Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 185: Phiên ngoại 4:Đây chính là yêu




Bởi vì Nam Ca thăng cấp lên cấp chín, Lệ Sâm có bảo nhiêu chuyện giấu trong đầu cũng đều bị Nam Ca đào lên sạch sẽ. Lúc này anhthanh thanh cổ họng khụ một tiếng: "Chính là cái hộp đựng thuốc tiến hóa đó đó... Muốn mở ra phải cần lượng máu toàn thân anh..."
Thuốc mà Nam Ca tiêm vào được gọi là thuốc tiến hóa A, một loại khác chính là B. Nghe Lệ Sâm trả lời, Nam Ca tức mà không biết nói sao: "Cho nên anh liền mỗi lần rút một chút, muốn đem lượng máu toàn thân đều rút ra?"
Lệ Sâm thành thật gật đầu: "Đây là biện pháp ổn thỏa nhất anh với Diệp Thiệu thương lượng qua. nói trên lý thuyết thì chỉ cần số lượng máu đủ là chúng ta có thể mở hộp ra. Tuần trước tiến hành một lần cuối cùng rút máu, Diệp Thiệu sẽ mở cái hộp ra vào ngày mai."
Nam Ca cái gì cũng đã biết rõ, Lệ Sâm cũng không tiếp tục dối gạt cônữa. Lúc này anh nhìn Nam Ca, quả nhiên cô đau lòng ôm ngực, hậnkhông thể lăn lộn một trận trên giường: "Em mặc kệ, Em không cần mở cái hộp kia đâu!"
Lệ Sâm còn tưởng rằng Nam Ca đang lo lắng trong hộp có virus nguy hiểm gì, vừa định trấn an cô. Hết thảy khả năng đều chuẩn bị tốt rồi, ai biết Nam Ca lại nói: "Máu của anh đều là của em hết! Dựa vào cái gì lại đưa cho cái hộp kia chứ! một giọt em cũng không vui!"
Lệ Sâm:... Hóa ra Nam Ca đang yêu thương khẩu phần lương thực của cô mà thôi.
Chọc chọc khuôn mặt cô: "Em đấy, thật sự là mỗi một phút đều dễ dàng làm anh tức chết."
Nam Ca ở trước mặt Lệ Sâm một chút cũng không tỉnh táo lạnh nhạt giống như lúc cô ở bên ngoài. hiện giờ cô hoàn toàn chính là một kẻ điên tác quái: "Em mặc kệ!" cô kéo cổ áo Lệ Sâm: "anh đi đòi lại tất cả máu đi! Trả lại cho em đi!"
Lệ Sâm ôm đầu cô, hôn lên môi cô một cái. Nam Ca giả vờ cắn anhmột ngụm, hết giận nói: "anh đừng tưởng rằng mỗi lần đều dùng chiêu này là em liền khuất phục nhé!"
Lệ Sâm thấp giọng cười: "Là anh sai." Mặc dù là thừa nhận làm sai nhưng mà số máu vài năm này tích trữ vẫn không hề thu hồi lại.
Diệp Thiệu ước định sau giờ trưa mở ra cái hộp, lấy được số liệu mấu chốt của thuốc thử, cũng may là không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn cả. Có này một đoạn số liệu này, thí nghiệm của Diệp Thiệu tiến triểnthật nhanh. không cần một năm, anh ta liền hoàn thành nghiên cứu.
Nam Ca còn nhớ, rất nhiều năm trước thời điểm ở căn cứ Tân Bình căn cứ, Diệp Thiệu nghiên cứu chế tạo ra thuốc thức tỉnh dị năng. anh ta cũng dùng ở trên người đầu tiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên tâm tình lại khác với năm đó, khi đó Diệp Thiệu cần dị năng để cường đại chính mình. hiện nay, anh ta đã đi đến địa vị không gì sánh bằng, cũng không cần lực lượng bên ngoài để làm phong phú nội tâm của anh ta. anh ta làm một người bác sĩ lại muốn thử thuốc thí nghiệm đầu tiên, rất nhiều người đều phản đối. Nhất là các nhà khoa học đi theo anh ta vài năm, tất cả đều lo lắng thuốc thử xảy ra vấn đề,anh ta sẽ chết.
Lệ Sâm cùng Nam Ca lại bày tỏ bọn họ ủng hộ Diệp Thiệu. Nam Canói: "Các người phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng học trưởng. anh ấy đã đo lường tính toán, không có sai sót."
Lệ Sâm bên trái nắm tay Nam Ca, trong ngực còn ôm Lệ tiểu bảo cũng đầy tín nhiệm nhìn về phía Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu cũng quay về hướng Lệ Sâm cười, hiện giờ bọn họ khôngphải là tình địch nữa, mà là bạn bè hiểu nhau không cần nói.
