Live Stream Hiện Trường Án Mạng

Chương 21: Tò mò




Nhân lúc chờ tài liệu tải xuống, Hạ Quyết Vân rảnh rỗi lên diễn đàn Tam Yêu xem thử. Quả không ngoài dự đoán, rất nhiều người đang thảo luận tình tiết vụ án vừa mới kết thúc.
Phó bản này có độ khó cao vì tin tức gây nhiễu rất nhiều, các tin tức được đưa tới từ nhiều luồng khác nhau không mang tới độ chính xác cao. Một khi lệch hướng tư duy, rất có khả năng người chơi sẽ mắc phải bẫy giăng phía sau. Cũng may lúc tìm chứng cứ, Khung Thương không ngừng đi đường ngang ngõ tắt, giúp bọn họ tránh được không ít lối vòng.
“Em ghi màn hình lại cảnh sếp kiểm tra bài tập rồi. Về sau chị ấy sẽ học cùng em, ước mơ chạm đến đỉnh cao của cuộc đời không còn là mơ ước nữa rồi [đừng có đánh thức tôi]”
“Có thể qua màn trọn vẹn như này, tôi xem chưa được mấy người.”
“Có cảm giác boss không giống những vị khác cũng được 90 điểm. Tôi rất mong chờ vào kỳ tích cô ấy sáng tạo lần sau đó nha.”
“Cô ấy là người mới à? Tôi có cảm giác 92 điểm không phải max năng lực của cô ấy. Thủ đoạn cao tay hơn mấy boss khác của ‘Phân tích hiện trường’ đấy.”
“[Hàng tới đây] Bản video hoàn chỉnh, có BGM ngầu lòi, theo dõi tui đi nè.”
Hạ Quyết Vân bật cười. Đúng lúc này, tư liệu liên quan đến vụ án download xong, anh thuận tay nhấn mở nguyên mẫu vụ án trong phó bản ra, nhanh chóng lật xem.
Tội phạm, nạn nhân, sau cùng là nhân chứng…
Kỳ AA, nguyên mẫu của Hạng Thanh Khê.
Hạ Quyết Vân đang định lật tiếp thì ánh mắt vô tình va phải chữ “Kỳ” trên trang.
Người theo họ “Kỳ” rất ít, hơn nữa người phụ nữ trong tấm ảnh thật sự quá thu hút ánh nhìn của người khác.
Trong hồ sơ có tổng cộng ba bức ảnh của bà.
Bức ảnh đầu tiên được chụp hồi cấp ba. Tóc vì không hấp thu đủ dinh dưỡng nên hơi ngả vàng, làm nổi bật trên làn da trắng nõn, mắt nhìn thẳng vào ống kính, cười mỉm.
Bức thứ hai chụp lúc kết hôn. Bà hơi dựa vào người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt mất đi nét ngây ngô, nụ cười cũng trở nên nhã nhặn hơn, không hề cảm được niềm vui toát lên từ gương mặt.
Sau đó nữa, dường như bà không bao giờ chụp ảnh. Bức thứ ba là bức hình được cắt ra từ camera theo dõi. Bà trong bức ảnh rất tiều tụy, không có chút sức sống nào. Ngày quay là… một ngày trước khi bà ấy tự sát.
Trừ cái này ra, trong hồ sơ không có thêm bất cứ thông tin nào về bà nữa. Không biết bà sao lại tự sát, không đề rõ họ tên thật. Mà không có cũng đúng, bởi vì những thông tin ấy không liên quan gì đến vụ án này.
Có lẽ, người xinh đẹp thường có mấy phần giống nhau, nhưng bà và Khung Thương lại giống nhau đến quá đáng, rất khó để người khác không nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người.
Hạ Quyết Vân nhìn ảnh chụp mất một lúc rồi mở luôn phần tài liệu về Khung Thương ra, đặt hai tấm ảnh cạnh nhau đối chiếu, sau đó rút ra kết luận mình không bị ảo giác.
Phần tài liệu của Khung Thương không nêu quá nhiều về những việc xảy ra thuở thơ ấu, bởi Tam Yêu cũng không căn vào cái đó làm tiêu chuẩn.
Nhưng mạng lưới cơ sở dữ liệu của Tam Yêu rất lớn, đặc biệt là khi [Phân tích hiện trường án mạng] còn là hạng mục hợp tác cùng chính phủ. Giờ anh chỉ cần yêu cầu thôi là có thể sử dụng quyền hạn cao nhất để xem lại những thông tin về Khung Thương được lưu lại.
