Liễm Diệm Cầm Hoan

Chương 35: Từ Diệm Vương thành Diêm Vương – 13




Liễm Diệm vốn có ác cảm với đám người trước mặt, lúc bấy giờ thấy họ cung kính như vậy nên cảm thấy có chút ngượng, bèn khoát tay nói:
_ Tất cả đều đứng lên đi, ở đây cũng chẳng phải triều đình, không cần câu nệ lễ tiết!
Đám võ lâm nhân sĩ đồng loạt đứng dậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cả nửa ngày, rốt cục cũng có người lấy hết dũng khí nói:
_ Bẩm Diệm Vương gia, Ứng Cốc chủ, bọn ta lần này đến đây không chỉ vì giải dược mà còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, mong nhị vị hãy thông cảm mà đáp ứng bọn ta lần này đi a.
Người nọ vừa dứt lời liền quỳ sụp xuống đất, mọi người thấy thế cũng nhất nhất quỳ theo.
Liễm Diệm thầm nghĩ:” Chẳng trách tại sao lại đối ta cung kính như vậy, hừ, nguyên lai là muốn nhờ vả a!”. Hắn đang tính mở miệng từ chối thì bị Ứng Nhược Thiên nhéo nhẹ một cái, bèn trầm mặc không nói.
_ Chư vị, đều đứng lên cả đi, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, nếu như chúng ta có thể giúp được nhất định sẽ giúp! – Ứng Nhược Thiên điềm nhiên đáp lại.
Đám võ lâm nhân sĩ lập tức hớn hở ra mặt, vội vàng đem chuyện bọn họ tìm không ra mật đạo rồi chuyện không thể phi thân sang vách núi đối diện để cứu người một hơi kể ra tất tần tật.
Ứng Nhược Thiên nghe xong nhất thời trầm ngâm, thấy xung quanh toàn những ánh mắt đầy trông chờ, thầm nghĩ:”Đây cũng không phải việc gì quá khó, với khinh công của ta cùng Diệm nhất định có thể sang bên kia, hơn nữa nếu lần này giúp cho bọn họ, bọn họ cư nhiên sẽ nợ chúng ta một cái đại ân tình, sau này nếu có hành tẩu giang hồ cũng sẽ bớt đi không ít phiền toái a.” Vì thế nên ung dung nói:
_ Các vị yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ giúp, đợi sau khi các vị dùng xong giải dược rồi xuất phát cũng chẳng muộn!
Dứt lời liền sai người đem giải dược tới, phát cho mỗi người một viên.
Đám võ lâm nhân sĩ dùng xong giải dược, bèn hướng ánh mắt khẩn thiết về phía hai người kia, ý muốn họ đi cứu người ngay lập tức. Liễm Âm ở sau hoa viên nhận được thông báo lập tức chạy ngay đến tiền viện, hắn vì lo lắng Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên sẽ xảy ra chuyện nên nhất quyết đòi theo cho bằng được.
Thế là trên đường xuất hiện một đám võ lâm nhân sĩ cùng một đội quan binh tất tả chạy về phía Lạc Hoa Nhai. Vài canh giờ sau bọn họ rốt cục cũng đến nơi, Liễm Âm nhác thấy hai vách núi cách nhau hơn thập trượng liền kinh hãi không thôi, vội vàng kéo tay Liễm Diệm nói:
_ Diệm Nhi, vách núi này quá nguy hiểm, Nhị ca không cho phép ngươi đi!
Đám quần hào nghe xong như bị tạt một xô nước lạnh vào mặt, nhưng không dám hó hé nửa lời, ai bảo người ta là đương triều Lục vương gia có quyền thế nhất hiện nay chứ! Liễm Diệm bèn vỗ vỗ vai Liễm Âm đáp:
_ Nhị ca, đệ sẽ không sao đâu!
Dứt lời liền tiến về phía Ứng Nhược Thiên, ôn nhu cười nói:
_ Thiên ca ca, huynh cứ việc đứng đây chờ đi, để một mình ta qua đó là được rồi!
_ Diệm, đệ vừa nói cái quái gì vậy hả? – Ứng Nhược Thiên sẵng giọng – Cả hai chúng ta phải cùng nhau sang bên kia!
_ Thiên ca ca, hai vách này núi cách nhau quá xa, bây giờ ta mang một sợi dây thừng phi thân sang đó trước, đợi ta cột nó vào gốc cây kia rồi huynh hẵng sang có được không?
_ Vậy để ta đi trước mắc dây!
Ứng Nhược Thiên vội đáp, đang xoay người chuẩn bị lấy sợi thừng thì đã bị Liễm Diệm nhanh tay chế trụ huyệt đạo. Ứng Nhược Thiên cả người không cử động được bèn hét toáng lên:
_ Diệm, đệ còn không mau giải huyệt đạo cho ta!
Liễm Diệm khẽ hôn lên mặt người kia một cái, dịu dàng đáp:
_ Thiên ca ca, huynh nghe lời ta lần này đi, ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta a!
Nói xong liền cầm lấy dây thừng, hướng về phía Liễm Âm dặn dò:
_ Nhị ca, phiền huynh hảo hảo chiếu cố Thiên ca ca, ta sẽ quay về ngay a!