Ở dưới sự chứng kiến của mọi người, Diệp Thiệu tiêm thuốc tiến hóa vào người. Sau đó lập tức vào trong phòng quan sát, hôn mê ròng rã ba ngày. Lúc ban đầu, tim anh ta đập dần dần chậm lại. Tế bào mất đihoạt tính, nhiệt độ cơ thể giảm dần. Biểu hiện của cơ thể anh ta đều khiến rất nhiều nhà khoa học căng thẳng không thôi. Tuy nhiên rất nhanh sinh mệnh anh ta liền một lần nữa toả sáng.
Cùng tình huống của Nam Ca lúc đó hoàn toàn khác, anh ta không có tiêm vào bất luận virus Zombie nào cho nên không có một bước hóa Zombie kia.
Đợi đến ba ngày sau anh ta tỉnh lại, con mắt Diệp Thiệu tinh khiết giống như là biển rộng xanh thẳm. anh ta từ từ từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhổ hết ống truyền dịch trên người. Xuyên thấu qua lồng thủy tinh, anh ta nhìn thấy bên ngoài có một đám người chờ. Những người mặc áo khoác trắng kia hẳn là thuộc giới y học, đứng phía trước... Là một nhà bốn người?
Nam Ca nhìn vẻ mặt Diệp Thiệu liền biết anh ta đã quên hết thảy mọi chuyện lúc trước.
Diệp Thiệu mở cửa đi ra. Nam Ca không có để những người khác tiến lên, mà là để Lệ tiểu bảo đi lên phía trước, giành cho Diệp Thiệu mộtcái ôm mềm mại ấm áp. Mặc dù đứa bé rất thấp, chỉ có thể ôm lấy chân anh ta...
Diệp Thiệu lòng mền nhũn, bế Lệ tiểu bảo lên, nhìn cô bé. Lệ tiểu bảo bi bô gọi: "Diệp thúc thúc."
"Ừm." Tim Diệp Thiệu giống như bị cái gì đó đánh một cái, anh ta biếtrõ thân thể chính mình đã có sự thay đổi, nhưng cái loại thay đổi này cũng không khiến anh ta sợ hãi.
Nam Ca cùng Lệ Sâm lúc này mới tiến về phía trước, nói với Diệp Thiệu: "anh tên là Diệp Thiệu, là bác sĩ trưởng của căn cứ Bắc Hải, anhvừa mới trải qua quá trình tiến hóa của con người. Tạm thời mất đi ký ức là chuyện bình thường, chờ anh tiến hóa xong hẳn sẽ tự động nhớ lại toàn bộ thôi."
Diệp Thiệu ôm Lệ tiểu bảo, đối với mọi người mở miệng cười mộttiếng: "Ừm, tôi mong đợi ngày đó sẽ đến."
Nam Ca xem như đã mở ra cho người tiến hóa một con đường, cho nên ở trên người Diệp Thiệu, anh ta căn bản là không phải đi đường quanh co gì. không cần đến nửa năm liền triệt để hoàn thành tiến hóa, so với Nam Ca khi đó còn sớm hơn một năm.
Chuyện này căn cứ Bắc Hải liên tục che giấu, đợi đến khi Diệp Thiệu đứng ra chứng minh hết thảy, cả thế giới sôi trào. Vô số người khôngthể thức tỉnh dị năng đều vui mừng đến phát khóc. Tại tận thế, bọn họ cuối cùng cũng có thể có được lực lượng cường đại!
Buổi họp báo của Diệp Thiệu là thông qua vệ tinh, phát sóng trực tiếptrên toàn bộ thế giới. trên màn hình, người đàn ông mặc áo khoác trắng, nhìn như là một người bác sĩ cực kỳ bình thường.
Ở phút cuối cùng, anh ta nói: "Có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc tiến hóa thành công, cùng người lãnh đạo Bắc Hải, Lệ Sâm và phu nhân Nam Ca có quan hệ rất lớn. Nếu như không có bọn họ, thí nghiệmkhông thể nào tiến triển thuận lợi như thế. Chúng tôi cảm tạ bọn họ vì toàn bộ nhân loại mà đã cống hiến hết sức mình."
Mặc dù Nam Ca cùng Lệ Sâm luôn lặp đi lặp lại, bọn họ không cần hồi báo cái gì, nhưng mà các nơi thế giới lại còn kiến tạo điêu khắc tượng của hai người làm kỷ niệm. Mỗi một tác phẩm điêu khác đều là cảnh tượng bọn họ chung đụng, Lệ Sâm vốn là lúc ban đầu còn có chút phản đối. Về sau phát hiện dùng dạng phương thức này lại có thể ghi chép lại những chuyện anh đã cùng Nam Ca trải qua, đây cũng là chuyện không tồi liền bắt đầu ủng hộ.
