"Thần nhi tham kiến mẫu hậu, Hoàng Đế ca ca!" Lạc Bắc Thần khom người nghiêm túc hành lễ.
"Ngươi biết..." Thái Hậu trầm giọng hỏi.
"Khoan, chờ Thần nhi một chút!!" Lạc Bắc Thần không đợi mẫu hậu của mình nói hết, thì đưa tay lên ngăn lại, rồi chạy đến ôm bọc táo để trên bàn đằng kia.
"Mẫu hậu, Thần nhi là cố ý hái cho người, quả này rất ngon, rất thanh lọc cơ thể!" Nàng đem tất cả nhét vào lòng Thái Hậu cười lấy lòng nói.
Thái Hậu cũng hiếu kỳ mở ra xem, bên trong là những quả táo đỏ tươi bằng cỡ nắm tay của mình, nhìn vào rất tươi, rất ngon, bà thấy vậy tức giận trong lòng cũng vơi đi một ít.
Lạc Bắc Thần thấy vẻ mặt đen lại của ca ca mình, thì kéo hắn qua một bên nhỏ giọng: "Muội bù cho huynh sau, bây giờ lo mạng muội trước đã."
Vũ Dạ Ca kế bên, có thể nghe rõ từng chữ, trong lòng dở khóc dở cười, kẻ này cũng có lúc nhát gan đi.
"Muội đấy..." Hoàng Đế nhỏ giọng ai oán.
"Mẫu hậu để Thần nhi gọt cho người." Lạc Bắc Thần trừng mắt hắn một cái rồi tươi cười nhìn mẫu hậu của mình, từ trong tay áo xuất ra một chủy thủ nhỏ.
Nàng lấy một quả táo, chỉ vài giây liền gọt sạch vỏ, thủ pháp điêu luyện dị thường, mắt thường khó có thể nhìn ra nàng làm sao động thủ.
Vũ Dạ Ca trong mắt lóe lên kinh ngạc cùng hứng thú, Linh Ly, Linh Nhạc thì muốn há hốc mồm, trong lòng âm thầm tán thưởng, Lạc Vương đúng trên cả lợi hại a!
Hoàng Đế cùng Thái Hậu thấy không có gì đáng nói, vì bọn họ biết nàng còn lợi hại hơn nữa.
"Xong rồi, mẫu hậu mời dùng!" Lạc Bắc Thần tách ra từng miếng rồi dâng lên đưa cho mẫu hậu của mình.
"Đa tạ Thần nhi." Thái Hậu mỉm cười nhận lấy, đưa lên miệng nếm thử.
Cắn một miếng, Thái Hậu cảm thấy giống như lời của nàng nói, vừa giòn vừa ngọt, rất ngon, bà gật đầu khen: "Quả thật không sai, rất ngon!"
"Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng cũng nếm thử." Thái Hậu quay sang nhìn hai người đang đứng nói.
"Đa tạ mẫu hậu." Hai người đồng thanh cũng cầm lấy một miếng ăn.
"Thứ mà Thần nhi đem đến tất nhiên rất ngon." Lạc Bắc Thần nghe mẫu hậu mình khen thì đắc ý vỗ ngực nói.
"Nếm cũng đã nếm, ăn cũng đã ăn, bây giờ tới chuyện chính!" Thái Hậu ngưng mắt, nghiêm túc nhìn nàng.
"Sao lại còn nhớ..." Lạc Bắc Thần vẻ mặt vặn thành một đoàn nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Thần nhi có biết sai?" Thái Hậu uy nghiêm hỏi.
"Thần nhi biết sai." Lạc Bắc Thần quỳ xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực cao giọng nói.
"Tốt! Mau xin lỗi Hoàng Tẩu ngươi, rồi nhận 50 đại bản, mọi chuyện kết thúc tại đây!" Thái Hậu hài lòng, sau đó nghiêm giọng nói ra hình phạt.