Liễm Âm vốn muốn lên tiếng ngăn cản nhưng có cái gì đó nghẹn trong họng, thành ra chỉ im lặng gật đầu.
Liễm Diệm chọn một gốc lão phong trên vách núi rồi buộc một đầu dây thừng vào, sau đó nắm chặt đầu còn lại xoay người về phía Ứng Nhược Thiên cười nói:
_ Thiên ca ca, huynh ngoan ngoãn ở đây chờ ta nga ~
Dứt lời, hồng y thiếu niên nhẹ nhàng lướt đi, chân khẽ điểm lên vách núi liền đi xa đến mấy trượng, tựa như tiên nhân đang khiêu vũ trong không trung, sợi thừng cũng theo đó mà chao lượn không ngừng. Đột nhiên thân ảnh ấy bắt đầu sa xuống vực sâu khiến mọi người một phen kinh hoàng, Ứng Nhược Thiên khẩn trương đến mức mồ hôi túa ra ướt cả lòng bàn tay, thầm nghĩ:” Tiểu hỏa Diệm Nhi, tất cả đều là tại ta, là ta đã đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ, lỡ như đệ xảy ra chuyện gì, ta, ta cũng không thiết sống nữa!”. Đôi mắt người nọ đã bắt đầu đỏ lên.
=============================================
Mọi người vẫn chưa hết hốt hoảng thì thấy sợi thừng Liễm Diệm mang theo đột nhiên trở nên thẳng tắp hệt như một cây trường côn, Liễm Diệm khẽ điểm chân lên ấy lập tức bay xa hơn thập trượng, hoàn hoàn hảo hảo đáp xuống vách núi đối diện.
Ai ai chứng kiến cảnh tượng trên cũng đều trợn mắt há mồm, làm sao có thể như vậy được? Nguyên lai là Liễm Diệm đã đem nội lực truyền vào dây thừng, biến nó thành một cây trường côn, kỳ diệu nhất chính là người nọ sau đó vẫn có thể điểm nhẹ lên nó lấy đà vượt qua bên kia. Theo lý mà nói, lẽ ra nếu tập trung nội lực truyền vào dây thừng thì chân khí sẽ cạn kiệt, cả người nhất định sẽ rơi xuống Huyền Nhai, càng không có khả năng mượn đà sợi thừng để phi thân sang bên kia.
Quả thật là thần hồ kỳ kỹ * a! Diệm Vương gia chắc chắn là hóa thân của Diêm vương gia ở nhân gian rồi không còn bàn cãi gì nữa! Mọi người lúc này đây đã hoàn toàn tin tưởng những lời kia của Bách Hiểu Sanh.
Liễm Diệm sau khi hạ cánh an toàn lập tức đi khắp nơi tìm con tin của các môn phái, rút cục cũng phát hiện một cái sơn động ở lưng chừng núi, động khẩu cũng khá rộng nên nhờ ánh mặt trời, Liễm Diệm có thể dễ dàng thấy hơn mười người đang nằm la liệt dưới đất, không một cử động.
Liễm Diệm vẫn như cũ đứng tại động khẩu, lớn tiếng hỏi vọng vào trong:
_ Uy, ta tới đây là để cứu người! Các ngươi vẫn còn sống đấy chứ?
_ Đừng, đừng vào đây, động khẩu có độc! – Một giọng cảnh báo yếu ớt vang lên.
Liễm Diệm thấy họ vẫn còn sống liền đi thẳng vào trong động khiến bao nhiêu cặp mắt kinh ngạc cùng bao nhiêu cái miệng há hốc đổ dồn hết lên người y. Nghiêm Thiên Vũ của Thiên Kiếm môn nhác thấy Liễm Diệm lập tức nhận ra hồng y thiếu niên đi cạnh Ứng Nhược Thiên ngày ấy, bèn cố chống đỡ thân thể suy nhược, chỉ vào Liễm Diệm yếu ớt hỏi:
_ Ngươi, ngươi tại sao không có trúng độc?
Liễm Diệm không buồn đáp trả, đưa tay chỉ về phía động khẩu, thanh âm lạnh lùng nói:
_ Đều theo ta ra ngoài cả đi, một khi đến đỉnh núi, ta sẽ lần lượt đưa các ngươi sang vách núi đối diện!
Đám người nọ chần chừ không dám làm theo, nhớ lại mấy ngày trước có kẻ vọng tưởng muốn trốn thoát, ngờ đâu vừa đi đến động khẩu lập tức hét thảm một tiếng, sau đó ngã quỵ xuống, không ngừng đưa tay móc họng chính mình, cuối cùng tràng xuyên đỗ lạn * mà chết, còn tử trạng * thì cực kỳ khủng khiếp. Tiết Thần Y lúc sau đi vào, cười ha hả cảnh báo rằng cửa động có bố trí kịch độc, chỉ cần họ có can đảm thì cứ việc đào tẩu. Đám người nọ sớm đã bị dọa cho hồn bay phách lạc nên ngay cả nhúc nhích còn không dám huống chi là trốn chạy!
