Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 42:




Vì muốn thu phục bằng hữu cùng lãnh tướng đắc lực của Ngụy Chinh, còn có vị tiểu thư của Ngô thượng thư. Nhớ lại lỗi lầm của kiếp trước, giờ đây nàng nhất định sẽ làm bà mối se duyên tơ hồng.
Số tuổi giới hạn vừa truyền ra, nhà nhà đều đoán Thái hậu nương nương đang chuẩn bị tuyển phi tần hầu hạ cho hoàng đế, thậm chí là xem xét cho ngôi vị hoàng hậu. Nhất thời có nhà vui mừng, có nhà lại sầu, còn có nhà muốn dựa vào nữ nhi một bước lên trời, lên ngôi Hoàng hậu mang vinh quang về cho gia tộc. Tin tức này lập tức kích động, khiến nhiều người tìm đủ mọi cách hỏi thăm sở thích của Thái hậu nương nương, sau đó vào thời điểm dạo chơi hoa viên, vô tình để cho nữ nhi nhà mình lọt vào mắt Thái hậu.
Cũng có nhà đau lòng cho nữ nhi, không nỡ phí hoài thanh xuân cả đời con gái vào phía bên kia bức tường, còn lại là lo lắng, dặn dò nữ nhi nhà mình nhất định phải giữ phận, ở trong đám người im lặng không nói lời nào, tận lực không được gây chú ý tới Thái hậu nương nương.
Kinh thành bởi vì ý chỉ trong lần dạo chơi này của Thái hậu mà trở nên sóng ngầm mãnh liệt, trong cung cũng không thái bình. Người có chút quan hệ với quan viên thì tìm mọi cách để thu mua cung nữ hay thái giám trong cung, đặc biệt là Từ An cung và Trường An cung của hoàng đế.
Hoàng đế vẫn còn kiềm chế vội tới vấn an Liễu Thanh Đường, nhưng cũng không đề cập đến chuyện này, hồn nhiên không một chút nào biểu lộ ra sự cảm kích.
Liễu Thanh Đường cũng không chủ động nói, kỳ thật đối với việc này nàng cũng không sốt ruột, mặc kệ là sớm hay muộn, việc nạp phi đều là vào hai năm sau: Nguyên Ninh năm thứ bảy, sau khi tràng ôn dịch qua đi, hoàng đế bước qua tuổi mười lăm.
hiện tại mối quan tâm hàng đầu của nàng là xem xét một chút chuyện của Ngô tiểu cùng Ngụy Chinh. Thuận tiện xem xem các nữ nhân đời trước trong cung đấu đá lẫn nhau, đời này có hay không vẫn như cũ.
Cho nên quyết định sớm chọn người, chính là cho các nàng kia một cơ hội, nếu lần này có người không nghĩ đến chuyện vào cung, nàng sẽ buông tha các nàng. Nếu là nghĩ đến, mặc kệ có nguyện ý hay không, đều sẽ trở thành quân cờ trong tay nàng. Dù sao muốn hậu cung hoàng đế không thể bình an, tốt nhất nên để các nữ nhân có năng lưc cùng dã tâm ở chung một chỗ, đó mới là một hồi tuồng hay.
Yến tiệc ngày ấy quả thực náo nhiệt vô cùng, các tiểu thư từ chín cho đến mười sáu tuổi đều có, oanh oanh yến yến ăn mặc lòe loẹt, so với cảnh đẹp đầu xuân còn sáng lạng hơn vài phần.
Liễu Thanh Đường cũng không tự cao tự đại, khó có dịp lại lộ ra một chút ôn hòa, ảnh hưởng của nàng rất mạnh, như trước không có ai dám ở trước mặt nàng ân cần nịnh nọt. Phía dưới các vị tiểu thư lại chưa từng ngừng việc âm thầm đánh giá nàng. Liễu Thanh Đường thu hết tình hình vào đáy mắt, ánh mắt lại như vô tình lướt qua từng vị Nhàn phi, Thục phi, cùng vài phi tần. Trong đám người này, mỹ nhân tài tử nhưng nàng lại không để ý.
