Liễm Diệm Cầm Hoan

Chương 5:




Rốt cuộc cũng đến vách núi ngày hôm qua, Thập Nhi buông Ứng Nhược Thiên xuống, kéo cái vòng nắm trong khe đá, thạch bích liền mở ra. Ứng Nhược Thiên đứng ngây ra trước cửa, Thập Nhi liền bế hắn lên, đi xuống từng bậc thang, một cái hồ nước toả nhiệt hầm hập hiện ra trước mặt họ.
Ứng Nhược Thiên hưng phẫn giãy khỏi vòng tay của Thập Nhi, cởi quần áo nhảy ngay vào hồ, đưa tay hứng lên thứ nước nóng rực mà trắng tinh khiết xối lên tóc, lên người mình. Thân thể trắng nõn kia trong hơi nước mờ mịt, cùng với ánh dương thấu xạ xuống trong hồ tạo ra một sức dẫn dụ khó nói nên lời, mái tóc đen dài ẩm ướt trên lưng có cảm giác mềm mượt khác thường, đôi mắt sáng mê người vì sảng khoái mà khép hờ, che lấp khí thế lạnh băng như lúc bình thường, lại có chút kiều mị.
Không hề có dự báo trước, tim của Thập Nhi liền đập loạn lên, hai gò má cũng nóng dần. Hạ thể cũng không thể khống chế đứng thẳng, muốn bổ ngay vào hồ cùng Thiên ca ca làm chuyện kia! Chỉ là… Thiên ca ca đã mệt muốn chết rồi, hắn không thể nghĩ tới chuyện đó!
Nhìn thấy Thập Nhi đang đứng ngây người bên cạnh hồ, Ứng Nhược Thiên nhíu mày nói: “Mau lại đây tắm rửa đi, bẩn muốn chết.”
Thập Nhi đỏ mặt xoay người lại, “Huynh tắm trước đi, huynh tắm xong ta mới tắm!”
Ứng Nhược Thiên không muốn miễn cưỡng hắn, tự tẩy rửa bản thân. Thuận tay nhặt lên đống quần áo đặt cạnh hồ ném về phía dưới chân Thập Nhi, “Đem quần áo đi giặt!”
“Dạ!” Thập Nhi liền nhặt y phục của hắn lên, đi đến bên cạnh hồ nhẹ nhàng chà giặt, thuận tiện cũng tự cởi bỏ thượng y để giặt.
Đợi Ứng Nhược Thiên tắm xong, Thập Nhi mới nhảy xuống hồ tự tắm rửa sạch sẽ. Lúc hắn lên bờ, phát hiện ra Ứng Nhược Thiên đang trần trụi đứng sững người trước thi thể của con quái xà.
Tuy rằng trong cốc ấm áp như mùa xuân, nhưng vẫn sợ Ứng Nhược Thiên bị cảm lạnh, liền cầm lấy lông thú chạy lại khoác lên người hắn, vừa ân cần vừa trách cứ nói: “Thiên ca ca, trong người huynh đang lạnh, phải giữ ấm một chút.”
“…”
“Thiên ca ca, huynh từng thấy loại quái xà này à?”
“Chưa từng thấy!” Ứng Nhược Thiên cũng không biết đây là loại quái xà gì, quả là quái lạ nha! Trên đầu còn có cặp sừng dài! Nhưng hắn biết con rắn này nhất định là một loại dị bảo, không thì làm sao có viên xà châu thần kỳ kia.
“Con rắn lớn như vậy, chúng ta sẽ đủ ăn trong thời gian dài!”
“Ăn thịt rắn?” Ứng Nhược Thiên lắc đầu, vẻ mặt ghê tởm.
“Ân, ngon lắm đó! Lát nữa ta sẽ nướng cho huynh ăn, ăn không hết thì đem phơi khô, có thể đủ ăn rất lâu!”
“…” Cố kiềm chế cảm giác buồn nôn.
“Thiên ca ca, huynh nghỉ ngơi một chút đi, bên trong có giường đó,” nói xong Thập Nhi liền bế hắn vào trong sơn động.
Ứng Nhược Thiên nhíu mày, tiểu tử này cứ bế hắn như là bế nữ nhân, thực sự khiến hắn phiền muộn muốn chết, trong lòng dù khó chịu, nhưng thể lực vẫn chưa hồi phục, vừa rồi mới đứng ở cạnh hồ một chút đã thấy không đứng vững, đành phải thuận ý hắn.