Thấy đám kia sợ hãi co rúm người nhất quyết không chịu ra ngoài, Liễm Diệm cực kỳ bực bội bèn tiện tay túm lấy một người xách ra khỏi động, người nọ sợ đến mức khóc thét không ngừng, còn mọi người ai nấy đều nhắm chặt mắt, không dám nhìn tử trạng thê thảm của nam nhân xấu số. Sau một lúc lâu họ không còn nghe thấy tiếng thét nữa liền mở mắt ra thì thấy người nọ đang đứng ngoài động khẩu ngơ ngác nhìn Liễm Diệm.
Liễm Diệm đã bắt đầu mất hết kiên nhẫn bèn gằn giọng đe dọa:
_ Các ngươi rốt cuộc là có ra hay không, nếu như còn không mau ra đây, ta sẽ dẫn một mình hắn đi thôi, các người muốn chết mục xương ở đây thì cứ việc, ta không cản!
Dứt lời liền xoay người rời đi, đám người nọ thấy vậy lập tức quýnh lên, không còn sợ cái gì gọi là kịch độc nữa, thầm nghĩ:”Vừa rồi tên kia không có trúng độc, chắc là trước đó hồng y nhân kia đã hóa giải kịch độc rồi, chúng ta lập tức theo hắn đi khỏi đây mau!”. Thế là ta kéo ngươi, ngươi lôi hắn, một đám nối đuôi nhau xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi động khẩu, nhất thời cảm thấy vui mừng khôn tả.
Cả đám vất vả lôi lôi kéo kéo nhau một hồi rốt cuộc cũng lên đến đỉnh núi, Liễm Diệm vớ đại một người kéo đến trước vách núi, người nọ nhìn sợi dây thừng treo lủng lẳng trên vực sâu thăm thẳm, trong lòng vẫn đang kinh ngạc không biết sẽ sang bên kia bằng cách nào thì đã thấy toàn thân lơ lửng giữa không trung, hắn sợ đến mức không ngừng gào to:
_ CỨU MẠNG A!!!
Người nọ vừa gào vừa khóc bù lu bù loa lại còn giãy dụa không ngừng, nhưng Liễm Diệm vẻ mặt vẫn thản nhiên xách hắn bay qua Huyền Nhai, vừa điểm chân lên sợi thừng vài cái đã đến nơi, liền tiện tay vứt cái thân thể sớm đã mềm oặt ra vì sợ sang một bên, sau đó phóng về phía Ứng Nhược Thiên đang tỏa ra hàn khí ngút trời, nhanh chóng giải huyệt cho người nọ rồi ôn nhu cười nói:
_ Thiên ca ca, huynh đừng giận ta mà ~
Ứng Nhược Thiên vẫn tiếp tục mặt lạnh không thèm nhìn y, Liễm Diệm thấy vậy có chút sốt ruột bèn ôm chầm lấy người kia làm nũng:
_ Thiên ca ca, huynh đành lòng giận ta sao?
Ứng Nhược Thiên bèn thở dài, vừa xoa nhẹ mặt y vừa đáp:
_ Diệm, đệ như thế nào lại một mình mạo hiểm như vậy, hại ta một phen hú vía!
_ Thiên ca ca, ta không sao cả, huynh yên tâm!
Dứt lời liền ôm eo Ứng Nhược Thiên thân mật cọ cọ hồi lâu. Mọi người thấy cảnh tượng trên ai nấy đều đỏ mặt tía tai bèn vội đảo mắt qua hướng khác. Nhưng rồi đám võ lâm nhân sĩ vẫn là nóng lòng muốn hai người nọ mau mau mang môn đệ của mình qua đây nên chuyển sang nhìn với ánh mắt đầy trông chờ, mong họ nhanh chóng kết thúc màn thân mật này mau mau một tí.
Ứng Nhược Thiên cũng ôm chặt lấy Liễm Diệm, ngước lên bỗng thấy hàng chục đôi mắt chờ mong đang nhìn mình thì mặt lập tức đỏ lên, vội đẩy nhẹ người kia ra, ôn nhu nói:
_ Diệm, giờ chúng ta qua đó đem những người kia sang đây đi!
Liễm Diệm vẫn còn chưa thỏa mãn lại bị đẩy ra đành miễn cưỡng đồng ý:
_ Được thôi!
Hai người một trước một sau, mượn đà dây thừng thi triển khinh công vượt sang vách núi đối diện, đám người nọ vốn đang phi thường sợ hãi nhưng thấy người nọ được Liễm Diệm mang qua bên kia bình an vô sự lập tức tranh nhau đi trước, một đám người xô kẻ đẩy còn miệng thì không ngừng quang quác:
_ Mang ta qua trước a, mang ta qua trước a!
Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên khẽ nhíu mày, đối những người này cảm thấy thực chán ghét, Liễm Diệm lại càng chán ghét ra mặt, liền thuận tay điểm huyệt vài tên to mồm nhất, lãnh thanh nói:
_ Tranh cái gì mà tranh, chúng ta sớm muộn gì cũng đưa tất cả các người sang đó, cứ kiên nhẫn đợi đi!