Các vị phi tần đời trước được hoàng đế sủng ái nhiều năm cũng không có mặt, bởi vì vị kia là cháu gái của Vương thủ phụ, mà yến tiệc lần này đều là các nữ tử con vợ cả. Vị kia thậm chí còn không có tư cách tham gia. Trong yến tiệc lần này có rất nhiều cô gái có vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng tất cả lại thua ở trong tay nàng.
Nhìn những khuôn mặt còn vương nét non nớt. Liễu Thanh Đường không khỏi cảm thán năm tháng vô tình. Ai có thể nghĩ đến, những khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười thuần khiết thế này, ngày sau lại luôn mang mặt nạ mà mỉm cười, vì sủng ái của một nam nhân mà tranh đấu đến ngươi chết ta sống. Đời trước, so sánh nàng với hậu cung của hoàng đế, cũng không biết ai so với ai đáng buồn hơn.
Ngắm hoa, còn có thể thi vẽ tranh. Nữ tử Nam triều học thức không nhiều lắm, hầu hết đều thỉnh thầy giáo về nhà dạy một ít thi từ thi họa từ khi còn nhỏ, giờ phút này một đám đều muốn tranh nhau ganh đua thể hiện tài năng.Liễu Thanh Đường liếc mắt đảo qua một lượt, im lặng nghĩ không muốn thể hiện thật không có mấy người.
Mà khiến nàng cao hứng chính là, quân cờ nàng nhìn trúng, lúc này đều muốn gây sự chú ý của nàng, thi triển tài năng của các nàng. Liễu Thanh Đường tuy trong lòng mỉm cười nhưng trên mặt thần sắc vẫn uy nghiêm. Có lúc lại cùng ít người nói vài câu, khó có lúc lại ban cho vài thứ.
Nàng sẽ ở trong cung chờ các nàng, chờ vở tuồng sắp diễn ra.
Dạo chơi hoa viên, ngắm hoa đến chiều, Liễu Thanh Đường cho phép các tiểu thư không cần câu nệ, tự do đi mọi nơi ngắm hoa, dù sao đều là những nữ hài tử mới lớn tò mò sự mới mẻ, nghe xong lời này của Thái hậu nương nương, liền tách thành tốp năm tốp ba chui vào vườn hoa.
Liễu Thanh Đường lén cho gọi vị tiểu thư của Ngô thượng thư, hai người đi đến ngự hoa viên ngồi xuống bên cạnh một tòa tiểu lâu.
Ngô tiểu thư tên là Ngô Thẩm, đã mười sáu tuổi, vốn nàng cùng phụ thân đều không muốn, trong lần dạo hoa này, Thái hậu nương nương xem xét các phi tần tương lai của hoàng đế, cùng nàng không có bao nhiêu quan hệ, dù hoàng đế so với nàng kém quá nhiều tuổi. Ai ngờ nàng không muốn lộ diện, thanh thản ổn định đem chính mình thành người mờ nhạt, bỗng nhiên lại bị Thái hậu nương nương triệu kiến.
Ngô Thấm trong lòng không yên, đi theo sau Liễu Thanh Đường nhịn không được len lén liếc mắt trộm xem Thái hậu nương nương uy danh hiển hách này. Chuyện của nàng được phụ thân kể qua không ít, thay thế tỷ tỷ đã mất trước đó, một tay đem hoàng đế cháu ngoại trai lên kế vị, lấy thân phận nữ tử nghe báo cáo, xử lí quốc gia đại sự. Phụ thân nàng từng nói qua vị Thái hậu nương nương này tâm tư già dặn, hiểu rõ lòng người, quả cảm kiên cường không thua gì nam nhi, nếu là một vị nam tử sẽ là một đấng minh quân, chỉ tiếc sinh ra lại là nữ tử, cho dù hiện tại nắm trong tay quyền hành, cũng là danh bất chính ngôn không thuận.
Nàng trong lòng thực sự kính ngưỡng (kính trọng và ngưỡng mộ) vị Thái hậu nương nương này, cảm thấy nữ tử như nàng khó có được, hơn nữa từ lúc nàng trở thành Thái hậu nương nương, mấy năm trôi qua, nữ tử Nam triều địa vị cũng dần lên cao. Ngô Thấm từ nhỏ đã chịu sự chỉ dạy của mẫu thân, lớn lên trở thành một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, có khi thử đem mình đặt vào vị trí của Thái hậu nương nương, cảm thấy bản thân nhất định không thể được như Thái hậu nương nương, bởi vậy nàng càng cảm thấy sùng bái.