"Có thể không nhận 50 đại bản sao?" Lạc Bắc Thần thật muốn khóc mà, 50 đại bản đau chết được a, nàng cố gắng làm vẻ mặt đáng thương nhìn mẫu hậu của mình.
"Không được!" Thái Hậu kiên định lắc đầu.
Lạc Bắc Thần đang ủ rũ thì bị một ý nghĩ đánh tan, mắt lóe lên tinh quang lập tức nói: "Thần nhi xin nghe theo!"
Hoàng Đế nhìn muội muội của mình, không nghĩ cũng biết nàng có trò quỷ thoát đại bản.
"Bản vương xin lỗi Hoàng Hậu." Lạc Bắc Thần thuận theo ánh mắt của mẫu hậu mình, khom người đối với Vũ Dạ Ca nói.
"Ân, không có gì." Vũ Dạ Ca trong lòng dù vạn vạn không bằng lòng, nhưng cũng phải cho Thái Hậu cùng Hoàng Đế mặt mũi, đành phất tay nói khoát, không có gì mới lạ, đem nàng bức tới giận run người, mà chỉ một câu xin lỗi!
"Vậy được rồi, chúng ta đi thôi." Thái Hậu gật đầu đứng dậy nhìn hai người nói, rồi cũng phất tay áo ly khai.
"Cung tiễn Hoàng Thượng, Thái Hậu." Vũ Dạ Ca, Linh Ly, Linh Nhạc khom người hô lên.
Lạc Bắc Thần đi sau, ôm trong ngực bao táo, lấy ra mấy quả, đem đến đưa Linh Ly căn dặn: "Khi pha trà xắt bỏ vào, sẽ rất tốt cho Nương nương ngươi, còn hai trái này thưởng cho hai ngươi!"
"Thần nhi.."
"Thần nhi đi liền..." Nghe Thái Hậu gọi thì vội chạy ra ngoài, lúc đi ngang Vũ Dạ Ca thì nhỏ giọng nói: "Vi phu đi trước, nương tử hảo hảo nghỉ ngơi."
Vũ Dạ Ca rất mệt, không dư hơi mà mắng chửi hay tức giận nữa, nàng nhìn qua hai tỳ nữ của mình hỏi: "Nàng nói cái gì?"
"Vương gia nói đem thứ này xắt bỏ vào khi pha trà, sẽ rất tốt cho nương nương." Linh Nhạc thuật lại.
"Mẫu hậu, mẫu hậu..." Lạc Bắc Thần chạy theo đoàn người phía trước hô.
"Không ra thể thống gì cả!" Thái Hậu dừng bước mắng một tiếng, rồi phất tay áo đi tiếp.
Lạc Bắc Thần chạy tới, bọn nô tài khom người hành lễ, nàng phất phất tay cho miễn, đi sát theo phía sau hai người phía trước.
Do Vạn Ninh Cung cùng Phượng Vân Cung rất gần, nên đi khoảng một khắc là tới.
Vạn Ninh Cung
Đến phía ngoài điện, Thái Hậu dừng chân xoay người lại nghiêm túc nhìn Lạc Bắc Thần đang cúi đầu, bà lại nhìn hai tên thị vệ và Hoàng Đế nói: "50 đại bản không thiếu một bản, nhờ Hoàng Thượng giám sát!"
"Vâng mẫu hậu!" Hoàng Đế bất đắc dĩ tuân mệnh, kẻ này nghịch nghợm như vậy, sao có thể nằm yên chịu 50 đại bản?
Đợi Thái Hậu bước đi, hai tên thị vệ liền đem ghế cùng đại bản đến.
"Vương gia xin đắc tội!" Hai tên thị vệ e dè khom người nói.
Lạc Bắc Thần liếc hai người một cái, rồi đi đến nằm xuống, Thái Hậu đằng xa nhìn đến thấy vậy thì đi vào trong nghỉ ngơi.
Lạc Bắc Thần thấy không có mẫu hậu nhìn, lúc này đứng dậy, trừng mắt nhìn hai tên thị vệ đang chuẩn bị đánh xuống.
