Lục Xuất Phi Hoa

Chương 8: Tiểu tuyết(2)




Gió nổi gió thổi tuyết.
Mây nổi mây rơi mưa.
*****
- "Ta tưởng muội sẽ không đến cơ?!"
Nhìn thấy Tô Cẩm Ninh đang mặc nam trang mặt đeo mặt nạ ngồi đấy, cậu có hơi bất ngờ liền đi đến ngồi cùng cô. Tô Cẩm Ninh thấy Tư Đồ Cẩn Hiên đến rồi thì cười cười nói:
- "Huynh cho mời chẳng lẽ muội lại không đến. Sao rồi, chẳng phải hôm nay huynh phải đi bắt khâm phạm sao, bây giờ có thể đến đây chắc là bắt được rồi hả?"
Tư Đồ Cẩn Hiên nghe thấy cô nói vậy liền trở lên bất đắc dĩ:
- "Vẫn chưa bắt được. Có lẽ hắn đã không còn ở trong kinh thành nữa rồi. Thôi thì mặc kệ việc công đi, tối nay ở đây náo nhiệt như vậy chẳng lẽ lại không được đến xem."
Vì cách một lớp mặt nạ nên không thấy được biểu cảm của cô, chỉ thấy cô không nói gì, cậu lại thắc mắc:
- "Nhị biểu muội và Tứ biểu muội không ở cùng muội sao?"
- "Muội không biết, chắc là đang ngồi ở gian nào đó, muội mới đến nên ngại đi tìm họ."
*****
Tô Cẩm Đình và Tô Cẩm Nguyệt đúng là có đến đây từ sớm rồi, vì Tô Cẩm Ninh vừa đi chùa về bảo mệt không muốn đi nên chỉ có 2 tỷ muội bọn họ đi, đi sớm để chiếm chỗ đẹp. Không ngờ trời chập tối cũng thấy Lục Tĩnh Như đến, thế là giờ 3 cô đang ngồi ở một gian trên lầu 3. Tô Cẩm Nguyệt rất háo hức:
- "Hai tỷ nói xem, liệu hôm nay có ai sẽ trả lời được hết tất cả 12 đối đèn không? Mọi năm chưa có ai làm được cả."
- "Cái này ta cũng không biết. Vãn Hoa Lâu xưa nay luôn thích gây tiếng vang nhưng khó ai mà chiếm được tiện nghi của họ."
- "Đúng vậy, họ tổ chức ra hội thi này chủ yếu là để tạo danh tiếng cũng như kinh doanh kiếm lời thôi, làm gì có ai lấy được lợi lộc gì từ họ cơ chứ."
Lục Tĩnh Như trả lời. Tô Cẩm Đình cũng tiếp lời sau đó. Nhiều năm rồi đã có ai lấy được giải thưởng lớn kia đâu.
*****
Đã có rất nhiều người đến và giờ bắt đầu cũng đã tới rồi nên ban đại diện tổ chức hội thi liền ra chào mở màn và tuyên bố thể lệ của hội thi. Và năm nay lại có một cái mới nữa đó là người tham dự có quyền được đưa ra lựa chọn trả lời tất cả, nếu chọn hình thức này người chơi sẽ có quyền trả lời hết tất cả 12 câu mà không cần phải rung chuông dành quyền trả lời nhưng nếu chỉ cần trả lời sai 1 câu thôi thì sẽ phải dừng chơi và bị phạt 1000 lượng bạc. Nghe thì tưởng chừng như có lợi lắm nhưng thật ra lại rất khó chơi, ai lại có thể tự tin chắc chắn mình sẽ trả lời được đúng hết 12 câu cơ chứ, nếu chỉ cần 1 câu sai thôi thì không phải là chỉ sẽ mất tiền thôi đâu mà còn mất cả mặt nữa.
Tất cả nghe vậy thì bàn tán xôn xao cả lên, ai cũng ngóng trông xem liệu có ai dám đánh cược không. Bên trên lầu 2, Tô Cẩm Ninh và Tư Đồ Cẩn Hiên nghe thấy vậy cũng có điểm khá bất ngờ.
- "Đúng là phường kinh doanh, cái loại chỉ biết hám tiền."
Tư Đồ Cẩn Hiên không khỏi chế diễu và khinh thường. Tô Cẩm Ninh thấy thế cũng không khỏi trêu:
- "Thế huynh có muốn thử không?"
- "Ta á? Ta biết là muội kiểu gì cũng không đi nên ta mới rủ muội đến đây là để giải ngố thôi, chứ còn mấy cái trò này nên nhường cho người khác thì hơn."
