Lương Duyên Tả Ý

Chương 21: Tg2




Ngày kế.
Trời xanh mây trắng. Một ngày mùa hè nắng chói chang.
Một tiếng la vang tận đến chân trời.
"Hôm nay, Thanh Vân phái sẽ tiến hành vào bên trong đại bỉ* môn phái. Nếu ai lấy được Tuyết Linh Chi ngàn năm trong khu vườn sương mù tức là người đó thắng, sẽ được những phần thưởng phong phú....."
Nhan Táo Nhi cùng nhóm đệ tử Thanh Vân phái đứng trên quảng trường rộng lớn nghe trưởng lão công bố hạng mục công việc quan trọng của đại bỉ môn phái hôm nay.
Đại bỉ môn phái ba năm cử hành một lần, mỗi lần thắng sẽ nhận được phần thưởng phong phú, nghe nói có linh thạch vạn thượng cùng các loại đan dược tiên phẩm cùng các phương pháp bí tịch.
Nhiệm vụ đơn giản nhất là thu thập tam mây mù trong rừng rậm thì hoàn thành. Mà nhiệm vụ cao cấp của năm nay là thu thập Tuyết Linh Chi ngàn năm, nhưng mọi người đều biết Tuyết Linh Chi này chỉ sinh trưởng ở chỗ hang sâu nhất trong rừng rậm, bên trong có một con cự mãng là yêu thú cao cấp. Không đến Nguyên Anh kỳ thì căn bản là không thể hại nó.
Bất quá trọng điểm là ở chỗ người thắng lần này chính là Tiêu Diệt, một đệ tử mới nhập môn chỉ đến Kim Đan sơ kỳ. Hắn mượn cơ hội thắng lần này mà cùng Lâm Tử Yên cử hành đại điển đạo lữ.
Nhan Táo Nhi đi trên quảng trường, biết được Tiêu Diệt đã tới Thanh Vân phái. Nguyên bản thì nàng muốn ngăn cản nam nữ chủ gặp nhau nhưng mà không có khả năng nên bây giờ chỉ có thể tìm biện pháp dự phòng tránh cho bọn họ giết Hư Niên.
"....... Nếu có người sử dụng thủ đoạn để thắng, một khi điều tra được liền trừng phạt nặng. Đại bỉ diễn ra trong 3 ngày."
Trưởng lão nói gần 15 phút mới lui xuống để trưởng môn lên nói tiếp.
"Hiện tại, ta tuyên bố bắt đầu đại bỉ."
Nhan Táo Nhi đang chuẩn bị đi theo đại đội hướng trong khu rừng sương mù đi vào thì bị tiếng nói của một người làm dừng lại.
"Táo Nhi sư muội, đại bỉ lần này chúng ta làm bạn đồng hành đi."
Đại ca, huynh có thể không kéo cừu hận về cho ta không. Hoàn toàn làm lơ ánh mắt mong chờ của nhóm nữ Tử Kỳ, Hư Niên không coi ai ra gì đến chỗ Nhan Táo Nhi, quen thuộc dắt tay nàng đi.
Nhan Táo Nhi không có biện pháp khác đành bỏ qua ánh mắt tức giận nhìn nàng như hổ rình mồi ở phía sau, còn có dù làm thế nào cũng không quẳng được bàn tay to lạnh lẽo ra. Tâm địa lạnh nên tay cũng lạnh như vậy.
"Như thế nào lại là cục đá Nhan Táo Nhi kia..."
"Táo Nhi sư tỷ thông đồng với Hư Niên khi nào..."
"Hư Niên sư huynh thật không có ánh mắt thưởng thức, lãnh đạm mỹ nhân có cái gì tốt chứ..."
Thật là chịu đủ rồi!
Tiếng xì xào của những nữ nhân này không ngừng vang bên tai làm Nhan Táo Nhi nén không được lửa giận. Nếu mà các cô biết được chân tướng, chỉ sợ các cô muốn khóc cũng không kịp!
"Hư Niên sư huynh, huynh hoàn toàn có thể một người nhẹ nhàng lấy Tuyết Linh Chi. Huynh đi đường huynh, muội đi đường muội, cớ sao không chịu?"
Mới vừa đi qua khu rừng sương mù, Nhan Táo Nhi không ngừng thở mà nói ra ý tưởng chân thật trong lòng mình, nhưng lại lo lắng nếu nàng phản kháng Hư Niên liền băm nàng. Đối với nàng mà nói, Hư Niên so với cự mãng kia còn đáng sợ hơn.