Giả dụ như xem tên người giám hộ của cô, nguyên nhân cô đổi tên, những lần cô đến bệnh viện khám bệnh, internet sẽ như một tấm gương phản chiếu soi lại toàn bộ hoạt động của cô.
Khoảnh khắc ấy, anh do dự, ngón tay khựng lại trước màn hình rất lâu. Sau cùng, anh quyết đoán tắt hết tab đi, cho hết các tài liệu lẫn số liệu khi livestream thu được vào kho phó bản.
Về sau, phó bản này sẽ không mở cho mọi người khiêu chiến nữa.
Hạ Quyết Vân dựa lưng vào ghế, ngẩng mặt, ngồi xoay trên ghế một vòng, tay vắt lên trán cản ánh sáng từ trên trần rọi xuống.
Có đôi khi, quá tò mò về một người nào đó không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa, sao mình cứ tò mò mãi về Khung Thương thế nhỉ? Điều này không hợp với lẽ thường.
Ý thức được vấn đề, sắc mặt Hạ Quyết Vân sa sầm. Anh đập mạnh tay vào tay nắm rồi vịn vào đấy đứng lên, cầm áo khoác đi ra ngoài.
*
Đã ba ngày trôi qua, Tam Yêu không nhận được bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn yêu cầu nào từ Khung Thương.
Thường thì người chơi mới sau khi qua ải đầu sẽ rất kích động, nhiều người chỉ dùng một ngày để nghỉ ngơi xong lập tức tiến vào trận thứ hai. Họ làm vậy để giữ người xem, kiếm nhiều tiền hơn.
Khung Thương lại không thế. Cô không có bất kỳ hành động nào, đến cả buffet miễn phí cũng không lay động được.
Hạ Quyết Vân ngồi trong văn phòng, hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra đầy thất bại và trong đầu thì không ngừng hiện lên nụ cười tà ác của đối phương.
Không thể có chuyện cô đến tham gia [Phân tích hiện trường án mạng] là vì hứng thú nhất thời.
… Hay lắm, cô khiến anh phải chú ý rồi đấy.
Cảm xúc của anh lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân viên trong tổ.
Thế là đám người tràn trề sức sống ấy ngày nào cũng tụm lại bàn tán, cứ lầm bầm với nhau ngay bên tai anh.
“Sếp hóa điên rồi à?”; “Hôm nay sếp lại thở dài kìa.”; “Hay sếp nhà mình thất tình?”; “Vậy là giờ chúng ta xác định được xu hướng giới tính của sếp rồi nhỉ?”
Hạ Quyết Vân: “…” Là sếp chiều các em quá nên các em hư đúng không?
Cuối cùng, Hạ Quyết Vân vẫn lấy số điện thoại đối phương để lại trên tờ thông tin, nhập số gọi qua.
“Alo?” Giọng anh nghe cứng ngắc nhạt nhẽo như bàn công việc: “Dịch vụ chăm sóc của Tam Yêu đây. Cô có ở nhà không?”
*
Phần thông tin cá nhân Khung Thương điền địa chỉ nhà là khu dân cư ngay gần đại học A. Sáng tầm 8 giờ 50 phút là Hạ Quyết Vân đã thuận lợi đỗ xe vào bãi đỗ xe của khu nhưng sau đấy anh ở trong xe chờ khoảng mười phút, đến đúng 9 giờ mới chỉnh chỉnh lại cổ áo, leo cầu thang lên.
Cửa nhà mở ra, phía sau cánh cửa là gương mặt nhợt nhạt của Khung Thương.
“Chào cô.” Hạ Quyết Vân vươn tay, lịch sự cười nói: “Tôi đến thăm hỏi.”
Khung Thương lười biếng đáp: “Ừm.”
Cô lui về sau một bước, tạo lối cho Hạ Quyết Vân tiến vào.
Rõ ràng đang ban ngày sáng chưng nhưng cô lại kéo bức rèm dày nặng che hết. Rèm nhà cô khá nhiều lớp như để đảm bảo sẽ ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Sau đó, cô mở đèn.
Kiểu sắp xếp quỷ dị này làm Hạ Quyết Vân có xúc động muốn xoay người rời đi.
Khung Thương nói: “Anh vào đi.”