Nghiêm Thiên Vũ cùng Phong Dật Dương vừa nhìn thấy Ứng Nhược Thiên liền kích động không thôi, nước mắt đã chảy dài hai bên má, mừng rỡ nói:
_ Cốc chủ, người, người quả nhiên đến cứu bọn ta!
Ứng Nhược Thiên nhìn sang Liễm Diệm sợ y mất hứng, mặt người kia quả nhiên xị xuống nên hắn đành lúng túng đáp:
_ Thiên Vũ, Dật Dương, giờ ta phải mang bọn họ qua trước, chốc nữa sẽ quay lại đón các ngươi!
Hai người nọ vừa trông thấy hắn đã vui vẻ cực kỳ nên lập tức gật đầu cái rụp.
Liễm Diệm cảm thấy như vừa ăn phải một thùng giấm chua, mặt lạnh nói:
_ Thiên ca ca, ta đi trước đây!
Nói xong liền tóm lấy một người phi thân sang bên kia. Ứng Nhược Thiên cũng vội xách lấy một người bay theo.
Hai người bay qua bay lại một hồi thì mang được hơn mười người, Ứng Nhược Thiên ẵm Nghiêm Thiên Vũ nhẹ nhàng đáp xuống, chậm rãi dìu hắn đứng dậy, vừa buông tay ra thì chân hắn lập tức mềm nhũn, cả người sắp ngã đến nơi. Ứng Nhược Thiên vội vàng đưa tay đỡ lấy, Nghiêm Thiên Vũ thuận thế ngã vào lòng người nọ rồi bám lấy khóc lóc không thôi. Ứng Nhược Thiên bèn thở dài, vỗ nhẹ lưng hắn nói:
_ Thiên Vũ à, đừng như vậy!
Nghiêm Thiên Vũ ngẩng đầu, giương đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm nam nhân từng cùng mình triền miên vô số lần trước mặt, nhẹ nhàng ôm lấy cổ rồi đặt lên môi người nọ một nụ hôn. Cả người Ứng Nhược Thiên chợt đông cứng lại, vội vàng đẩy người kia ra. Đằng sau hắn bỗng vang lên một tiếng gọi rất nhỏ nhưng lại tràn ngập bi thương:
_ Thiên ca ca …
Liễm Diệm vội vã quay đi, nhún người một cái đã đi xa hơn thập trượng, Ứng Nhược Thiên thấy vậy bèn gấp rút thi triển khinh công đuổi theo. Mọi người xung quanh vẫn còn đang ngớ ra không biết nguyên do vì sao Ứng Nhược Thiên cùng Diệm Vương gia vừa cứu người xong không nói một tiếng liền bỏ đi còn Nghiêm Thiên Vũ thì ngồi bệt dưới đất lệ tuôn không ngừng, thần sắc buồn bã đau thương. Liễm Âm lắc đầu thở dài rồi phân phó đám quan binh rời khỏi Lạc Hoa Nhai
Liễm Diệm cắm đầu lao như điên về phía Hàn Sơn biệt uyển rồi xông thẳng vào sương phòng, sau đó ngồi bệt xuống đất, đầu gục trên giường ủy khuất thầm nghĩ:” Ô ô ô! Thiên ca ca của ta cư nhiên lại đi hôn cái tên Nghiêm Thiên Vũ! Huynh ấy nhất định là vẫn còn nhớ đến nam sủng kia, đúng rồi, lúc nào cũng là huynh ấy khuất dưới thân ta, cho nên ắt hẳn là không cam lòng a!”. Hắn càng nghĩ càng thấy thương tâm, lệ cũng vì thế mà bất giác tuôn không ngừng.
Đột nhiên cảm thấy có một vòng tay ấm áp bao lấy, Liễm Diệm xoay đầu lại liền bắt gặp Ứng Nhược Thiên đang ôn nhu ôm lấy hắn, ánh mắt đầy nhu tình đang dịu dàng quan sát hắn khiến tim hắn chợt nhói lên, bèn nhỏ giọng:
_ Thiên ca ca, huynh chính là chê ta không thể ở phía dưới hầu hạ huynh, cho nên, cho nên huynh mới muốn quay lại với Nghiêm công tử nọ có phải không?
Ứng Nhược Thiên khẽ nhíu mày, thầm mắng:” Tiểu hỏa Diệm Nhi này, không ngờ lại có suy nghĩ ngốc nghếch như vậy, hừ, chỉ giỏi làm ầm cả lên!”. Bèn cúi đầu khẽ hôn lên mặt người nọ, ôn nhu nói:
_ Tiểu ngốc tử, đệ nói ẩu tả cái gì vậy hả, Ứng Nhược Thiên ta cả đời này chỉ yêu một mình Tiểu hỏa Diệm Nhi của ta thôi, tuyệt đối không nghĩ đến bất kỳ ai khác!
Một hơi đem tâm tình ra bày tỏ hết, mặt cũng vì vậy mà đỏ ửng lên.