Nghe Tư Đồ Cẩn Hiên trả lời như vậy cô chỉ cười cười, nhưng mà vì mọi năm cô không tham gia nên không nói làm gì tuy nhiên năm nay cô đã tham gia thì nhất định cô phải thắng.
- "Biểu ca?"
- "Hửm?"
- "Huynh rung chuông đi, muội sẽ giúp huynh nổi tiếng nhất trong hội thi đối đèn năm nay."
*****
Bên dưới ban tổ chức vẫn đang hỏi xem có ai muốn đăng ký dành quyền trả lời hết hay không. Mọi người ở đấy, có người thì không dám, có người thì đang phân vân. Tư Đồ Cẩn Hiên nghe câu này của cô hết sức kinh ngạc, trân trân nhìn cô. Cô cười cười nhìn cậu ấy, nếu như không phải bị chiếc mặt nạ che mất thì lúc này đây chắc chắn Tư Đồ Cẩn Hiên sẽ nhìn được thấy khuôn mặt tràn đầy tự tin của cô:
- "Đây là lần đầu tiên muội tham gia hội đối đèn chẳng lẽ không cho muội thể hiện một chút hay sao? Huynh cứ rung chuông đi, nếu thắng sẽ là huynh còn thua muội sẽ chịu."
Nghe đến đây Tư Đồ Cẩn Hi liền bật cười, nụ cười này không phải là chế giễu hay khinh thường cậu vẫn hay dùng mà là một nụ cười hết sức cưng chiều:
- "Muội thích thì cứ chơi đi, có ta bảo kê ở đây rồi."
Lúc mà Phúc Đà - thân tín của Tư Đồ Cẩn Hiên vừa định rung chuông thì bỗng một tiếng chuông ở đâu đó phát ra, tiếng chuông đầu tiên vang lên nên đã thu hút chú ý của tất cả mọi người ở đó. Người chủ trì nghe thấy tiếng chuông liền kinh hỉ:
- "Tiếng chuông đầu tiên là của gian 12."
Tiếng thông báo của người chủ trì đã kéo sự chú ý của tất cả mọi người cho gian thứ 12, trước đó mọi người cũng đã chú ý đến cái gian này rồi vì có 6 nam tử khí chất phi phàm. Không sai người rung chuông chính là Tư Đồ Cẩn Lạc sau khi được 5 huynh đệ ủng hộ. Tư Đồ Cẩn Hiên nghe thấy tiếng chuông đó thì không khỏi cảm thấy bất mãn một chút liếc người thân cận của mình:
- "Phúc Đà à, ngươi chậm tay rồi đấy!"
- "Là lỗi của thuộc hạ ạ!"
Phúc Đà nhận lỗi xong liền rung chuông. Tiếng chuông thứ 2 này phát ra xem ra còn khiến người ta chú ý hơn cả tiếng chuông thứ nhất, bởi nhìn đến nơi phát ra tiếng chuông đấy ai cũng biết chủ nhân của nó là ai. Người chủ trì thấy vậy cũng bất ngờ một chút sau đó liền hớn hở lấy lòng:
- "Tiếng chuông thứ 2 chính là gian thứ 14 của Quang Vương điện hạ ạ."
Nghe thấy danh tính là người thân nên 6 vị ở gian thứ 12 cũng cảm thấy thú vị chút. Tư Đồ Cẩn Hi liền lên tiếng:
- "Tam ca cũng tham gia à? Thế thì lại càng kích thích rồi."
- "Người như Tam đệ không ngờ cũng tham dự vào cái trò này?!"
Tư Đồ Cẩn Khiêm cũng cảm thấy có chút ngoài mong đợi mà cảm thán. Điều này càng khiến cho Tư Đồ Cẩn Lạc lo lắng:
- "Liệu huynh ấy có lấy được hết phần thưởng không ạ?"
Tư Đồ Cẩn Hi nghe thấy vậy liền cười hắc hắc vỗ vai an ủi Tư Đồ Cẩn Lạc:
- "Đệ yên tâm, có chúng ta ở đây đệ còn sợ cái gì?!"
Sau một hồi cũng không thấy tiếng chuông thứ 3 xuất hiện, cũng phải thôi đáng lẽ sẽ cũng có người muốn cược một phen nhưng Quang Vương điện hạ đã muốn thì ai dám dành với ngài ấy chứ. Thế là hội thi bắt đầu, vì có 2 đội có quyền trả lời hết nhưng vì sợ nếu trả lời trực tiếp bằng miệng như trước thì sẽ có người trước kẻ sau, như vậy sẽ có trường hợp người trả lời sau lấy đáp án của người trả lời trước. Cho nên lần này sẽ viết đáp án vào tờ giấy rồi giao cho người chủ trì đọc cho công bằng, thế là giấy mực và bút được giao đến cho 2 gian.