Hạ Quyết Vân bước vào trong nhà, đứng ở cửa thay dép, hỏi: “Sao cô phải làm thế?”
“Tôi không thích bị người khác theo dõi.” Khung Thương nhún vai, nói: “Kể từ sau khi Phạm Hoài vượt ngục, cảnh sát vẫn luôn cho người đến giám sát tôi, cho rằng có thể sẽ đợi được cậu ấy đến đây tìm tôi. À, Phạm Hoài là học trò của tôi, chuyện này chắc Tạ Kỳ Mộng nói anh nghe rồi.”
Hạ Quyết Vân gật đầu, đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trừ việc kéo rèm kỳ quái ra thì cách bày trí căn nhà của cô khá bình thường. Đồ dùng trong nhà thiên màu trắng, kiểu dáng cũng phổ thông. Phòng khách khá trống trải, trên sofa bày bừa rất nhiều giấy, có thể thấy bình thường cô rất thích ngồi ở đấy làm việc.
Khung Thương dọn giấy tờ trên sofa vào một góc rồi ra hiệu cho Hạ Quyết Vân cứ tự nhiên chọn chỗ.
Khung Thương nói: “Để tôi đi pha cho anh tách trà.”
Hạ Quyết Vân: “Cảm ơn.”
Cô lấy hẳn bình đun siêu tốc ra, đặt lên bàn trà rồi ấn chốt mở.
Hành động cực kỳ tùy hứng.
Trong phòng khách chỉ có đúng một bức ảnh chụp đặt ở ngay tủ bên cạnh TV, vị trí rất dễ thấy.
Hạ Quyết Vân không chịu nổi cám dỗ, đứng lên đi qua xem.
Ảnh được chụp cách đây khá lâu, do bắt nắng nhiều mà bạc màu đi, giờ chỉ có thể nhìn được mờ mờ. Phai màu đến mức này mà Khung Thương còn đặt ở đây chắc hẳn là để tưởng nhớ.
Trong ảnh có hai người tựa sát vào nhau, thân phận như nào khỏi nói cũng biết.
Khung Thương thấy anh nhìn ảnh chăm chú, nói: “Đây là mẹ tôi, là nguyên mẫu của Hạng Thanh Khê.”
Cô không định che giấu thứ gì, còn rất hứng thú chờ Hạ Quyết Vân đáp lời.
Hạ Quyết Vân tranh thủ giải thích: “Là tôi vô tình bắt gặp.”
Khung Thương chẳng quan tâm chuyện đấy, đi đến phía sau anh, nói: “Bà ấy rất đẹp, đẹp hơn người trong trò chơi nhiều.”
Hạ Quyết Vân nhớ lại bức ảnh mình thấy lúc trước, không thể không thừa nhận cô nói đúng.
“Bà ấy xinh đẹp như vậy mà cuối cùng lại phải lấy một người đàn ông không cách nào thưởng thức vẻ đẹp của mình.” Khung Thương dời mắt sang chỗ khác, nói: “Cha tôi là người mù.”
Hạ Quyết Vân ngạc nhiên. Anh nhớ người đàn ông mình thấy trên ảnh cưới rất anh tuấn, mắt hơi cụp nhìn xuống dưới, lại không ngờ rằng đấy là người mù.
“Có lẽ điều đó khiến bà ấy cảm thấy an toàn hơn. Cơ mà bà ấy chưa bao giờ là một người may mắn.” Khung Thương nói: “Bà ấy kể với tôi rằng, cha tôi rất thương người, tính cách có chút thương người thái quá. Và bà ấy hẳn rất cần những người như thế nên mới yêu cha tôi sâu đậm. Đáng tiếc, người tốt thường sống không lâu, người như cha tôi càng dễ qua đời.”
Hạ Quyết Vân yên lặng lắng nghe.
Khung Thương hỏi: “Lạnh không?”
Anh hoảng hốt: “Hóa ra nãy giờ cô kể chuyện cười à?”
Khung Thương hỏi vặn: “Không thì sao? Phải khóc à?”
Anh ngẫm nghĩ một lúc mới thấp giọng nói: “Ai cũng sẽ có những lúc buồn, muốn khóc mà khóc không nổi. Không sao đâu, không cần gượng cười.”