Liễm Diệm kinh hỉ lập tức lao vào lòng Ứng Nhược Thiên, cả người cứ thế dán chặt vào thân thể người nọ, hai tay vòng qua chiếc eo thon mảnh không ngừng vuốt ve, dịu dàng đáp:
_ Thiên ca ca, trong lòng ta cũng chỉ có mỗi mình Thiên ca ca, sẽ không có bất cứ người nào khác!
Ứng Nhược Thiên xoa xoa đầu người nọ, ôn nhu nói:
_ Diệm, vừa rồi lúc Thiên Vũ hôn ta, ta không có đề phòng nên không kịp đẩy ra, đệ đừng hiểu lầm, lần sau không cho đệ vô duyên vô cớ ghen tị như vậy nữa nghe chưa?
_ Thiên ca ca, ta, ta chẳng qua luôn tự hỏi, huynh ở cạnh ta , có phải hay không cảm thấy vô cùng ủy khuất? Cho nên lúc nãy chứng kiến cảnh huynh hôn Nghiêm công tử kia, ta liền cảm thấy thập phần đau đớn. – Vừa dứt lời thì mắt đã rơm rớm lệ.
Ứng Nhược Thiên biết người nọ vẫn còn khổ sở vì chuyện không thể ở phía hầu hạ mình nên trong lòng hối hận không thôi, sớm biết vậy thì ngày ấy y đã không đưa ra đề xuất muốn ở phía trên, khiến cho người nọ trong lòng vướng phải khúc mắc, chẳng trách lúc này đây lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Ứng Nhược Thiên bèn ôn nhu nâng khuôn mặt đẫm lệ của Liễm Diệm lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt hắn, khẽ mút cạn những giọt nước mắt còn đọng trên ấy rồi nghiêm túc nói:
_ Tiểu hỏa Diệm nhi, ta chỉ nói một lần, đệ nghe cho rõ! Ta, Ứng Nhược Thiên, đời này kiếp này cam nguyện làm thê tử của Hiên Viên Liễm Diệm, ta tuyệt đối không ủy khuất, cả đời này nguyện chỉ yêu một người là Tiểu hỏa Diệm nhi mà thôi!
Liễm Diệm kích động ôm chầm lấy Ứng Nhược Thiên không ngớt gọi:” Thiên ca ca, Thiên ca ca!”. Sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào đang hé nở, ra sức mút vào thứ chất lỏng ngọt ngào kia, hắn hận lúc này đây không thể lập tức đem hết thảy của người kia dung nhập vào chính mình.
Ứng Nhược Thiên bị hôn đến hô hấp đều khó khăn, cả người mềm nhũn tựa vào lòng người kia, chiếc lưỡi thành thục nọ liên tục kích thích lợi răng nhạy cảm của y, quấn lấy đầu lưỡi y đùa bỡn hồi lâu, còn không ngừng mút vào dịch thể từ miệng y …
Liễm Diệm thành thục di chuyển đầu lưỡi trên đôi môi quyến rũ nọ, sau đó nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ gợi cảm rồi lại trượt xuống yết hầu của người kia, liếm mút không ngừng khiến Ứng Nhược Thiên phát ra những tiếng ngâm khe khẽ:
_ Diệm … A … Hảo ngứa a …
Hai tay Liễm Diệm cũng không yên vị mà bắt đầu tấn công y phục của Ứng Nhược Thiên, lộ ra bờ vai gợi cảm, nổi bật lên là làn da trắng mịn như ngọc trai tựa hồ đang mời gọi người trước mặt thưởng thức. Người nọ liền hướng phía vai Ứng Nhược Thiên khẽ cắn một cái, một trận khoái cảm lập tức truyền từ vai xuống dưới dục vọng, khiến y nhịn không được phát ra một tiếng ngâm khẽ.
Liễm Diệm chậm rãi cởi bỏ y phục Ứng Nhược Thiên, cởi đến đâu liền hôn đến đó, đầu lưỡi khẽ lướt qua hai tiểu quả màu anh đào trên ngực, nhẹ nhàng trượt xuống nơi tư mật rậm rạp giữa hai chân, chiếc lưỡi linh hoạt không ngừng liếm mút xung quanh, tựa hồ đang chơi đùa, sau đó mới liếm đến ngọc trụ đang đứng sừng sững nãy giờ, chậm rãi đi từ gốc lên, đầu lưỡi thỉnh thoảng dùng sức liếm mạnh, khiến cho chủ nhân của ngọc trụ rên rỉ không thôi.
Ngọc trụ nọ bị kích thích liền run rẩy không ngừng, tựa hồ muốn cầu xin chiếc lưỡi âu yếm nhiều hơn chút nữa, tất nhiên chiếc lưỡi cũng không từ chối thỉnh cầu kia, lập tức trượt đến đỉnh ngọc trụ, nhẹ nhàng liếm lấy lỗ nhỏ đang rơi lệ, đầu lưỡi ôn nhu tiến vào, rút ra khiến ngọc trụ nọ càng thêm run rẩy, chủ nhân của nó cũng không ngừng thở gấp, đưa tay chỉ muốn tự giải quyết dục vọng đã sớm trướng đến mức phát đau kia.
Liễm Diệm lập tức đem tay người kia ấn trên giường, cười tà nói:
_ Thiên ca ca, đừng nóng vội! Để ta giúp huynh!