"Như vậy chẳng phải quá nhàm chán sao, hiện tại chỉ có sư muội có thể giúp ta giải buồn. Vẫn là nói, hiện tại muội cùng ta chơi trò chơi?"
Hư Niên đem bàn tay nhỏ của Nhan Táo Nhi đặt trong lòng bàn tay mình để thưởng thức, làm Nhan Táo Nhi hoảng sợ không thôi, vạn nhất hắn một chút không hài lòng liền đem tay mình chặt đứt....
"Ách không, cứ như vậy cũng tốt. Chơi trò chơi... ha hả"
Hôm nay dân cư dông đảo, vạn nhất giết người bị người khác nhìn thấy thật không tốt, dễ dàng dẫn lửa thiêu thân mình, thật sự không phải lựa chọn sáng suốt. Hơn nữa chỉ có nàng "chơi" tốt đi..
"Nếu là đại bỉ môn phái thì chúng ta đổi trò chơi khác. Táo Nhi sư muội, muội thay ta hái Tuyết Linh Chi ngàn năm đi. Có phải so với trò chơi hôm qua đơn giản hơn không?"
Nơi nào đơn giản? Không cẩn thận thì mạng nhỏ đều có thể bị mất ngay, nàng không có hào quang vai chính đâu!
"........."
Trước tiên Nhan Táo Nhi đi hái 3 quả mây mù sau đó chỉ có thể xúc động mà phóng tới gần hang cự mạng.
Còn Hư Niên nửa đường thu thập được một khối ngọc thạch truyền tin thượng hạng liền biến mất, ban đầu còn nghĩ kéo hắn làm đệm, đánh không lại liền chạy nhưng bây giờ chỉ có thể căng da đầu tự nghĩ cách.
Vừa đến chỗ cửa hang, liền nghe được từ bên trong truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, hơi hơi thăm dò thì thấy Tiêu Diệt sớm đã tới trước đang cùng mãng xạ đấu pháp.
Ở trên vách đá nở ra một đoá Tuyết Linh Chi thắm sắc, còn có một viên không biết là gì màu đỏ. Vì thế Nhan Táo Nhi cầm Tuyết Linh Chi rồi còn vơ theo viên màu đỏ đó.
Trong nháy mắt mãng xà đang giao đấu kia như cảm giác được cái gì liền vẫy đuôi hướng Nhan Táo Nhi đánh tới.
Toàn thân đứt gãy đau đớn khiến Nhan Táo Nhi không kịp tự hỏi quá nhiều, nhanh chóng thoát ra khỏi hang động, tới một sườn núi nhỏ không có vết chân người.
Xương cốt toàn thân đau nhức, trong bụng dâng lên một trận huyết khí làm nôn ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt, môi không còn huyết sắc, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Lấy ra viên màu đỏ kia, nàng nhớ thời điểm lấy đi Tuyết Linh Chi mãng xà còn chưa có phản ứng nhưng khi vừa lấy viên này nó liền tập kích, có thể thấy viên màu đỏ này mới là đối tượng bảo hộ của nó. So với Tuyết Linh Chi ngàn năm thì viên này càng trân quý hơn, nhất định hiệu quả chữa thương chỉ hơn chứ không kém. Huống hồ, Tuyết Linh Chi còn phải hướng tới Hư Niên báo cáo kết quả.
Gian nan đem viên màu đỏ bỏ vào trong miệng nuốt xuống. Không ngờ một trận đau đớn hơn quét toàn thân, phảng phất như người sống sờ sờ bị xé rách, xương cốt bị gãy lần nữa ghép nối lại, đầu đau muốn nứt ra.
Nhan Táo Nhi không ngừng rên rỉ vì đau đớn, nước mắt từ hốc mắt không nhịn được mà chảy ra, ở trên bùn đất vô lực lăn lộn. Không bao lâu, quần áo hỗn độn, trông cực kì chật vật.
Lúc này, một đôi giày trắng xuất hiện trong tầm mắt nàng, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, Hư Niên như cũ một thân chính khí phảng phất như thiên thần từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Cầu huynh cứu muội, muội không muốn chết.."
Nhan Táo Nhi như bắt được cọng rơm cứu mạng, vươn tay bắt lấy cổ chân Hư Niên.
"Một hồi không thấy, liền đem mình chật vật như vậy."
Hư Niên nửa ngồi xổm xuống, vươn tay cầm trụ cằm nàng, ra vẻ tiếc hận nói.
"Muội thế mà lại ăn quả âm dương tẩy tuỷ.."
======
Tác giả nói: Nói có thể nói bậy nhưng ăn không thể ăn bậy.
Chương sau có thể có thịt đi ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.