"Đau?! Ta không phải nằm mơ thật à?" Thánh Nữ ngơ ngác nói, nàng đã rất rất lâu không cảm thấy đau đớn.
"Đúng vậy! Ngươi không phải đang nằm mơ!" Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ gật đầu, cũng tiến lên vỗ về đầu Thánh Nữ, đây là động tác trước kia hắn hay làm, hắn đối với Thánh Nữ giống như cháu gái của mình vậy.
"Ta không phải đang nằm mơ? Vậy sao trên người của ta lại không bị gì cả, ta nhớ rõ ta bị người ta gây tổn thương rất nặng, căn bản không thể khôi phục mà!" Thánh Nữ lắc lắc đầu, vẫn có điểm không thể tin được chuyện mình không nằm mơ, mình đã sống lại.
"Công lao này là hắn... là tiểu tử bị ngươi ôm ấy!" Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ chỉ vào Diệp Lãng trong lòng Thánh Nữ, ngoài sự thật ra, hắn đồng thời nhắc nhở Thánh Nữ nên buông tay, đừng ôm tiểu tử này như vậy nữa!
Nhưng Thánh Nữ lại không buông tay, mà nhẹ nhàng lay lay Diệp Lãng, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
"Là hắn, hắn có lợi hại như vậy sao?"Cảm giác này là sao? Sao ta cảm thấy nàng còn ôm chặt hơn nữa, còn nữa, sao lời này giống như nàng vui vẻ vì hắn vậy?
Cái này rốt cuộc là sao?
"Ừ, đệ đệ của ta đương nhiên lợi hại nhưng là, ngươi không được phép chiếm tiện nghi khi hắn đang ngủ, cho dù ngươi là Thánh Nữ cũng không được!" Diệp Lam Vũ thực không khách khí nói cũng muốn kéo Diệp Lãng về.
Nhưng là Thánh Nữ vẫn gắt gao ôm, không để Diệp Lam Vũ thực hiện được !
"Ê ê, ngươi là Thánh Nữ, chú ý hình tượng một chút, đừng ôm lão công của ta như vậy!" Thất công chúa cũng đi lên, để Diệp Lãng bị một nữ nhân như vậy ôm thì sao nàng có thể thoải mái được, nàng đã sớm muốn tách Diệp Lãng và Thánh Nữ ra.
Có điều hai người cũng không thể thành công!
Cứ như vậy Diệp Lam Vũ nổi giận, nàng phóng một cái ma pháp tới, đương nhiên nàng vẫn khống chế rất đúng mực, chỉ là tiểu ma pháp, muốn làm cho Thánh Nữ biết khó mà lui.
Nhưng điều làm Diệp Lam Vũ cảm thấy ngoài ý muốn là, bên người Thánh Nữ đột nhiên sinh ra một ma pháp thuẫn, chặn ma pháp của nàng lại.
"Quang Minh Chi Tâm?" Diệp Lam Vũ ngây người một chút, kinh ngạc nhìn Thánh Nữ.
Ma pháp thuẫn vừa rồi là một loại Quang Minh ma pháp, bất quá cũng không phải tên là Quang Minh Chi Tâm, Quang Minh Chi Tâm không phải là tên một loại ma pháp mà là một loại cảnh giới.
Diệp Lam Vũ có thể khẳng định ma pháp thuẫn kia đến từ trên người Thánh Nữ, khoảng cách ngắn như vậy nàng có thể cảm giác được, nhưng nàng thấy tay Thánh Nữ không có động tác gì, thậm chí toàn thân đều không có động tác gì cả.
Dưới tình huống không có động tác gì, có thể xuất hiện ma pháp thuẫn chỉ có hai khả năng, một là trên người có ma pháp trang bị gì đó, nhưng cảm giác sẽ khác đi, Diệp Lam Vũ không cảm giác ra ma pháp trang bị.
Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vnVậy chỉ có một khả năng là Thánh Nữ nắm giữ
"Quang Minh Chi Tâm", không cần làm động tác gì cũng có thể phóng ra Quang Minh ma pháp.
Chỉ cần có thể phối hợp với Quang Minh nguyên tố đến một trình độ nhát định thì sẽ có
"Quang Minh Chi Tâm", chẳng qua trình độ này là giấc mộng cả đời của mọi người nhưng cơ hồ không ai đạt đến.
Mỗi một hệ nguyên tố đều có một loại cảnh giới như vậy, chẳng qua tên gọi khác nhau mà thôi!
Tỷ lệ xuất hiện của nó cũng phải nhìn xem thiên phú, nếu thiên phú là Quang Minh thì chỉ có thể xuất hiện Quang Minh Chi Tâm, tuyệt đối không xuất hiện những hệ khác.