Nhưng cũng như đại đa số các tiểu thư khuê phòng khác, loại kính trọng sùng bái này bên trong lại kèm theo chút e ngại, dù sao nghe nói trên tay Thái hậu nương nương cũng dính không ít máu người. Đối với các nàng ngay cả giết gà cũng không dám mà nói, căn bản không thể tưởng tượng được.
Cho nên giờ phút này Ngô Thấm tâm tình rất phức tạp, một bên sợ Thái hậu nương nương sẽ tuyển nàng nhập hậu cung, một bên lại cảm thấy vinh hạnh cùng kích động khi người mà nàng sùng bái bấy lâu nay, Thái hậu nương nương cao cao tại thượng lại coi trọng nàng.
Liễu Thanh Đường cũng luôn đánh giá vị Ngô tiểu thư này, tuy lời nói hành động thập phần phù hợp với yêu cầu của nữ tử khuê các Nan triều, cũng không có gì đặc biệt. Đại khái là được gia đình chiếu cố rất tốt, nàng trong lòng nghĩ gì đều hiện lên mặt, thực sự là nữ tử dễ bị nhìn thấu
Như giờ phút này nhìn nàng, chính là vừa kính lại vừa sợ. Bất quá như vậy lại thật thà chân thành, Liễu Thanh Đường cũng không khó để hiểu tại sao Ngụy Chinh lại coi trong vị Ngô tiểu thư này, cùng người như vậy ở chung một chỗ luôn dễ dàng thả lỏng tâm tình.
" Ngô tiểu thư."
"A?..Vâng, Thái hậu nương nương." Ngô Thấm hơi hơi nghiêng thân mình ngồi một nửa ghế, nghe Thái hậu nương nương bỗng nhiên kêu nàng , trong lòng nhảy dựng thiếu chút nữa đứng lên. Cũng may nàng kiềm chế được, một tay xiết chặt khăn khẩn trương lên tiếng.
"Ngươi năm nay mười sáu rồi, tuổi này cũng không còn nhỏ, nên tìm một đấng phu quân, ai gia cố ý tứ hôn cho ngươi."
" Các ngươi tuổi tác cách biệt cũng không lớn, ai gia nhìn ngươi đoan trang hiền thục...,"
Ngô Thấm vừa nghe còn có chút mơ màng, nhưng ngay lập tức sắc mặt trắng bệch. Nàng cũng không ngốc, ít nhất dưới sự dạy dỗ khôn khóe của phụ thân, nàng vẫn có chút kiến thức, cho nên lập tức hiểu được, Thái hậu nương nương chỉ hôn cho nàng không phải là hoàng thượng.
Nhưng trừ bỏ hoàng thượng, còn có ai có thể khiến Thái hậu nương nương tự mình tứ hôn? Đại khái chỉ còn lại vị kia, đầu năm vừa mới xuất cung, Thuần vương.
Trước đây, nhị hoàng tử không ai để ý bị đuổi ra khỏi cung, nhà nhà đều dự đoán yến tiệc lần này Thái hậu nương nương sẽ chỉ hôn cho tiểu thư nhà nào, nhưng Thái hậu nương nương vẫn không có động tĩnh, mọi người dần dần nghĩ nàng không quan tâm đến vị Thuần vương kia. hiện tại nghĩ đến, Thái hậu nương nương nói chỉ hôn, cũng không hẳn chỉ có một người Thuần vương. Ngô Thấm nghĩ đến khả năng này, trong lòng lập tức trống trơn.
Nàng đã sớm hiểu bản thân sẽ phải gả cho một nam nhân thậm chí còn chưa bao giờ gặp mặt, đây đại khái cũng là số mệnh chung của tất cả nữ tử. Nếu vận khí tốt một chút, có lẽ sẽ được tôn kính như một phu nhân, vợ chồng yêu thương, tôn trọng nhau, vận khí không tốt, cùng phu quân không hợp, nói không chừng nửa đời sau phải sống giãy dụa phái sau trạch lý.
