Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 137: Hoàn tất danh ngạnh




Mai Dương Tú chả ngạc nhiên khi thấy Vương Lăng sử dụng chiêu thức kia, vì hắn đã thấy trước đó rồi, chỉ có mấy người còn lại là kinh ngạc mà thôi.
-Mai sư huynh dường như nhận biết chiêu thức kỳ lạ kia.
Thi Phàm nhìn qua Mai Dương Tú hỏi nhỏ:
-Cũng từng gặp qua, ta cũng không biết chiêu thức kia là như thế nào.
Mai Dường Tú nhàn nhạt đáp, với những linh lực giả cấp thấp thì việc có thể phi không sớm thì rất quan trọng, nhìn chiêu thức đẹp mắt kia cũng làm mấy người động tâm. Tào Vận kinh ngạc khi thấy sau lưng hắn một đôi cánh lục lam rực rỡ, làm hắn bay lên càng là cao, nàng pháp lực hạn chế cũng không thể lao tới, nhưng chiêu thức đã chuẩn bị xong, một con thủy long dũng mãnh cứ lao tới.
-Thủy Long Ngâm.
Tào Vận dồn hết sức lực vào chiêu này, sức tàn phá này không phải ai cũng có thể an toàn mà đón được. Vương Lăng cười mỉm, trên không trung dần xuất hiện vô số kiếm hình lao tới phía thủy long, ai cũng biết đây là “Vạn Kiếm Quy Tông” của Vương gia, uy lực cường đại nhưng để đối đầu với cơn thủy lưu hung tợn kia thì có vẻ như còn chưa đủ.
Mấy mũi kiếm bay tới quả thật bị đánh bay đi, hắn lôi điện màu tím cứ xẹt xẹt mà chạy khắp người, sau đó những thanh kiếm kia đều dẫn thêm một dòng lôi diện nữa. Tất cả đều há hốc mồm vì biết việc hắn làm là tự nhiên rất khó, một chiêu thức cổ truyền như “Vạn Kiếm Quy Tông” không phải là dễ tác động như vậy, thế mà Vương Lăng lại khiến nó tăng thêm uy lực bằng lôi pháp thì khó có thể tưởng tượng.
Hàng trăm mũi kiếm được tạo thành có truyền thêm lôi pháp, tất cả đều phóng tới đầu thủy long như xé nát nó ra làm đôi. Nhưng mũi kiếm bay tới cắm trên đất sượt qua người Tào Vận làm nàng kinh hoảng mà ngồi bệt xuống. Hắn lại đáp xuống trước mặt nàng chỉa mũi kiếm cười:
-Có vẻ trận này ta thắng rồi.
-Đừng có mà tự cao.
Tào Vận căm tức roi mây trong tay cứ thế vung ra đánh tới Vương Lăng, hắn thở dài một kiếm chém ra chém đứt đôi cả vũ khí trong tay nàng, mũi kiếm chỉa ra đâm sát cổ họng nàng, chỉ đâm sâu một chút nữa là có thể nàng đã chết, trong mũi kiếm có lan tỏa sát ý khiến cho Tào Vận kinh hoảng mà đơ người. Khán giả im lặng rồi lại ồn ào trở lại như chúc mừng chiến thắng của hắn, trọng tài cũng tuyên bố hắn chiến thắng.
Vương Lăng nho nhã bước xuống nhận được sự chúc mừng của Vương Hàn cùng Lĩnh Phong, cả vị đệ muội Đông Phương Hồng Tuyết. Hắn vui vẻ mà cười đáp trả.
Mai Dương Tú đáp xuống nhìn qua Lĩnh Phong vui vẻ gật gù tỏ vẻ hài lòng, Lĩnh Phong cúi đầu hành lễ với vị sư huynh này, Mai Dương Tú cũng quay qua chúc mừng Vương Lăng rồi dẫn Lĩnh Phong rời đi bái kiến sư phụ. Nhìn lại Lĩnh Phong hắn gọi vọng lại.
-Lĩnh huynh khi nào có thời gian ta sẽ ghé qua thăm huynh.
Vương Lăng biết nếu là đệ tử chân truyền rồi thì thời gian để hắn có thể gặp lại Lĩnh Phong vẫn còn rất lâu. Cả hai đều ở hai chỗ cung phủ khác nhau nên khó mà gặp lại.
Vương Tử Lan dường như cũng không để ý vị đệ đệ kia mà dẫn Đông Phương Hồng Tuyết tới chỗ Tào Vận, nàng thở dài lại nói:
-Vị tiểu muội có muốn gia nhập Đông Hải Cung không.
-Ta… muốn làm đệ tử chân truyền.
Nàng nhìn lại Vương Tử Lan, lấy lại vẻ cao ngạo kiên định mà nói. Vương Tử Lan nhướng mày lộ vẻ tuyệt sắc.
-Việc này làm sao có thể, Hồng Tuyết muội hiện đã trở thành đệ tử của Thủy Mạn Mạn trưởng lão rồi nên muội giờ chỉ có thể làm đệ tử nội môn mà thôi.
-Ta làm sao có thể thua cô ta.
Tào Vận căm tức chỉ tay vào Đông Phương Hồng Tuyết, nàng tự tin có thể dễ dàng đánh thắng Đông Phương Hồng Tuyết, Vương Tử Lan hiện là không hài lòng với biểu hiện của Tào Vận mà nói.