"Vương gia." Hai tên thị vệ khó hiểu khẽ gọi một tiếng.
"Các ngươi mỗi người chịu 25 đại bản, tháng này bản Vương tăng lương cho các ngươi gấp mười lần!!" Lạc Bắc Thần nhỏ giọng dụ dỗ hai người.
Hai tên thị vệ nghe đến thì mắt sáng lên, nhưng nhìn đến Hoàng Đế kế bên thì không dám nói gì đành im lặng.
"Thần nhi thiệt là, muội không sợ mẫu hậu biết sao?" Hoàng Đế kéo nàng ra xa nhíu mày nhỏ giọng hỏi.
"Huynh không nói, muội không nói, bọn họ không nói làm sao mẫu hậu biết, với lại biết thì cũng chỉ nghe vài bài kinh phật thôi!" Lạc Bắc Thần nhún vai nhỏ giọng nói không sao với hắn.
"Huynh không lẽ nỡ để muội bị ăn 50 đại bản sao? Phải biết muội thương thế mới vừa khỏi!" Nàng lại ủy khuất nói thêm.
"Thôi được rồi." Hoàng Đế nhớ lại muội muội thương thế vừa khỏi thì rất nhanh đáp ứng, một đại bản còn không được đánh nói chi 50 đại bản? Muội muội của hắn là bảo bối, nên không thể để cho muội muội bị đau!
"Mỗi người 25 đại bản, tháng này tăng lương gấp mười lần." Hoàng Đế quay lại nhìn hai tên thị vệ mở miệng.
"Vâng bệ hạ!" Hai tên thị vệ vui vẻ đáp ứng, đau một chút mà có lương gấp mười lần ngốc sao mà không đồng ý?
Một tên nằm xuống, một tên đánh xuống.
Bịch bịch bịch....
"Ai u, mông của bản Vương..." Lạc Bắc Thần một bên vừa nhìn vào bên trong vừa giả vờ đau khổ hét lên.
"Aa..đau chết bản Vương rồi..."
"Mẫu hậu...cứu Thần nhi...mông con sắp nở hoa rồi!" Lạc Bắc Thần thấy hắn đánh xuống hai ba gậy thì hét lên thê thảm.
Hoàng Đế một bên khóe môi trừu trừu, muội muội hắn đúng là tinh nghịch dị thường, đóng kịch thật giỏi, người ta bị đánh không la một tiếng mà nàng chỉ nhìn thôi mà la hét thê thảm cứ như bị đập là thật.
"...Đau quá..Ai u..cứu mạng..."
Một lát sau.
Hai tên thị vệ muốn đứng cũng không vững, khom người hành lễ với hai người liền chật vật ly khai.
"Ca ca vào thôi, huynh nhớ phải giả vờ vẻ mặt đau lòng như thế mẫu hậu mới không nghi ngờ..." Lạc Bắc Thần kéo Hoàng Đế đi vào rồi dặn dò.
Hoàng Đế dở khóc dở cười theo nàng bước vào.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Lạc Vương!" Trương ma ma thấy hai người tiến vào thì hành lễ.
"Miễn lễ." Hoàng Đế phất tay.
"Mẫu hậu!" Lạc Bắc Thần vẻ mặt khó coi, tay thì xoa xoa mông của mình, nhìn Thái Hậu hai mắt rưng rưng.
Thái Hậu không nói gì, chỉ vào bình trà kế bên.
Lạc Bắc Thần mỗi bước đi đều làm bộ dáng đau khổ vô cùng, đến rót cho mình một ly trà uống.
"La hét một buổi cổ họng chắc khó chịu và đau, nên uống nhiều vào." Thái Hậu nhìn nàng mắt ẩn ẩn tiếu ý.
Lạc Bắc Thần cùng Hoàng Đế nhìn nhau nháy mắt, nàng lập tức rót rồi uống liên tục mấy ly, còn than thở ra vẻ đáng thương.