Nếu sau này phải gả cho Thuần vương, Ngô Thấm nghĩ cũng không thể không chịu được, đối với nàng dù có gả cho ai cũng như nhau. Nhưng hiện tại, trong lòng nàng đã có hình bóng của một người, nàng không thể thờ ơ gả cho nam nhân khác.
" Có thể được Thái hậu nương tứ hôn, thần nữ không khỏi cảm thấy vinh hạnh, chỉ là thần nữ ngu dốt, chỉ sợ cô phụ sự kì vọng của Thái hậu nương nương." Ngô Thấm cố lấy hết dũng khí để nói, chính là vì thực sự rất sợ hãi, nói xong lại muốn quỳ trên mặt đất, cả người run run. Nàng nhắm mắt lại chờ Thái hậu nương nương nổi trận lôi đình, ai ai cũng nói tính tình Thái hậu nương nương không tốt, hơn nữa nói một không nói hai, nàng cự tuyệt thẳng thừng như vậy, nói không chừng chờ nàng phía trước là lửa giận của Thái hậu nương nương.
Nhìn Ngô Thấm sợ hãi run rẩy quỳ gối nơi đó, Liễu Thanh Đương vô tội sờ sờ cái trán, nàng không nghĩ sẽ hù dọa vị tiểu muội muội này. Nhưng xem ra, tự nàng đem chính mình dọa khóc. Liễu Thanh Đường thực sự hoài nghi Ngụy Chinh cả đời giương mắt hổ trừng trừng dọa người trông như mãng phu, về sau cưới người ta có hay không đem người ta hù khóc.
Ngô Thấm đợi trong chốc lát cũng không nghe Thái hậu nương nương lên tiếng, càng cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy vạt váy của Thái hậu nương nương xuất hiện trước mắt, lập tức được người nâng đỡ đứng dậy.
" Ai gia đã nói Ngụy Chinh người kia thật sự lỗ mãng khi đến cầu xin ai gia tứ hôn, điều này thực sự vô lý, nếu Ngô tiểu thư không đáp ứng, ai gia lại từ chối mãng phu kia vậy." Kỳ thật Ngụy Chinh căn bản không đến tìm nàng, bất quá, Liễu Thanh Đường vì để cho đôi bên trở nên thân thuộc, tự mình ngẫu nhiên sẽ nói dối một phen, đây vẫn là điều có thể làm.
Ngô Thấm còn chưa kịp từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần vì được Thái hậu nương nương tự mình đỡ nàng, nghe vậy hai mắt lập tức mở to:" Là Ngụy đại hiệp.. .. không phải, là Ngụy tướng quân?!" Thế nhưng không phải Thuần vương, còn là người trong lòng nàng? Ngô Thấm cao hứng đến tâm đều nhảy ra, nhưng lập tức nghĩ vừa rồi vì hiểu lầm mà cự tuyệt, vừa vội vừa không biết nên làm gì bây giờ.
Liễu Thanh Đường nghe nàng thốt ra một câu đại hiệp sửng sốt một hồi, không nhịn được nghĩ, xem ra hai người này có rất nhiều chuyện cũ. Nhưng nhìn bộ dáng sắp khóc của Ngô Thấm, lương tâm nàng trỗi dậy, không muốn lại cố ý dọa người, lộ ra chút ý cười nói:" Nga? Ngô tiểu thư xem ra đối với Ngụy tướng quân cũng có ý, vậy nếu Ngô tiểu thư nguyện ý, ít ngày nữa ai gia sẽ hạ chỉ tứ hôn cho hai ngươi."
sự tình so với Liễu Thanh Đường tưởng tượng còn dễ dàng hơn, hai ngày sau, lúc lâm triều nói đến việc này, nàng còn cố ý quan sát Vương Phùng hai vị thủ phụ, bọn họ nhìn không ra phản ứng gì, nhưng không biết sẽ có động tác gì tiếp theo.