Khung Thương liếc anh, tiến thêm một bước, chỉ tay vào hai người trong ảnh: “Thật ra tôi không quá hiểu hai người họ. Ông ấy, tôi chưa từng gặp. Bà ấy, tôi chưa từng thấy dáng vẻ này. Tôi hoàn toàn có thể coi Hạng Thanh Khê và bà ấy là hai người khác nhau.”
Hạ Quyết Vân ậm ừ hỏi: “Thế, lúc đó cảm giác trong cô ra sao?”
Khung Thương xoay người đi về phía sofa, làm như không nghe thấy, ngã người ngồi xuống, lặng thinh.
Khoảng năm, sáu phút sau, khi Hạ Quyết Vân nghe được tiếng nước sôi ùng ục cũng là lúc cô mở miệng đáp.
“Rất vi diệu.” Cô nói: “Thế nên, tôi không thích xem mấy vụ án hình sự.”
Hạ Quyết Vân: “Vậy sao cô lại tới [Phân tích hiện trường án mạng]?”
“Tò mò.” Mắt Khung Thương mất tiêu cự, cô nói như đang tự hỏi: “Bởi vì tôi đột nhiên nhận ra, có trốn tránh cũng chẳng giải quyết được gì. Chỉ cần giải quyết được sự tò mò dâng lên trong mình mới biết được chuyện kia chẳng có gì thú vị.”
Hạ Quyết Vân trầm ngâm gật đầu.
Anh sẽ không tìm hiểu quá sâu vấn đề của Khung Thương. Không phải người từng trải, suy nghĩ sẽ khác hẳn nhau.
Có khi cô vẫn chưa nghĩ thông suốt được chuyện của bản thân.
Sau đó, Hạ Quyết Vân hỏi thêm mấy vấn đề cho có lệ. Hai tiếng nữa trôi qua, chuyện cần nói đã nói hết, anh đứng dậy chuẩn bị ra về.
Khung Thương sờ sờ vành tai, nói: “Tới thì cũng tới rồi.”
Từ tận sâu trong đáy lòng, Hạ Quyết Vân rất sợ nghe nhắc tới câu “tới thì cũng tới rồi, bởi vì rất nhiều bi kịch đã bắt đầu từ câu nói ấy.
Anh biết những ai nói câu đó đều mang muốn chiếm một món hời nào đấy.
Quả nhiên, câu sau Khung Thương nói: “Hay anh mời tôi bữa cơm đi.”
Hạ Quyết Vân không chịu: “Sao tôi phải mời cơm cô? Cô mời tôi mới đúng chứ? Dù gì tôi cũng là khách mà?”
“Tôi nghèo lắm. Bạn bè với nhau mà.” Khung Thương nói đến là hợp tình hợp lý: “Nãy giờ nói chuyện với anh tôi đói quá.”
Đồ mặt dày!
Hạ Quyết Vân lạnh nhạt nói: “Hôm nay không cần mời nữa, cô đợi Tam Yêu thanh toán tiền cho cô rồi mời cũng được. Tiền lãi nhờ việc livestream cao lắm.”
Khung Thương chân thành nói: “Tôi còn phải trả khoản vay mua nhà nữa. Tôi không có tiền tích lũy của thế hệ trước để lại nên phải đi từ con số 0. Anh đừng nhìn căn nhà này cũ mà coi thường, nó gần trung tâm thành phố với trường đại học nên tôi mua mất 5 triệu đấy (~ khoảng 17 tỷ VND). Tôi đi vay 2 triệu rưỡi (~ khoảng 8,9 tỷ VND), kỳ hạn trả là 30 năm, tiền lãi…”
Hạ Quyết Vân vội vàng cắt ngang màn diễn “xin rủ lòng thương” của cô: “Được rồi.”
Ai ngờ Khung Thương lại nảy số sang ý khác: “Hay tôi bán lại nó với giá 5 triệu cho anh nhé? Tôi không muốn ở chỗ này nữa. Sau đó anh bán trao tay thêm lần nữa tầm 6 triệu là được (~ khoảng 21 tỷ VND). Tôi không bán điêu giá cao với anh đâu.”
Giờ Hạ Quyết Vân mới phát hiện cô gái này rất hay tưởng bở.
Với cái khí chất đặc biệt này thì nhà cô từng ở chỉ thiếu nước dán chữ “nguy hiểm” lên trên cửa, thế mà cô còn dám bán với giá gốc? Cho không có khi người ta còn không thèm ấy.
Người nhà họ Hạ không mua bán lỗ vốn đâu.