"Không chỉ đau họng, mà còn mông rất đau, đại bản đó thật lớn, mà đánh tới 50 bản, Thần nhi thật đau a mẫu hậu!!"
"Rất đau sao? Vậy để mẫu hậu bôi thuốc cho ngươi!" Thái Hậu làm vẻ mặt đau lòng nói.
"Không cần, không cần, Thần nhi không dám phiền mẫu hậu." Lạc Bắc Thần lui lại hai bước lắc lắc đầu nói, để mẫu hậu xức thuốc thì xong đời, mất tiền, thêm phải nghe kinh phật, có khi bị đánh nữa, lỗ vô cùng lỗ, có ngu mới làm như vậy.
Thái Hậu thấy vậy cũng không vạch trần, một người là Hoàng Đế, một người là Lạc Vương, mà lại thông đồng với nhau, không ra thể thống gì cả, đúng là lúc nhỏ quá dung túng tụi nó!
"Chuyện ngươi cùng Liễu Quý phi, hồ đồ như vậy đã đủ rồi!" Thái Hậu đổi đề tài, uy nghiêm lên tiếng.
"Thần nhi biết rồi." Lạc Bắc Thần nhu thuận nghe theo.
"Ngươi và nàng là không có khả năng!" Thái Hậu nói thêm.
"Dạ." Lạc Bắc Thần thở dài một tiếng.
"Còn ngươi cùng Hoàng Hậu là tuyệt đối không được, nàng là Hoàng Hậu không thể gả, nàng cũng là Hoàng Tẩu của ngươi là thê tử của Hoàng Đế ca ca ngươi, với lại tính tình của nàng khi biết ngươi là nữ nhi thì sẽ không nghe giải thích mà lấy mạng ngươi!!" Thái Hậu nhìn nàng nói luôn một lượt.
"Mẫu hậu yên tâm, Thần nhi tự có cân nhắc." Lạc Bắc Thần nhìn mẫu hậu mình gật đầu nói.
"Tốt." Thái Hậu phất tay, trong đầu lại hiện lên chuyện đau lòng năm xưa, nỗi ám ảnh bà suốt mấy chục năm qua chưa lúc nào quên.
Hoàng Đế cùng Lạc Bắc Thần khom người lui ra.
"Ca ca, mẫu hậu hình như tâm trạng không tốt." Lạc Bắc Thần đang đi thì nhớ lại ánh mắt lúc nãy, rõ ràng là có khổ sở, đau lòng, cùng tưởng niệm.
"Ca ca cũng lâu lâu thấy mẫu hậu như vậy, nhưng hỏi thì người nói không sao." Hoàng Đế làm vẻ mặt không rõ lắc đầu trả lời.
"Ở Phượng Vân Cung a, muội làm gì mà nơi đó loạn thành một đoàn?" Hoàng Đế nhớ đến một việc, nghiêng đầu qua hỏi.
"Muội chỉ chạy thôi nha, còn làm loạn là nàng!" Lạc Bắc Thần nghe ca ca hỏi thì cười nhún vai nói.
"Muội cũng lợi hại ghê gớm đấy, cả tòa băng Hoàng Hậu cũng bị muội làm cho tức giận." Hoàng Đế vẻ mặt sùng bái nhìn muội muội mình than thở.
"Hắc hắc, muội là ai chứ, là Lạc Bắc Thần Lạc Vương, rất nhanh thôi có thể ôm mỹ nhân về!" Lạc Bắc Thần đắc ý cười nói.
"Muội không nghe lời mẫu hậu sao?" Hoàng Đế nghe nàng tự luyến đã quen nên không quan tâm, mà chỉ liếc nàng hỏi.
"Ca ca yên tâm, muội có cân nhắc mà." Lạc Bắc Thần vỗ vai ca ca của mình chắc chắn nói.
"Ân." Hoàng Đế đáp một tiếng rồi bước đi, không hỏi không nói gì nữa.