Vào trong sơn động, Thập Nhi nhẹ nhàng đặt Ứng Nhược Thiên xuống cái giường đá to lớn kia, vui vẻ nói:
“Thiên ca ca, huynh thấy giường đá này có ấm áp không, cơ thể huynh lạnh vậy, nằm trên này nhất định sẽ rất thoải mái!”
Nhìn bao quát toàn động, Ứng Nhược Thiên ngây người, cái giường đá này nào đâu phải là giường đá bình thường, rõ ràng là một cái giường bằng noãn ngọc, noãn ngọc lớn như vậy sợ là trên thế gian không có cái thứ hai!
Còn hạt châu đang phát sáng trên bốn vách tường, chính là dạ minh châu! Dạ minh châu lớn như vậy nhân gian cũng hiếm có!
Còn thạch nhũ ở trong động cũng chính là thiên hạ chí bảo, ngọc dịch quỳnh tương! Chỉ cần uống vài giọt có thể bách bệnh tiêu trừ, kéo dài tuổi thọ, gia tăng công lực.
Ứng Nhược Thiên cố gượng dậy, đi tới phía giá sách thuận tay lật vài cuốn sách, sau một hồi hai tay run lên, ông trời ơi, bao nhiêu loại bí kíp võ công, dược kinh, độc kinh, kỳ môn độp giáp đã tuyệt tích. Bất kì một quyển sách nào trong số này đều có thể khiến võ lâm nhân sĩ điên đảo.
Nhìn vẻ mặt Ứng Nhược Thiên kinh ngạc, rồi lại mừng rỡ, thậm chí có phần điên cuồng, Thập Nhi có chút bất an, khẽ gọi: “Thiên ca ca!”
Ứng Nhược Thiên lập tức khôi phục lại như bình thường, người này tâm tính vốn cực kỳ cao ngạo, đã từng gặp qua vô số bảo vật, chưa từng động tâm vì những thứ đó, bây giờ nhìn thấy những tuyệt thế kỳ trân này, tâm thần lại có một chút hoảng hốt.
Nhìn vẻ mặt rụt rè của Thập Nhi, trên mặt hắn lộ ra một tia cười yếu ớt, trong lòng thầm nói, đáng hổ thẹn!
Thấy Thiên ca ca để lộ ra lúm đồng tiền như hoa, tâm hồn Thập Nhi liền bay đi đâu mất, ngây dại nhìn hắn cười.
“Bộ dạng thật ngu ngốc!” Ứng Nhược Thiên khinh khỉnh nói.
Mặt Thập Nhi liền chuyển màu đỏ. Hậm hực xoay người đi ra ngoài!
Ứng Nhược Thiên tiếp tục xem sách, thấy trong góc giá sách có một cuốn “Cửu U tuỳ ký”, liền lật ra xem, hoá ra chính là chủ nhân của động này tên gọi là Cửu U lão nhân, thích thu thập thiên hạ dị bảo, vài chục năm trước vô tình phát hiện ra nơi này, liền quyết định sống tại đây.
Phần trước của cuốn sách phần lớn ghi chép những bảo vật được ông ta thu thập như thế nào, phần sau ghi lại việc ông ta phát hiện trong động có một con địa tiên hoả long, trong sách nói về tác dụng kỳ diệu của địa tiên hoả long, đặc biệt ăn vào viên đan của nó, chẳng những có thể cải tử hồi sinh, còn có thể gia tăng thêm một trăm năm nội lực. Cửu U lão nhân hiển nhiên đã nổi lòng tham, trong sách đang ghi đến đoạn phải bắt lấy địa tiên hoả long, trang sau không thấy ghi gì thêm. Có lẽ địa tiên hoả long không bắt được, mà Cửu U lão nhân này sợ là đã vào bụng nó rồi.
Ứng Nhược Thiên thầm nghĩ, thứ Thập Nhi cho hắn ăn hẳn là viên đan của địa tiên hoả long, nhất thời tâm tình vui vẻ, nghĩ đến lúc giải xong độc Tứ tình sẽ tha chết cho hắn.
“Thiên ca ca, mau mặc thêm y phục vào, kẻo bị cảm lạnh!” Thập Nhi nửa thân trên trần trụi đem y phục khoác lên người hắn.
Nhìn Thập Nhi chỉ lo hong khô y phục cho hắn, cái quần chính mình mặc lại ướt đẫm, trong lòng có chút cảm động, đứa nhỏ này đối với hắn quả là thực tâm thực ý.
“Ngươi lạnh không?” Hờ hững hỏi một câu.