-Nếu từ đầu mà muội lựa chọn sư phụ thì ta cũng không nói gì.
-Hồng Tuyết, chúng ta đi.
Vương Tủ Lan mặc kệ thái độ ương ngạnh kia mà dẫn Đông Phương Hồng Tuyết rời đi. Tào Vận muốn phản bác thì đã không còn thấy bóng dáng của Vương Tử Lan đâu nữa, nàng là càng ủy khuất mà rưng rưng, Long Hiên giờ tới bên cạnh mà vỗ về.
-Được rồi, chỉ là một cái danh ngạnh thôi mà, ta còn có cách cho ngươi càng thêm lợi hại.
-Thật sao.
Tào Vận mấy ngày qua nhờ sự hướng dẫn của Long Hiên mà thực lực tăng nhanh chóng nên dần dà tin tưởng nàng, càng là thêm kính trọng.
Vương Lăng nhận ra Long Hiên muốn nói lại thấy Long Hiên lườm hắn, ánh mắt kia làm hắn không dám tới gần, hắn cười khổ mặc nàng cùng Tào Vận rời đi. Thi Phàm hiện đi tới mà chúc mừng Vương Lăng.
-Chúc mừng Vương sư đệ đạt được chiến thắng.
-Đa tạ Thi sư huynh, không biết là huynh có chuyện gì cần chỉ bảo sao.
-Thật ra thì Long sư phụ rất muốn nhận đệ làm đồ đệ nhưng tiếc là sư đệ có vẻ không thể sử dụng hỏa hệ.
Thi Phàm thở dài tỏ vẻ buồn phiền, Vương Lăng nghe thế thì chả biết nói sao, lại suy nghĩ lấy ra hỏa lệnh đưa Thi Phàm.
-Đây là hỏa lệnh của Long Võ trưởng lão, có vẻ như giờ đệ đã không còn cần dùng tới nữa.
-Sư đệ cứ nhận lấy, nếu sư phụ đã đưa đệ thì chắc chắn là có nguyên do, sau này có lẽ đệ sẽ có dịp dùng lấy.
Thi Phàm khéo léo đem trả Vương Lăng, hắn cũng không từ chối nhận lại hỏa lệnh, nghe nó có lợi ích thì khó mà cưỡng lại, Thi Phàm quay người cười:
-Có lẽ là ta nên đi dẫn tiểu sư muội đi gặp sư phụ, có thời gian ta sẽ đến lĩnh giáo với đệ.
Thi Phàm vừa đi lại tới Ngọa Từ tìm đến, hắn cười khổ lại nhìn ra Ngọa Từ thân phận cũng là đệ tử chân truyền nên khó mà đắc tội bây giờ.
-Không biết sư huynh là có việc gì chỉ dạy.
-Chỉ dạy thì không dám, chỉ là ta thấy sư đệ biểu hiện thật tốt, chỉ muốn cùng đệ trao đổi một chút.
-Có phải ý sư huynh là về “Phi Quang Dực” mà đệ từng sử dụng.
Vương Lăng cũng biết rõ bí pháp hắn dùng đã gây ra sự chú ý lớn rồi, quả nhiên không nằm ngoài sỡ liệu của hắn, Ngọa Từ nheo mắt nhìn.
-Hóa ra đó là “Phi Quang Dực”, không biết là sư đệ học tập từ ai.
-Cũng không giấu sư huynh, cái này là đệ đấu giá được từ hội đấu giá Hỏa Thiên mà được. May mắn cũng chỉ tốn vài ngàn hắc tệ mà thôi.
-Hóa ra là vậy, nếu thế thì không làm phiền sư đệ nữa, ta đi trước.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Ngọa Từ cũng không nghi ngờ lập tức đảo người đi, Vương Hàn dường như khó chịu mà quay sang nói với Vương Lăng.
-Thiếu chủ, tên Ngọa Từ này không phải là dạng người tốt đẹp gì.
-Ta biết.
Vương Lăng nhàn nhạt đáp, bản thân cảm giác nên càng cẩn trọng với mấy thế lực bên trong tông môn, hắn thở dài quay qua Vương Hàn nói:
-Huynh có biết Vân Nguyệt thành không.
-Dĩ nhiên, nơi đó là chỗ nổi tiếng nhất trong tông môn mà, thiếu chủ muốn đi sao.
-Đúng vậy, ta cần mua mấy thứ.
-Nếu vậy thì để ta dẫn đường.
Vương Lăng gật đầu cùng Vương Hàn rời đi, ngay lúc này Tuyết Ưng lao tới ôm lấy cánh tay hắn.
-Ngươi muốn đi đâu, ta cũng muốn đi.
-Nếu tỷ muốn đi thì đệ đưa tỷ đi.
-Tốt.
Tuyết Ưng mỉm cười vẫn cứ ôm lấy tay hắn, Vương Hàn thấy Tuyết Ưng tỏ vẻ kinh ngạc.
-Thiếu chủ, đây là ai.
-Là người quen, huynh cứ việc dẫn đường đi.
-Được.
Vương Hàn không hỏi thêm đi trước dẫn đường cho Tuyết Ưng cùng Vương Lăng đến Vân Nguyệt thành. Mấy chốc Ngọc Quan thành nhanh chóng vắng vẻ trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.