Dứt lời liền há miệng ngậm lấy ngọc trụ thẳng tắp nọ, nhẹ nhàng di chuyển từ gốc đến ngọn, Ứng Nhược Thiên cảm nhận hạ thể mình được khoang miệng mềm ấm bao trọn lấy, từng đợt mút vào, chiếc lưỡi tinh nghịch thỉnh thoảng lại bất ngờ khuấy động lỗ nhỏ kia, khiến từng trận khoái cảm ập đến kích thích dục vọng đã cương cứng của y, y nhịn không được bèn cong người về phía trước để dục vọng càng tiến vào sâu hơn. Liễm Diệm cảm thấy yết hầu mình cơ hồ muốn vỡ ra, nhưng trong lòng lại dị thường thỏa mãn, liên tục nhả ra mút vào, trong khi đó một tay hướng phía đóa phấn hồng diễm lệ dưới kia thâm nhập, nhẹ nhàng vuốt ve nội bích nhạy cảm của người nọ.
Ứng Nhược Thiên cảm thấy trong đầu là một khoảng hư không, sau đó phát ra một tiếng ngâm khoái lạc, liền bắn ra một trận tinh dịch, Liễm Diệm bị sặc ho nhẹ vài tiếng, đành luyến tiếc nhả ra, đem tất cả dịch thể của người kia một hơi nuốt vào, sau đó dùng lưỡi ôn nhu liếm sạch ngọc trụ kia, đầu lưỡi khẽ lướt đến hai khỏa tiểu cầu nọ, nhẹ nhàng liếm lấy, rồi đem một viên ngậm vào trong miệng, hút vào, rồi lại nhẹ nhàng nhả ra, đùa bỡn liên tục khiến cho chủ nhân của tiểu cầu phải rên rỉ không thôi.
Xuôi theo khe nhỏ giữa hai quả tiểu cầu nọ, chiếc lưỡi cuối cùng cũng lướt đến tiểu động phấn nộn, đầu lưỡi thành thục bắt đầu thăm dò động khẩu, tiếp đến nhẹ nhàng liếm lấy nội bích non mềm, rồi liên tục đưa đẩy khuấy động bên trong tiểu huyệt. Từng đợt khoái cảm vô pháp chế ngự từ hậu đình truyền đến khiến dục vọng vừa mới phóng thích lại mạnh mẽ đứng dậy, Ứng Nhược Thiên bị dục vọng mãnh liệt bức bách liền không ngừng vặn vẹo cơ thể, miệng không ngừng cầu xin:
_ Diệm … Ta muốn … Diệm … Ta muốn …
Liễm Diệm lấy từ trong y phục ra một lọ thuốc mỡ, quẹt lấy một ít, ngón tay ôn nhu tiến vào tiểu động phấn nộn kiều diễm kia, đồng thời cất tiếng an ủi:
_  Đừng gấp, Thiên ca ca, cố đợi chút nữa, chớ để thụ thương!
Bèn kiên nhẫn mà khuếch trương tiểu động sít chặt nọ, một ngón tay, rồi đến hai ngón, thành thạo tiến vào từng ngóc ngách của mật động, thi thoảng lại hướng phía điểm mẫn cảm nhất của y mà khuấy động,  Ứng Nhược Thiên bị dục vọng tra tấn đến mức rơi lệ, yếu ớt rên rỉ:
_ Diệm! Mau lên, ta muốn!
Liễm Diệm lập tức xé bỏ y phục trên người, quỳ giữa hai chân người nọ, khẽ nâng cặp mông xinh đẹp kia lên, đem dục vọng của mình đặt trước tiểu động tinh xảo, nhẹ nhàng tham nhập, mật động đã được bôi trơn liền mở rộng đón lấy dục vọng cực đại, chỉ một lúc sau đã đem tất cả của người kia tiếp nhận hết. Liễm Diệm chậm rãi trừu lộng, sợ làm tổn thương bảo bối trân quý dưới thân. Vậy mà bảo bối kia lại không hiểu cho tâm tư của hắn, chau mày dẩu môi ra lệnh:
_ Diệm, nhanh một chút!
Nghe giọng ái nhân có phần hờn dỗi, Liễm Diệm cũng không kiêng dè khắc chế dục vọng của mình nữa, bèn nâng cặp mông quyến rũ kia lên, hai tay đỡ lấy bắp đùi nhẵn mịn của người nọ, mạnh mẽ đâm vào, tiếp đó là một trận trừu sáp mãnh liệt, khiến Ứng Nhược Thiên mắt hoa cả lên, đầu óc trống rỗng, nhất thời cảm thấy trong trời đất bao la này chỉ có hoan ái vô tận, sảng khoái đến mức chết đi sống lại, miệng không ngừng phát ra từng trận thét sung sướng:
_ A … Diệm … Thật thoải mái …
Liễm Diệm thấy bộ dạng khoái hoạt của ái nhân thì càng thêm hưng phấn, liền ôm lấy người nọ mà điên cuồng trừu lộng, một lòng muốn cấp Thiên ca ca khoái hoạt cực đại. Ứng Nhược Thiên bị hắn tiến nhập đến hai mắt mơ màng, hưng phấn đến muốn khóc, miệng không ngừng phát ra tiếng nức nở, lệ bất giác tràn mi, một trận khoái cảm vô pháp chế ngự ập đến, Ứng Nhược Thiên thét lên, phóng ra tất cả tinh dịch, hậu đình lại liên tục co rút, kẹp chặt dục vọng cương cứng của Liễm Diệm, Liễm Diệm chỉ cảm thấy hạ thể như đang được hậu đình tham lam mút vào, khoái hoạt đến mức không kiềm chế được nữa, vài cái động thân, liền gầm nhẹ một tiếng, rồi ở trong cơ thể của ái nhân xuất ra tinh dịch.