"Ca ca!" Lạc Bắc Thần nghĩ nghĩ một hồi thì kéo tay áo Hoàng Đế, trong mắt lóe lên vài tia hứng thú.
"Chuyện gì?" Hoàng Đế nhìn sang nghi hoặc.
"Ở trong cung thật chán, huynh với muội hay là cải trang vi hành, bên ngoài náo nhiệt hơn nhiều." Lạc Bắc Thần đá chân mày nói ra ý kiến.
"Cải trang vi hành, chỉ huynh và muội?" Hoàng Đế lại hỏi.
"Đúng, đúng!" Lạc Bắc Thần nói.
"Cũng được, về Long Lân Điện cho Mộ Công Công chuẩn bị rồi đi." Hoàng Đế cũng cảm thấy thú vị.
Một lát sau.
Hai người về tới Long Lân Điện, Hoàng Đế dặn dò Mộ Công Công, rồi hai người ở bên trong ngồi chờ đợi.
Mộ Công Công trở lại, đồ của Lạc Bắc Thần đã được giặt khô, đồ của Hoàng Đế vẫn là cẩm y màu tối.
"Bệ hạ, hai người không cần lão nô theo sao?" Mộ Công Công hỏi.
"Không cần, Mộ Công Công ở trong cung, nếu ai muốn diện kiến, nói trẫm mệt nên đã nghỉ ngơi." Hoàng Đế dặn dò.
"Lão nô đã biết." Mộ Công Công cúi người nói.
"Ca ca xong rồi." Lạc Bắc Thần từ tẩm cung đi ra, bây giờ nàng đã trở lại với bộ tử y khi đến của mình.
"Đi thôi." Hoàng Đế nói, rồi nhấc chân đi trước.
Ra đại điện, Lạc Bắc Thần nhìn ngó phía trên một chút, không đợi Hoàng Đế mở miệng, thì nàng đã nắm vai hắn dùng khinh công bay lên nóc phòng, híp mắt nhắm thẳng ra cửa cung mà bay đi.
Đạp tuyết vô ngân, Lăng Ba Vi Bộ.
Đạp nhẹ trên không lao thẳng, Hoàng Đế cảm nhận một màn mà kinh sợ, đây là khinh công quái quỷ gì? Mà như một cơn gió nhẹ nhàng lướt đi.
Không đầy mấy tức, hai người đã ra khỏi Hoàng Cung rộng lớn, Lạc Bắc Thần chân nhẹ đáp xuống đất.
"Thần nhi, khinh công của muội quả là xuất quỷ nhập thần!" Hoàng Đế đến giờ vẫn còn mơ màng, cảm khái khen khợi.
"Còn phải nói!" Lạc Bắc Thần nhếch môi, cùng lúc lôi theo ca ca của mình đi.
"Bán hồ lô, bán hồ lô.."
"Màn thầu nhân đậu xanh đây..."
"Hồng Nhi Tửu thượng hạng đây..."
Hoàng Đế nhìn xung quanh đông người, quay sang muội muội mình hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
"Thì cứ đi, nơi nào thú vị thì bước vào." Lạc Bắc Thần bắt lấy bình rượu, quăng cho tên bán hàng một nén bạc, không quan tâm mấy trả lời.
Mở nắp rượu ra, mùi thơm liền xông vào mũi, nàng không làm dư thừa động tác mà đem lên miệng uống.
"Rượu này uống được, vừa thơm, vừa dịu nhẹ." Lạc Bắc Thần uống hai ngụm thì nhận xét nói.
"Uống ít thôi." Hoàng Đế thấy nàng uống muốn cạn thì giật lấy nhỏ giọng nói.
"Bình này vốn rượu không nhiều, nên ca ca cứ yên tâm." Lạc Bắc Thần lấy lại trở về, nói.
"Thần nhi, bên kia hình như rất náo nhiệt?" Hoàng Đế thở dài, mắt nhìn đến đám động tụ tập đằng xa, tay kéo kéo áo người bên cạnh chỉ chỉ.