Lại dời ánh mắt đến Ngụy Chinh, tên kia ngày thường đều trưng ra cái mặt đen cực kì nghiêm túc, hôm nay lại nhanh chóng nở thành một đóa hoa, rõ ràng là cao hứng còn cố chịu đựng, hai bên khóe miệng đều nhếch lên, ra vẻ một bộ dáng bình tĩnh, khuôn mặt diêm vương kia lại biến thành một mặt hề hết sức buồn cười.
Nội tâm thập phần hài lòng, Liễu Thanh Đường dời mắt chỉ thấy xung quanh Ngụy Chinh, vài vị quan viên đều là một bộ dáng không đành lòng nhìn thẳng vào khuôn mặt kia. Mà Ngô thượng thư ngày thường thích nhất là bày ra bộ dáng nho nhã khôn khéo hệt như lão hồ li, nay nhịn không được lặng lẽ thổi râu trừng mắt với con rể tương lai.
Xem ra tuy Ngô tiểu thư thuyết phục được phụ thân, nhưng Ngụy Chinh cùng cha vợ hắn trong lúc đó vẫn xảy ra chút vấn đề, Ngụy Chinh còn không biết thu liễm, hướng về phía cha vợ cười ngây ngô, chọc Ngô thượng thư tức đến nổi đấm đấm ngực.
Liễu Thanh Đường bỗng nhiên nhìn phụ thân đứng phía trước không biết suy nghĩ cái gì, thế nhưng cũng nhịn không được trừng mắt nhìn Ngụy Chinh một hồi, sau đó có chút cảm thán nhìn Ngô thượng thư. Đại khái đó là ánh mắt thăm dò tình hình , Liễu Thanh Đương nhịn cười làm ra vẻ mặt nghiêm túc, lại thấy Ngụy Chinh hướng về phía nàng gật đầu, ánh mắt mang đầy vẻ cảm kích. trên khuôn mặt hạnh phúc tươi cười không chút che dấu. Phải chăng lúc nàng cùng Tần Thúc ở cùng một chỗ cũng cười như vậy? Liễu Thanh Đường hồi tưởng một phen, cảm thấy cả người một trận rét lạnh, nếu nàng cùng Tần Thúc ở một chỗ cũng cười thành bộ dáng như vậy, thật sự là không xong.
Liễu Thanh Đường ngồi phía dưới hoàng đế, phía dưới còn lại phân thành hai bên văn võ bá quan. Ở bên trong, thái giám hô lớn bãi triều, cùng bách quan lên tiếng phụ xướng, Liễu Thanh Đường bỗng nhiên thấy nhớ Tần Thúc.
Ngụy Chinh đời này rốt cục cũng lấy được Ngô tiểu thư, người mà hắn thương nhớ, nhưng nàng, cho dù cùng Tần Thúc lưỡng tình tương duyệt ( hai người đều có tình với nhau),nhưng vĩnh viễn cũng không thể gả cho hắn.
Bất luận như thế nào, bằng hữu có thể hạnh phúc, Liễu Thanh Đường trong lòng cũng thấy cao hứng, nghĩ đến bi kịch của đời trước mà mình đã làm cho Ngụy Chính phải chuốc lấy , hiện tại có thể khiến hắn quang minh chính đại dùng lý do bàn bạc chuyện hôn sự, canh giữ ở Ngô phủ bảo vệ vị hôn thê, thuận tiện chọc cho cha vợ ghét bỏ.
Mà tối ngày hôm nay, thời điểm Tần Thúc đến, Liễu Thanh Đường nhớ đến chính mình, nhất thời lại cảm thán một phen, bỗng nhiên rất muốn hỏi hắn có muốn cưới nàng không, nhưng kêu Tần Thúc một tiếng lại không biết nên nói sao.
Cho dù Tần Thúc trả lời thế nào, nàng cũng không cách nào mặc được hỉ phục đỏ thẩm, ở nhà dưới sự chứng kiến của gia đình bằng hữu gả cho hắn, nói ra lại càng thêm sầu.
Đến cuối cùng, Liễu Thanh Đường cũng chỉ cười khanh khách ôm lấy cổ Tần Thúc một bên cọ cọ, sau đó từ trong ánh mắt dò hỏi của hắn, cười khẽ nói:" không có việc gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.