Liễm Diệm yêu thương vừa hôn vừa liếm hai mắt đẫm lệ của người kia, đau lòng hỏi:
_ Thiên ca ca, sao lại khóc? Huynh đau à?
Ứng Nhược Thiên thẹn quá hóa giận, không thèm nhìn hắn mà trả lời:
_ Không đau!
Liễm Diệm cảm thấy kỳ quái, bèn nâng mặt y lên, lo lắng hỏi han:
_ Không đau vì cái gì lại khóc?
Gương mặt Ứng Nhược Thiên vốn đã bị hoan ái làm cho hồng diễm dị thường, lúc này đây lại đỏ như gấc, khẽ nhéo cơ ngực rắn chắc của Liễm Diệm sẵng giọng:
_ Ngốc tử, đó là do bị ngươi kích thích!
Dứt lời đã xấu hổ đến độ vùi đầu vào trong ngực Liễm Diệm, không dám ngẩng đầu nhìn mặt hắn.
Liễm Diệm thích chí ngây ngô cười, ôm chặt lấy người trong ngực, cảm thấy hạnh phúc tột độ, thầm nghĩ:”Ta muốn vĩnh viễn  đem lại cho Thiên ca ca hạnh phúc khoái hoạt!”
Ứng Nhược Thiên bị hắn ôm ghì đến cơ hồ không thở được, y đang tính giãy ra khỏi ngực hắn thì phát hiện tên tiểu gia hỏa vẫn còn ở trong mật động mình vừa ngóc đầu dậy, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, rồi lại tiếp tục lao vào một trận hoan ái kịch liệt khác.
Hai người nhu tình mật ý, hai ba cái canh giờ vẫn chưa thấy đi ra, nhưng lại khiến cho đám võ lâm quần hào chờ trước viện sốt ruột cả lên: “Chúng ta đến để bái tạ Ứng cốc chủ cùng Diệm Vương gia thôi mà! Sao chờ lâu như vậy vẫn chưa thấy đi ra? Chẳng lẽ là không muốn cho chúng ta gặp mặt?”
Dương bá có chút xấu hổ đem trà mời đám người nọ, thầm nghĩ:”Chủ nhân, Vương gia, hai vị nhanh nhanh kết thúc a, mỗi lần động đều mất vài cái canh giờ, vậy mà vẫn chưa tiêu hết hỏa dục ~ Ai, thật là tuổi trẻ sức dai mà ~”
Liễm Âm ngồi ở khách phòng, chậm rãi nhấp từng ngụm trà, bụng thầm nghĩ:”Diệm Nhi ăn giấm chua không ít a, chỉ sợ Nhược Thiên phải hao tâm tổn sức một phen, phỏng chừng lát nữa sẽ được Diệm Nhi ôm ra thôi!”. Nghĩ đến cảnh tượng đường đường một vị U Minh  Cốc chủ lại nằm gọn trong lòng tiểu đệ nhà mình hữu khí vô lực, chợt cảm thấy hảo buồn cười, lập tức một ngụm trà từ trong miệng phun ra.
Mọi người sửng sốt nhìn vị Lục vương gia nọ, thầm hỏi:”Vị Vương gia này rốt cục gặp được hảo sự gì mà lại khoái hoạt vậy a? Không phải là đang cười nhạo bọn ta chứ? Đúng rồi, là bọn ta lúc trước làm khó dễ Diệm Vương gia, sau đó lại nhận ân huệ là giải dược của người ta, còn cầu người ta cứu đồ đệ ra, Diệm Vương gia thật sự nhân ái đến tột cùng, một chút cũng không cùng chúng ta so đo, ngài ấy cứ như vậy vội vã rời đi, hẳn là không muốn nhận lễ của bọn ta, quả thật khiêm tốn a!” Trong lòng không khỏi đối Liễm Diệm càng thêm kính nể! Sau đó lại âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải cấp Diệm Vương gia vài cái dập đầu, cảm tạ ân đức của ngài! Đám người nọ cứ như vậy trấn thủ ở tiền viện đại sảnh, không một ai chịu rời đi cho đến khi gặp được Diệm Vương gia mới thôi.
Bất giác một người lên tiếng đề nghị:
_ Chi bằng chúng ta tôn Diệm Vương gia lên làm minh chủ võ lâm đi, chư vị thấy thế nào?