Khung Thương đọc được hai chữ “từ chối” hiện lên trên khuôn mặt anh, thất vọng thở dài, song tự dưng nói mấy câu rất khủng bố: “Thật ra đôi khi tôi nghĩ, bằng chỉ số IQ và lực quan sát của mình, hay tôi bắt cóc ông chủ Tam Yêu nhỉ… nếu không bắt được ông chủ thì bắt con trai ông chủ cũng được… chắc chắn không ai phát hiện ra. Tôi không tham đâu, chỉ cần một khoản bằng số tiền một ngày Tam Yêu kiếm được thôi, cầm tiền về tay tiêu tiết kiệm chút là tôi được cứu sống rồi.”
Hạ Quyết Vân không biết sao chủ đề lại vòng sang cả mình, tự dưng người run cầm cập.
Nghĩ tới đây, Khung Thương hỏi: “À phải rồi, ông chủ Tam Yêu có con trai không, hay con ông ấy là gái? Tôi điều tra rất lâu rồi vẫn không ra kết quả. Công tác bảo mật của bọn họ tốt thật.”
Khuôn mặt anh tuần của Hạ Quyết Vân vặn vẹo trông rất dữ tợn, nhưng rất nhanh sau đó đã khống chế được.
Mẹ nó, đe dọa nhau đấy à?
Hạ Quyết Vân nói: “Cô dồn hết tiền vào mua nhà đấy à? Đây không phải phương án đầu tư tốt nhất đâu. Với tính cách của cô, chẳng lẽ không giữ lại một khoản phòng trường hợp khẩn cấp?”
“Sau đấy tôi phải bỏ tiền ra mua hai phần mộ, thêm hai cỗ quan tài.” Khung Thương nói: “Tôi cũng không ngờ đất mộ lại đắt như vậy. Mua xong tìm người đào hố hạ táng, 300 nghìn nháy mắt đã bay mất. (~ khoảng 1 tỷ VND). Điều này không nằm trong kế hoạch của tôi.”
Hạ Quyết Vân ngạc nhiên: “Mộ cho ai?”
Khung Thương ậm ờ nói: “Cho một dì rất yêu thương tôi và con gái dì ấy.”
Nét mặt cô buồn buồn làm Hạ Quyết Vân chột dạ. Anh mềm lòng nói: “Tôi mời cô ăn cơm nhé.”
“Sao tôi có thể không biết xấu hổ thế được?” Khung Thương lật mặt ngay, cảm kích nói: “Cảm ơn anh nha. Anh đúng là người tốt.”
Bỗng dưng, Hạ Quyết Vân có cảm giác mình bị lừa.
Không, anh chỉ là một phiếu cơm thôi.
Khung Thương hỏi: “Biểu cảm đó của anh là sao?”
Hạ Quyết Vân: “Cô quan tâm tôi thật đấy à?”
Khung Thương đáp lại ngắn gọn: “Không, ý của tôi là, cuối cùng cũng được ra ngoài ăn cơm rồi.”
Hạ Quyết Vân từ bỏ giãy dụa, phất tay nói: “Thôi, đi nào.”
*
Hạ Quyết Vân đưa Khung Thương xuống quán mì dưới lầu ăn trưa.
Anh không dám biểu hiện mình là người có tiền trước mặt cô, sợ cái người mặt dày này lại dụ dỗ mình lần nữa.
Khung Thương gọi một bát mì bò rồi ngoan ngoãn ngồi đối diện anh ăn.
Hạ Quyết Vân ngồi nhìn cô một lúc rồi đứng dậy, nói: “Tôi đi đây. Nếu cô không có tiền ăn cơm thì có thể tới Tam Yêu ăn.”
Đúng lúc này, Khung Thương buông đũa, nói: “Tôi muốn nhận thêm ải nữa.”
Hạ Quyết Vân dừng bước: “Ải nào? Cô lên website chính thức của trò chơi đăng ký đi, chỉ cần trong quyền hạn cho phép đều được.”
Khung Thương lấy từ trong túi ra tờ tuyên truyền, đưa sang.
Vào khoảnh khắc thấy tờ giấy, mí mắt Hạ Quyết Vân giật giật. Anh nghi ngờ tự hỏi: “Cô… Thân phận của cô thích hợp không nhỉ?”
“Thân phận của tôi là gì?” Khung Thương trông còn ngạc nhiên hơn cả anh: “Hóa ra tôi cũng là người có thân phận à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.