“Không lạnh!” Tuy chỉ là một câu nói hờ hững, nhưng trong lòng Thập Nhi cảm thấy vô cùng ấm áp, thầm nghĩ, Thiên ca ca quan tâm đến ta, để ý đến ta, ta thật là hạnh phúc mà!
Nhất thời lại si ngốc cười.
Ứng Nhược Thiên lại liếc mắt, “Cười trông thật ngu xuẩn!”
Thập Nhi thẹn thùng cúi đầu, xoay người hậm hực bỏ đi, vừa đi vừa tự chửi mình, vì sao trước mặt Thiên ca ca lúc nào cũng làm chuyện ngu ngốc, khiến Thiên ca ca chê cười.
Lúc Ứng Nhược Thiên đã say ngủ trên giường ngọc, Thập Nhi đeo gùi lên lưng, đi ra ngoài động, đi dọc theo cái hồ nước nóng ở trước động, trên đường đi vẫn không thấy con thú nào, nhưng hoa cỏ thì lại sum xuê.
Cái cốc này là ở trung gian của hai ngọn núi, khí hậu không giống với bên ngoài, hơn nữa thiên nhiên nhờ mạch nước nóng dưới lòng đất nên quanh năm đều như mùa xuân, lúc này bên ngoài núi đã lạnh băng, khí tượng trong này vẫn như tiết xuân.
Qua thời gian hai nén hương, phía trước đã không còn đường đi, một vách núi cao cả trăm trượng đã chặn đường. Vì thế hắn quay đầu, tiếp tục thám hiểm đường khác. Đi hết hai canh giờ, lại gặp vách núi ngăn đường, không thể đi tiếp, xem ra, chỗ duy nhất thông ra bên ngoài của cái cốc này chính là cái cửa đá ở trên thềm đá.
Thập Nhi có chút phiền muộn, trong cốc ngoại trừ con quái xà đã bị mình cắn chết, không thấy một con thú nào khác. Nước hồ kia cũng quá nóng, cá không thể sinh trưởng. Không săn được con mồi, lấy gì cho Thiên ca ca ăn đây? Nhất thời cảm thấy lo lắng, ngồi ngẩn ra trên một khối nham thạch.
Vừa cúi đầu xuống, đột nhiên phát hiện mấy cái lá trên một dây leo, vừa giống lá khoai lang vừa giống lá rau muống, một mặt lá xanh biếc còn một mặt đỏ sậm. Nhớ gia gia từng nói, phàm là củ của loại dây leo, đa số đều có thể ăn được, còn nếu không ăn được, cũng phần lớn là dược liệu.
Hắn liền hưng phấn, nếu có thể ăn sẽ đem cho Thiên ca ca ăn, nếu là dược liệu, có thể đem đến y quán trong tiếu trấn dưới chân núi để đổi lấy tiền, mua đồ ăn, như vậy Thiên ca ca sẽ không bị đói.
Hắn vội cầm liệp đao thay thế cho cái xẻng để đào, chốc lát sau đào được mười mấy củ. Đào một hồi thì gặp phải một tảng đá khổng lồ đè lên một củ lớn. Thập Nhi nhìn phần củ lộ ra trắng trắng, giống như cánh tay của trẻ con, còn toả ra hương thơm, biết đây là thứ tốt, nhất định phải đem về cho Thiên ca ca.
Vì thế ném liệp đao sang một bên, hai tay đặt trên tảng đá lớn, dùng khí lực ở chân, hét to một tiếng, tảng đá liền lăn về phía khe suối ở bên cạnh đó.
Thập Nhi hoảng hồn nhìn hai tay mình, khí lực của hắn từ khi nào mạnh như vậy? Tảng đá đó chắc cũng phải mấy nghìn cân mà! Vốn chỉ định nhích nó sang một chút, sau đó sẽ tự đào tiếp, không ngờ lại có thể làm cho nó lăn đi chỗ khác.
Thập Nhi đâu biết rằng sau khi ăn được âm dương chu quả cùng máu rắn, thân thể đã khác hẳn với người thường, nếu hắn luyện võ công, có nội lực, e là chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một đầu ngón tay, có thể đẩy tảng đá đi, đập nhẹ một cú, có thể khiến tảng đá hoá thành bột.
Ngây người ra trong chốc lát, Thập Nhi vội cầm liệp đao đào cái củ kia ra, chỉ chốc lát sau, một củ có hình dáng như một đứa trẻ con hiện ra trước mặt, hương khí xông vào mũi. Vô cùng hưng phấn đem chiến lợi phẩm bỏ vào gùi, vội vàng trở về sơn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.