_ Hảo a, với võ công cao thâm mạc trắc cùng phẩm cách cao thượng của ngài thì Diệm Vương gia hoàn toàn xứng đáng a!
_ Đúng vậy đúng vậy! Diệm Vương gia thật sự là người có đức độ a, ra tay bang trợ mà tuyệt không kiêu ngạo kể công, vừa cứu người xong lập tức ly khai, chúng ta ở chỗ này chờ lâu như vậy cũng chưa chịu đi ra nhận lễ của chúng ta, thật sự là khiêm tốn tới cực điểm, phẩm chất như vậy quả thật thế gian hiếm thấy a!
[ Diệm ca ơi là Diệm ca, ai chứ em là em thấy nhột giùm cho anh đó =))))))))))) ]
Liễm Âm lại một lần nữa đem trà trong miệng phun ra toàn bộ, cúi đầu nhịn cười, chợt cảm thấy thập phần bội phục đám người kia:”Ta đã từng gặp qua nhiều kẻ ngu xuẩn nhưng chưa từng thấy qua loại ngu xuẩn đến vậy! Diệm Nhi không phải là không chịu đi ra nhận lễ của các ngươi, hắn cùng Nhược Thiên ở trong sương phòng vui vẻ khoái hoạt, căn bản không hề để ý đến các ngươi! Bất quá nếu như Diệm Nhi lên làm minh chủ võ lâm cũng coi như không tồi đi, để người trong Hiên Viên gia nắm giữ thế lực trong võ lâm cũng thực là chủ ý hay.”
Lại qua một hồi lâu, Liễm Diệm mới ôm Ứng Nhược Thiên hữu khí vô lực vào tiền thính, đám người nọ liền nhất tề quỳ rạp:
_ Bái kiến Diệm Vương gia!
Liễm Diệm bèn khoát tay, cẩn cẩn dực dực đỡ Ứng Nhược Thiên ngồi vào chỗ, rồi ngồi ngay bên cạnh, thanh âm lạnh lùng đáp:
_ Các vị không cần hành lễ, ở đây cũng không phải triều đình!
_ Bẩm Diệm Vương gia, võ lâm Trung Nguyên ta đã hơn mười năm chưa có minh chủ võ lâm, hiện giờ võ lâm đã chia thành năm bè bảy phái, thỉnh cầu Vương gia lãnh đạo chúng ta, đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm, khiến cho võ lâm Trung Nguyên có thể phát dương quang đại! – Chưởng môn phái Không Động thành khẩn nói.
Liễm Diệm nghe xong thoáng trầm tư, nhìn sang Ứng Nhược Thiên bên cạnh, chỉ thấy y nhẹ nhàng mỉm cười, bèn đáp:
_ Bổn vương vì võ lâm mà cống hiến chút tài hèn sức mọn là lẽ đương nhiên, về phần chức vị minh chủ, e là không thích hợp đi!
_ Diệm Vương gia ngài không thích hợp thì thiên hạ này còn ai thích hợp hơn nữa?
Bỗng nhiên có người nhanh nhảu nói:
_ Chư vị, chúng ta mau bái kiến tân minh chủ đi!
Đám người nọ liền nhất tề quỳ rạp, miệng hô to:
_ Minh chủ tại thượng, xin nhận một lạy của chúng ta!
Liễm Diệm mỉm cười khoát tay, vui vẻ đáp:
_ Thỉnh chư vị đứng lên, nếu chư vị đã kỳ vọng ở ta như vậy, bổn vương cũng không tiện khước từ!
Mọi người lập tức vui vẻ không thôi, Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên thấy sắc trời cũng không còn sớm, đám người nọ cũng ngồi chờ mình khá lâu, bèn phân phó cho hạ nhân chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi họ.
Hậu viên Hàn sơn biệt uyển có hai bóng người đứng dưới ánh trăng, Ứng Nhược Thiên tựa vào lòng Liễm Diệm, dịu dàng hỏi:
_ Diệm, làm minh chủ võ lâm khoái hoạt vậy ư?
Liễm Diệm khẽ vuốt mái tóc mềm mại của y, ôn nhu đáp:
_ Thiên ca ca, với ta mà nói, việc khoái hoạt vui vẻ nhất trên đời này, chính là ở bên cạnh Thiên ca ca! Chỉ cần cùng Thiên ca ca ở chung một chỗ, ta liền khoái hoạt đến tột cùng!
Ứng Nhược Thiên ôm lấy thắt lưng rắn chắc của Liễm Diệm, vùi đầu trong lòng ngực người nọ ra sức tận hưởng hương vị ấm áp trên người hắn, nhỏ giọng nói:
_ Cùng với Tiểu hỏa Diệm Nhi của ta ở chung một chỗ, với ta cũng chính là chuyện khoái hoạt nhất trên đời này!
Liễm Diệm xúc động gắt gao ôm lấy Ứng Nhược Thiên, thâm tình nói:
_ Thiên ca ca, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, mãi mãi không chia lìa!
_ Mãi mãi không chia lìa! – Ứng Nhược Thiên hạnh phúc tựa trong lòng ái nhân, dịu dàng thề hẹn.
==== PHIÊN NGOẠI HOÀN ====

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.