Lương Duyên Tả Ý

Chương 42: Thế giới 3




Edit: Sung__
Beta: Voi
- ----
Nội tâm Dung Dặc thấp thỏm bất an, cô thật cao hứng, Thẩm Nhất đối với cô cũng có ý, nhưng anh ẩn nhẫn, anh không muốn vượt rào, tư tưởng anh vẫn còn cổ lỗ sĩ, tạm thời không tiếp thu được " cha con luyến" (chú cháu luyến). Không sao, cô có thể chờ, cô háo hức.
Trở lại biệt thự ngoại ô, hai người không nói chuyện nhau. Ai ngờ bộ dáng này lại bảo trì hơn một tuần......
Mới đầu, Dung Dặc nghĩ có lẽ do Thẩm Nhất " thẹn thùng " cho nên muốn tránh cô. Kết quả, ngây người hai ngày liền không thấy bóng người, điện thoại không gọi được, tin nhắn không trả lời,  người để cô nhớ đã không thấy tăm hơi, cô thực bực, rất bực!
Trời tờ mờ sáng, Dung Dặc thu thập một cái giỏ đầy tiền, ai cũng không nói cho rồi ra cửa. Từ sau lần trước có thể ra cửa, bây giờ muốn đi ra ngoài liền đi dễ dàng. Dùng điện thoại gọi xe kêu xe đi Nam Dương nội thành.
"Cảm ơn sư phó." 
Không tự giác đi đến đại học N. Giống như  không có địa phương có thể đi.
Thứ sáu vẫn là thời gian đi học, hỏi đường đi đến khoa y học. Quả nhiên hỏi Lận Dương Thần mấy nữ sinh đều biết, ngẫu nhiên thành một nhân vật cấp nam thần. Học sinh năm nhất còn có tự học, Dung Dặc nghĩ đến về sau muốn dậy sớm, miệng phiết thượng thiên.
Lầu y học hệ dạy học, thực nghiệm.
Sinh viên sớm tự học không giống học sinh trung học an tĩnh, chơi di động, nói chuyện phiếm. Dung Dặc đối với một nam sinh dựa cửa sổ nói.
"Đồng học, có thể giúp tôi kêu Lận Dương Thần không?"
Nam sinh đối với nơi nào ở phía sau đó hô.
"Dương Thần, có tiểu mỹ nữ tìm." 
Giọng nói này kêu xong, thành công làm phần lớn lớp chú ý đến chỗ Dung Dặc.
Thật là một người miệng rộng......
Phần lớn người cho rằng lại một em gái đến thổ lộ mà thôi, chẳng qua thời gian này có chút sớm.
Lận Dương Thần từ trong phòng học ra, vừa thấy là Dung Dặc, nguyên bản mặt không biểu tình tức khắc nhu hòa rất nhiều, trời đông giá rét lạnh lẽo đến mùa xuân tháng ba cũng chính là như thế. Quả nhiên là xuất phẩm tinh phẩm của hệ thống.
"Sao em lại tới đây?" 
Lận Dương Thần khóe mắt ý cười bộc lộ ra ngoài, đồng học bên trong sửng sốt, đây vẫn là đại soái ca ngày thường cách xa nữ nhân ngàn dặm sao.
"Tâm tình không quá tốt liền chạy ra, em muốn hỏi anh một chút, có thể cùng em đi lữ hành?  Khoảng 2 - 3 ngày đấy."
Tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng vẫn hy vọng có người bồi mình giải sầu, thuận tiện làm người nào đó sốt ruột một chút, đương nhiên cũng có khả năng sẽ không thèm để ý.
Đang lúc Dung Dặc cho rằng bị cự tuyệt liền nghe được hắn nói một tiếng
"Được. Anh gọi điện thoại cùng phụ đạo viên nói một chút, hôm nay nghỉ một khóa, lấy đồ xong chúng ta liền xuất phát."
Lần đầu tiên có người đối với yêu cầu của cô đồng ý, hốc mắt có chút cay cay lại nóng nóng, xương gò má nâng cao, ngẩng mặt nói,
"Emchờ anh."
Thời tiết ấm áp, hai người hai kiện đồ bước lên hành trình. Không biết chỗ nào đó trong thành Nam Dươn bởi vì biết Dung Dặc biến mất, bị phá hư khó coi hoàn toàn thay đổi.
Thẩm trạch, trong thư phòng. Dưới đất hỗn độn, văn kiện lộn xộn, gạt tàn thuốc lung tung, ly pha lê rơi rớt tan tác. Sô pha trước bàn bị lăn lộn, nghiêng ngã trên mặt đất.
Đường Trạch Nhiễm vừa vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Nhất đứng phía trước cửa sổ, miệng ngậm điếu thuốc, trong phòng sương khói lượn lờ, không khí vẩn đục, trên mặt đất đồ vật chất đầy, một bước cũng khó đi. Vì thế hướng ra ngoài phân phó một chút để người tiến vào thu dọn, sau đó rón ra rón rén đến gần Thẩm Nhất, lấy điếu thuốc của anh, ném vào thùng rác, mở cửa sổ, làm gió thổi bớt mùi khó chịu.