Đương nhiên, người không có thiên phú thuộc tính gì như Diệp Lãng có thể cả đời vô vọng với mấy thứ này!
Mà vô luận nói gì thì nói người đã đạt đến Quang Minh Chi Tâm cũng không phải Diệp Lam Vũ và Thất công chúa có thể ứng phó, cho dù là Kiếm Thánh cũng chưa chắc có thể đối phó, dưới Thiên cấp cao thủ đều rất khó có thể so sánh!
Cũng vì vậy mà Quang Minh Chi Tâm xuất hiện trên người Thánh Nữ tuyệt đối sẽ làm người ta khiếp sợ, nàng còn trẻ như vậy, bề ngoài thoạt nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi mà thôi.
Được rồi, cho dù tuổi thực tế đã hơn ba mươi, nhưng nàng có hai mươi mốt năm
"bỏ trống", chẳng khác nào mười bảy!
Lại lui một vạn bước mà nói, cho dù là hơn ba mươi tuổi có được Quang Minh Chi Tâm cũng là chuyện làm người ta khiếp sợ, những ai đến trình độ này đều là cái loại sắp xuống mồ cả!
"Tiểu Băng nhi ngươi đạt được Quang Minh Chi Tâm khi nào vậy?" Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ cũng khiếp sợ, thậm chí kinh ngạc hơn Diệp Lam Vũ rất nhiều bởi hắn rất quen thuộc với thực lực của Thánh Nữ, trước khi nàng bị đóng băng cũng chỉ vừa bước vào Địa cấp mà thôi hơn nữa cách Quang Minh Chi Tâm một khoảng cách rất xa rất xa...
"Thật lâu trước kia, ở trong mơ, lúc đó ngoài ta ra không còn ai cả, ngoài minh tưởng ra thì ta có thể làm gì đây?" Khi Thánh Nữ nói những lời này, vẻ mặt trở nên rất đau khổ, là một loại thống khổ không ai có thể cảm nhận được.
Mà có lẽ vì loại thống khổ này mà nàng mới đạt được Quang Minh Chi Tâm làm người ta tha thiết ước mơ.
Chẳng qua Quang Minh Chi Tâm của nàng khác người ta, người ta luyện từng chút một ở sự thật, còn nàng lại luyện trong mơ.
Nói đơn giản hơn, tuy rằng nàng đã đạt đến cảnh giới Quang Minh Chi Tâm nhưng lại không có ma phép lực cao như vậy, còn cần tu luyện để phối hợp cảnh giới của nàng!
Bất quá, thực lực của nàng cũng đạt đến Thiên cấp, không phải tùy tiện ai cũng có thể ứng phó!
Mà sau đó biểu tình của Thánh Nữ lại biến hóa một trời một vực, từ có điểm đau khổ biến thành ấm áp hạnh phúc, nàng rất ôn nhu nói:
"Mãi cho đến một ngày tiểu ngu ngốc này xâm nhập vào trong giấc mộng của ta...""Xâm nhập vào giấc mộng?" Mọi người rất khó hiểu với cách nói này, không hiểu lời nàng có ý gì.
Chẳng lẽ đầu óc Thánh Nữ quả thật có điểm không bình thường? Hay là trong mấy ngày nay Diệp Lãng lợi dụng biện pháp đặc biệt gì đó mà liên hệ đến tư tưởng của nàng?
Nếu nói chỉ có hai khả năng này thì người của Thánh Giáo đều hy vọng đáp án là cái sau, mà Diệp Lam Vũ sẽ hy vọng là đầu óc Thánh Nữ không được bình thường!
"Ừ, ta cũng không biết vì sao, rất nhiều năm về trước, khi hắn chỉ mới mười mấy tuổi lúc đó ta còn đang một mình ngẩn người, hắn đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt mơ mơ màng màng, còn cho rằng mình đang nằm mơ..." Thánh Nữ cười, dùng ngón tay chỉ chỉ Diệp Lãng đang ngủ say.
"Mà qua một năm sau hắn mới phát giác có điểm là lạ! Đúng là một tiểu ngu ngốc, người sao có thể mỗi ngày nằm mơ thấy cùng một người được..."Diệp Lam Vũ tam nữ trầm mặc, cái này quả thật là tính cách của Diệp Lãng, nhưng chuyện Thánh Nữ này kể cũng quá kỳ dị đi, làm các nàng cảm thấy Thánh Nữ ngủ lâu quá mà đầu óc có điểm mơ hồ.
Ngay cả các nàng đều cảm thấy như vậy thì người của Thánh Giáo lại càng không phải nói bọn họ cảm thấy nhất định là Thánh Nữ ngủ lâu quá mà đâm ra mơ hồ, chuyện đồng thoại như vậy cũng có thể nói ra!