Giống như Lệ Sâm hay nói, không phá thì không xây được. Nhân loạiđã vì hành độn của bọn họ mà trả giá rất cao. Mà người có dị năng cùng người tiến hóa lại kế thừa tất cả tâm nguyện của người đi trước, đem toàn bộ thế giới phát triển càng ngày càng tốt.
Hai bảo bối của Nam Ca cùng Lệ Sâm còn trở thành đại sứ bảo vệ môi trường, hai người vốn đã rất xinh đẹp, lại được ngàn vạn sủng ái tạimột thân. Trình độ bọn họ được hoan nghênh cũng chỉ thấp hơn cha mẹ một chút.
thật ra coi như là không cần đại sứ thì nhân loại cũng đã bắt đầu tự giác bảo vệ môi trường, tiết kiệm tài nguyên. Bọn họ biết rõ địa cầu là ngôi nhà mà nhân loại dựa vào để sinh tồn, cho dù kế hoạch di dân đãbước vào giai đoạn đang chuẩn bị. Nơi này vẫn vĩnh viễn là căn nguyên của bọn họ, vĩnh viễn là gia đình của bọn họ. Có lẽ qua vài thập niên nữa, địa cầu lại sẽ một lần nữa khôi phục sinh cơ bừng bừng như trước kia.
một ngày này, hai tiểu bảo bối đã chụp xong phim tuyên truyền thứ nhất, Nam Ca cùng Lệ Sâm liền ở bên ngoài chờ hai bảo bối. Năm tháng không để ở trên người bọn họ bất kỳ dấu vết gì, chỉ là cái loại khí chất không thể bắt chước đó càng thêm lắng đọng.
Nam Ca vẫn thích ở bên cạnh Lệ Sâm làm nũng, sợ ở ngoài bị phơi nắng, Lệ Sâm còn che dù cho cô. cô mặc một chiếc váy đỏ xinh đẹp,trên tay mang chiếc nhẫn kết hôn bằng kim cương của bọn họ. Cho dù nhà thiết kế có tác phẩm hay hơn ra mắt, Nam Ca vẫn cảm thấy chiếc nhẫn trên tay cô là chiếc xinh đẹp nhất.
"Sao còn không ra chứ, cục cưng muốn phơi nắng chết rồi." Nam Ca dùng mũi giày gõ mặt đất.
Lệ Sâm đẩy mắt kính, nhìn cô ôn nhu cười: "đã nói để cho em ở trong nhà chờ, em lại nhất định đến."
"Hừ, đây không phải là em muốn cho hai đứa bé ngạc nhiên mừng rỡ sao."
Lệ Sâm không lên tiếng, bởi vì Lệ nhị bảo cùng lệ tiểu bảo đã nắm tay nhau đi ra. đi theo phía sau hai bé là hộ vệ miễn phí, Tông Hạo Hiên.
Hai bảo bối vừa nhìn thấy Nam Ca đều rất hưng phấn, cả hai giống như viên đạn nhỏ chạy tới. Lệ tiểu bảo chải một bím tóc nhỏ, hoạt bát ngút trời vừa chạy vừa chọc a chọc.
"Ba! Mẹ!" Lệ tiểu bảo giòn giã hô.
Nam Ca đối với hai bé vươn tay, ngồi xổm xuống làm ra tư thế muốn ôm, Lệ Sâm liền thấy hai bé lập tức bổ nhào vào trong ngực Nam Ca. Bên miệng anh thủy chung luôn mang theo nụ cười, người một nhà vui vẻ hòa thuận.
Phong cảnh trên toàn bộ thế giới cũng không đẹp bằng cảnh tượng này, anh nguyện ý dùng hết thảy để vĩnh viễn thủ hộ ba mẹ con. anhkhông khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc ban đầu cùng Nam Ca quen biết, Zombie ngây ngốc, nói chuyện cũng không lưu loát, lại còn muốn chạy trốn.
Ma xui quỷ khiến anh nuôi dưỡng cô ở bên cạnh, không nghĩ tới tiểu Zombie lại biến thành cô vợ nhỏ. Lệ Sâm cúi đầu cười, Nam Ca một tay dắt một đứa nhỏ, còn nghi ngờ nhìn qua: "anh cười cái gì thế?"
anh nhẹ nhàng lắc đầu, duỗi tay nắm bả vai Nam Ca, ôn nhu nói: "Nghĩ tới anh nhất định phải đối với em tốt một chút, lại hơn tốt chút nữa."
"Hử?" Nam Ca không có hiểu.
"Đem những chuyện đã từng thiếu, đều đền bù cho em."
Nếu như xuất hiện một người như vậy, mặc kệ là thân phận gì, bộ dáng gì. Mặc kệ cô đã trải qua kinh nghiệm như thế nào. anh đều nguyện ý bảo hộ cô ấy, yêu thương cô ấy, sủng cô ấy.
không cần hoài nghi, đây chính là tình yêu.
- - - - hết trọn bộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.