Đèn thứ nhất được mở ra, người chủ trì đọc to câu đối:
- "Có người đứng giữa đầu trâu. Mười hai tháng chẵn, dãi dầu tuyết sương."
Câu đối vừa đọc ra có rất nhiều người rơi vào sương mù trong đó có Tư Đồ Cẩn Hi và Tư Đồ Cẩn Lạc. Tư Đồ Cẩn Hi không khỏi buộc miệng một câu:
- "Cái quái gì vậy?"
Tư Đồ Cẩn Khiêm nhìn cậu cười cười nói:
- "Ai bảo lúc đi học bảo đệ chăm chỉ học hành vào mà đệ không nghe."
- "Câu này có trong bài học á? Đệ cũng đi học chăm chỉ lắm mà nhưng có thấy Tô thái phó dạy đâu?"
Nghe Lục đệ của mình chống chế như vậy, Tư Đồ Cẩn Khiêm chỉ còn biết bất đắc dĩ giải thích:
- "Đây là câu đối chữ."
Hai người lời qua tiếng lại xong thì Tư Đồ Cẩn Chi cũng đã viết xong đáp án gửi xuỗng rồi. Bên kia Tô Cẩm Ninh cũng thế. Sau khi nhận được đáp án của cả 2 gian 12 và 14 thì người chủ trì hỏi những gian còn lại có ai muốn trả lời không thì không ai phản hồi lại. Đã nói rồi, Quang Vương đã muốn thì ai dám dành, thế là bây giờ trở thành trận đấu chỉ giữa 2 gian 12 và 14 thôi.
Ở trên lầu 3, Tô Cẩm Nguyệt nghe xong câu đối cũng hết sức ngu ngơ hỏi:
- "Đáp án là gì đấy ạ?"
- "NIÊN! (năm)"
Cả Lục Tĩnh Như và người chủ trì đứng bên dưới đều trả lời cùng một lúc. Sau đó hắn dở 2 tờ đáp án của gian 12 và 14 ra xem thì trong đó cả 2 đều viết là chữ "Niên" hắn vừa giơ 2 tờ đáp án cho mọi người xem vừa công bố:
- "Xin chúc mừng cả 2 đều đã trả lời đúng câu này. Xin mời câu tiếp theo." Đèn được mở ra hắn lại đọc tiếp:
- "Gió cao ngọn lửa càng cao. Nửa vành trăng khuyết ba sao giữa trời."
Mặc kệ có nhiều người xôn xao về đáp án, cả Tư Đồ Cẩn Chi và Tô Cẩm Ninh đều không cần suy nghĩ gì mà viết luôn đáp án ra giấy. Đáp án là chữ "Tâm", tất nhiên cả 2 vẫn đều trả lời đúng. Mọi người xung quanh có rất nhiều người vỗ ta hoan hô và cổ vũ. Tư Đồ Cẩn Hiên thấy thế liền không khỏi lên tiếng:
- "Thú vị đấy! Để xem chúng ta với bên Tam đệ, ai sẽ đi đến được cuối cùng?!"
Câu tiếp theo là:
- "Đời người đến thế thì thôi. Ba thu dồn tại một ngày dai ghê."
Là "Xuân", câu này 2 người vẫn tiếp tục trả lời đúng. Có vẻ vẫn chưa có câu làm khó được 2 bên, thật ra thì mấy câu đầu lúc nào cũng sẽ là mấy câu dễ để nhử. Câu thứ 4 là:
- "Lầu xanh mới rủ trướng đào. Thiệt lòng mình cũng nao nao lòng người."
Là "Tình", người chủ trì sau khi giơ 2 tờ đáp án lên lại một trận vỗ tay kịch liệt nữa vang lên. Câu thứ 5 là:
- "Nhớ ơn chín chữ cao sâu. Dọc ngang nào biết trên đầu có ai."
Đáp án là "Thập", câu này vẫn chưa thể làm khó được 2 người. Đến người chủ trì cũng phải cảm thán:
- "Đã 5 câu liên tiếp đúng, quả là đối thủ ngang tài ngang sức. Liệu câu thứ 6 có phá vỡ được thế cục hay không đây? Câu tiếp theo là: Hai người đứng giữa cội cây. Tao chẳng thấy mày, mày cũng chẳng thấy tao."
Giúp trả lời một mạch liền 5 câu, tự nhiên lúc này Tư Đồ Cẩn Chi lại muốn nổi hứng trêu Tư Đồ Cẩn Hi và Tư Đồ Cẩn Lạc:
- "Từ nãy đến giờ đã lĩnh ngộ được chưa? Hai đệ thử trả lời xem đây là chữ gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.