"Cậu trở nên không giống cậu,Thẩm Nhất thong dong bình tĩnh đâu rồi."
"Tớ đã sớm biết sẽ biến thành như vậy. Đi rồi cũng tốt, như vậy tớ có thể giống như trước." 
Thẩm Nhất nhắm mắt giơ tay xoa bóp mũi, mày nhăn gắt gao.
"Chẳng lẽ cậu thật sự đối cô ấy....." 
Đường Trạch Nhiễm có chút kinh ngạc, tâm tư Thẩm Nhất hắn luôn luôn nhìn không thấu, đây là lần duy nhất thấy rõ nhưng hy vọng là sai.
Thẩm Nhất không lên tiếng mà ra khỏi thư phòng, sau đó không lâu một chiếc Cayenne nhanh chóng đi khỏi Thẩm trạch. Đường Trạch Nhiễm từ trên cửa sổ nhìn đến biểu tình ngưng trọng, quả nhiên, muốn buông vẫn quá khó khăn.
"Cưỡi động đoàn tàu 09: 09 phân G2222 hành khách chú ý, từ Nam Dương đi hướng Bắc Xuyên sắp kiểm phiếu, thỉnh các hành khách ở cổng soát vé số 1 hàng đợi đội xe kiểm phiếu...... "
Trong nhà ga người đến người đi, một chút không để ý đã không thấy tăm hơi, bởi vì tới gần cuối tuần lượng người tương đối nhiều, Dung Dặc cùng Lận Dương Thần đi thật lâu mới có thể vào trạm, vừa nghe số tàu bọn họ đi sắp xuất phát, lập tứcchạy như điên đến cổng soát vé.
Sau khi lên xe hai người thở hổn hển nhìn đối phương, không hẹn mà nhìn nhau cười. Loại cảm giác này ngoài ý muốn thật không tồi. Ở trên chỗ ngồi, Lận Dương Thần từ hành lý màu đen duy nhất móc ra một cái bánh mì cùng một chai nước khoáng đưa cho Dung Dặc nói.
"Ăn đi, lúc tới chắc em chưa ăn sáng đi. Muốn ngồi xe 5 tiếng đồng hồ, em nên lót bụng trước, sau đó ngủ một giấc, tỉnh lại liền đến. "
Dung Dặc tiếp nhận đồ vật, nội tâm không cảm động không được, nếu trong hiện thực có một nam nhân đối xử với mình như vậy, cô nhất định sẽ phấn đấu quên mình yêu hắn.
" Cảm ơn. "
Đoàn tàu chậm rãi tăng tốc, ngoài cửa sổ cảnh sắc thoáng qua. Dung Dặc mang tai nghe, nghe nhạc, không tiếng động nói một câu. 
"Tạm biệt, Nam Dương."
Thẩm Nhất vượt rất nhiều cái đèn đỏ nhưng thời điểm tới nhà ga thì tàu đã  xuất phát, chung quy vẫn là chậm một bước. Chạy ra khỏi nhà ga lấy di động gọi cho Tiểu trương.
" Giúp tôi đặt một vé máy bay đến Bắc Xuyên nhanh nhất "  
Đầu điện thoại bên kia, Tiểu Trương nói.
"Ông chú, nhanh nhất chỉ có mười một giờ vào buổi tối. "
"Đừng nói lời vô nghĩa. "
Sau đó cúp điện thoại, lái xe rời đi.
- ----
Tác giả nói:
Ta vừa rồi đánh vài vòng mạt chược liền kia gì......
Quan trọng hạng mục công việc thông cáo
Gần nhất như cũ cũng thực cảm xúc hóa bực bội
Cho phép ta đoạn càng mấy ngày
Ngô, ta tới thu thập ý kiến,
Kỳ thật, cái này tân chuyện xưa ta không nhiều lắm linh cảm,
Có điểm khó viết xuống đi,
Cho nên muốn muốn hỏi một chút các ngươi,
Nếu ta đem cái này không mấy chương xóa rớt,
Sau đó trước viết các ngươi muốn nhìn được chưa a?
Đến nỗi trước viết cái nào liền xem các ngươi nhắn lại......
Đương nhiên rồi, nếu muốn nhìn,
Ta cũng có thể tiếp tục vắt hết óc biên một biên (?_?)
Cũng mau một vạn tự, luyến tiếc...... Anh anh anh (?_?)
Vẫn là mau chóng kết thúc, tới cái trừng phạt thế giới gì đó,
Ha ha thịt linh tinh, tình chàng ý thiếp ân ~
Ngô liền tính vứt đi không chừng về sau sẽ thu về lại lợi dụng nga
Sau đó có hay không cái gì tốt não động cống hiến cấp ung thư lười thời kì cuối tác giả
Thuận tiện tên tưởng mấy cái linh tinh cũng có thể
( liền tố như vậy biểu mặt ~)
Này trí, cúi chào.
Mau hồi phục ta!!!!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.