. Nàng cũng nhẹ nhàng lè đầu lưỡi ra, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Mà động tác này của Hiên Viên Băng cũng làm cho thành viên Thánh Giáo ở đây sững sờ ra một hồi bọn họ không thể tin được Thánh Nữ của họ lại có động tác khả ái như vậy.
Nếu nói trước kia Hiên Viên Băng làm động tác như vậy thì cũng bình thường, nhưng từ khi nàng trở Thành Thánh Nữ Thì vẫn bị giáo đạo thành cái loại Thánh Nữ cao quý thánh khiết.
Làm một Thánh Nữ cao quý thánh khiết, nàng không thể có tình cảm và động tác nhỏ như người bình thường được, hết thảy phải thoát tục, trở thành một tiên tử không nhuốm bụi trần gian.
Diệp Lãng không nhìn động tác đáng yêu của Hiên Viên Băng, tiếp tục nói: "Vừa rồi ta nói đến đâu rồi nhỉ, đúng rồi, chính là chúng ta gặp nhau trong mộng mãi nhưng không thể hỏi thân phận của đối phương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.