"Rất đông a, chúng ta đến xem." Lạc Bắc Thần ân một tiếng, kéo ngược lại ca ca của mình đi đến chen chút.
Trong đám người đông đúc.
"Nàng là ta thấy trước, ngươi giành cái gì?" Một tên thanh y công tử chỉ vào nữ tử đang quỳ bên cạnh nói với tên cẩm y đối diện.
Nói đến nữ tử này, nàng rất mỹ mạo, chỉ là mặt mày hơi dính bùn, trên cổ có đeo cái bảng ghi bốn chữ "Bán thân chôn cha" thì ra nàng đang bán thân để chôn cha, phải nói là nhà rất nghèo mới làm như vậy.
"Có tiền là được, không cần đến trước đến sau!" Tên cẩm y công tử nghe hắn nói thì quát lại.
"Được, ta mua 100 lượng bạc!" Tên thanh y công tử ra giá.
Mọi người ồ lên, chôn một người dù long trọng một chút thì cũng chỉ 20 lượng, công tử này lại ra giá 100 lượng, có lẽ là coi trọng nữ tử này đi!
"Hừ! Ta mua 150 lượng." Tên cẩm y hừ lạnh, nhìn sang nữ tử ánh mắt tham lam nói.
"150 lượng? Hắn giàu quá nên muốn phun bớt a?"
"Giá quá cao đi..."
"Mà cũng đúng, bọn này nhìn là biết muốn nữ tử kia rồi..."
"Nữ tử này tắm rửa một phen cũng thuộc hàng mỹ nhân thượng đẳng đi..."
"Ta cũng thấy vậy..."
Xung quanh mọi người tụ tập càng ngày càng đông, tiếng nghị luận nhiều vô số.
"Tào Thái Hiển! Ngươi lại muốn vì một nữ tử không đáng một đồng này trở mặt với bản Công tử?" Tên thanh y chỉ vào Tào Thái Hiển quát.
"Dương Trung, ngươi cũng không phải như vậy sao? Vì một nữ nhân không đáng một đồng trở mặt với ta?" Tào Thái Hiển cười lạnh nhìn hắn hỏi ngược lại.
"Bản Công tử là muốn nàng, một tiếng thôi, ngươi có buông không?" Dương Trung trầm giọng hỏi.
"Ngươi nằm mơ, đừng ỷ vào bản thân là nhi tử của quan tứ phẩm thì ngang ngược!" Tào Thái Hiển nhếch môi không khách khí nói.
Nữ tử yên lặng cúi đầu không nói gì, mọi người xung quanh thì chỉ trỏ hai tên công tử.
Lạc Bắc Thần chen vào, đứng khoanh tay ôm ngực xem cuộc vui, nàng cũng đánh giá nữ tử đó rồi, rất tốt, người này nàng muốn.
"Thần nhi! Có nên xen vào?" Hoàng Đế kế bên nhỏ giọng, hai tên này hắn biết, bọn hắn là nhi tử của hai lão quan tứ ngũ phẩm phe cánh của Liễu Nghị.
"Không chỉ xen vào, mà muội còn muốn nàng!" Lạc Bắc Thần câu môi nói.
"Muốn nàng?" Hoàng Đế giật mình hỏi lại.
"Đừng nghĩ bậy, không phải muốn chuyện đó!" Lạc Bắc Thần trừng mắt hắn.
Hai người không bị ai nhận ra cũng là vì họ đang dịch dung, đây cũng là tuyệt chiêu của Lạc Bắc Thần ở kiếp trước học được.
"Ngươi muốn chết?" Dương Trung tức giận quát lên.
"Ta sao có thể muốn chết khi ngươi vẫn sống chứ!" Tào Thái Hiển không để vào mắt nói.
Dương Trung muốn động thủ, thì một giọng nói vô cùng bá đạo vang lên giữa biển trời nghị luận.
"Nàng là bản công tử muốn, các ngươi muốn cãi nhau thì cút đi chỗ khác!"
**********************